Thứ Sáu, 23 tháng 7, 2021

Trăng hoàng cung

Trăng hoàng cung

Chương Mt
Hai mươi mt tui, tôi, người lính chiến bước thng vào làng Văn vi cun tiu thuyết đầu tay k chuyn nhng người vượt ngc tht bi. Ngay sau đó tôi được coi là nhà văn. Nhưng đối vi tôi Thơ mi là tt c. Thơ là mng sng, là lý lch đời tôi… Tôi giương thơ như ngày nào ngoài mt trn giương lưỡi lê đánh giáp lá cà vi thói di trá, đạo đức gi, t nn quan liêu, lãng phí, bòn rút, ăn cp ca công - tuy ngày đó mi manh nha, nhưng tôi đã d cm s là him ho ln đang rình phc Nhân dân tôi, Nước tôi; có nguy cơ làm băng hoi nhng gì thiêng liêng, tt đẹp, cao quý, mà c triu người không tiếc máu để xây dng và bo v.
… Tôi mun đúc thơ thành đạn
Bn vào tim nhng k làm càn
Nhng con người đã tiêu máu ca dân
Như tiêu giy bc gi!
(“Chng tham ô lãng phí”, Giai phm mùa Thu, 1956)
… Yêu ai c bo là yêu
Ghét ai c bo là ghét
Dù ai ngon ngt nuông chiu
Cũng không nói yêu thành ghét
Dù ai cm dao dọa giết
Cũng không nói ghét thành yêu
(Li m dn”, Tun báo Văn, 1957)
Và tôi đã tr giá cho thơ bng ba mươi năm tt đẹp ca đời mình.
T năm hai mươi bn tui đến năm năm mươi sáu tui, cơ chế quan liêu đã đánh tr tôi đến chí mng. Tước đot ca tôi quyn lao động thiêng liêng: sáng tác, xut bn, quyn được sng cho ra mt con người. Và dìm ngp tôi trong bùn-nhơ-lăng-nhc trước công lun.
Chu chng y đầy i, lim thép t cũng gãy gc. Nhưng Thơ đã cu tôi, giúp tôi đứng vng, dy tôi dũng khí bn gan.
Nếu cn đi tr li
Tôi đi li đường này
Để cui cùng li chm hết đây!
Sut ba mươi năm qua, câu thơ ca Ga-bri-en Pê-ri - người anh hùng Cng sn nước Pháp thét lên trước cc x bn, là kinh nht tng ca tôi.
Có nhng giây phút ngã lòng
Tôi vn câu thơ mà đứng dy
Tng ngày, tng tháng, tng năm, tôi tn sc mình gieo trng gt hái Thơ. V được v mt, nhưng nh my chc năm tri tích lũy mà không dùng đến, Thơ cht được thành lm, thành kho… Thơ chiến đấu, thơ thế s, anh hùng ca, thơ xưng tng c cây, thơ tng bn hu, thơ đùa vui, thơ tình, thơ rượu, thơ k hnh, thơ phúng người thân… Loi ht nào trong kho lm cũng có.
Nhưng ri bng đi mt do, tôi không làm được thơ na. Cái giếng Thơ tưởng như b ct mch, hoc đã múc cn đến gu cui cùng.
Gi bt hnh đời tôi đã đim! Nhưng xut thân là anh lính chiến đấu cng đầu, chưa tng chu bó tay trong hoàn cnh gay cn nht.
Cn thơ gia cuc đời, tôi quyết định ri b thành ph, gia đình, bn hu, gia cái tui năm mươi, lên rng đào mch tìm thơ gia thiên nhiên.
Tôi đã sng sut ba mươi năm gia cái lán tranh lp lá na, gia mt bãi phù sa c hoang vu, vùng đồi núi Thái Nguyên, mc lút đầu c di và cây trinh n xanh. Xung quanh bãi đất hoang, con sui ln Linh Nham vây bc. Bàn ghế là r cây chết tôi ln lên t lòng sui. Giường nm là cây Cơi c th b bão xô bt gc, con sui Linh Nham mang t rng đại ngàn v, dâng lũ đến tn thm lán, trao tng tôi. Tôi vt bng mt trên thân cây bng rìu, ri đục lõm sâu xung, phng pht hình cái áo quan; mùa đông nm vào đó tránh được giá rét và sơn lam chướng khí. Tôi sng vi mt con chó, mt con heo, mt by gà; ăn bp, ăn sn, rau lang, c sui, tôm cá t đánh bt ly.
Mùa lũ kkông ai dám vượt sui d Linh Nham, nên có khi mười ngày lin không nói tiếng người.
Trong ba năm thì có hai người bn ln li tìm đến thăm. Trn Quc Vượng, giáo sư s hc; Đỗ Quc Thun, mt bn làm thơ tr.
Trước mt lán, sát b sui, tôi đào mt cái huyt rng mt mét, dài hai mét, sâu mét rưỡi. Tôi nguyn không tìm thy thơ, tôi lăn xung đó…
Đàn mi đất phù sa
S thay phu đào huyt
Bao nghit ngã trn gian
Ch mt tun vùi hết…
Gp phi lúc đau m, tôi t cha bnh vi lá xông, rượu t ct bng sn và men lá, và tia cc tím mt tri.
Nhng sut ba năm ăn nm vi đất, vi sui đục, si trong, vi cây hoang c di, tôi ch làm có độc bài thơ.
Ly-rượu-đời Thượng đế ban cho tôi
Quá bn xn…
Tôi ch mi nhp môi đã cn
Khi chén-rượu-đời đã cn
Mà túi rng không
Phi đứng lên và bước ra khi quán
Nghĩa là phi nhm thái dương mình n súng
Hay xiết giây thòng lng quanh c mình
Và tr lên cuc đời
Nhng câu thơ tuyt mnh
Nhng vết chàm xanh…
Các anh tôi
Các anh tôi đó
Mai-a và Essénhin [1]
Nhưng tôi chưa sng cho tròn n sng
Tôi chưa yêu cho hết n yêu
Tôi phi lên rng
Hái lá kh sâm [2]
T mình ct ly rượu sng
Ôi, rượu kh sâm đắng lm!
Đắng đến tn cùng ni đắng thế gian…
Bn hu thân thiết ơi!
Xin đừng trách c tôi
Sao trong câu thơ tôi c ln nhiu v đắng
Ch
Tôi va ngâm ngi câu thơ
Va cn chén-rượu-đời
Ct bng lá kh sâm…
Chú thích:
[1] Hai nhà thơ ln nht ca Liên bang Xô Viết và c hai đều t sát. Mai-a-cp-ski t sát năm 1930, anh 39 tui. Anh t sát bng súng lc, n vào tim, để li my vn thơ tuyt mnh:
Chiếc thuyn tình mơ mng thi ca
Va phi m đá ngm dung tc
Và tan nát…
Es-sê-nhin
Và tan nát…
Es-sê-nhin t sát năm 1925, anh 30 tui. Anh t sát bng cách tht c vi chiếc cà-vt, nhưng không bun treo c, mà buc c vào ct lò sưởi, ngi trên ghế ta ri t thít c mà chết. Trước khi t giết, anh ct máu ngón tay để viết bài thơ tuyt mnh tám câu. Hai câu cui cùng như vết thương máu ca thi ca:
cuc đời này chết chng có gì là mi
Nhưng sng cũng chng có gì mi hơn!
Đã na thế k qua vết thương vn không sao lành được, và càng ngày càng nhc nhi hơn trong trí nh nhng người quyết sng và chết cho Thơ.
[2] Mt loi cây mc hoang trên các vùng đồi núi Trung du, lá cc đắng, được lit vào cây thuc nam có bit tài thi độc trong cơ th, nht là các chng d ng. Nhng năm đi lao động ci to, mt ln tôi b mc phi chng d ng khng khiếp, tưởng chết. Tôi may mn được mt sư n già chùa Tăng Cu cu khi vi my nm lá kh sâm hái ngay trên ngn đồi sau chùa. T đó ơn c cây cu mng, tôi mang canh cánh bên lòng.
Chương Hai
Hãy gng gi mt ln cui cùng, tôi t khuyên mình, biết đâu còn cơ may. Tôi ri b vùng rng Thái Nguyên, con sui Linh Nham, cái lán xiêu vo, vài b qun áo chàm cũ bc, chân vn đôi dép t tay đục ly t cái lp máy kéo hng, tôi ln v thành ph Huế quê ni. Tôi hy vng trên mnh đất chôn nhau, tôi s đào bi tìm thy li mch Thơ.
Chm mùa thu năm đó, vào mt bui chiu mt tri gác núi, tôi cúi mình ra khuôn mt nhc nhn, lm bi đường và m hôi, trên bến Văn Lâu. Thành ph quê ni xót thương tôi như người m đông con vi đứa con s phn ri ro, quá na di người gp phi cnh truân chuyên… Nay gót nhc lòng đau, tìm v vi M.
Ba mươi năm
Tôi b dìm trong bùn-nhơ-lăng-nhc
Nhưng cui cùng quê hương đã nhn ra
Trái-tim-thơ trong sch
Và gương mt thơ bi thiết ca tôi
Đó là câu thơ đầu tiên khi gp li Huế tôi nc n thành li. Thi hu và bn hu quê ni đùm bc và chiu đãi tôi.
Thi hu và văn hu quê tôi nghèo lm, có l nghèo nht đất nước này. Thế mà vn đãi tôi như các bc hoàng đế, vương hu thi Chiến quc: ba ngày mt tic nh, năm ngày mt tic ln.
Rượu như la tôi ung tràn thay nước!
Tôi van các bn: đừng cho tôi ung na, rượu đắt lm!
Các bn gt đi:
Đất c đô bao gi chu mang tiếng
Để mt nhà thơ phi đói rượu gia quê hương.
Tôi ngt ngưởng sng, ngt ngưởng say… Và tôi gp Nàng… Như trong mê sng, tôi tu thơ cho nàng nghe.
Anh chép tng em nhng bài thơ anh đọc…”
“Nhng bài thơ cũ, sao xng vi em?” – Tôi nói trong cơn bc – “Tôi s xưng tng em vi mt tp thơ mi.”
Nàng đứng lên, m ngăn kéo, lc tìm cái gì trong đó, mt cun s lch, in ch nhũ vàng trên bìa ni lông đen. Cun s lch nhàm chán, tm phơ, vt hoá thành báu vt trong bàn tay có ngón dài thanh mnh, trng mut như đá cm thch tượng Rô-đanh. Ngón tay đeo nhn lp lánh ánh vàng, mt đá quý màu hng ngc.
“Em rt tiếc không tìm thy cun s nào giy trng tinh. Cun s này các trang giy đều có k dòng… Em biết các nhà thơ đều thích viết thơ mình trên giy trng tinh…”
“Tôi thì ngược li, tôi ch thích viết trên giy có k dòng.”
Sáng hôm sau tnh rượu, lòng tôi bng cn lên ni nh. Tôi ao ước được nhìn thy gương mt huyn hoc ca Nàng. Trí nh tôi như phiến g thông Đà Lt, khonh khc tc lên mt Nàng bng bút la.
Tôi cht nhìn thy cun s bìa ni lông đen trên mt bàn viết. Li ha bc đồng hôm qua bng cm lên trong trí nh như nhng viên si có nhiu cnh st… Ch hình dung ánh mt tht vng pha chế riu ca Nàng khi nhìn thy tôi đến vi hai bàn tay không, tôi đã mun chui xung đất vì xu h.
Ôi, li ha ca các nhà thơ!
Tôi ngi xung, gi tng trang cun s lch mà chng hiu để làm gì… Tôi ch viết trên giy có k dòng… Câu nói vô tình bng xuyên qua trí nh tôi như mt ánh chp. Cm hng thơ không biết t cõi min nào đột ngt dâng lên như cơn lũ sui Linh Nham, tràn ngp c hn tôi…
Và như cách nói mt nhà thơ xưa: Bút đòi mc, mc đòi giy, giy đòi thơ
T ngày mi tp viết
Nay gn trn đời văn
S ch tôi đã viết
Có th ph kín mt cn Giã Viên
Mt nim yêu tôi không đổi thay
Mt nim tin tôi không thay đổi:
Viết trên giy có k dòng
Là nhà văn
Tôi đã viết sut ba mươi năm
Là chiến sĩ
Tôi là x th cp kin tướng trung đoàn
Tôi có th viết như bn
Trên giy không k dòng
Nhưng tôi vn viết trên giy có k dòng
Như cái thu v lòng tp viết
Vi nhiu người
Giy k dòng d viết đẹp
Nhưng vi tôi
Không có gì
Không có gì đẹp hơn
Viết ngay và viết thng
Là nhà văn
Tôi yêu tha thiết
S ngay thng tt cùng
Ngay thng thủy chung
Ca mi dòng ch viết
Nhưng là nhà văn x th
Tôi biết
Khó vô cùng bn trăm phát trúng c trăm
Và càng khó hơn
Viết trn mt đời văn
Dòng đầu thng ngay như dòng cui
Khi bàn tay đã đui
Khi tm lòng đã mi
Khi con mt bt trong
Khi dũng khí đã ngui
Trang giy có k dòng
Giúp các em bé v lòng
Và nâng đỡ các nhà văn
Viết ngay và viết thng
Ngay thng thủy chung
T dòng đầu đến dòng cui
Như mt triu phú hoang tàn
Tôi đã bc ri thơ tôi
Ném vung vãi tiêu xài không tiếc
Vàng nén thơ tôi đem làm đá lát đường
Cho nhng bàn chân lao lc
Vi mt lòng tin ngu di ngây thơ
Thơ mình tiêu trn đời không hết…
Nhưng ri mt hôm
Cách đây đã nhiu năm
Tôi choáng người lc túi
Túi rng không!
Vàng-nén-thơ tôi đã tiêu đến vn cui cùng
Nhà triu phú phá sn
Túi rng không mt đồng
Vn có th sng
Bng cách nga tay xin b thí
Nhưng làm sao tôi có th sng không thơ
Tôi biết xin ai!
Ai cho?

Thơ vi tôi là nước trên sa mc
Đã nhiu năm nay
Tôi sng mà như đã chết
Cơn khát thơ thiêu đốt tim tôi
Tôi đã đi rao cùng thiên h:
– Ai đổi thơ ly máu!
Không ai đổi
Vì máu ca tôi không cùng nhóm máu h [3]
Và thơ h không cùng nhóm thơ tôi [4]
Gia thành ph quê hương
Bt ng tôi gp em
Rt tht mà như là o giác
Mt c đảo bóng chà là xanh mát
Giếng sa mc đầy tràn…
Tôi ung thơ t đôi mt em nhìn
Tôi vc môi ung không kp th
Cm t em tôi đã hi sinh…
Trong khonh khc tôi li tr thành triu phú
Vàng-thơ em cho li đầy p túi tôi
Em cho hào phòng
Em cho hào phòng
Như ngun sui nơi phát tích
Em cho đầy tràn
Như cơm trong ni đất Thch Sach!
Cm t em
Tôi đã hi sinh…
Chú thích:
3] Nhóm A
[4] Mt-mt-mt-còn-vi-thói-di-trá-đạo-đức-gi-cơ-chế-quan-liêu
Chương Ba
T khi tôi biết em
Tôi không còn
Tôi không còn được ng trn đêm
C na đêm là tôi thc gic
Có con chim gì m rt sc
đậu trong tóc tôi
Nó m vng-trán-trái-thơ chín mõm
Tôi bàng hoàng thp thm
S trái-thơ rng trước bình minh
Tôi vùng dy
Đốt đèn
Tôi hái
T khi tôi biết đến em
Trái-thơ chín nhiu đến ni
Mi đêm tôi thc gic nhiu ln
Đêm quên ng
Ngày quên ăn
Rượu như la tôi ung tràn thay nước  [1]
Chc ch mt ngày gn đây
Tôi s ngã gc
Dưới chân em
Chết kit sc vì thơ!
Chương Bn
Ni khát được ngm nhìn gương mt nàng làm tôi bt rt, cn cào như khát rượu. Va ri khi gương mt Nàng chng hút tàn điu thuc, tôi đã tìm c quay li vi Nàng. Mà c thì thiếu gì! Quên mũ, quên túi xách, quên thuc lá… “Không hiu tôi có để quên đây không?…” Nàng mm cười như nghe mt li nói di vùng v ca con nít.
Nàng ngi xung trước mt tôi, đưa bàn tay lp lánh màu hng ngc vén cao làn tóc dày rm, hơi quăn và đen như phím dương cm, để l toàn vn gương mt thiếu ph kiu dim mê hn. Nàng nhìn tôi vi sánh mt nng nàn pha chút giu ct.
“Cái mt em như ri mà anh ch c ngày không chán răng anh?
– Mi bước chân ra
Anh đà quay li
Mt em anh ch c ngày
Anh không chán răng anh…?
– Nói chi mà l ra em
Có khi mô con chim bay chán tri xanh
Con cá li chán nước
Ngn la chán ci cành…
Ch khi mô
Con sông chán chy
Ngn gió chán thi
Cây đờn chán giây
Bàn tay chán ngón
Cái nón chán quai

Vng trăng chán soi
R cây chán đất
Đến lúc ch anh mi chán ch mt em…
Chương Năm
Huế đón con v Huế đổ mưa Biết bao thế h thi nhân đã xưng tng Huế: Huế đẹp, Huế thơ Nhưng ai là Huế đích thc mi ngm đòn thiên nhiên Huế: nghit ngã và d tn
Nng thì bùn hóa đá
Mưa thì đá hoá bùn
Mùa đông, thi tiết c nước khô hanh tnh ráo thì Huế mưa Mưa đã nhiu ngày vn không ngt. Tôi và nàng do dc b sông Hương dưới vòm tri tm tã đan chéo mưa. Nàng ôn li nhng k nim mt thi hnh phúc ca Nàng… Ging Nàng lúc gn lúc xa trong tiếng mưa và tiếng sóng v v b c ướt. Chc chc Nàng ngng nói, đưa chót lưỡi liếm cp môi nht nhòa nước mưa.
Em đã có ln sang Nga… Ln đầu tiên em được nhìn thy tuyết… Em cùng my người bn Nga, nhng nhà thơ ni tiếng, đi do quanh Hng Trường, chân dm lên tuyết trng xp đầu mùa trinh bch đến sng s như nhng trang văn xuôi ca I-van Bu-nin… Em ngm không chán mt nhng tượng đài ca các nhà thơ: Léc-măng-tp, Pút-skin, Mai-a, Essênhin… đứng sng sng trong đêm trng Pê-téc-bua… Em tưởng chng như h sp m nhng cp môi đồng dính tuyết đọc cho em nghe nhng vn thơ tình k diu mà em thuc lòng t thi con gái… Năm ngoái em sang Căm-pu-chia trong đoàn ký gi. Em đến thăm k quan Ăng-ko. Em trèo c ngàn bc đá lên đền Bai-om, ngôi đền cao nht khu Chùa Tháp, chp nh vi tượng nàng Áp-sa-ra múa trong dáng la…
Nhng chuyn Nàng k như mt vành gai xiết lng ngc tôi, mi lúc mt xiết cht hơn. Máu tim tôi sôi trào vì ghen Tôi ghen vi tt c: bê tông Hng Trường, đá lát nên Ăng-ko, nhng bông tuyết đầu mùa, đêm trng Pê-téc-bua, vi Pútskin, Léc-măng-tp, Mai-a, nàng Áp-sa-ra…
Mưa mi lúc càng nng ht, càng xi x. Ging nàng t nhiên nghn li. Tôi ngonh sang nhìn. Qua màn mưa, gương mt nàng tái nht.
“Em yếu tim, em bng thy tim đau nhói Ging nàng thì thào run ry – “Em không sao chu thu cái mưa Huế khng khiếp này… Anh đưa em v…”
Trái tim em không
Trái tim em không được bình yên!
Bc đin khn tôi nhn t đáy mt em
Nói di dt
Mt sm mai nào đó
Em bng bay mt
Tôi s tan thành mưa Huế nhng ngày đông
Tôi s xi x xung tt c nhng nơi nào em đã đặt chân
Đá Ăng-ko Thom
Và bê tông Hng trường
S phi xói l
Vì nhng cơn mưa dai dng d di
Đêm trng Pe-téc-bua s sm ti
Đền Bai-on ngp lt phi đi thuyn
Léc-măng-tp
Pust-skin
Mai-a
Nàng Áp-sa-ra

Đồng và đá
Ln đầu tên được nếm mùi mưa Huế
H liếm nhng cp môi ướt đẫm
Và kêu lên:
– Ôi cái m
Và kêu lên:
– Ôi cái mưa khùng điên
Mưa không còn biết gì ti chng mc!
Mưa Huế tr li trong tiếng rơi sm sp:
– Làm gì có chng mc thơ
Làm gì có chng mc mưa
Làm gì có chng mc yêu
– Làm gì có chng mc thiên tài!
– Làm gì có chng mc kh đau!
Chương Sáu
Mt hôm, Nàng nói vi tôi:
“Tht ra, anh cũng xng đáng làm vua Em mun mi anh làm vua.”
“Làm vua!”

Đúng, anh s là vua ca tt c các vì vua. Anh s tr v thăm lâu đài cung đin ca anh.”
“Bng cách nào vy?”
Tôi mm cười hi Nàng, t nh: có l Nàng đang coi mình là đứa tr và Nàng là bà ngoi đang k chuyn c tích… Nàng nhìn tôi đăm đăm và ging Nàng không h có chút gì là đùa ct:
“Em đã hp đồng thuê người gác cng Ng Môn, tám gi ti nay em s m cng chính cho anh vào hoàng cung. Đêm rm, trăng tuyt đẹp…”
“Có
“Có đắt không em?”
“Cũng chng ly gì làm đắt, giá chng năm bát bún bò giò heo loi sang.”
Ng Môn quan là cng chính đi vào hoàng cung. Cng Ng Môn có năm ca: ca chính vi con đường Trung L lát đá Thanh dn đến sân Đại Triu và đin Thái Hoà - nơi vua và qun thn hi ngh vic nước; ca chính ch m vào nhng ngày đại l, dành riêng cho vua đi. Ca T và ca Hu dành cho các quan đại thn. Ca th tư và th năm dành cho các chc quan nh và quân cm v. T ngày Cách mng tháng Tám thành công, vương triu nhà Nguyn b phế trut, hoàng Cung thuc quyn qun lý ca cơ quan Bo tn bo tàng. Ca chính thường đóng kín để gi li v uy nghiêm cũ ca hoàng cung. Khách tham quan ch ra vào cng ph.
Ý tưởng khôn ngoan đến bt ng ca Nàng làm tôi thc s bàng hoàng và không khi chút đớn đau Ôi, thì ra nếu có chút đầu óc tháo vát, người ta có th thc hin nhng mng tưởng hoang đường vi giá năm bát bún bò giò heo Nếu biết cách xoay x, mt nhà thơ bm dp có th phút chc làm l đăng quang dưới bu tri lng ly màu trăng vi cá giá chng ly gì làm đắt lm – như li Nàng.
“Mt v hoàng đế bao năm lưu lc tr v thăm li lâu đài cung đin ca vương triu mình, mà phi li thi mt mình thì bun quá…” Tôi nhìn sâu vào đáy mt Nàng và nói.
“Em s cùng đi vi anh… Em s là hoàng hu ca anh.”
Trong nhng gi phút khc khoi đợi ch làm l đăng quang, tôi đã ung tràn không biết bao nhiu chén đầy chén vơi th rượu làng Chun, cháy nng được ct bng la.
Ha ha! Rượu là bc thiên tài to nên nhng o tưởng! Đêm đó, bu tri rm C đô không mt gn mây, không mt vì sao. Vng trăng kiêu sa, lng ly như mt v hoàng đếđộc tr v giang sơn trng rng, đẹp mà đơn điu đến kinh hoàng.
Đã đến gi G. Hoàng đế râu tóc ri bù, áo long bào vi chàm cũ bc, chân dn dép lp máy kéo nng như cp cùm, hơi th men rượu, khoác tay hoàng hu áo pun qun bò mc, mí mt tô xanh, móng tay móng chân sơn đỏ; theo con đường Trung l tiến vào ca chính Ng Môn quan.
Người gác cng Bo tàng di tích hoàng cung đã đứng tui, dáng gy st, gương mt lm l. Anh ta nhìn hoàng đế, hoàng hu thp k tám mươi, cười ngo…
Ca chính Ng Môn có hai cánh g lim tán đinh st hao hao ging nhng dm cu Tràng Tin. Dưới mi cánh ca có bánh xe g ning đai st. Ca rt nng, anh ta ch m hé mt cánh va mt người qua lt, nói vi ging còn ngo hơn:
“Xin mi Ngài ng tht cơ l vn vô chơi…”
Tôi quc mt nhìn y và nói vi ging rượu nc mùi quyn uy ca đấng thiên t:
“Có l nào vua vi hoàng hu tr v thăm li lâu đài miếu mo ca mình li phi chui lách qua Ng Môn quan như đạo tc? Ta thà quay v làm k th dân còn hơn!
Chc không phi y hãi cái ging quyn uy nc mùi rượu ca đấng thiên t tht cơ l vn, mà vì s tin tm ng ca hp đồng y đã l tiêu mt ri. Y đành hm hc, nghiêng vai gng hết sc đẩy, m rng cánh ca:
“Thì đó, xin mi…”
“T khi có hoàng cung đến nay, ta chưa bao gi nhìn thy mt v hoàng đế nào đi qua Ng Môn quan mà ca chính li ch m có mt cánh! Phi m rng c hai cánh ta mi đi!
Y tc lm nhưng buc lòng nghiêng vai m rng cánh ca th hai.
Trước mt tôi hin ra toàn cnh sân Đại triu và đin Thái Hoà ngp gia bin trăng Tôi khoác tay Nàng bước qua vòm cng ti thâm u, thoáng mùi tàn t, rêu mc. Người gác cng bng gi git tôi li, chp tay nói vi ging l phép mà mt v hoàng đế tht chc ông đã h lnh ly đầu:
“Xin báo cáo để Ngài ng liu chng. Theo đúng hp đồng đã thuê thì đến 11 gi là tôi đóng cng chính. Nếu quá gi Ngài đừng càm ràm… Không khéo lúc vô là hoàng đế mà lúc ra là lính trơn!
Tôi cười phá lên, v vai y:
“Nhà ngươi cũng là thi sĩ! Cái x Huế mình l thit, đến xó mô cũng đụng đầu các nhà thơ!
Tôi và Nàng đi do khp hoàng cung. Các con đường đầy gà, thuê dt bng cây, nc mùi hương hoa s. Ri rác đây đó nhng bãi phân bò, phân ln, phân dê… (các cơ quan, công xưởng đóng trong hoàng cung chăn nuôi) nm ln vi nhng hoa s rng. Và k diu thay, tt c dưới trăng đều đẹp.
Ôi, cái vương triu Nguyn ch còn li nhng phế tích hoang tàn.
Khi chân đã mi nh, tôi và Nàng ngi bó gi trên bc đá sân Đại Triu, lng l ngm trăng
Nàng bng đứng bt dy, xem đồng h tay, gic:
“Ta v thôi anh! Mun quá ri, còn năm phút na là h đóng ca chính Ng Môn…»
– Em nán ngi li vi tôi
Mt phút na thôi…
, hay xin em hai phút…
Ôi, trăng hoàng cung đêm nay đẹp đến não lòng…
Tôi sp phi t giã ngai vàng
T giã hoàng cung
Giã t mng tưởng
Giã t em…
Phng pht hương hoàng lan
T T Cm Thành hoang tàn đổ nát
Tôi sp phi tr li cuc đời cay cc
Qua ca chính Ng Môn…
Ôi, có l nào
Tt c đêm nay là có thc!
Em vi mái tóc đen dày che na mt
H sen như gm tri quanh hoàng cung
Đin Thái Hòa
Đin Kiến Trung
Tàng Thư lâu Hin Lâm các
Sân Đại triu mênh mông trăng
Ôi, có l nào
Tt c nhng đêm nay là có thc!…
Không!
Tôi không tin…
Không!
Tôi không tin…
Tt c là do trăng bày đặt
Trăng thương tôi
Mt đời lao lc
Mt đời cay cc
Mt đời thơ
V v tôi như tr nh
Trăng ru
Như bà ngoi
Trăng dt tôi vào c tích
Cô Tm vi nàng Bch Tuyết
Hng Nga ng trong rng
Con yêu râu xanh…

Tôi biết
Trăng là mt nhà bày-đặt thiên tài
Lu trăng bày đặt thành cung đin
Vườn hoang thành vườn Thượng Uyn
Vũng nước tù bày đặt thành h sen…
Nhưng tôi không biết
T cht liu gì mà Trăng bày đặt ra em…
Mt vùng tóc như mt vùng bin ti
Vũng mt em thăm thm tia nhìn
Nhng ngón tay ngón chân có mùi hoa di
Cái c trn như rong dưới đáy sông Hương
Ging em nói
Tiếng em cười
Và ni bun phng pht trên làn môi…
T cht liu gì mà Trăng bày đặt?…
Trăng hoàng cung đêm nay ai ơi!
Trăng nhân hu
Trăng thiên tài
Cm ơn Trăng thương tôi mà bày đặt
Nhưng cái tui tin vào c tích tôi đã qua ri…
Chương Bảy
Sáng ch nht. Ngài ng Mt Tri khoác long bào chói li hào quang, t T-Cm-thành-bin-Thun-An xa giá lên vòm tri c tích C đô: ban nhc cung đình chim sáo, chim cà cưỡng, chim s, chim sâu… khp các lùm cây trong thành ph ríu ren tu nhc. Con sông Hương tm vàng nu chy. Tôi đứng ngn ngơ trước ca phòng Nàng? Các ca s đóng kín, ca chính khóa ngoài. Tôi như người mt hn, ct tiếng gi Nàng, gi mt lúc mt to. Người đàn bà hàng xóm thò mái đầu bù ri qua ca s nhìn tôi, nói ging ngái ng cáu gt:
“Người ta đã khóa ca ngoài ri còn gi làm chi mà m c ph!”
“Nàng đi khi nhà t khi mô ra ch?”
“T lúc mt tri chưa mc tê. Đi đò v ca Thun An tm bin.”
“Nàng đi mt mình?”
Đi tm bin ai người ta chu đi mt mình! Có mà điên! Đi c mt đoàn đông, toàn người ăn mc lch s” - Người đàn bà lm mm liếc xéo b cánh chàm cũ bc trên người tôi - “xách mang nào lèn, nào túi, cười nói vui hơn tết!”
“Ti qua tôi còn gp Nàng, răng không thy Nàng nói chi vi tui?”
“Tôi biết mô chuyn hai người, hi chi mà ngơ ngơ…”
Ch cho biết c mô thì Nàng mi v?”
“Ít ra cũng tt mt tri đò mi lên thu bến… Mà vui bn bè thì h ng luôn dưới bãi bin cũng chưa biết chng.”
Chiu. Nng còn chói chang. Tôi đã ngi bt động trên bến sông, ngóng v phía ca Thun, đợi đò Nàng lên
Sông Hương ơi!
Giói thi chi nhiu ra…
Sóng v làm chi ri rut c hai b!
Tôi ngi đá mc thành thơ
Ngóng v ca Thun tôi ch đò lên
Mt đò lên
Hai đò lên
Ba đò lên
Mà tôi chng thy bóng em trong đò
Bến sông đá tc thành thơ
Đá thơ thơ ngn ngn ngơ đợi đò
Mt đò lên
Hai đò lên
Ba đò lên
Chương Tám
Nàng có v xu h vi bn bè v cách ăn mc ca tôi. Quanh đi qun li cũng ch có hai b áo qun vi chàm sn bc mang t núi Thái Nguyên v. Nàng thường gi đùa tôi là người nghĩa quân sót li ca cuc kháng chiến Ma-trang-lơn. Có l vì vy mà Nàng đã không mi tôi cùng đi ca Thun An tm bin. Có ln không nhn được, Nàng but ming hi tôi:
“Lúc nào nom anh cũng bm dp, rách rưới… Anh là nhà thơ kia mà?…’’ Và tôi but ming tr li:
Tôi có quyn gì được no hơn nhân dân tôi mt miếng ăn?
Tôi có quyn gì được lành hơn nhân dân tôi mt manh áo?
Tôi có quyn gì được rng hơn nhân dân tôi mt tc vuông nhà ?
Tôi có quyn gì được lên xe xung nga?
Khi gót chân nhân dân tôi nt n bi đường?
Dù tôi là thiên tài
Dù tôi là thi nhân

Dù tôi chót vót tn đỉnh cao quyn lc!
Tôi có quyn gì?
Chú thích:
[1] Các thi sĩ ca tôi Huế thích đảo ngược đảo xuôi câu thơ này để đùa vui.
Nước như la tôi ung tràn thay rượu
Rượu như nước tôi ung tràn thay la
La như rượu tôi ung ràn thay nước
vân vân và vân vân…

[2] Tiếng địa phương Huế là “thy”
Chương Chín
Gian phòng nàng cht cng khách. Các ngh sĩ đủ tm c, cán b, giáo viên, các chàng trai mi ln, các người có chc danh địa phương Tôi ngi trong mt góc phòng, nơi Nàng thường dng cây chi đót quét nhà. Tôi lng l ngm Nàng cười nói tiếp khách vi tt c v duyên dáng kiu kim mà mt thiếu ph c tui Nàng có th có… T đáy sâu cõi lòng tôi, tràn ngp mt th d cm kinh hoàng: mi tình thng thiết ca tôi s kết thúc mt cách hài hước và bi thm.
Nàng báo tin, mai là ngày sinh nht ca Nàng. Mi người ha tranh nhau mang hoa, bánh trái, rượu, đồ nhu… và nhng món quà sinh nht s làm Nàng bt ng!
“Còn nhà thơ?’’ - Nàng quay li mm cười hi tôi - “Anh s tng em quà gì ngày sinh nht? Mt bài thơ tuyt bút nhé?’’
“Tôi s tng em mt trái bí xanh.’’
Mi người cười . Đúng là mt món quà sinh nht có mt không hai, c kim chưa tng thy! H đua nhau nhao nhao châm chc chế riu tôi. Còn Nàng thì có v gin:
“Các nhà thơ hay đùa quá trn!’’
Tôi không chút nao núng:

“Trái bí xanh tng vt ca tôi nng mười lăm kí lô, và trên da bí tôi đề thơ…’’
Tôi có mt người bn làng quê, t thi để chm, cùng đi chăn châu ct c, và cùng hc lp mt trường làng. Tun trước tôi đến chơi, anh dt ra vườn, ch lên giàn bí xanh:
“C mt đời trng bí, nhưng chưa bao gi mình trng được mt trái bí ln và đẹp đến như thế. Mình mun tng cu.’’
Tôi nhìn trái bí bn tng nm nng trĩu trên giàn nom như mt khi ngc bích khng l. Tôi xiết cht tay bn.
Tôi đến nhà bn vào bui sáng ngày sinh nht Nàng, mang theo bút v và sơn du màu tím Huế. Tôi xin bn trái bí. Hai chúng tôi khó nhc lm mi đưa được trái bí xung giàn. Tôi đề thơ lên trái bí, rôi mượn bn chăn bông cũ, bao ti rách, áo qun rách mà bn có trong nhà, bc li. Tôi lo ngi trên đường vn chuyn, trái bí s b bm dp.
Dưới nng trưa bùn hoá đá, tôi xăn qun móng ln, đạp xe ch món quà theo con đường quê khúc khuu, đầy gà, t quê ni đến nhà Nàng.
Đường khá xa mà tôi không đám đạp nhanh nên tôi đến hơi mun. Khách bn đến d sinh nht Nang đang gia chng tic rượu. Mi người ngng gp, ngng và, ngng ung, nhìn ra ca, cùng kêu lên:
“Tri ! Quà sinh nht ca nhà thơ ging cái bao ti mùn cưa!’’
Tôi vén vt áo lau gương mt đẫm m hôi, lng l ci tháo bao bì, vt la lit trước ca phòng Nàng, ùn cao như đống r.
Tôi nâng trái bí vi nhng dòng thơ màu tím Huế bng tt c gân sc ca hai cánh tay gn cháy nng. Tôi bước đến trước mt Nàng, nói trong tiếng th gp:
“Tng vt tôi mang t làng quê mng sinh nht em đây…’’
Mi người vi vàng dp hết cc chén, hoa, rượu la lit trên mt bàn, hi thúc tôi:
“Nhà thơ để xung đây c nng.’’
Hai cánh tay tôi bng run lên. Đến lúc này tôi mi cm nhn hết sc nng ghê gm ca tng vt.
“Nhưng tôi s da bí bm dp… Nó xanh và đẹp đến thế này kia mà…’’
Nàng vi chy ra sau bc màn gió, cm ra chiếc gi còn dính vài si tóc ca Nàng, đặt ngay ngn trên bàn:
“Anh đặt lên đây.’’
Tôi đặt khi ngc bích khng l lên mt gi thêu mt bông hng, dn lên nhng si tóc dài và đen mướt đến huyn hoc.
Hơn c mang bình nước trường sinh trong c tích!
Hơn c mang cây đèn thn trong nghìn l mt đêm!
Hơn c mang trái đào tiên
Cn mt miếng s tr thành bt t
Mà trái cây bm dp s hết thiêng…
Tôi mang trái bí xanh

Chút tng vt quê mùa hèn mn
Mng sinh nht em…
Trên da bí

Màu men ngc Lý
Tôi to câu thơ bun như la
Hỏa táng vào trái tim…
Tôi ngi lng nhìn em
C cháy khát cơn thơ
Môi rát bng nhng li giã bit
Tôi đã tri qua ni kinh hoàng ca người tù vượt ngc
Khi b cong chn song st nhà tù
Mà tôi phi cưa kiên nhn sut mùa thu
Lao vào bóng đêm ngàn cân treo si tóc
Nhng ni kinh hoàng này đã thm vào đâu
Vi ni lo trái bí xanh bm dp
Trên con đường t nhà tôi đến nhà em…
Đến nơi ri!
Trái bí vn lành nguyên!
Tôi đã reo như người tù vượt bin
Khi năm đầu ngón chân bng chm đất lin…
Em đưa bàn tay cho tôi
Và tôi đã nm cht…
Trong khonh khc y tôi bng nôn nao chóng mt
Toàn thân run lên mt d cm kinh hoàng
Trên vc thm vô cùng ca hnh phúc
Tôi bng thy mình đang đứng quá cheo leo
Chương Mười 
Mt bui chiu tri chng vng, tôi đến nhà Nàng. Ca ra vào khép h. Định đẩy ca bước vào, tôi bng nghe bên trong tiếng Nàng đang la mng, nhiếc móc đứa con gái nh vì mt li lm gì đó.
Tôi gn như nín th vì hong sđau đớn. Tôi không bao gi tưởng tượng ni cái ming xinh đẹp ca Nàng li có th tuôn ra nhng li thô l, nanh nc, cay nghit đến như thế!
May sao nàng chưa nhìn thy tôi…
Là ngh sĩ
Tôi cũng như em
Rt d ni khùng
Trước nhng điu băng hoi vô luân
Nhưng tôi vn qu xung xin em:
Ngay c nhng phút ni khùng
Em cũng đừng nói nhng li chua chát
Em cũng đừng nói nhng li cay độc
Tôi biết
Em đâu phi Hng Nga ng trong rng
Em có con phi nuôi
Có chng phi b
Em phi biết giá rau ngoài ch
Nhưng tôi vn qu xung xin em
Ngay c nhng phút ni khùngng đừng nói nhng li chua chát
Em cũng đừng nói nhng li cay độc
Ch
Tôi không th nào chu ni
Tt c nhng gì hin hu em
Mà không đẹp!
Ngay c nước bt em nh vì ghê tm
Tôi vn có th nht nước bt em nh lên
Ép vào gia trang sách
Như cái thu lên chín lên mười
Tôi ép nhng cánh bướm nhng bông hoa…
Em là gì?
Em là ai?

Em t đâu ti?
Tôi không cn biết!
Tôi ch biết vi riêng tôi
Em là mái nhà

Gia đồng hoang, trên sa mc
Cho tôi n trn nhng trn mưa xu xa dung tc
Nhng trn mưa làm thi mc cuc đời
Nhng trn mưa ngày càng nng ht
Chương Mười Một
Tôi vn đinh ninh mt cách xun ngc: tôi s không còn biết ngc nhiên trước điu gì. Vì nhng kh nhc trn gian mà tôi đã nếm tri đủ cht đầy mt thế k sng. Nhưng do khi tình c tôi biết được s tht đắng cay v Nàng, tôi như người b chn thương s não… Tôi không đủ sc để bước ra khi nhà. Và t dìm mình vào mt cơn say miên man, bt tn…
Ôi rượu là bc thiên tài to nên nhng o tưởng! Ln này tôi hy vng rượu cũng s là bc thiên tài làm tôi nguôi quên… Nhưng rượu đã bt lc trước ni phin mun sâu thm ca con tim.
… Ta đã khóc rượu xoàng
Ung hoài vn tnh…
Ch còn mt cách nu chy và đúc s tht bng ngôn t; như nhng người th nhà in nu chy chì thiếc đúc thành các mu t. S tht có hình khi, con người s đủ sc chp nhn nó dù có cay đắng đến đâu. Vết thương tru tượng là vết thương không cách gì lành được.
Tôi đã ngã nhào trước ngõ nhà em
Ngã chúi mt…
Ming môi tôi đày cát!
Nhưng không bun lau mt
Tôi mun đi thng vào nhà em
Như bao nhiêu ln khác…
Ngi xung và tôi đọc câu thơ
Câu đầu tiên cũng là câu cui cùng:
Tôi đã b di la…
Tôi tin em vi nim tin tr di:
Trăng hoàng cung em ch tng riêng anh!
… Em d
… Em dt tôi đi
Trên con đường lát nhng phiến trăng thanh
Ôi nhng phiến trăng có mùi hoa s
Em nói vi tôi:
Đây con đường Trung L
Xưa ch có vua đi và đêm nay anh đi
Trong khonh khc y
Tôi bng thèm t sát
Để vĩnh vin
Thành Thơ, thành Đá, thành Trăng
Trước khi t giết
Mười đầu ngón tay tôi cn dp
Viết đỏ sân Đại Triu li di chúc:
“Tôi là người hnh phúc nht thế gian!“
Ôi, còn ni thng kh nào hơn
Tình c tôi cht hiu
Mt tháng có nhiu đêm trăng
Và thi bui ngày nay
Vào hoàng cung là chuyn quá d dàng
C con bò con dê cũng đi trên Trung l
Nhng gì em nói vi tôi hôm đó
Em đã nói vi nhiu người…
Ôi, nhng câu thơ này nó vượt quá sc tôi
Tôi không th ct lên được thành li
Nếu ming môi tôi không đầy cát!
Nhưng tôi vn không vào nhà em
Tôi quay v và…
Tôi khóc

Tôi khóc nim tin yêu tan nát
Tôi khóc ngai vàng mng tưởng
Tôi khóc Trăng hoàng cung b lm bn
Tôi khóc không biết ly gì để gt sách Trăng
Tôi không chép thơ này tng Nàng. Và cũng không đọc cho ai nghe. Tôi mun chôn vào mt nm huyt, ch tn cùng ca con tim, chôn nó như chôn mt l lm không gì cu vãn ni. Còn Nàng thì vn hy vng, ch đợi bài thơ mi tôi viết tng.
Hôm đó gian phòng Nàng li cht cng nhng bn khách. Tôi cũng có mt, ngi lng l góc phòng quen thuc. Nàng quay li nhìn tôi, v sng st:
“Sao nom anh hc hác xanh xao thế?”
“Tôi bnh…” - Tôi mm cười bun ru tr li Nàng - “chy máu…”
“D dày?” Ging Nàng hong s
“Không, thơ Bn tư bn mc bnh chy máu vàng, tôi mc bnh chy máu thơ…”
Ging tôi khn đặt, run ry - Tôi không sao thoát khi cơn say bt tn.
My người bn cười, hi thúc tôi:
Đề ngh cho chúng tôi nghe bài thơ mi viết tng người đẹp.”
Đáng tiếc” - tôi nói ging líu lưỡi - “giếng thơ tôi đã múc cn đến gu cui cùng…”
Thi hu h Ngô nói to át ging mi người:
“Tôi biết anh va mi viết xong bài thơ tình th mười hai, và theo tôi đó là bài thơ tôi ưng nht trong c chùm thơ tng Nàng.”
Tôi tái mt suýt tnh rượu:
“Bn đọc nó đâu vy?”
“Trong s tay ca anh, trưa hôm kia Đến chơi, thy anh đang ng. Tôi ngi đợi, tình c thy nó trên bàn viết…”
Tôi li chìm vào cơn say miên man như người không biết bơi chìm vào vc nước sâu nht ca con sui Linh Nham… Tôi nói như trong mê sng:
Trong nhiu chuyn c tích Đông, Tây, có mt lép-mô-típ rt ging nhau, Mt anh chàng v vn nào đó, thường là khách giang h hay dân du đảng, nếu là nhà thơ thì cùng nòi vi Ês-sê-nhin: “Tôi không thành nhà thơ, Thì cũng thành trm cướp”. Lo quá mãi chơi, anh ta lc by vào động Thiên thai. Ch động là mt nàng tiên, tt nhiên là tuyt đẹp… Nàng lin đem lòng yêu mến chàng… y cái ging tiên li hp dn vi loi khách giang h, dân du đảng… Nàng mi chàng li để cùng… khi chén rượu, khi cuc c… khi xem hoa n… Ri mt hôm, Nàng phi đi công chuyn, s Chàng động mt mình, bun… Dù là động tiên đi na mà phi sng mt mình cũng bun lm. Nàng trao cho Chàng mt chùm chìa khoá và nói: “Vng thiếp, chàng có bun thì m các gian phòng by lâu khóa kín để gii bun. Trong các phòng y có cha rt nhiu th l mt mà thiếp chc chn rng trong kiếp sng trn gian, chàng chưa được nhìn thy bao gi. Nhưng ch xin chàng, riêng gian phòng cui cùng phi m vi chìa khóa vàng to nht, thì đừng m. Nếu không nghe li thiếp dn, chàng s không tránh khi tai ho”. Kết cc, chàng bao gi cũng không nghe li nàng, táy máy m cho bng được gian phòng cm k… Vì thế chàng nghĩ rng: nhng gian phòng kia đã tuyt diu như thế, thì gian phòng nàng định cm ta, chc còn tuyt diu gp trăm ngàn ln… Và… thế là hết. Điu bt hnh đã xy ra: chàng b h v, beo xé xác, qu s địa ngc ném vào vc du… Nhưng khng khiếp hơn c là chàng phi tr v cuc sng nghit ngã trn gian.
Vy li ti ai? Chính Nàng là người có li. Nàng cm k nhưng Nàng li gi ý xúi gic Chàng phm ti. Nàng chơi khăm, xô đẩy Chàng vào cái kết cc bi thm ca thiên tình s hoang đường. Nàng mun cnh cáo, trng pht không phi ch riêng Chàng, mà s ham hđộ ca con người.
S ham hđộ là ci ngun ca vô luân, ca ti ác. Nếu Nàng tht bng mun tránh cho Chàng tai ho, tht d dàng, nàng ch vic tháo ct cái chìa khóa y đi.
Tôi yêu tht lòng… Tôi rút kinh nghim hài hước và bi thương trong phn kết ca nhng câu chuyn c. Tôi ct giu tn đáy huyt tim tôi chiếc chìa khóa ca gian phòng cui cùng…
Nàng là người sc so, thông minh. Nhưng vì lòng ham hđộ muôn thu ca con người, đã khiến Nàng không hiu ni mt điu đơn gin đến như vy. Nàng vt nài, ph ha vi các thi hu ca tôi, đòi nghe cho bng được bài thơ trên. Nếu không Nàng s gin… Tôi bun ru nói:
“Người ta vn tin chuyn c tích là trí khôn ca nhân loi ngàn đời, được đúc kết và hình tượng hóa… Nó sng dai dng vi mt sc mnh siêu phàm mà con người dù khôn ngoan đến my cũng khó lòng cưỡng li và chi b… Gi bt hnh đời tôi đã đim!”
Nghe xong bài thơ, Nàng vt đứng ngay dy, trút b toàn b v du dàng kiu dim, nói vi tt c gin d, bng cái ging nanh nc, cay nghit mà tôi có ln được nghe…
“Mi anh ra ngay khi nhà tôi! Anh đã coi tôi như mt con điếm!” – Nàng bĩu môi chuyn sang chế giu, khinh mit – Anh tưởng là tôi yêu anh à! Tôi yêu anh t bao gi vy? Gian phòng tôi cht chi, nóng như thiêu sa mc, ngày này qua ngày khác, anh đến ngi ám sut t sáng đến chiu. Khách bn tôi đến chơi, thy anh h đều mun b v… Vì lch s tôi đành phi gii thiu: Anh là nhà thơ! Nhiu người ngc nhiên, hi nh tôi: Nhà Thơ! Đẹp như thơ kia mà! Sao mà nom anh ta rách rưới bm dp đến phát khiếp! Không khéo li b mc la đấy! Mi… anh… ra!…
Chương Mười Hai
Trái tim tôi như trái cây b dp nát
Rng xung t cành cao
Tình tuyt vng là ngn sào
Chc cho trái cây rng xung…
Trái cây rng
Vn mơ gic mơ hoang tưởng
May ra được gót chân em gim nát
Để trước khi tan vào bi đất
Còn được hôn gót chân yêu…
Nhưng em la li phàn nàn:
– Gian phòng tôi nóng như thiêu sa mc
Anh đến ngi quá lâu
Càng thêm nóng bc!
Anh th như người sp chết khát
Chút khí tri ít i ca tôi!
Quá đau kh
Tôi hóa thành lì lm
Tôi xin em bt gin…
Nếu không được ngi
Thì tôi xin đứng
Cùng vi cây chi em dng xó nhà
Nếu không được th
Tôi s nín th
Như cái ngày còn đi chăn trâu ct c
Tôi suýt chết đáy giếng làng
Vì mãi ln mò con cá bng thn cô Tm b quên…
Em gin d la lên:
Đứng trong xó nhà cũng không được đứng!
… Thì tôi xin ra đứng trước hiên…
Đứng trước hiên cũng không được đứng!
… Thì tôi xin ra đứng đầu đường
Tôi nhìn vào khung ca nhà em
Môi rát bng nhng li yêu thương
Đứng đầu đường cũng không được đứng!
Li yêu thương cũng không được nói!
… Thì tôi xin chết!
Nhưng tôi không nói li vĩnh bit
Vì tôi tin tôi s hi sinh…
Dù hỏa táng
Dù chôn chín tng đất
Trái tim dp nát ca tôi vn thm mt khi tình!
Tôi lì lm gi tng Nàng bài thơ tình th mười ba, vi li ghi chú:
“Tôi yêu em. Mi tình đầu cũng là mi tình cui ca tôi. Tôi đã rt trái tim khi lng ngc dâng hiến em như mt tông đồ dâng hiến mng sng mình cho Chúa. Và bun thay, con người li không có trái tim th hai. Và nhà thơ, không có tim tôi biết hát bng gì!”
Nhưng điu khng khiếp và cũng là tai ha thường trc đối vi các nhà thơ: s tht còn ln hơn c tình yêu, ln hơn c trái tim. Chi b s tht, ôi điu này nó vượt quá sc tôi, ngay c khi ming môi tôi đầy cát…
Hu t
Thượng đế ơi!
Tôi đã làm gì?
Mà Ly-rượu-đời Người ban cho tôi
Đắng thế?…
Tiu thuyết dù là tiu thuyết huyn hoc nht đi na cũng đều xut x t nhng mu hình có thc. Cun tiu thuyết k cc này vi hình thc thơ, văn, xôi đỗ, lúc đầu tôi đâu có định viết. Nó xut x t nhng bài thơ tình tôi viết tng mi tình si mê, hoang tưởng và… trong cơn say bt tn…
Đến lúc tnh mng, tnh mê, tnh say… và đã cách xa Nàng ngàn dm, tôi đọc li, thêm vào nhng li chú gii. Và thế là, t nhiên, không khiến, cun tiu thuyết thành hình.
16/12/2016
Phùng Quán
Theo http://www.saimonthidan.com/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cái còn lại hóa cái không

Cái còn lại hóa cái không Nhà thơ Tạ Bá Hương vừa được kết nạp hội viên Hội Nhà văn Việt Nam năm 2022. Anh tốt nghiệp Khóa 7 Trường Viết v...