Thứ Hai, 8 tháng 7, 2024
Hãy đến bên em 2
Chương 6
Dứt câu anh đẩy cửa bước ra ngoài, sau khi vẫn nhớ dặn Dung lấy
thuốc để Thương uống. Khoa đi rồi, Thương như trút được gánh nặng. Vậy cũng tốt,
việc cô ngất xỉu được bác sĩ giúp cô có câu nói với các đồng nghiệp mà không cần
cô phải đắn đo cân nhắc. Mong rằng Khoa sẽ quên được chút tình cảm anh dành cho
cô.
Gần hết bữa cơm, Khoa thấy Mỹ Linh cặp tay Hải vào quán. Bảo
Trân tròn mắt suýt phun luôn miếng cơm nhai dỡ ra ngoài. Hải không nhin thấy
anh. Mỹ Linh nhận ra anh ngay khi bước vào quán. Cô gái này thật không đơn giản.
Về nước chưa được bao lâu nhưng cô ta quen khá nhiều đàn ông. Toàn loại đàn ông
có chút tài sản, vốn liếng trên thương trường. Hèn gì Hoài Thương bị cô nàng giật
chồng. May cho Khoa, lần này Mỹ Linh làm mặt lạnh với anh. Chắc chắn cô nàng muốn
chứng minh cho anh biết cô ta không hề ế khi bị anh từ chối. Mỹ Linh càng không
biết Hải là gì của anh. Giá như có máy chụp hình, Khoa nhất định không bỏ qua
cơ hội này. Loại người như Hải phải "nói có sách, mách có chứng" anh
ta mới tin. Chị Quỳnh thật bất hạnh khi phải sống với loại chồng sở khanh này.
Khoa chợt nghĩ đến chị mình, hai hàm răng anh nghiến chặt. Bấy lâu nay anh nghĩ
Hải thuộc dạng đàn ông đầy tham vọng. Anh ta say mê tiền bạc và quyền lực. Trước
mặt ba anh, Hải luôn tôn trọng chị Quỳnh, giả dối đến khốn nạn. Hải rõ ràng chả
coi ba mẹ anh là gì nữa, nên mới ngang nhiên giữa ban ngày ban mặt cặp tay gái
vô quán. Một quán ăn nằm đối diện công ty của ba anh. Hải muốn gì?
Bên Bách tối nay là Mỹ Linh, anh nào biết cô vừa trải qua một
cơn đau khủng khiếp nhất để sanh ra một đứa con trai. Đứa con ra đời không có
cha, chỉ một mình mẹ nó vật vã bên những người thân của mẹ Trường. Trong ấy,
Khoa chính là điểm tựa cho ô dựa lúc đớn đau. Cô nợ Khoa nhiều rồi.
Tại sao mày không tổ chức cho thằng nhỏ. Tụi tao hùn tiền kia
mà.
Khoa nổ máy xe ngay khi xong câu nói. Mỹ Linh chưa tim được
câu trả lời anh, chiếc xe của Khoa đã lao ngược đầu trở ra đường, mất hút thật
nhanh trong làn xe đông đúc buổi cuối tuần mùa hạ. Tức run người, Mỹ Linh hầm hầm
đá chân vào cánh cổng sắt vô tội vạ. Đồng Nai cô cũng xuống, bằng mọi giá cô phải
tìm ra thằng nhóc con đó trước bà mẹ chồng đầy mưu mô, chước quỉ Thèm cháu đích
tôn nối dõi tông đường. Nhưng bà ta độc ác triệt người mẹ trẻ đến thân bại danh
liệt. Hoài Thương dễ dâu gì tha thứ cho hai mẹ con bà Bình. Là do Linh muốn nhổ
cỏ tận gốc thôi. Mỹ Linh nhếch môi, dầu rất khó thực hiện ý định hại mẹ con
Thương. Cô vẫn không thể bỏ quên những ý nghĩ độc ác trong đầu. Cô không còn chỗ
đứng trong Bách, thậm chí cả người đàn ông cô khao khát được yêu và giành giật
với em họ mình. Hoài Thương cũng không thể có lại Bách. Khoa nữa, anh đừng hòng
đùa giỡn chị em Linh, đừng mong là một nữa của Thương. Cô sẽ phá bằng mọi giá.
- Cô ấy đồng ý lấy con, con thấy mình may mắn lắm. Tiếc là
Thương không yêu con. Tính cổ mạnh mẽ, kiên cường vẫn không kém sự dịu dàng
thùy mị theo thiên chức làm mẹ, làm vợ. Trong mắt Thương, con chỉ là hạt cát,
chỉ đủ sức làm xốn mắt cổ nhất thời. Hạt cái trôi được vào tim cô ấy, làm đau
nhức trái tim lạnh lùng của cổ không lại là điều con khó làm được. Con không hiểu
tại sao quen Thương, mẹ lại cho là nhục?
- Ừ! Em đi ngay đi! Hoài Thương chắc đang đau lòng lắm. Nhớ
chạy xe cẩn thận nghe em.
Vừa lúc đó, chuông điện thoại đổ dồn. Thủy Tiên mau mắn nhấc
máy. Cô vừa a lô, giọng phụ nữ lạ hoắc cất lên:
- Tôi thèm tiền lắm, tiếc rằng tôi không phải là người bắt
con bà. Tôi được người ta thuê để thông báo với bà thôi.
- Hiện tại thì chưa. Linh cảm mách bảo anh. Đọc số di động của
cô ta cho anh nhé!
- Thương thật thà quá. Em đừng quên cu Nhí chính là con trai Bách. Giọt máu vàng này sẽ trở thành hiểm họa cho mọi phân biệt, đối đãi. Để bảo vệ hạnh phúc của bản thân, ai dám khẳng định những con người kia không làm điều ác.
Phàm là con người, ai chê tiền chứ. Càng giàu càng ham muốn
giàu hơn. Chơi vơi trong ý nghĩ của mình, taxi vào thành Phố lúc nào Linh cũng
không hay...
- Tôi chỉ coi Bảo Trân như một đứa gái. Trân yêu đơn phương,
tôi chỉ có một trái tim. Và trái tim đó tôi lỡ ghim hình dáng em vô, lâu rồi.
Hoài Thương! Hãy cho tôi cơ hội.
Thương nhìn sững Tiên. Nó quả là nhỏ bạn tinh tế nhất của cô,
luôn nhận xét đúng về cô, những nhận xét chính xác tới mức cô không thể phủ nhận.
- Anh nổi giận vì những gì em làm, đều không ngoài mục đích
muốn đem con anh về cho anh à! Anh mất công năn nỉ cô ta, khô hơi, đắng họng,
cô ta vẫn không thèm ngó đến anh. Em là vợ anh, thấy chồng mình chịu thiệt
thòi, em chịu không nổi. Em trả lại công bằng cho anh thôi. Như thế là sai à?
- Khốn kiếp. Toàn một lũ đàn ông ngu như... heo. Tôi thua gì
con bé nhà quê ấy, tại sao các người luôn vây quanh nó. Tôn vinh nó, chối bỏ
tôi? Tại sao hả?
Lời nói của Bảo Trân khá ấn tượng với bà Nam. Bà không xỉa
xói Thương nữa, song lại cằn nhằn Bảo Trân:
- Em hiểu mà. Người mẹ nào cũng sẽ hành động như bác, nhiều
người còn kích động dữ dội hơn. Em không dám trách bác, tất cả cũng vì mẹ con
em.
- Mèn ơi! Dễ phải chục năm không gặp chị. Chị vẫn không như hồi
nào.
Công ty của ba anh sẽ ra sao nếu giao cho anh Hải. Em trải
qua thời gian đói khổ, em hiểu rõ những số phận con người kém may mắn, bất hạnh
thế nào. Anh nhất định phải chiến thắng bệnh tật để hai bác không rơi vào sự
thua thiệt, anh hiểu lời em không Khoa.
Thủy Tiên cười nhẹ:
- Cám ơn em, chúc em tìm lại một nữa cuộc đời em còn thiếu, để cu Nhí có đủ đầy ba mẹ.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Hờ Piếc - Truyện ngắn của Lý Thị Thủy Hờ Piếc ngồi cúi mặt, hồi hộp và lo âu, thầy Hiệu trưởng đang đọc bản thông báo của sở giáo dục về...
-
Vài nét về văn học Đông Nam Á Đặc điểm của văn học Đông Nam Á (ĐNA) Nói đến văn học Đông Nam Á là phải nói đến sức m...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
-
Sự tích mặt đất và muôn loài Trái đất ngày xưa không được đẹp như bây giờ, một nửa đất sống, một nửa đất chết. Lúc ấy bề mặt quả đất ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét