Thứ Bảy, 25 tháng 1, 2025
Bên kia bờ ảo vọng 2
Phần VIII
- Anh lại giáo điều rồi – Minh nói tiếp – Những lý lẽ chung
chung ấy chỉ nên rao giảng cho đám đông thôi chứ? Còn khi anh đang nằm bên một
người đàn bà dưới cùng một tấm chăn hãy nói những ý nghĩ thực của anh.
Ông ghé qua chợ Hàng Da mua mấy bông hoa cho vợ: xét ra, đó
chính là người đàn bà yêu thương và tận tuỵ với ta hơn cả… Nhạc sĩ mường tượng
tới khuôn mặt bè bè của vợ nhưng không còn khó chịu như ngày thường.
Đầu óc anh lạnh buốt, tỉnh táo đến mức chính anh cũng kinh sợ
vì trạng thái tinh thần của mình: Những kẻ quá tỉnh táo là những kẻ bất hạnh.
Có lần mình đã đọc được ý tưởng đó. “Tônxtôi, tôi hiểu rằng ông không bao giờ
sung sướng. Bởi vì ông luôn luôn tỉnh táo, dù trên lưng ngựa hay trên nực một
người đàn bà…”… Ấy là lời Gorki nói về nhà văn vĩ đại, trong cuốn Chân dung văn
học… Mình, đâu có phải Tônxtôi, mình đã hoàn toàn sung sướng với Linh, nếu
trong óc sống mình được liệt vào loại tinh khong thì trong tình ái, mình là kẻ
mù loà. Chỉ có kẻ mù loà mới còn si mê đến thế một người đàn bà đã bỏ mình ra
đi… Nguyên nghĩ như vậy nhưng trong khi nhìn đôi cườm tay béo núc của Cầm đang
dọn bàn ăn, anh vẫn nhớ tôi tay rắn chắc và làn da mịn màng của vợ. Cầm thuộc
loại đàn bà bếp núc, vô cùng tinh không trong những quyền lợi thiết thực nhưng
lại trì độn trong các hoạt động tinh thần. Cô ta đã béo phì ra quá sớm, mắt
sưng mí lên quá sớm và cặp má chảy nhão ra quá sớm. Cầm vô cùng hài lòng vì cuộc
sống của mình: Một ông chồng vạm vỡ, trung thành, hai đứa con ngoan, một chuồng
gà đầy ắp trứng và một chuồng lợn thường xuyên có dăm bảy tạ thịt. Thức ăn cho
gia súc đã có Lâm cung cấp, thuốc tiêm chủng dịch có một trong ba người yêu cũ
hiện làm ở Bộ Nông nghiệp gửi tặng, Cầm lại mát tay chăn nuôi… Túi tiền của cô
cứ mỗi năm mỗi căng phồng lên một cách đều đặn và bình ổn… Không, mình chẳng có
thể còn yêu ai được nữa một khi đã yêu Linh… Thế gian đầy rẫy những loại đàn bà
như thế này. Thật khủng khiếp khi ngày nọ qua ngày kia phải nhìn thấy họ…
Trung không đáp, anh bảo người đàn bà với giọng nhẹ nhàng,
nhưng lạnh lẽo:
Nguyên châm thuốc. Các đầu ngón tay anh vàng khè, Linh nhìn
những ngón tay chồng lần nữa và cô bỗng đọc được những đêm dài vò võ, những buổi
chiều hiu quạnh của anh, nỗi đớn đau của hy vọng không nguội tắt và những dằn vặt
của trí nhớ… Mà trong lúc đó, cô ngắm những cánh buồm của sông Hồng, những cành
táo bên ngoài khuôn cửa ngôi nhà ngoại ô và lắng nghe những câu nói ngọt ngào,
những bài hát quyến rũ của Trần Phương… Chỉ trong giây lát, sự so sánh ấy vụt dựng
trong lòng cô hình ảnh của tội lỗi và niềm tủi hổ. Người đàn bà ngoảnh mặt đi,
cố gắng giữ những giọt nước mắt khỏi trào lên mi.
Hà Nội, 27/5/1986
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Đỉnh cao chói lọi 5XXXX
Đỉnh cao chói lọi 5 NGƯỜI ANH EM (4) Nói rồi ông nhanh nhảu ra lệnh cho trợ lý. Anh này lục tìm cuốn danh bạ đơn vị, hí hoáy tẩy chữ Nôn...
-
Hoa muộn - Nơi mùa xuân đi qua Vũ trụ này không có bắt đầu và không có kết thúc. Hay nói đúng hơn, con người không biết nó bắt đầu từ đâu ...
-
Lời kỹ nữ - Xuân Diệu A.TÁC GIẢ: I. Cuộc đời: Xuân Diệu tên thật là Ngô Xuân Diệu, còn có bút danh là Trảo Nha, quê quán làng T...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét