Thứ Hai, 31 tháng 1, 2022

Hoa thời gian

Hoa thời gian

Tôi có hai chị bạn thân. Chị nào con cái cũng lớn hết rồi nên khi rảnh rang, cả ba chúng tôi hay tụ họp uống trà và cặp kè nhau đi dạo phố. Tới mùa solde mà nằm nhà thì buồn chân ngứa cẳng chịu không nổi, nên rủ nhau đi chọn áo, chọn giày. Cái chi cũng vọc tay vào cả, rước về xắc nọ xắc kia, mặc không hết thì gói ghém đem đi cất vào thùng… làm của.
Đó là thời gian còn gân sức đi lê lết hết tiệm nọ tới phố kia.
Nay chân cẳng chị nào cũng bời hời, rục rã, lại làm biếng nấu ăn nên tâm tình bắt đầu chuyển hướng. Chúng tôi quay qua sưu tầm, khám phá mấy quán ăn ngon, và những nhà hàng có món lạ, món mới, hẹn hò họp mặt nhau một tuần đôi ba lần là nhất cử lưỡng tiện.
Chị Kim là người vô tư, thoải mái và tiếu lâm nhất trong ba đứa, cứ toe toét nói cười cả ngày. Đang buồn mà gặp chị là cũng thấy vui. Chị có cả một kho tàng chuyện tếu trong đầu, mỗi khi mở lời kể chuyện là chúng tôi bò lăn ra cười ngặt nghẻo. Vừa duyên dáng, thông minh lại miệng cười tươi như hoa nở nên mỗi lần chị bước chân vào cửa, là chúng tôi kêu lên:
- Rồi, Hoa Mùa Xuân đã đến!
Chị có hai con, một trai, một gái, đều đã thành đạt.
Chị luôn miệng kể với bạn bè rằng tên mình là Hoàng Kim mà chẳng thấy đời huy hoàng chi cả. Ngày sinh thằng con trai, chị đặt tên cho nó là Hoàng Gia, để cầu may, coi thử nó có khấm khá hơn mình không!
Mỗi lần kể xong chị ngồi cười hỉ hả. Mà thằng con khá thiệt. Bây giờ nó làm xếp trong một hãng máy bay lớn. Ăn rồi cứ xách cặp đi khắp thế giới, mua quà xứ lạ đem về cho mẹ và bồ không thiếu thức gì.
Chồng chị bỏ chị ra đi, để theo về hầu cha mẹ bên kia thế giới nên chị một mình đơn chiếc, vất vả dạy nuôi hai đứa con còn non dại. Ngày gặp lại chị Kim sau bao nhiêu năm trời xa cách, nhìn mặt chị buồn hiu như... một cành hoa héo. Vậy mà kể từ ngày hai con khôn lớn thành tài, chị nhẹ cả người... chị lại đẹp ra, lại tươi như hoa...
Một hôm đang đi trên phố có mấy thằng du côn giựt xắc, xô cho chị té dụi xuống đường, còn đạp lên cặp giò của chị, đặng hè nhau chạy trốn cảnh sát. Chị ngồi la bài hải vì tứ chi bất động. Chị nghĩ cặp giò của chị mà bị tụi nó đạp lên “bầm dập như ri kể như đi đoong” rồi. Chị ngất ngư choáng váng cho tới khi xe cứu thương tới chở chị vô bệnh viện cấp cứu. Chị về kể lại, khi vừa lên xe, người ta đặt ống dưỡng khí vô cho chị hít thở liền. Ôi chao, khi đó chị cảm thấy người lâng lâng thoái mái như được lên cõi thần tiên vậy.
Hai đứa chúng tôi chưa hề được leo lên xe cấp cứu kiểu như vậy, nên không biết được cái cảm giác đó, nó ra sao. Nhưng theo cách chị diễn tả thì coi bộ “phê” lắm.
Thế là kể từ ngày đó chị bị ghiền cái masque chuyền dưỡng khí của xe cứu thương. Chị cứ mơ tưởng tới nó hoài! 
Chị còn dặn dò tụi tôi là khi nào chị vắng mặt thì đừng có lo, là vì chị kiếm chuyện đặng họ bưng chị đi cấp cứu đó nghe. Như vậy chị sẽ được hít thở oxygène tha hồ!!
Chúng tôi, thôi cũng chạy trời cái tính tếu của chị luôn. Hết thuốc chữa!
Một ngày chủ nhật cuối hè, cứ hẹn lại lên, cả ba đứa có mặt đúng giờ nơi nhà hàng quen thuộc mà chúng tôi đặt làm đại bản doanh.
Sau khi đã no nê, bắt qua màn chuyện trò rôm rả, nhắc chuyện xưa, rồi chuyện nay, chuyện trên trời dưới đất, chính trị chính em, chuyện nhà chuyện cửa... chị nổi hứng lên, hăng hái rủ rê tụi tôi:
- Nè, tại sao tụi mình không làm một chuyến du lịch mùa đông thật tưng bừng hè?
Chị Vy nghe đi du lịch, ô kê liền vì chị cũng đơn thân độc mã, có con có cháu mà như không có, bởi lẽ, hai đứa con dâu đều là người bản xứ, thiếu thông cảm, hạn chế, không mấy khi cho chị được gần cháu nội như mong ước. Chị đẹp hiền, phúc hậu. Nhưng gương mặt chị hay buồn rười rượi. Chị hay ngồi than thở, tiếc là tại sao trước kia mình không sinh thêm một đứa con gái để … làm vốn? mình tha hồ ôm cháu ngoại!
Cuộc sống dư dã, từ ngày góa bụa chị dành thì giờ đi làm từ thiện.
Có lẽ vì thích trẻ con mà lòng không được thoả nguyện, ước mơ không thành nên tuần nào chị cũng “ bò “ tới Unicef làm việc không công. Hết làm búp bê cho hội bán lấy tiền cứu trợ trẻ em nghèo, lại ngồi cắt may quần áo búp bê. Tôi có quen với mấy cô styliste may quần áo thời trang, nên lâu lâu hay tới xin mấy khúc vải rẻo đẹp đẹp, đem về cho chị Vy. Mỗi lần may xong, mặc vào cho mấy con búp bê bằng vải, chị Vy nheo mắt ngắm tới ngắm lui, lên chút chiều cao của jupe, thắt lại cái eo cho gọn hơn, thả tay áo cho dài ra một chút, tôi liếc thấy đôi mắt chị như chợt sáng lên, long lanh, rồi lại đăm chiêu, mơ màng... 
Thương chị ghê vì mình có cảm giác chị đang sống thiếu tình thương!
Ngày qua ngày, ngoài việc rủ nhau đi uống trà, rong chơi, nhậu nhẹt, tôi và Hoàng Kim thỉnh thoảng lò dò theo chị Vy tới Unicef, phụ chị đem hàng đi bán trong mấy hội hè, thâu tiền về cho hội gởi đi cho cho trẻ em nghèo khắp bốn phương, nhất là mấy xứ Phi Châu nghèo khổ. Trẻ em những xứ này sao mà lắm đứa èo oặt, da bọc xương, mắt trắng dã, ốm o gầy còm, thảm quá đi!
Có những ngày đông lạnh giá, lạnh cóng người, chúng tôi theo chị Vy, trùm áo ấm, khăn choàng len che lên tận mũi, chia nhau đứng bán carte Noël trong mấy cái quầy đơn sơ gần cửa ra vào các thương xá. Năm đầu tiên, tôi chưa quen nên thấm lạnh về đau một trận cảm cúm nhừ người. Nay thì quen rồi, không còn sợ mưa gió tuyết rơi gì nữa. Cứ tới mùa Noël là cả bầy chúng tôi không quản chi lạnh giá, trang bị từ đầu tới chân như sắp ra trận mạc, rồi xung phong ra đường… buôn bán.
Khi chiều xuống, đường phố bắt đầu vắng người đi, xe cộ thưa dần, thương xá đến giờ đóng cửa, chúng tôi cũng thu dọn hàng hoá ra về. Hôm nào bán được nhiều thì lòng vui rộn, có khi vắng khách thì buồn hiu, hy vọng tới ngày mai tươi sáng hơn, dù cho mùa đông thì trời lúc nào cũng... xám xịt, thê lương!
Nhớ lại mỗi khi làm xong được mươi con búp bê, chúng tôi kiểm tra lại từng đứa, từng đứa. Thêm cho đứa này chút má hồng, cho đứa kia lông mày lá liễu, lá tre dài ra một chút, kẻ lại đôi mắt cho mơ màng, hiền hậu hơn... Có nhiều chị búp bê lâu ngày bị người ta bồng lên thả xuống nhiều lần, tóc tai bù xù, rớt giày rớt dép, tôi phải tém gọn tóc tai, kẹp lại cho mấy chị được gọn gàng tươi mát hơn, thay đôi giày mới cho tươm tất. Chưng diện đẹp đẽ duyên dáng rồi là chúng tôi cho mấy chị vào hộp gởi… đi bán.
Chao ơi, nhìn nụ cười tươi hiếm hoi, trễ tràng của chị Vy trong những giờ phút “finition” đó với đôi mắt rạng rỡ, hài lòng, tôi thấy niềm hạnh phúc như đang dâng tràn trong tim chị. Chắc lòng chị đang hướng về bầy cháu nhỏ đêm ngày chị mơ ước được ôm trong vòng tay. Như mẹ chị ngày xưa từng ôm ấp chị. Như vòng tay ấm của mẹ hiền bao bọc quanh thân hình bé nhỏ thương yêu.
Nhìn mắt chị mơ màng, đẹp tuyệt vời, sâu vời vợi dưới mái tóc uốn quăn vương vài lọn nhỏ, tôi hình dung ra những giọt nước mắt hạnh phúc của những bà mẹ hiền bên cháu, bên con. Chị mỉm cười bâng quơ một mình. Nụ cười, trong ánh mắt xa xăm.
Tôi thúc nhẹ tay Hoàng Kim. Hai đứa len lén đi ra ngoài sân, để lại chị một mình với nụ cười hạnh phúc ngọt ngào hoang vắng của chị. Hoàng Kim thầm thì:
- Hoa Mùa Hè hay nở muộn lắm đó mi!
Trong nhóm bộ ba, chỉ có mình tôi là bết bát nhất với ông chồng quá dễ thương, đi đâu cũng đòi đi với vợ. Con cái đi học, đi làm xa, ông ấy buồn, ông ấy than cô đơn. Thôi thì tôi cũng đành chịu trận, lãnh đủ cho qua thời gian.
Chung mái nhà mà cuộc sống cứ như thương trường. Phải négocier, phải mặc cả, phải làm hiệp ước thương mại đủ chiều. Này nhé, em đi mua cho anh hai cái máy computeur, anh chơi bourse, anh chơi games, chơi stock, anh làm photoshop, anh làm chi tùy ý. Mình nói tiếng tuỳ ý vì mình biết ông chồng mình vốn gốc gác đạo đức. Nếu không thì sức mấy mà mình phát cho cái chứng chỉ “tuỳ ý”! 
Thiệt ra thì ông chồng tôi học trường đạo, mê giáo lý, suýt nữa là theo mấy cha vô dòng, đi tu rồi đó.
Ngày xưa, mỗi chủ nhật theo cha đi phụ rước lễ, anh mặc áo choàng trắng có thêu mấy sợi chỉ vàng, đẹp và oai lắm, đi sau lưng mấy cha làm phép, lắc lắc, reng reng cái chuông.
Một hôm Cha đang làm thánh lễ, tôi há miệng ra xin Cha cho con nhận lãnh mình thánh Chúa. Đáng lý ra thì đôi mắt mình phải nhu mì hiền từ cúi thấp xuống, hôm đó trời xui đất khiến làm sao, đôi mắt hồ thu của mình lại nghiêng nghiêng liếc nhìn anh đứng phía sau Cha. Nhìn không chớp. Thế là, tai bay vạ gió đổ vào đời anh. Từ đó, anh thưa với cha rằng là mỗi tuần anh vẫn theo phụ Cha, cầm kinh thánh, đi lắc chuông, (chắc tại thấy tôi siêng đi lễ mỗi tuần). Nhưng anh xin giải ngũ, không ưng đi tu nữa! Cha xứ vốn hiền lành, không nói gì ngoài câu:
- Thôi, kể như con không có được ơn kêu gọi của Chúa. Amen!
Nhưng tôi thì biết ngay là Chúa giận. Cái số anh này đã bị Chúa phạt và Chúa sẽ còn cho chịu nhiều thử thách nữa. Chả thế mà anh đã bị Chúa cho gặp và phải sống chung với một bà chằn lửa, là tôi đó.
Anh kể rằng hôm anh bị đôi mắt hồ thu của tôi làm chao đảo, anh chỉ ước mơ có mỗi một điều là lớn lên, anh được ngồi trên thuyền hoa với tôi, rồi trôi tới đâu anh cũng không cần biết.
Tôi nghe anh nói những lời thơ mộng êm đềm đó, tôi cũng xuôi chèo mát mái, thuận buồm xuôi gió luôn.
May sao, anh biết lo học, lo làm, thăng quan tiến chức đều đều, nên chăm sóc được cho tôi như ý nguyện. Lại thêm tính tình hiền lành mẫu mực vì “cái căn tu” tự trong tâm của anh, nên chi cái mụ chằn lửa trong tôi không có dịp vùng lên tung hoành quậy phá. May mắn cho anh ghê!
Thế là nhà cửa yên bình, hạnh phúc êm re. Ai nhìn vô cũng khen dồi. Mấy đứa con tôi đi học, đi làm xa, mỗi lần chúng lên đường, đều đặc cách gắn trước huy chương vàng cho ba chúng. Còn dặn dò kỹ lưỡng là ba ở nhà lo cho mẹ mọi sự hanh thông nhe ba, chúng con sẽ đem quà về cho Ba. Thế là ông ấy vui sống để mơ màng nhớ tới con.
Rồi vì, mình cũng là người vợ tốt, người mẹ hiền hiểu biết với người ta, tôi cũng phải lo cho cái “ “hiệp ước thương mại” được công bình:
- Này nhé, thứ hai, thứ tư, thứ sáu phần anh, anh ưng đi đâu với em cũng được: Anh chở em đi thăm bác sĩ, đi nhà banque, đi bưu điện, đi chợ đi búa, mua sắm chi cần, đi ăn tiệm, đi dạo phố, công viên. Đi đâu em cũng đi theo anh.
Mấy ngày khác, phần em tự do đó à nghe.
Được một cái, tôi là người đàn bà vốn đảm đang, mẹ dạy rồi, từ hồi mới lớn, không được để cho chồng thiếu bữa ăn nào. Cho nên trong tủ lạnh, khi nào đồ ăn cũng đầy đủ ê hề, vì tôi cũng là chuyên gia ăn vặt!
Quên, chưa nói, ông chồng tôi rất dễ thương và không làm biếng. Mùa hè cắt cỏ tưới bông, mùa thu gom quét lá vàng, bao che cây cảnh, anh đều dành làm hết. Tôi chỉ ngày đêm cầu nguyện, xin sao cho anh được hoài hoài sức khỏe. Anh mà đau nằm xuống, là tôi chết trước, vì tôi phải ôm đồm mọi thứ. 
Hôm mừng sinh nhật anh, thay vì nhận quà, anh lại đi tặng quà cho tôi. Lạ lùng chưa?
Anh mua cho tôi chiếc khăn quàng laine màu vàng mơ thật ấm. Anh nói tôi thích choàng khăn, vả lại mùa thu hay có gió lạnh dồn về! 
Tôi vui quá, tôi cười hí ha, hí hững.
Anh cầm tay tôi nhẹ nhàng nói khẽ:
- Nhìn em cười tươi như hoa.
- Hoa Mùa Thu đó anh!! Mùa thu hoa vốn hiếm hoi.
Chuyện đi du lịch, lúc đầu ba đứa chúng tôi bàn định làm một chuyến Alaska tưng bừng.
Sau nghĩ lại, thấy cũng hơi xa xôi, dài ngày. Thôi thì leo tạm lên núi Alpes, lên Mont Blanc hay đỉnh Midi cũng đỡ ghiền, tha hồ hít thở không khí trong lành. Nếu còn sức, thì mình vượt biên giới qua bên kia núi, về Genève, Thụy Sĩ chơi cũng khối chỗ vui!
Nhưng, suy nghĩ thêm, ba mệ đàn bà mà lái xe đi đường trường coi như không ổn. Lại còn bò, còn leo lên núi nữa. Chúng tôi phải xúm nhau lại, rủ rê ông chồng “tu xuất “ hiền lành của tôi đi theo. Chịu là cái chắc rồi! Đi với vợ thì vui quá! Không phải ngồi nhà thót tim lo cho vợ. Không phải lóng nhóng đợi téléphone gọi về.
Thiệt, thấy chúng tôi cùng thăn thỉ, anh ấy nhận lời vô điều kiện, không hề miễn cưỡng, với “tấm lòng vị tha, tấm lòng tốt bao la“ như thường lệ!
Thế là chúng tôi lên đường, trang bị hành trang leo lên núi tuyết.
Buổi sáng tuyết chỉ mới lất phất như bông gòn, rất nhẹ, lúc xe lên đến lưng chừng sườn núi, tuyết đột nhiên rơi nhiều, rồi dần dần dày đặc không gian, trắng xoá. Tuyết phủ trắng những đọt thông cao thấp, trắng những mái nhà, sân cỏ, bụi cây, trắng hết đồi cao, thung lũng. Tuyết trắng chan hòa khắp mọi nơi. Trắng mênh mông.
Không khí tuyệt vời! Không gian tuyệt vời!
Hoàng Kim bấm mở cửa sổ xe hơi, xin chồng tôi ngừng xe cho hít thở không khí trong lành cho “đỡ ghiền”. Chị ấy cười vui như con trẻ, nói rằng:
- Thế này thì cả một năm, khỏi cần kêu xe cấp cứu, khỏi đi nhà thương.
Chồng tôi nghe hai chữ cấp cứu, phát giật mình, hỏi sao vậy?
Hoàng Kim cười toe:
- Cần dưỡng khí anh ơi. Mà thôi, chuyến này lên núi, thở cho đã, để dành cho một năm luôn. 
Chị Vy nói:
- Phải cám ơn Anh nhiều lắm. Không có anh thì chị em chúng tôi cũng chỉ nhởn nhơ lượn phố thôi, chớ làm sao mà trèo lên được tới đây để hít thở không khí trong lành trong mùa giá tuyết này. Thôi, tụi mình hãy vất lại sau lưng cái bụi bặm ô nhiễm của thành phố đi!
Chúng tôi, ba đứa bật cười dòn tan, sung sướng, hạnh phúc vô tư, trên sườn núi bao la phủ dày tuyết trắng. Đứa nào cũng vươn vai, phình bụng, hít vô, thở ra. “Hít cho đã” bầu không khí tươi mát, trong veo, khác thật xa dưới vùng phố thị.
Anh cũng giang hai tay, ngửa đầu hít thở mạnh, nụ cười vui, hiền lành, đồng cảm:
- Nhìn các cô, tôi thấy coi bộ ai cũng vui, cô nào cũng tươi cứ như hoa.
- Dạ, đúng rồi, Hoa Mùa Đông đó.
Những chùm hoa tuyết, trắng lung linh trên đọt cây, trên cành lá, trong không gian bao la mơ hồ làm mình liên tưởng tới những đêm Noël an bình, dưới những mái gia đình ấm cúng, bên lò sưởi tí tách, bên gốc thông dỏm dáng chăng đèn, lấp lánh những vì sao hạnh phúc mông mênh.
Xuân, hạ, thu, đông, bốn mùa rộn rã đến rồi đi. 
Tháng năm dồn dập trôi nhanh như dòng thác. 
Chỉ có thời gian còn in dấu những sắc màu rực rỡ của vạn triệu loài hoa trong một kiếp nhân sinh.
Giáng Sinh 2017
Hàng Bè
Theo https://vnthuquan.net/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Mang mùa xuân về

Mang mùa xuân về Máy bay từ từ hạ cánh. Dòng chữ “Cảng Hàng không Phù Cát” in lồng lộng nổi bật trên bầu trời đêm khiến lòng tôi nôn nao k...