Thứ Ba, 16 tháng 7, 2024
Làm đĩ 2
III: Lấy Chồng
Em cam đoan là chỉ đến chơi suông thôi. Chồng em có ngờ đâu rằng
giữa lúc ba chú cháu đương chuyện trò vui vẻ với nhau thì bất thình lình em tố
cáo cái bệnh của chồng em với ông chú. Ông đốc tờ, mới nghe xong, đã trợn to
hai mắt, đứng phắt lên mà rằng:
Chủ nhật sau, một sự tình cờ làm chồng em phải về quê. Trước
khi ra đi, chồng em dặn phải xin lỗi Tân, nếu Tân y hẹn đem xe hơi đến đón. Buổi
chiều hôm ấy, Tân đến đón thật, và đã trúng kế của em, nghĩa là bước vào nhà giữa
lúc em đương mở tủ gương lấy cái áo dài, nghĩa là giữa lúc nước da trắng nõn của
em ẩn hiện trong làn nhiễu mỏng của cái áo cánh có đường hằn của coóc-xê, và
cái quần trong... Tân đã sửng sốt ngơ ngác như là bất cứ người đàn ông nào cũng
đã phải lúng túng như thế. Sở dĩ em bầy trò ra như thế là bởi óc đã nhiễm phải ảnh
hưởng của mấy tờ báo mà ngày nào người ta cũng bàn bạc om sòm về các ngôi sao
chớp bóng, về cách trang điểm Âu, Mỹ, cách kẻ lông mày của Mailène Dietrich,
cách... khiêu dâm của Crawford[62] mà người ta cứ viết thẳng một cách ngây thơ
chẳng ngượng ngòi bút là sex-appeal[63]. Làm thế, em cũng chỉ phô cái tính cách
sex-appeal như một ngôi sao thôi, chứ có gì!
- Vâng! Thôi thế cũng được. Tôi xin cô giữ kín cái sự sỉ nhục
cho tôi, và cho bà, nhất là cho bà! Rồi sao nữa? Bà có biết rằng đối với hạng
đàn bà quái vật như bà thì cách hình phạt nào mới là xứng đáng, bà có biết
không? Bà tưởng văn minh với xã giao là lừa chồng đi ngủ với giai đó à, thưa
bà? Đây này: từ đây trở đi thì sẽ là một cuộc đời khổ nhục, nếu bà không muốn
tôi bọc lá chuối vào dắt bà ra khỏi cửa... Thật thế, bà sẽ được coi như đứa con
đòi, con sen... Bà sẽ không còn một chút quyền hành gì của một người vợ nữa! Vì
rằng tôi có thể kính trọng một con nhà thổ ở ngõ Yên Thái được nhưng tôi không
kính trọng bà được, vì sự thật thì cái việc của bà đã làm quả là nhơ nhuốc hơn
nghề mãi dâm... Thế nghĩa là nếu tôi thương bà được phần nào hay phần ấy, chứ
bà đừng có kêu ca, đừng có phàn nàn gì, mặc lòng cách cư xử của tôi sẽ là độc
ác đến bậc nào! Cứ như thế mãi, mãi mãi, mãi cho đến khi nào tôi nguôi giận, có
thể quên được, thì thôi. Ấy đó, không muốn ly dị thì phải cúi đầu trước những lời
giao hẹn ấy. Vậy như thế có được chăng?
- Thôi nín đi! Em nghĩ lại cho anh! Dẫu sao, anh cũng vẫn là
người can đảm, thành thực, dám nói ra lời những điều mình nghĩ. Nếu anh lừa dối
Huyền, lúc kê khai tấm yêu mà lại xúi giục em bỏ chồng để lấy anh, rồi mà sau
thì lại ruồng bỏ em, thì anh, mới có lỗi chứ? Sao em không nghĩ cho chín mà đã
vội yêu anh? Lại bảo là hiểu anh? Đời nào anh lại lấy vợ, điều ấy em đã rõ trước
khi yêu anh kia mà?
Có phải Tân đã biết rõ nên đã chạy trốn em không? Cứ tự đặt
cho mình một câu hỏi ấy thôi, em cũng đủ khổ sở lắm, không dám tin như thế.
Nhưng sự quả báo nhãn tiền hình như là không có giới hạn nữa, cho nên khi tìm
được chỗ trọ của Tân ở Sài Gòn rồi, em lại biết thêm rằng người tình đã cùng bạn
sang Vọng Các[78] du thủy, du sơn... Đến lúc ấy, sự kiên tâm của em đã đến biên
thùy của nó. Tuy đã quyết chí trèo đèo lặn suối đấy nhưng khốn nỗi: không tiền.
Em hoàn toàn thất vọng khi đến hỏi Công an Cục ở Sài Thành mà được đáp rằng nếu
không có số tiền ký quỹ hai trăm bạc thì đừng hòng sang kinh đô nước Xiêm[79].
Nói thế rồi, tôi lại phải xin ngài hiểu cho rằng viết thiên
phóng sự Lục sì tôi không phải là chỉ một nhà văn, nhưng còn là một nhà báo.
Nhà báo thì phải nói sự thật cho mọi người biết. Nếu một việc đã có thực thì bổn
phận của tôi chỉ là thông báo cho mọi người biết, chứ không phải là lo sợ rằng
cái việc làm phận sự ấy lợi hại cho ai. Thí dụ như tờ báo, trong khi đăng tin
ông Đinh Công Huy làm giấy bạc giả, ông sư Hà Văn Thụy hiếp dâm, ông Vi Văn
Huyên giết người và tự tử vì tình thì tờ báo ấy đã làm tròn phận sự thông tin rồi,
chứ không phải lo thông tin như thế là hại cho quan trường, hại cho Phật giáo,
hại cho tiếng thơm họ Vi.
[27] Phù Dung là thứ gọi nữ thần thuốc phiện; Lưu Linh đời Tấn bên Trung Quốc (thế kỷ IV) là một trong bảy người hiền ở ẩn trong rừng trúc gọi là “Trúc Lâm thất hiền” chỉ uống rượu không nghĩ đến việc đời.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Những trường đại học của tôi 2XXX
Những trường đại học của tôi 2 Kèm theo lời nói, cánh tay trái lông lá của ông ta làm điệu bộ giống như chém vào không khí, còn tay phải t...
-
Vài nét về văn học Đông Nam Á Đặc điểm của văn học Đông Nam Á (ĐNA) Nói đến văn học Đông Nam Á là phải nói đến sức m...
-
Cảm nhận về bài thơ một chút Kon Tum của nhà thơ Tạ Văn Sỹ “Mai tạm biệt – em về phố lớn Mang theo về một chút Kon Tụm”… Vâng...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét