Chủ Nhật, 30 tháng 1, 2022
Thuyết tiến hóa ngược
Thi sĩ Trần Ninh Hồ từng viết về thời gian: “Thời gian là cái
thậm vô lý/ Vô lý vô nghĩa lại vô tình/ Vô tình mà cứ như trói buộc/ Trói buộc
nghìn năm ta với mình...” Người xưa từng hiểu rõ bản chất (lặp lại) của thời
gian đến nỗi đã “đọc vị” nó ra bằng hệ can, chi. Từng giây, từng giờ cũng lần lượt
“Tý, Sửu, Dần, Mão...” mà đến ngày, tháng, trăm năm, nghìn năm...
cũng thế. Đơn giản bao nhiêu thì ghê gớm bấy nhiêu. Đó thực sự là một kiệt tác
về tính tổng quát của tri thức phương Đông cổ xưa. Rốt cuộc con người càng “tiến
hoá” thì thời gian lại càng bí ẩn. Thế chẳng phải “tiến hóa ngược” là gì?
VPL
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Mang mùa xuân về
Mang mùa xuân về Máy bay từ từ hạ cánh. Dòng chữ “Cảng Hàng không Phù Cát” in lồng lộng nổi bật trên bầu trời đêm khiến lòng tôi nôn nao k...
-
Vài nét về văn học Đông Nam Á Đặc điểm của văn học Đông Nam Á (ĐNA) Nói đến văn học Đông Nam Á là phải nói đến sức m...
-
Cảm nhận về bài thơ một chút Kon Tum của nhà thơ Tạ Văn Sỹ “Mai tạm biệt – em về phố lớn Mang theo về một chút Kon Tụm”… Vâng...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét