Thứ Bảy, 6 tháng 7, 2024
Kho vàng An Hạ
Chương 1
- Không có ơn huệ gì cả. Chúng tôi chỉ là kẻ đã gởi dùm cho
cô mà thôi. Tôi vẫn nghĩ thế, nhưng anh tôi thì lại không chịu đồng ý với tôi về
cái điều này. Chúng tôi cũng đủ sống đầy đủ chẳng còn ao ước gì thêm. Hơn nữa
đi bòn xới của một người đàn bà thì thấy nhục nhã quá lắm… Sự bất hòa giữa
chúng tôi cứ mỗi ngày một tăng thêm, đến nỗi sau cùng tôi thấy nên rời khỏi chỗ
mà cha và anh tôi ở để về sống trong nhà này. Nhưng hôm qua đây tôi được một
tin quan trọng: kho của đã tìm ra rồi. Tôi vội vàng viết thư cho cô Mộng Lan
hay và chỉ còn mỗi một việc là đưa cô ấy sang nhà anh tôi để đòi phần chia. Tôi
đã trình bày ý định đó với anh tôi tối hôm qua rồi. Chúng ta đến thăm chuyến
này có lẽ không làm anh ấy vừa lòng, nhưng đã được thỏa thuận rồi.
- Cuộc săn đuổi này không phải là không khó khăn đâu nhé.
Một con sông lớn chảy trước cửa thành, ngăn đường đột nhập của
địch quân. Nhưng mặt sau và hai bên có vô số là lối vào ra và dĩ nhiên phải cắt
quân canh giữ cẩn thận. Chúng tôi thiếu người. Chỉ vừa đủ canh gác các góc lũy
và sung vào pháo đội thôi. Vậy nên không thể bố trí cai quản chu đáo khắp các lối
cửa con rải rác khắp nơi, và mỗi cửa nhỏ đành giao cho mỗi một người da trắng
canh giữ kèm với hai người bản xứ. Tôi được cắt đi gác một cửa nhỏ xa biệt ở
phía Tây Nam. Dưới quyền điều khiển của tôi là hai lính Xích. Tôi được lệnh cho
nổ súng nếu thấy có gì nguy hiểm, vệ binh trung ương sẽ đến tiếp cứu ngay.
Nhưng vì cách xa hơn hai trăm thước, lại ngăn trở bởi vô số bờ tường và các lối
đi chằng chịt nên tôi ngại rằng nếu có một cuộc đánh úp thật sự thì chắc họ
không sao đến kịp tiếp cứu cho tôi. Tôi đã gác suốt hai đêm bên cạnh những tên
bản xứ lực lưỡng có cái nhìn thật dữ tợn. Chúng tên là Mã Linh và An Kha, hai
quân nhân rất thiện chiến. Chúng nói tiếng Anh rất thạo nhưng tôi không thể nào
giao thiệp với chúng được. Suốt đêm, hai tên này cứ ưa đứng riêng ra một nơi để
mà huyên thuyên chuyện trò với nhau bằng thổ ngữ Xích… Còn tôi thì ngồi lặng lẽ
ở trên thành cửa nhìn ra con sông ngoằn ngoèo trước mặt và những ánh đèn lấp
lánh trên phố. Tiếng trống, tiếng chiêng, xen lẫn với tiếng la gào, gầm thét của
đám loạn quân say sưa hăng máu vọng lại từ hồi, luôn luôn nhắc nhở chúng tôi về
cái tai biến lớn lao đang rình chực mình ở bên kia sông. Cứ cách hai giờ đồng hồ
lại có một viên sĩ quan đi tuần, xem chừng có chuyện gì xảy ra không, và tôi cứ
ngồi thắc thỏm đợi chờ những phút gặp gỡ ấm lòng như thế.
Một đêm, ông ta thua to hơn là thường lệ. Khi Đại Úy Mộ Tân
và ông đi qua thì tôi đang ngồi trong chiếc chòi tranh. Hai người là bạn chí
thân, lúc nào cũng ở bên nhau. Tôi nghe viên Tham Mưu Trưởng Sơn Tôn than thở về
khoản nợ nần của mình:
- Thật là đáng tiếc cho ông, ông Xương Môn à. Qua câu chuyện kể, tôi hiểu nơi ông ý thức danh dự vẫn còn, ông vẫn còn biết tôn trọng lời hứa, biết hết lòng bảo vệ cho những người đã đặt tin cậy nơi ông. Thật là đáng tiếc cho ông.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Chương XIII thuyền-trưởng bất đắc dĩ TÔI yên trí tôi chỉ xuống trình-diện tại một chiếc tàu nào là được tuyển-mộ ngay. Vì thế, sau khi tới...
-
Vài nét về văn học Đông Nam Á Đặc điểm của văn học Đông Nam Á (ĐNA) Nói đến văn học Đông Nam Á là phải nói đến sức m...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
-
Sự tích mặt đất và muôn loài Trái đất ngày xưa không được đẹp như bây giờ, một nửa đất sống, một nửa đất chết. Lúc ấy bề mặt quả đất ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét