Thứ Sáu, 12 tháng 7, 2024
Chuyện tình Phja Bjooc 2
Chương 13
- Ay ấy, ướt tao, mày muốn ăn cơm đấm rồi.
Hợp lặng đi, đứng chôn chân dưới gốc cây, mặc tụi ve chốc chốc
tưới nước thải lên người. Hợp thấy bực mình quá đi. Thằng Sần không nói dối.
Tai Hợp dù không muốn nghe lời nói ấy, nhưng nó đã trôi ra khỏi miệng Sần rồi.
Nó đâu biết tim Hợp đau buốt...
Trong đầu Hợp láng máng, thoáng lướt khuôn mặt nhạt nhòa của
người đàn ông đỏ bầm màu gấc chín, từ sân nhà Hợp cau có, hầm hầm bước dấu chấm,
dấu phẩy ra đường đá. Bao giờ nhỉ? Lâu rồi, khi ấy Hợp vẫn là đứa trẻ mải chơi
đâu có để ý? Hợp dè dặt, bất an, miệng chợt dính lại như nhựa cây "mác
bựa".
Trên chiếc bàn trong hội trường có hai người mặc sắc phục
công an, một người dong dỏng cao, nghiêm nghị, đứng lên, nói dõng dạc:
Năm 1965, sau buổi công an lục vấn gia đình bà ở Ủy ban xã
thì cuộc sống cả nhà đảo lộn. Bà là người thừa trong cuộc chiến bom đạn tàn khốc
vãi xuống núi rừng. Bà bị đình chỉ không được tham gia lực lượng dân quân bảo vệ
mường. Cái chân cỏn con làm đội phó sản xuất cũng bị xã viên hợp tác tẩy chay.
Kẻng giục đi làm trên nương, ngoài các thửa ruộng bậc thang theo bốn mùa cây
ngô, cây lúa... không ai muốn làm chung công điểm với bà và mợ Sang. Người ta
chê bai, dè bỉu, nói thầm với nhau những lời trần trụi, cay đắng. Người bản
cách ly gia đình bà. Với họ, thì các thành viên nhà bà tựa như lũ sâu mọt phá
hoại.
Có lẽ chuyện của Hợp lộn xộn lắm. Hợp nghĩ thế nào, nói như
thế, không màu mè, hoa lá. Cứ nói theo mé kể. Câu chuyện ấy từ năm Hợp là thằng
bé con mới bốn tuổi. Cố giữ giọng bình tĩnh rành rọt, nhưng mắt Hợp ngân ngấn
nước.
Lát sau, như sực nhớ ra sự hiện diện của ta, ngài dừng lại,
đi về chỗ ngồi, vẻ mặt loáng ướt mồ hôi, nhưng trở lại sự điềm tĩnh vốn có. Mắt
ngài nhìn ta có chút gì đó xót thương. Không, ta không mong sự chia sẻ, ta cần
câu trả lời từ ngài thôi. Tay ta nắm chặt mép túi chàm, trong đó mấy lá đơn như
đang cựa quậy thúc giục ta. Khó khăn lắm ta mới thốt nên lời:
Chục năm trôi qua, Khỉnh không động vào người vợ. Từ hôm Khỉnh
bất chợt từ tỉnh về nhà giữa tuần, gặp lão kỹ sư địa chất lạ trong nhà mình, quấn
quít với thằng Sần. Tuyệt nhiên Khỉnh không ghen tuông mà hụt hẫng, đổ vỡ và
khinh bỉ. Thằng Sần giống bố nó quá. Dáng đi, vẻ mặt, đôi mắt...còn gì để nói với
nhau nữa đây? Khỉnh bỏ ngoài tai xì xầm về thằng con không giống mình. Lúc ấy
Khỉnh cho rằng, người ngoài ghen tức với mình nói thế. Trẻ con không giống bố
thì giống mẹ.
Canh một. Sương lăn trên mái nhà, rơi xuống sân lộp bộp. Gió
bấc lồng lộn hú hét, gõ trống mặt nước sông Nậm Khao. Gió hung hãn đẩy lửa bếp
liêu xiêu, đuổi tàn đen, đốm đỏ tốc ngược lên gác bếp, lay tụi bồ hóng lắc
lư... Chị run lên vì cái lạnh cấu xé da thịt. Những tiếng ho khan trong lồng ngực
mé bị dồn ép, đẩy bật ra từng chặp, từng cơn, khiến chị lo lắng. Chắc giờ này,
em Rinh vô tư cuộn tròn trong chăn ấm dưới trường đại học, say sưa giấc nồng rồi.
Bà khẽ chớp mắt. Có phải bà nhầm không? Chuỗi hạt vía của thằng
Hợp bỗng nhiên vàng rực. Nắng chiếu ư? Không phải, bầu trời mang màu mây trắng
đục, làm gì có nắng? Vậy thì sao nhỉ? Hay là lời kêu cầu gọi vía của bà thẩm thấu
để hồn thiêng thằng Hợp biết lối về nhà? Bà luýnh quýnh nhào ra dòm cầu thang.
Chả có ai. Rét thế này tụi sóc cũng ngủ vùi đâu đó, chẳng nô nhau chí chóe. Hay
là mắt bà nổ hoa? Không phải, dạo này chiếc vòng thư thoảng tỏa ra ánh sáng. Bà
tin có điềm gì đó. Điềm may chứ không thể rủi được. Nhưng điềm báo gì còn phải
xem thế nào đã.
Bà nói xong bê mẹt thuốc ra đặt ngoài sàn để ngậm sương đêm.
Mảnh trăng đầu tháng cong hình lá tre treo lơ lửng trên cao, thả sáng mơ hồ,
hòa trong tiếng rủ rỉ của tụi côn trùng, tiếng xì xào của gió, tiếng tí tách của
sương rơi đang truyền đi trong đêm. Ý nghĩ của bà cũng chập chờn khi gần, khi
xa... Bà chắp tay trước ngực, hướng về phía phố huyện, thì thầm gọi chín vía bạn
toồng Xa và bảy vía thằng con Hợp. Bà mong hai người ấy ở đâu biết lối về nhà
thôi...bạn toồng đã có cháu ngoại rồi, còn thằng Hợp làm bố về mà nhận mặt con.
Một lớp người mới đang lớn lên, hai thế hệ người cũ mải mê phương nào không nhớ
lối về. Bà ngày mong, đêm chờ tiếng bước chân. Bà không tin chiến tranh cướp hết
những người thân yêu ruột thịt của bà.
Bà Ngần ngồi thụp xuống, nước mắt đầm đìa trên khuôn mặt đồi
mồi nhiều nếp nhăn. Ri chạy ào ào ra ngõ, đứng dựa vào tường rào đá. Trước mắt
Ri, tụi sóc xốn xang la hét, nhảy múa vũ điệu hoang dã xung quanh đoàn người mặc
quân phục xanh, đẩy xe lăn ngược chiều gió thổi, giữa con đường vàng rơm, vàng
nắng và ăm ắp mây bay...
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
XXXXNgã tư hoàng hôn 2
Ngã tư hoàng hôn 2 Chương 12 Mỗi lần ông Tuân đổi chức vụ - đúng hơn là đổi địa vị - nhà ông lại tăng nhịp khách khứa viếng thăm. Tất nh...
-
Vài nét về văn học Đông Nam Á Đặc điểm của văn học Đông Nam Á (ĐNA) Nói đến văn học Đông Nam Á là phải nói đến sức m...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
-
Sự tích mặt đất và muôn loài Trái đất ngày xưa không được đẹp như bây giờ, một nửa đất sống, một nửa đất chết. Lúc ấy bề mặt quả đất ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét