Thứ Hai, 8 tháng 7, 2024
Hãy đến bên em 1
Chương 1
- Cho bạn tôi xin hai chữ bình yên đi ông bạn. Đàn ông các
người chúa lẻo mép. Đáng ghét!
- Má con Nga! Con sao thế? Tự nhiên cười một mình, chả lẽ con
cười mẹ hả?
- Thím ạ! Thím và em cần tắm rửa, nghĩ ngơi, để cháu làm cơm.
Ăn xong, no bụng rồi hãy nói chuyện với nhau nghe thím.
- Ôi! Em gái của chị, em ngỡ chị đùa sao? Chị chả thích tếu
táo với số phận của mình. Em sẽ không thất vọng về chuyến đi này.
Hoài Thương không rành những quán cà phê nhạc như Tiên. Bởi
lên Sài Gòn, cô chỉ chăm bẵm việc gia đình và chuyện buôn bán. Nếu đi ăn, chắc
cô chọn quán không tệ, còn vụ uống cà phê, là cô rủ cho "sang" miệng,
chớ biết đâu quán ngon, quán dở. Thủy Tiên dẫn Thương vào quán cà phê nghệ sĩ.
Hoài Thương dè dặt:
Thật tình, Khoa không hiểu nổi một cô gái khả ái như Thương,
sao có thế chơi thân với mấy tên sinh viên còn "lóc chóc" hơn cả anh.
Nhưng Khoa không có thời gian suy nghĩ lâu hơn, vì ngay sau đó anh bị cuốn vào
cái dự án tương lai của Thương. Là con nhà nòi kinh doanh, anh vẫn còn thua xa
cô gái này.
- Anh giúp em nhận công trình này. Em không để anh thiệt thòi
đâu.
- Tự nhiên sao hỏi em, chuyện của ảnh, em đâu biết.
Mọi người cười vui vẻ hẹn gặp lại vào sáng mai tại nhà
Thương.
- Cháu ngây thơ quá đấy. Nghề xây dựng nhanh giàu, đâu phải
đơn thuần nhờ vào những hợp đồng xây dựng. Nếu không có khoản vật tư, chú nói
thật, khó khăn lắm mới gồng gánh được công trình. Đủ thứ phát sinh, rồi các khoản
tiền khó thanh toán ấy chứ. Nhưng bù lại, trúng thầu ba luôn vật tư, thì OK,
nhà thầu phủ phê đã đành, mà thợ thầy cũng kiếm được chút gió thơm để thở.
- Chính xác, chị ta là con lai Mỹ, con gái bà Tám chủ hãng xe
đò liên tỉnh, nhà ở ngoài thị trấn quê mình đó chị. Chị ta được đi diện con lai
năm 98 cùng bà mẹ. Ông cha dượng ở lại, thừa kế sản nghiệp. Xứ mình nhắc đến
gia đình ấy, ai còn lạ.
Giọng Hoài Thương chợt vang lên, giọng cô không âm sắc.
- Rồi chị sẽ quên khi gặp được người đàn ông khác. Trước khi
lấy chị, Bách đã là cha của hai đứa con gái, Anh ta ham của lạ, chứ trái tim
anh ta, em dám nói chả có sự rung động với ai cả sự ham muốn nhất thời, anh ta
quên nhanh hơn chị nghĩ đấy.
- Mẹ ơi! Nhà của chúng ta, con đâu dám quên hả mẹ. Con kẹt
xe, cố gắng lắm con mới về được. Vậy mà mẹ còn mắng con. Biết bị mắng chứ không
được hoan nghênh, con chả cần len lỏi giữa dòng xe cộ làm gì, vừa đói vừa khát.
- Mặc kệ ảnh. Em không thích Định, đàn ông gì lúc nào mặt mũi
nhìn vô hột con gà mắc tóc, chán ngấy. Thôi, phụ em thổi nến rồi cùng nhảy với
em diệu nhạc đầu tiên nhé anh.
- Ảnh nói đùa đó chị. Ảnh đang thay ba ảnh điều hành công ty,
làm gì có thời gian đi rong hả chị. Sài Gòn bây giờ đâu thiếu hướng dẫn viên du
lịch. Chị cần, cứ đến mấy điểm du lịch tự khắc tìm được mà.
Anh đã nói với cô bằng giọng nói vừa ngọt ngào, ấm áp, vừa
tha thiết, trân trọng. Vậy mà... giờ đây anh đã thuộc về người con gái khác.
- Lẽ ra mày nên để tao nghĩ. Như thế sẽ tốt cho sức khỏe của
tao hơn là ăn ly kem. Tao ngán ra ngoài quá.
- Em đang nhìn cô gái mặc áo màu tím đúng không?
Dù rất muốn phản đối câu nói của Khoa nhưng Linh kịp khôn
ngoan dừng lại. Xét cho cùng, cô chả là gì của Khoa, những điều cô biết về Khoa
chẳng đáng giá năm mươi xu. Còn Khoa thì hiểu rất rõ về cô. Thật ra Khoa đang
quan tâm đến ai nhỉ? Cô hay Bảo Trân? Hình như cũng sai nữa. Người Khoa quan
tâm là Hoài Thương thì đúng hơn. Bỗng nhiên Linh thấy ghét Thương kinh khủng,
dù trước đó cô chả coi Thương đánh giá một xu. Rắc rối làm sao cho những tình cảm
con tim mỗi người.
- Cậu chủ xuống tìm giám đốc à?
Cậu em vợ luôn là mối lo sợ của Hải. Lời nói vừa rồi, Hải biết
anh nói ẩu, nói bừa. Khoa không tha thứ cho bất kỳ kẻ nào xúc phạm đến chị hoặc
gia đình cậu ta.
- Là em nói đó, chị sẽ không tốn tiền xe nữa. Cứ thong thả
đón xe vễ nhà nhé em! Đảm bảo em được ăn bữa cơm như ý.
Dứt câu, Khoa vào số, Chiếc xe lách như một mũi tên thật
nhanh giữa dòng xe cộ buổi chiều cuối tuần. Thêm một lần nữa Thương phải vội vã
bám chặt eo Khoa. Diệp Bách ghen hờn vô lối trong im lặng lầm lì chạy xe. Khoa
thích thú bởi khoảng cách giữa anh và Thương vô tình được xích lại gần nhau.
Hơi thở gấp gáp vì sợ của Thương phía sau lưng anh nóng hổi, ước gì suốt đời
nay anh mãi được là người chở cô đi khắp thành phố nhỉ? Còn Thương qua phút bất
ngờ, cô nhận ra cử chỉ thân mật của mình dành cho Khoa. Cô trở nên bốI rốI, tất
cả cũng tại cô ta. Chắc chắn Diệp Bách đang nghĩ Khoa là "người tỉnh"
của Thương, ánh mắt Bách tố cáo điều đó.
Điệp Bách gắt Hằng Dung thật mạnh, anh đi như chạy trên lối sỏi
dẫn vào căn nhà quen thuộc. Hằng Dung lao theo Diệp Bách, giọng cô đầy giận dữ:
Diệp Bách chua chát:
- Mẹ? Người ta xinh đẹp dễ thương cỡ này vậy mà nói "Ma ưa". Con bị ma ưa thật, sợ rằng mẹ khóc hết nước mắt ấy.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Tắc đường
Tắc đường Lô! Tôi sẽ đến ngay!... Khoảng 1 giờ nữa, được không?... Ừ, thế nhé!... Bỏ điện thoại vào túi quần, hắn nhìn đồng hồ thầm nghĩ...
-
Vài nét về văn học Đông Nam Á Đặc điểm của văn học Đông Nam Á (ĐNA) Nói đến văn học Đông Nam Á là phải nói đến sức m...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
-
Sự tích mặt đất và muôn loài Trái đất ngày xưa không được đẹp như bây giờ, một nửa đất sống, một nửa đất chết. Lúc ấy bề mặt quả đất ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét