Thứ Ba, 7 tháng 1, 2025
Vùng đồi ký ức
Có một chuyện đã xảy ra cách đây 17 năm, à không, nói chính xác hơn là đến mùa thu này nữa mới tròn 17 năm, cho dù tôi đã cố gắng dìm nó xuống đến tận cùng sâu thẳm nhất của khối trầm tích ký ức nhưng nó vẫn trào ngược một cách mạnh mẽ, sống động và tươi rói như vừa mới xảy ra ngày hôm qua. Giá như tôi có thể nói ra điều này với Van thì tôi sẽ nhẹ lòng biết chừng nào. Dù bây giờ ngoài anh ấy ra tôi không còn một người thân nào cả, tôi lại càng không dám thổ lộ với bạn bè, với bất kỳ ai, nói thẳng ra là “Đôi tay nhân gian chưa từng độ lượng”. Do vậy, tôi vẫn ôm ấp niềm đau của riêng mình nhiều ngày nhiều đêm và nhiều năm trôi qua, từ khi tôi còn là một cô bé 7 tuổi cho đến tận bây giờ – người đàn bà tuyệt vọng vừa trườn qua dốc nửa đời người.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Bắt ma - Truyện ngắn của Trần Thúy Lành Cả phân xưởng may im phăng phắc, chỉ có tiếng máy khâu ro ro, đều đều. Chả ai dám hé miệng nói c...
-
Hoa muộn - Nơi mùa xuân đi qua Vũ trụ này không có bắt đầu và không có kết thúc. Hay nói đúng hơn, con người không biết nó bắt đầu từ đâu ...
-
Lời kỹ nữ - Xuân Diệu A.TÁC GIẢ: I. Cuộc đời: Xuân Diệu tên thật là Ngô Xuân Diệu, còn có bút danh là Trảo Nha, quê quán làng T...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét