Thứ Ba, 30 tháng 5, 2023

Truyện ngắn của Trần Phan Đinh Lăng: Gió hoe

Truyện ngắn của Trần
Phan Đinh Lăng: Gió hoe

Mùa ngồi đó, phía sau chiếc bàn con nhìn ra ô cửa sổ có hàng hoa giấy rủ xuống, chốc có gió lại thổi vài bông rơi rụng. Mùa ngồi nhìn mưa rơi và lắng nghe âm thanh của sự uất ức trong lòng. Tối qua, Mùa nằm mơ, trong cơn tức giận cô chạy đến xách ngược cổ áo của thằng Xuân lên, chiếc áo sơ mi màu trắng, cô thấy rõ đôi tay bé nhỏ ngày nào đang siết thật chặt, cô dốc hết bao nhiêu cái bực dộc trong người mà phận người dưng chẳng thể nào thốt lên. Mùa hét vào mặt anh ta một tràng những câu từ mà hằng ngày thầm nói trong bụng. Bụng nó chứa nhiều, chứa toàn những điều chẳng ai nói.
“Anh cứ sống như thế đi anh Xuân, cứ sống như thế là anh đang giết cha mẹ anh. Nếu anh là con người, anh thương cha mẹ anh thì xin anh đó… anh hãy sống theo đúng cái cách của một người trưởng thành. Anh sống nữa đời người mà chẳng hề có một kế hoạch, một ước mơ, một sự cố gắng… anh lưng dài vai rộng, anh để mẹ anh gánh vác trăm bề. Anh châm chút vẻ bề ngoài bằng cách ngửa tay xin tiền của bà và anh vẫn luôn vui vẻ vì chẳng biết cha anh có còn sống đến ngày mai hay không. Anh vô tư đến mức vô tâm đấy anh Xuân ạ.”
Mùa gào lên rồi nó buông thỏng hai tay như cái cảm giác được dội gào nước lạnh vào người khi buổi ban trưa, như được tắm mát sau những ngày nắng gắt, như được nhét đầy thức ăn vào miệng lúc đói lã mà chỉ toàn cơm độn. Mùa nói xong rồi, nhưng tiết thay, đó chỉ là mơ.
Nhà văn trẻ Trần Phan Đinh Lăng ở Bình Dương
Trời đang mưa thế mà thằng Ngò con ông Chín Son chạy lon ton ngoài đường, người nó ướt sũng chứ đâu. Đang chạy nó dừng lại rồi nhìn vào ô cửa của sổ thấy Mùa đang ngồi đó rồi toét miệng cười. Để mặc tiếng gọi của má nó mà chạy ngược lại về phía nhà Mùa.
“Chị Mùa, em có cái này cho chị nè, bí mật nha.”
Ngò xèo đôi bàn tay úp trong lòng ngực ra, để lộ ba quả trứng chim cút bé tí. Trong lòng tay Ngò còn chứa cả nước mưa.
“Em cho chị một quả á.”
“Chị lấy để làm gì?”
“Thì đợi nó nở ra rồi nuôi nó thành một con chim đẹp, mà chị có đói quá thì cũng đừng ăn nó nha. Tội nó.”
“Em nghĩ nó sẽ nở ra một chú chim sao?”
“Tất nhiên rồi!”
“Ngay cả khi nó chưa được mẹ nó ấp?”
“Ừm… có thể…”
“Em đang giết nó.”
“Không. Em đâu có giết nó.”
Thằng Ngò đi thục lui một bước rồi úp hẳn ba quả trứng vào lòng trở lại. Mùa thấy mình lạ hơn vì trước đây cô chưa từng dám nói ra bất cứ điều gì làm ai đó phải tổn thương hay suy nghĩ. Cô muốn sống một đời không ai biết đến, lẳng lặng như tiếng vỗ tay của cô trong đám đông náo nhiệt. Có cũng được mà không có thì cũng chẳng ai nhận ra sự trống vắng. Mùa nói tiếp:
“Nghe này Ngò, không phải việc gì em nghĩ nó tốt là nó tốt tất thảy. Mỗi thứ đều có một quy luật riêng và đừng chỉ làm những điều em muốn. Tại sao em không đem cho chúng một ít cơm mà lại lấy chúng ra?
“Không phải mọi đứa trẻ đều lấy trứng chim cút khi thấy chúng sao?”
“Điều đó đúng sao?”
“Em không biết, nhưng mọi người vẫn làm mà?”
“Nhưng chắc gì nó đúng.”
“Em không biết.”
“Ừm. Không biết thì giờ biết rồi đó. Đem trứng về lại chỗ cũ đi.”
“Vâng…nhưng…”
Ngập ngừng trong giây lát rồi nó quay mặt đi. Thằng Ngò bước đi một cách nặng nề và khó chịu. Mùa nhìn theo hướng đi của nó. Nó không quay lại bìa rừng mà chạy thẳng về nhà với ba quả trứng.
Trời đã vơi bớt những hạt mưa nặng hạt, đứng bên mái hiên Ngò nhìn những giọt nước rơi từ máng xối xuống đất làm trũng xuống một hàng dài đều tăm tắp, nhìn chúng như những cái bánh phồng tôm bị ai đó đánh rơi. Từ trong nhà vang lên tiếng gọi bai bãi của mẹ nó.
“Ngò… mày có bước vào nhà nhanh không? Tao cho mày no đòn bây giờ. Con với cái. “
“Con tắm ngay đây.”
Nó bước nhón gót chạy thẳng vào nhà, nước từ người nó nhỏ giọt xuống nền tạo thành một đường dài. Má nó dí theo quất vào mông nó một cái làm nước văng ra thêm.
“Liệu hồn mày đi mưa.”
“Con biết rồi mà.”
Mấy quả trứng được để ngay ngắn trên chiếc áo Ngò vừa cởi ra. Hơi nước trong phòng tắm kín làm phủ lên chúng một làn sương mỏng.
Mùa đội cái nón lá, đem cho cậu Linh chén canh bí hầm mới nấu. Nhà cậu nằm trong rẫy điều kế con suối nhỏ đã dần cạn nước. Cánh cửa nhà cậu để hờ, mấy con chó ngồi trước nhà quen hơi Mùa nên cũng chẳng thèm sủa. Con Lắc quẫy quẩy cái đuôi nịt nọt, dúi dúi cái mũi vào chân cô.
“Dì Nậm ơi… có ai ở nhà không?”
Mùa gọi nhưng không thực sự muốn gọi, cô gọi nhưng lại không muốn ai đáp trả. Cô bước nhè nhẹ vào cạnh giường cậu Linh, giờ cậu đã ngủ thiếp đi sau cơn đau giữ dội đêm qua. Cô đứng đó nhìn cậu một hồi từ phía sau, cố gắng lắng nghe hơi thở và quan sát sự sống của cậu mỗi một yếu đi.
“Mày làm gì mà qua nhà tao hoài vậy con kia?”
Xuân bước ra từ sau cánh cửa, vẻ như anh ta đã quan sát cô từ nãy đến giờ.
“Tôi mang đồ cho cậu. Nãy tôi gọi sao chẳng ai lên tiếng.”
“Tao để xem mày làm gì.”
“Làm gì?… anh nghĩ tôi sẽ làm gì?”
Anh ta nghiến hàm răng kêu keng két rồi nắm cổ áo Mùa méo xệch qua một bên. Giờ thực tình cô muốn tuông ra những lời lẻ từ trong bụng nhưng lại bị nghẹn lại ở cổ họng.
“Anh nghĩ tôi sẽ làm gì?”
“Có trời mới biết, hay mày tính mon men miếng đất sau nhà tao. Ông già có chết thì của cải cũng của nhà tao thôi.”
“Tôi đâu có cần mấy thứ đó, chết thì cũng có đem đi được đâu có chăng thì cái đức nó gắng liền.”
“Cũng văn vẻ phết đấy. Ông già nhà tao chả có can hệ gì với mày nên từ mai tao cấm mày qua lại.”
“Thầy là thầy tôi, thầy bệnh thì tôi chăm.”
“Chà, nay nói chuyện cũng ngang quá nhỉ.”
Xuân bước đến dùng ngón tay ve vãng lên đôi gò má của Mùa, hắn vén tóc của cô qua một bên tai để lộ cái cổ trắng nuột nà.
“Sao Mùa, hay em muốn làm dâu nhà này?”
Hắn vừa nói vừa cười với sự giễu cợt khinh thường. Mùa kinh tởm anh ta, cô ớn lạnh khi hắn dám chạm vào người cô. Xuân vừa dứt câu cô dùng tay hất mạnh tay ra làm anh ta bước lùi ra một bước.
Tiếng ho của thầy Nghị làm không gian như được chuyển cảnh.
“Mùa hả con?”
Thầy trở mình với vẻ đầy nặng nhọc.
“Dạ con đây thầy. Thầy còn thấy mệt trong người không?”
“Thì cũng nhứt mỏi vậy đó.”
“Con có đem chút canh hầm cho thầy, con để ở bàn xí cô về thầy bảo cô lấy cho thầy dùng nha.”
“Mốt đừng mang qua cho mất công, thầy có ăn mấy đâu.”
“Thầy gắng thêm tí để có sức, ăn ít mà thuốc vào thì hành người lắm.”
“Ừ.”
“Thầy nghỉ thêm đi. Con về coi gà vịt đặng tối rồi.”
Trời cũng đã chập choạng, Mùa bước trên con đường mòn nhỏ chỉ bằng bánh của chiếc xe máy. Hàng cỏ lau sau mưa đổ rạp xuống, đi mới một đoạn đã ướt hết ống quần.
Bà con đồn đại Mùa là con riêng của thầy Nghị chứ đời nào người dưng lại chăm nom tậng tình. Cô chẳng giải thích cho một ai về cái thâm tình của người dưng với người dưng. Cô gọi thầy là thầy nhưng ngày bé cô có học thầy hôm nào đâu. Bọn trẻ ngày xưa đua nhau để được học thầy Nghị dạy. Thầy hiền như đất. Mùa cứ nhớ mãi cái cảnh thầy để tay sau lưng đứng cạnh cái cửa lớn sau nhà để nhìn mẹ con Mùa chăm rau. Cái mảnh vườn to nên mẹ Mùa xin mướn lại để chăm ít rau đặng ra chợ bán có thêm ít bạc ít đồng. Giờ mẹ không còn. Mùa tìm kiếm cái cảm giác thân tình của một người dưng để khoay khỏa rồi dần Mùa cứ gọi thầy Nghị là thầy, như thầy u.
Hôm sau, Mùa lại gặp thằng Ngò ở bìa rừng cạnh mấy tảng đá lớn. Mùa giỡn:
“Ăn trứng cút chưa Ngò?”
“Em để chúng lại hết trong tổ rồi.”
“Giỏi thế à.”
“Chiều nào em cũng đến đây để đợi xem chúng nở, mà hoài chẳng thấy gì, tụi nó cứ nằm trơ trơ như vậy.”
“Có thấy chim mẹ về không?”
“Em đến đây ba bận một ngày mà mới thấy chim mẹ có hai lần, mà cả hai ba hôm trước. Ngày nay thì chẳng thấy đâu.”
“Có thể nó bỏ tổ rồi. Nghe hơi người có khi nó sợ.”
“Vậy mấy cái trứng thì sao?”
“Chị không chắc. Cứ để thêm một hai ngày nữa xem.”
“Vâng.”
Mùa biết chắc mấy quả trứng sẽ chẳng thể có sự sống. Sáng sớm hôm sau Mùa đến bìa rừng và đem mấy cái trứng qua cái tổ chim cúc khác để nhờ chi mẹ ấp dùm. Thằng Ngò ra tìm không thấy mấy cái trừng liền đứng khóc liền mấy tiếng đồng hồ. Mùa bảo nó nở xong nên chim mẹ đem đi chỗ khác rồi, nói thế xong nó mới chịu nín rồi lẳng lặng bỏ về.
Mùa chẳng hiểu vì sao mình làm vậy. Có chăng cô sợ thằng Ngò nó nghĩ chính nó đã cướp đi sự sống của mấy con chim chưa thành hình. Bọn trẻ sẽ quên nhanh nhưng chắc gì đứa trẻ nào cũng giống nhau.
Nhà thầy Nghị đã dựng rạp ma chay, Mùa chỉ đến viếng rồi về. Cái ảnh ở bàn thờ trông thầy đầy đặn và phúc hậu quá. Nghe vợ thầy bảo thầy đi nhẹ nhàng, chẳng mấy đau đớn như những đêm thầy trở mình vì khó chịu. Vài tuần sau mảnh đất sau nhà cũng chẳng còn nữa. Xuân gọi người đến xem rồi bán đi trong gọn ghẻ. Anh ta đem tiền đi Sài Gòn hai ba tháng rồi đưa hẳn mẹ lên. Bán hết đất đai tổ tiên để lại. Mùa thấy mình thực nực cười khi quặng thắt nhìn chiếc xe tải gom hết đồ nhà thầy Nghị đi trong buổi xế chiều ảm đạm. Họ đi rồi, lấy ai chuyện trò về ký ức những ngày xưa cũ. Mùa đứng bùi ngùi trông theo, như cái cảnh người ta đưa quan tài của mẹ ra khỏi cửa nhà. Mùa thương mẹ cô lại một mình khi nằm xuống.
26/7/2021
Trần Phan Đinh Lăng
Theo https://vanhocsaigon.com/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cái còn lại hóa cái không

Cái còn lại hóa cái không Nhà thơ Tạ Bá Hương vừa được kết nạp hội viên Hội Nhà văn Việt Nam năm 2022. Anh tốt nghiệp Khóa 7 Trường Viết v...