Thứ Năm, 3 tháng 11, 2016

Người đàn bà của tôi

Người đàn bà của tôi 
  Thư ngỏ gửi bạn đọc...
Đáng ra, tập thơ này đã được in xong trước một năm. Một năm với bao điều còn trăn trở mà tác giả muốn chỉnh chu, thêm bớt... Đơn giản chỉ là muốn có được một tập thơ tình thật ưng ý để tặng bạn bè, anh em... đó là thiện tình của tác giả; Hay dở chưa dám lạm bàn, hãy để bạn đọc tự đánh giá.
Có thể có người sẽ nói đây không phải là thơ tình mà là thơ thất tình... Cũng đúng. Tình yêu có vị ngọt đặc biệt, nhưng cũng luôn kèm vị đắng. Tôi đã trải nghiệm những phút giây như thế. Nhưng tình yêu cũng luôn là năng lượng, tiếp sức cho mỗi chúng ta để hăng say hơn mà sống và làm việc...
Ngày xưa, trước khi ra chiến trường, những lá thư đầu tiên cần viết về cho người thân nơi hậu phương của những người lính trẻ thường là gửi cho người yêu hoặc vợ... thứ nữa mới là cha, là mẹ... Không cần phải lý giải, cắt nghĩa tại sao, chỉ giản đơn vì nó là tình yêu, một thế giới siêu phàm của nội tâm không tuân theo bất kỳ qui luật nào của tự nhiên!
Ngày nay, giới trẻ có thể có cách thể hiện tình yêu mạnh mẽ hơn, thực dụng hơn so với thời tuổi trẻ của chúng tôi; Nhưng tôi cũng dám chắc rằng họ cũng rất cần những phút giây sâu lắng để bảy tỏ nỗi lòng mình khi gặp được người mình yêu và tôn thờ nhưng lại rất khó nói, khó bày tỏ bằng hành động thông thường...
Vì vậy, chẳng có gì để diễn giải thêm; Chỉ giản đơn, nếu bạn đang yêu, sắp yêu... Xin hãy giành chút thời gian đọc những vần thơ của những người đã yêu, đang yêu để cảm nhận thêm về một thế giới siêu phàm như thế - đó là tình yêu!
Xin mượn câu nói nổi tiếng của nhà thơ trữ tính Pháp - Pierr de Ronsard (1524-1585) để khép lại phần tự bạch này:
“Khi bắt đầu yêu tức là bắt đầu bước vào cuộc sống”!
 Xin cảm ơn!                                     
Kiều Anh Hương
Lời giới thiệu
Kiều Anh Hương làm thơ từ cuối cuộc kháng chiến chống Mỹ, khi ông còn trong quân đội. Chiến tranh kết thúc, ông ra quân và tiếp tục học khoa học, rồi trở thành chuyên gia kỹ thuật trong ngành hóa dầu. Việc làm thơ bị gác lại trong một thời gian dài. Mươi năm gần đây mới thấy ông đăng trở lại. Đã xuất bản ba tập thơ vào các năm 2001, 2005 và 2008. Trở thành hội viên Hội nhà văn Việt Nam năm 2009.
Tập thơ này khuôn trong chủ đề tình yêu. Từ ngày có Quốc sách Đổi mới, thơ tình yêu là thứ sản phẩm phát triển nhanh nhất. Trẻ già trai gái, đã làm thơ, là hăng hái viết thơ tình. Đến nỗi có cuộc thi thơ, ban tổ chức phải giao hẹn: không nhận thơ tình. Thế thì cũng cực đoan. Nhưng quả thực cuộc đời lắm thứ phải lo, phải nghĩ mà lúc nào cũng em em anh anh thì sốt ruột thật. Bản thân tôi khi cầm tập bản thảo 45 bài thơ tình của ông bạn họ Kiều này cũng hơi ngần ngại. Sợ cho mình đọc liền hơi một chủ đề dễ bị lì, bất tri kỳ vị. Tôi đọc dần,  đọc vừa nghỉ. Ăn chậm nhai kỹ. Đọc hết, thấy các bài đầu tập có sức bắt mình đọc lại và nhận ra một dụng ý bút pháp của tác giả.
Thơ tình yêu giữ được sự kín đáo ít lời là một ưu điểm, chữ nghĩa sẽ có duyên. Kiều Anh Hương, ở những bài này, mạnh dạn tước đi những câu thơ tự sự. Ông không kể việc. Không nói xuất xứ, tình huống, bối cảnh bài thơ. Ông vào ngay tâm trạng nhân vật.Tâm trạng người đang yêu, đang cảm nhận hạnh phúc hay đang thất tình. Có hàng trăm hàng nghìn thứ tâm trạng trong cõi ấy. Một chủ đề tình yêu mà thơ không trùng lập là nhờ tính đặc thù của mỗi khoảnh khắc tâm trạng ấy. Kiều Anh Hương mở câu thơ đầu đã bập ngay vào tâm trạng. Tâm trạng ấy có khi là một nhận xét, một nghi vấn hoặc một giải thích, tự giải thích:
Chia tay đêm nay
Khác vơi mọi khi, mắt em không ngấn lệ
Biệt ly quá nhiều rồi
Nên trái tim hóa thành sắt đá?
Người đọc ngơ ngác, chưa biết bài thơ nói chuyện gì. Nhưng đọc tiếp thì rõ dần. Rõ tâm trạng và do vậy mà đoán ra tình thế  của nhân vật trong bài thơ. Bài thơ Đêm buồn này có bốn đoạn như bốn điệp khúc chia tay, bộc lộ bốn ghi nhận hành xử, khác với mọi khi của cô gái, như: mắt không ngấn lệ, bờ môi không trao,vòng tay thôi xiết chặt và cuối cùng là bàn tay em dửng dưng. Ba chi tiết trên, dẫu làm anh chàng quay cuồng, điên đảo - khát khao, gào thét – cồn lên, nao lắc  (như biển ngoài kia) mà vẫn không hiểu nổi. Chỉ đến chi tiết thứ tư, anh mới chợt nhận ra:  Có một Nha trang mãi mãi / Không còn là Nha Trang của riêng mình. Chi tiết thứ tư không khác về chất, nó cũng tương tự cách hành xử như các chi tiết trên. Nhưng nó là ghi nhận thứ tư, lượng đã biến thành chất. Sự lặp lại là một cách kết cấu tạo nên tư duy của Kiều Anh Hương ở khá nhiều bài thơ trong tập này. Nhiệt độ tăng thì nước vẫn cứ là nước, nhưng tăng tới 100 độ thì nước không còn là nước nữa, nước đã thành hơi. Người đọc đến đó nhập vào tâm trạng nhân vật và ý thức được câu chuyện mà tác giả không kể trong bài thơ. Thơ chỉ thuần nói nội tâm mà người đọc lần ra được câu chuyện nên hàm xúc và gợi tư tưởng khá kín đáo. Bài thơ Đi tìm bóng cho riêng mình ghi nhận một thành công cả về tầm vóc tư duy lẫn bút pháp của Kiều Anh Hương ở hướng này. Bài thơ có kết cấu Sáng Trưa Chiều Tối. Nào máy tính chát chít, nào ăn trưa ngoài quán, nào lướt web đọc đủ chuyện. Các đoạn thơ có vẻ đơn điệu và như rời nhau lỏng chỏng, chi tiết lại như thấy gì nói nấy. Ấy thế mà khi đọc mấy câu cuối: 
Mạng vẫn đang kết nối 
Bạn bè bốn phương... 
Gõ vào blog lời nguyện cầu 
Ai ơi 
Tìm hộ cái bóng cho riêng tôi. 
Thì tất cả các đoạn thơ trên bỗng dính lại, cho thấy một dạng thức cô đơn của người đương thời, cho thấy những thứ quan trọng vô nghĩa (hay những vô nghĩa quan trọng) của một ngày (hay của một đời) tất bật mà không ra đâu vào đâu của con người. Bài thơ dấu chủ đề đến tận cuối. Mỗi đoạn thơ phía trên chỉ như rải dây mìn, đến cuối mới cho giật kíp nổ.
Thơ Kiều Anh Hương thường có hạt nhân tư tưởng. Đó là điều đáng mừng. Thứ đó thơ ta đang thiếu. Nhưng để hạt nhân ấy nở ra đầy đặn thành thơ, thành bài thơ có cảm xúc và để chính cảm xúc ấy dẫn đến tư tưởng thì Kiều Anh Hương cần làm thoáng bài thơ hơn. Ông còn để nhiều mảnh thừa, thừa ý, thừa tình, ngáng trở mạch chảy của bài thơ, người đọc dễ bị rối đường, chả biết ông tác giả dẫn mình về đâu. Tôi đã đánh dấu những chỗ (tôi cho là) thừa, là lạc trên bản thảo để hỏi lại ông. Nhưng có khi bài này tới tay Kiều Anh Hương thì ông đã đưa tập thơ đi in rồi. Ông thì vội (như mọi người bây giờ trong việc in thơ) mà tôi thì chậm (chậm đọc, chậm trả lời). Cũng là một sự tiếc! Xin lỗi ông.
Hà Nội 19-3-2010
Vũ Quần Phương
1.KHÚC MƯA...
Mưa,
Đêm choàng dậy ầm ào nước xối
trời tối thui, nhì nhằng chớp rọi
gió giật, bão rung
một mình, căn phòng rỗng không
mắt nhắm mở co ro
lại nhớ…
Em,
giá như anh không thế
đêm nay khúc mưa không buồn!
Em,
giá như ta không thế
đêm nay khúc mưa thật nồng!
Vòng tay anh dịu dàng, em
Nụ hôn anh nồng nàn, đêm
Tâm hồn ta cuồng mê, hương
Trái tim ta dại khờ, buông…
Chìm vào nhau bồng bềnh, cõi lạc
Cho dù mưa tuôn, sấm rền, bão giật
Cho dù đất nhào, núi lở
Khúc mưa vẫn hoan ca…
Mưa,
đêm choàng dậy ầm ào…
Vĩ khúc buồn vô nghĩa
Đời không em, sao trời còn mưa?
                    
  Hà Nội, ngày 15.10.2008
2.ĐÊM BUỒN
Chia tay đêm nay;
Khác với mọi khi, mắt em không ngấn lệ
Biệt ly quá nhiều rồi
Nên trái tim hóa thành sắt đá?
Dẫu biển vẫn quay cuồng, điên đảo ở ngoài kia!
Chia tay đêm nay;
Khác với mọi khi, bờ môi em không trao
Phù du quá nhiều rồi
Nên trái tim hóa thành sắt đá?
Dẫu biển vẫn khát khao, gào thét gọi tên người!
Chia tay đêm nay;
Khác với mọi khi, vòng tay em buông lơi
Hờ hững quá nhiều rồi
Nên trái tim hóa thành sắt đá?
Dẫu biển vẫn sóng lừng, nao lắc mãi không thôi!
Chia tay đêm nay;
Khác với mọi khi, tất cả đều dửng dưng
Câu nói buông lơi…thay lời giã bạn
Và anh chợt nhận ra…
Có một Nha Trang mãi mãi
Không còn là Nha Trang của riêng mình!
Hà Nội, 9.8.2007
3.VIẾT CHO NGƯỜI Ở LẠI
Em về với Nha Trang
Để anh và mùa xuân ở lại
Quá biết rồi sao còn gặng hỏi
Em chỉ có một miền đất riêng
Nắng ấm và biển xanh…
Em quyết về với Nha Trang
Để lại Mùa xuân và Anh
Đêm giá lạnh cuối năm
Sân ga tàu hú gọi
Nhắc ta nhớ về một miền ký ức
Rã rời trắng đêm buồn…
Không phải ghi chú thêm lời
(Ta đang sống trong thời hiện đại
Em nói đi là đi, không ngần ngại…?)
Mùa đông thổi gió sau lưng
Mùa đông hối người mau bước
Không đợi xuân về, tóc anh thêm sợi bạc
Em đang thì con gái trổ đòng
Không thể vướng bận thêm tơ lòng!
Thôi nhé, em đi…
Gửi anh cả trời xuân Hà Nội
Gửi anh chiếc lá cuối đông….
Lạnh âm!
                     Hà Nội, ngày 13.8.2008
4.KHI BỜ TRĂNG CÚI XUỐNG
Khi bờ trăng cúi xuống
Trắng ngần vai em. Đêm
Ngột ngạt gió ngừng thổi
Lũ dế mèn khẽ rên...
Chị Hằng ơi chớ quên
Đêm nay rằm chưa tới
Chú Cuội bên gốc chuối
Chín mỏng mòng mong.Chờ!
Bên ao làng sáng trăng
Đôi gái trai hò hẹn
Bờ vai đang cúi xuống
Khỏa lấp một góc trời...
Chuối đã chín lâu rồi
Trăng đã qua mười sáu
Nhẩm tính từ ngày ấy
Chúng mình đã có nhau!
Đợi sang mùa trăng sau
Anh sẽ qua thưa, gởi...
Mong sao, thầy u hiểu
Vì sao Trăng mãi tròn!
Ngày 25.9.2009
5.GỬI NGƯỜI EM GÁI SÀI GÒN
Vậy là… đã hơn ba chục năm rồi
Anh chưa gặp lại người em gái nhỏ
Phố cũ - Sài Gòn, dấu xưa vẫn thế
Mà tìm em đâu có dễ, hỡi người!
Hình như em… không muốn gặp tôi,
Dẫu giai điệu xưa… vẫn xao lòng khi hát?
Gió vẫn thổi từ thẳm sâu ký ức
Chỉ riêng tôi, lạc điệu ngày về…
Hồng Lĩnh ơi, vẫn dáng núi quê mình
Còn lẻ bóng giữa Sài Thành cuồn cuộn?
Sông La chảy rát đôi bờ dâu bãi
Thương nhớ mênh mang mái tóc dài, thơm…
Vậy là… đã ngót ba chục năm trôi
Ba chục năm nhọc nhằn đi - ở…
Hãy nhận mặt… dẫu chỉ trong thoáng chốc
Ơi em gái Sài Gòn… mang dáng núi quê tôi!
Hà Nội, năm 1986-2005
6.VỀ QUÊ
Ngày mai anh về quê
Bất chợt nhớ em khôn tả
Cắc cớ gì em làm anh tá hỏa
Nhớ nhớ, thương thương...một mình!
Về quê cùng anh đi em
Hè này nắng thiêu, lửa đỏ
Hãy cùng anh về giúp mẹ
Gặt hái vụ lúa vàng...
Quê anh nghèo, chỉ có áo tơi cho em choàng
Ra đồng với tay liềm, tay hái
Đừng vì thế mà em ngần ngại…
Người quê anh chân chất sắn khoai!
Dĩ nhiên rồi, anh sẽ đón em lên
Phố vẫn rộng và đèn vàng luôn thức
Chúng mình lên Phố từ đôi chân đất
Nên càng thương hơn những ngõ nhỏ
ngoằn nghèo…
Về Quê
Anh lại càng nhớ Mình -
Nàng “Lọ Lem” từ trong mơ
Có thật!
                      
Ngày 11.6.2009
7.LẲNG LƠ…
Bất ngờ…
Thị màu nhìn tôi
Lẳng lơ…
Chào năm mới!
Đôi mắt xéo ngang
Từ Đông qua Tây
Sắc hơn dao cạo
Em cầm ném Tim tôi
Từ Nam ra Bắc!.
Lẳng lơ như Thị Màu
Thì trên thế gian này chỉ có một
Nghìn năm, vạn năm rồi,
Ông Bà ta siêu thực…
Đến như thế là cùng!
Ngày xuân.
Trên những chiếu chèo quê tôi
Lẳng lơ…
Thị Màu.
Những tiếng cười phá cách
Thánh thiện!
Khiến đất trời cũng lẳng lơ…
Vui!
Hà Nội, ngày 17.12.2007
8.ĐÊM BIÊN HÒA!
Đêm Biên Hòa, gió vẫn thổi từ sông Đồng Nai lên…
Em mang tên một loài hoa rất tím
Nhưng chỉ nở về đêm, khiến anh phải cất công đi tìm
Những năm dài đằng đẵng sau chiến trận!
Đêm Đồng Nai, gió vẫn đê mê từ ký ức thẳm sâu lú lấp…
Ngôi sao nào mang tên em, nên phải nhọc nhằn lận đận
bưng biền một thời con gái, bao đêm rồi không ngủ yên
trằn trọc với năm canh, dạ hương buồn gửi vào gió thoảng
để anh ngẩn ngơ tìm suốt cả tuổi thanh xuân!
Đêm Biên Hòa, gió vẫn thổi từ sông Đồng Nai lên…
Em mang tên một loài hoa rất tím
Bất ngờ, anh từ Thành Phố xuống
Gặp nhau rồi ta cùng òa khóc
Cầm lòng sao em, khi cùng nhìn trời đêm, bao ngôi sao đã tắt
Thương biết mấy bạn bè một thời dang dở tuổi thanh xuân...
Đêm Biên Hòa...
Những tháng năm này
Bằng lăng vẫn sẫm tím ngoài sân
Dẫu ánh đèn Thành phố có hắt lên những gam màu hoang tưởng…
Anh hạnh phúc vô ngần
khi em nhận ra “Trăng Biên Hòa ấm hơn…trăng quê anh”…
Như trong những tiết văn,
cô giáo vẫn kể về một thuở bưng biền, kháng chiến
Để ta chợt hiểu:
“Đêm Biên Hòa. Đêm nay. Một đêm cuối thu.
Vẫn những cơn gió lạnh.
Vẫn hương ngọc lan nhẹ nhàng.
Vẫn hoa bằng lăng nở tím các nẻo đường…
Niềm nhớ cứ thênh thang…” (*)
Đêm Biên Hòa. Đêm nay...
Ngày 20.9.2008
* Thơ Hạnh Vân
9.NHỚ QUI NHƠN!
Bạn làm tôi, chợt nhớ về Qui Nhơn
Nhớ phố biển chiều, thơm mùi tôm cá
Nhớ gương mặt em, nhuộm màu sương gió
Nhớ đôi mắt em, huyễn hoặc… sao đêm!
Bạn làm tôi, chợt nhớ về Qui Nhơn
Nhớ Xóm Cùi, nặng bao tình nghĩa
Câu thơ Hàn “rung rinh một làn ánh sáng” *
Để Qui Nhơn thành chớp bể, mưa nguồn…
Tôi dại dột… với gió biển nồng nàn
Nguyện chết một đêm, để làm Thiên Sứ
- Ai mua giùm tôi, tấm vé đời…may rủi!
Qui Nhơn ơi, em đẹp như “Cô Tấm lọ lem”…
Và thế là, không thể đợi chờ thêm
Tôi lại về Qui Nhơn trong một chiều trống vắng
Em đã lấy chồng. Biển Qui Nhơn lành lạnh
Eo nín thở còn đâu, để mà nhớ, mà thương!
Và sáng nay, chợt có tiếng chuông rung
Cánh cửa mở… và ngày xưa ập đến!...
Qui Nhơn - Hà Nội, tháng 7.2008
* Lời Hàn Mạc Tử
 
10.ĐỢI CHỜ…
Mùa thu trút xuống cuộc đời
Lá vàng xào xạc…Chiều rơi. Tím lòng
Bóng ai…Lối cũ rêu phong
Nửa đời cau chín… rụng trong tủi hờn
Vẫn dòng sông cũ ngút ngàn
Bến xưa, vẫn bóng đò ngang đợi chờ…
Tre làng xanh những vần thơ
Lời ru… thương nhớ bao giờ cho nguôi? 
Bây giờ cầu nối bờ vui
Bến xưa, đò vẫn căm cui… một mình
Ta về, lối cũ, im lìm
Đò ơi, sao nỡ lặng thinh hỡi đò…
Đêm thu trăng cũng tỏ mờ…
Bóng ai như bóng người xưa hiện về
Đò ngang sóng sánh trăng khuya
Gặp nhau sao vẫn đôi bờ cách ngăn?
                            Sông Tiền, năm 1986
                            Hà Nội, năm 2008
10.ĐI TÌM BÓNG CHO RIÊNG MÌNH!
Sáng
Trưa
Chiều
Tối…
Thời gian đan vào mười ngón tay
Quay vô,
Bốn bức tường, trắng
Quay ra,
Cửa vẫn đóng, then cài…
Bóng ai chạm vào bóng mình
Xiên xẹo, ngả ngớn
Giường đôi thiếu bạn
Đơn lạnh nhân hai…
Sáng
,
Máy tính sách tay, kết nối
Bạn và tôi, giãi bày tâm sự
Công việc dẫu bộn bề, chia sẻ
Gửi nụ hôn vào gió cho nhau…
Trưa,
Qua quýt quán rong
Ngả lưng chập chờn giấc ngủ
Trong mơ ta lại có
Đất, trời...
Không em!
Chiều
Đọc bài, sửa bông...
Ghép nối những mảnh đời chật chội
Nụ cười viên mãn
Người thiếu phụ âm thầm đẻ thuê...
Sũng nước mắt…
Ước mơ!
Tối
Lại chong đèn ngồi đọc
Nhân tình thế thái
Trong từng câu thơ, ai khóc?
Mạng vẫn đang kết nối
Bạn bè bốn phương…
Gõ vào blog lời nguyện cầu
Ai ơi,
Tìm hộ cái bóng cho riêng tôi…! 
                    Ngày 13.02.2008
 
12.CUỐI MÙA HOA ANH ĐÀO
Thế là hơi muộn
Tháng Tư
Dẫu hoa Anh Đào vẫn còn trên phố
Nhưng nơi anh đến-Ueno
Bao gương mặt chợt thoáng buồn
Lặng nhìn một trời Sakưra đang dần rụng
Giã biệt mùa xuân
Tôkyô!
Chẳng ồn ào
Mùa xuân đến rồi đi
Như đôi ta lại phải chia tay trong nhung nhớ
Em như hoa Sakưra ấy…
Đang nở vào lòng anh
Dẫu cuối mùa!
                        
  TOKYO, ngày 07.4.2008
13.ĐÊM TOKYO
Nửa đêm chợt tỉnh giấc
Nhìn qua cửa kính-mưa, buồn
Tokyo vẫn không hề ngủ
Những chuyến xe xuyên trong cô đơn…
Ở phòng bên, biết em còn thức
Anh nghe rất rõ từng bước chân
Đêm tĩnh lặng, âm thanh khô khốc
Rát tim… khao khát phập phồng.
Thôi đành thức dậy, bật đèn
Chép nốt câu thơ giang dở
May chăng vợi nguôi nỗi nhớ…
Phòng đơn chật chội
Bỗng rộng tênh!
Prince Hotel, đêm 8.4.2008
14.EM ĐÃ VỀ
1.
Trái đất từng tan vỡ
Sau vụ nổ Big-Ben…
Cũng như anh và em
Ngỡ vĩnh hằng…tan biến

Nhưng như là số kiếp
Trói ta bền chặt hơn?
Lắng lại sau bão giông
Là chồi non vươn nhú…
2.
Dẫu chưa nghe đài báo
Chiều nay áp thấp về
Mà tim như nghẹt thở
Chờ nghe từng bước chân...
Như thể em đã xa
Suốt một đời con gái
Như thể anh đã đợi
Trọn cả một kiếp người...
3.
Thôi,“chín bỏ làm mười”
Ta lại hòa làm một…
Hãy lắng nghe em nhé
Lời trái tim nói gì?
Hình như là trái đất
Tròn hơn sau nát tan…
Hình như là tình yêu
Lớn lao hơn mình tưởng…
Hà Nội, ngày 27.02.2008 
15.HẠNH PHÚC
Hạnh phúc ơi, tôi muốn gọi tên em
Mà khó thế, giữa điệp trùng âm sắc
Tôi nhỏ nhoi. Hạnh phúc thì xa lắc
Đành lắng nghe lời khao khát giãi bày!
Tôi đã từng bị thần chết cầm tay
Nếu không có, một lần em lay gọi
Hạnh phúc là gì? Không dễ tìm lời đáp
Khi ta chìm trong ảo giác thôi miên...
Chỉ chiều nay, vâng chiều nay thôi
Tôi chợt hiểu, hạnh phúc thật giản dị
Khi em đến bên, cùng nụ cười thương mến
Cả thế gian này, vũ trụ bỗng vỡ tung!
Ta lại chìm trong vô thức xa xăm…!
Ngày 27.11.2009 
16.THỬ THÁCH VỚI CÔ ĐƠN!
Đêm nay không mưa mà em
Đêm nay không phố, không đèn
Không lửa nên cà phê cũng thế
Chỉ còn trong ao ước khát thèm!
Đêm nay không mưa mà em
Đêm nay rừng hoang, trú đêm
Ta thử cô đơn một tối
Một tối không em, không nhà...
Hóa ra, cô đơn không dễ
Em ơi, xin đừng đợi anh
Cà phê gieo vào lòng tí tách
Khiến cuộc đời càng khao khát thêm!
Thôi đành, không thể dối lòng
Bởi vì anh chẳng thể xa em thêm nữa
Dẫu đêm, rừng hoang heo hút
Anh phải về thôi, phố sáng đèn...
Ngày 15.5.2008
17.SÔNG HỒNG ĐỢI XUÂN...
Bây giờ đang là mùa đông
Sông Hồng cạn, phù sa ngồn ngộn
Người gieo hạt, đợi cho mầm trổ
Sang xuân, bờ bãi ngát xanh...
Hạt tình yêu gieo xuống đất lành
Hoa cải chín, phấn heo may rắc vàng chiều gió
Em má hồng, trước dòng sông nghiệt ngã
Sụt trồi cơm áo... vẫn tươi xinh!
Một chút trải lòng với mưa nắng, hanh hao
Ta chợt hiểu vì sao, sông Hồng có lúc vui, lúc giận
Sông thắm đỏ như tình yêu con gái
Luôn chắt chiu và chan chứa niềm tin!
Lất phất bay, cơn mưa chiều đông
Mầm đã gieo và đợi xuân nẩy lộc
Ta đợi em, Hà Nội ơi, tơ vương đang trói chặt
Hồn người neo mỏ lắng phù sa 
 Hà Nội, ngày 8.12.2009 
18.SẦM SƠN - BIỂN ĐÊM
Sầm Sơn, biển đêm
Sóng vỡ òa trăng mười sáu
Anh và Em - chúng ta như trẻ lại
Tung tăng khỏa sóng, chân trần…
Sầm Sơn, biển đêm
Sóng vỡ òa câu hát
Anh và Em – chúng ta như điệp khúc
Tìm về ngọn sóng bạc đầu…
Sầm Sơn, biển đêm
Người ta kết đèn, chăng hoa
Chào mời quay phim, chụp ảnh…
Khản đặc âm thanh dạ khúc
Khản đặc tiếng trẻ nô đùa
Khản đặc lời gió, lời sóng…
Mà sao ta phải thì thầm
Ừ nhỉ
Có ai nghe được đâu
Đến nụ hôn cũng thế
Hồn nhiên như biển Sầm Sơn
Đêm!
Sầm Sơn, đêm 19.6.2008 
19.THẾ LÀ MÙA ĐÔNG CŨNG ĐẾN...
Tặng nữ sĩ TP
Thế là mùa đông cũng đến thật
Gió buốt
Chúa nỡ nào lại không báo trước
người đi, mang hơi ấm vào lòng đất
giá lạnh dập vùi người ở lại
nhân gian, "dâu bể" một đời!
Thế là mùa đông cũng đến thật rồi
Cánh cửa từ nay đã khép
Chẳng phải vờ nữa đâu, lửa tắt
Ly rượu sầu dang dở đầu môi...
Cây cầu ấy bắc về phía hư vô
Sau đông giá cũng không còn lành lại
Bạn bè tôi, bao người mãi đợi
Cỏ xanh, hoa tím trổ dưới chân!?
                         Ngày 20.10.2008
20.CƠN MƯA DĨ VÃNG
Cơn mưa dĩ vãng thường có màu rất vàng
Màu của chốn u tịch
Lời nguyện cầu nào cũng nhuốm màu thần linh
Đơm đặt
Đeo lên ngực em những chuỗi hạt
xiềng xích, kim cô…
Cơn mưa dĩ vãng thường có màu rất xám
Màu của tàn tro không bình yên
Lửa đã cháy, dẫu mưa trời ngút ngát
Trên tay em tràng hạt
vẫn vò võ, quay tròn!
Cơn mưa dĩ vãng thường có màu rất đen
Màu của đêm, ma quái rập rình…
Nhân ảnh của cơn mưa lục bình
Di qua năm tháng
Chỉ còn lại chính mình
Cầu siêu cho số phận!
Cơn mưa dĩ vãng thường có màu rất buồn
Nhưng như thế không có nghĩa là tất cả
Bởi sau cơn mưa thường thắp lên bảy sắc
Cầu vồng
Màu của một tình yêu mới,
Tinh khôi!
Ngày 14.7.2008
21.NGƯỜI ĐÀN BÀ CỦA TÔI…
Người đàn bà của tôi
Có thể không giống người đàn bà của mọi người
Bởi sự không vẹn nguyên
Bởi sự trinh trắng
Bởi sự thông minh
Bởi sự ngu dốt
Bởi sự ngang tàng trước cuộc đời
Bởi sự yếu hèn trong tình cảm…
Bởi suốt cuộc đời, em vẫn chỉ là em thôi…
Người đàn bà của tôi
Có thể không giống người đàn bà của mọi người
Nhưng tôi không thể rời xa được
Dẫu chưa bao giờ biết trao nhau những lời “có cánh”...
Có khuất tất gì đâu mà phải sợ
Em đã là người đàn bà của đời tôi
Tôi đã là người đàn ông sinh ra cho em nắm giữ
Nghiệt ngã chửi mắng
Nghiệt ngã hờn ghen
Nghiệt ngã đếm những đồng tiền
Mồ hôi-nước mắt
Cóp nhặt
Tôi trao...
Người đàn bà của tôi
Có thể không giống người đàn bà của mọi người
Nhưng lại giống như một Eva thuần khiết (*)
Trần trụi
Quả tim có hình trái cấm
Nụ hôn be bờ
Lời nói không vuông, không tròn…
Và bàn tay khi đã xiết chặt
Chẳng có đất trời nào mà không đảo điên…
Người đàn bà ấy sống vì tôi và nguyện chết cũng vì tôi!
Bủa vây không lối thoát
Lặng thầm
Nụ cười không buồn, không vui
Mắt đẫm lệ, nhưng không bao giờ khóc
Tôi như con thuyền giấy trôi trong dòng nước xiết…
Bở tan, rũ rượu…
Những khi như vậy
Tôi chợt nhận ra chính mình
Nhỏ nhen, ích kỷ
Yêu thích ma men
Đớn hèn sự nghiệp
Gia trưởng, ức hiếp
Giả dối, vòng vo
Chưa trung thực
Trước em và cuộc đời…
Người đàn bà của tôi
Có thể không giống người đàn bà của mọi người
Nhưng tôi vẫn rất yêu
Bởi vì người đàn bà ấy
Đã dâng tôi trái cấm
Trái cấm duy nhất có
trên đời này mà thôi!

Ngày 11.6.2008
22.MƯA VÀ EM
Em đã chờ khát cháy cả mùa hạ
Mùa hạ năm nay lại đến rồi
Cơn mưa bắt đầu từ đâu nhỉ?
Để khát khao chờ từng giọt, mưa ơi!
Mưa.
Và mưa lại rơi!
Cơn mưa bất chợt thường ồn ã
Mái tôn nhà em bỏng rộp tiếng mưa
Em vẫn nằm co ro. Anh không tới
Cơn mưa vội vàng qua đi!
Hãy đứng dậy và cất tiếng gọi mặt trời lên!
Trong mưa sẽ có bảy sắc cầu vồng
Mưa và em với cánh đồng xanh lá
Mưa và em
Tứa lên từng nhụy mầm tinh khôi!
Hà Nội, ngày 7.6.2009
23.MÙA ĐÔNG HÀ NỘI Ở PHƯƠNG NAM…
Người ta chỉ tặng nhau hơi ấm thôi em
Chẳng ai dại gì tặng nhau mùa đông giá buốt
Nhưng hơi lạnh em mang vào từ Hà Nội
Bỗng dưng, làm anh thấy thật yêu đời!
Ta lặng đi nhau trên những con phố dài
Trời phương nam, đêm noel không băng, không tuyết
Điều dĩ nhiên, không có xe Tuần Lộc
Nhưng vẫn có rất nhiều ông già Noel
Và thế là tan biến hết cô đơn
Và thế là Chúa an lành giáng thế
Và thế là Mùa đông Hà Nội
Đã ở lại trong anh suốt một mùa Giáng sinh…
Và thế là Sài Gòn thêm rạng rỡ, lung linh!
Ngày 9.12.2008
24.MÁI NHÀ XƯA
Như lời bài hát xưa…
Đau đáu lòng người khi trở lại
Hà Đông ơi, một thời em níu gọi
Mà sao bắt tôi dứt áo ra đi!
Em, con gái lỡ thì
Tôi như “gà tồ" mới lớn
Em vừa giận vừa thương, nhưng vẫn yêu tôi say đắm
Tất cả đã cho rồi lại đòi về...
Muối xát lòng, tôi đành phải ra đi
Em thương lắm, thêm một đêm trời đổ
Nhưng sáng ra, lại giục tôi, "cậu ngố"
Về Thủ Đô cố chăm học để nên người!
Thời gian, thế rồi, trôi cứ trôi...
Tôi như con thuyền với bến đời bồi - lở
Đâu ngờ có ngày về mà không gặp nữa
Em đã lấy chồng, mình tôi hoang mang...
Mái nhà xưa, ngày ấy có còn đâu!
Hà Đông bây giờ cũng ấm dần lên trong lòng Hà Nội
Chỉ có một người tôi luôn thương nhớ
Mãi mãi không thể quay về với mái nhà xưa!
Hà Nội, ngày 12.3.2010
25.KHI CÔ ĐƠN...
Khi cô đơn, ta thường mơ về những bàn tay
Bàn tay của em, của mẹ
Bàn tay thật mềm thật ấm
đặt lên vầng trán đang tuyệt vọng
xoa đi mọi nỗi đau
xoa đi mọi tủi hờn
xoa đi mọi giá lạnh, cô đơn…
và ta bỗng khát khao mơ tới một bến bờ hạnh phúc
nơi đó luôn có mẹ và em!
Cơn sốt rừng năm ấy vẫn còn in…
Tiểu đội ba thằng, chỉ còn lại một
trong rừng già gió chiều lạnh buốt
mà sao mồ hôi vẫn đẫm ướt
cánh võng trôi nghiêng, lơ lửng giữa trời…
Ta mê man giữa hoang dại cuộc đời
Tiếng rú rít máy bay thù mà nghe như tiếng muỗi
vo ve cười ngạo…
và tiếng bom rơi,
tiếng côn trùng xục xạo đánh hơi
những xác chết, cô hồn
thảm…
Ta đang bay cùng đôi cánh tả tơi!
Nhưng bất chợt, ta tỉnh lại… nhờ có bàn tay em,
cô y tá
Bàng hoàng ngỡ như mẹ, như nàng tiên
Một bàn tay dịu dàng đang xoa lên vầng trán
vàng ệch thô ráp, xương và hốc mắt…
Như thể trở về từ một nơi xa lắm,
ta nhẹ bay như cái cái lông ngỗng chập chờn
giữa hiện tại và quá khứ
giữa mặt đất và vũ trụ
giữa trần gian và âm phủ
giữa những gam màu
sáng - tối…
Tất cả chỉ cách nhau bởi một bàn tay con gái!
Như thể em đang chắp nối
giữa ngàn vạn hạt bụi hoang mờ
tích tụ lại thành tiếng cười vui nhẹ nhõm
để rồi bất giác nhận ra bàn tay ta đã rã rời
không thể đưa lên, nắm chặt, níu giữ
bàn tay em!
Như thế đấy, hỡi mùa thu dấu yêu!
ta biết rõ nỗi cô đơn từ cánh rừng đại ngàn
trụi lá!
Hà Nội, ngày 24.09.2008
26.HÃY TRỞ VỀ...
Hãy trở về mái nhà xưa đi em
Hà Nội bây giờ…
gió đang đổi chiều, đông lạnh
Phố chật chội trong xốn xao mùa cưới
Bỗng thênh thang trải rộng lòng người...
Như vậy là Noel lại sắp đến nữa rồi
Tháng chạp hanh hao những mắt cười vồi vội
Dẫu chẳng phải lo toan như thời bao cấp
Nhưng nào đã vơi chuyện cơm áo gạo tiền…
Chỉ có điều, hương sắc đã lên màu
Không gian mở, Hà Thành thêm dài rộng
Chung cư mới sáng bừng bao ô cửa
Thánh thót trong đêm những giai điệu dương cầm…
Hãy trở về đi em, mái nhà xưa vẫn còn
Ba mươi sáu phố phường… vẫn một màu nâu tím
Bàng lá đỏ vẫn đêm ngày neo níu
Chút hoài niệm cuối cùng
Quán Cóc với thời gian…
Noel qua rồi là tết nữa lại sang
Quần áo mới khỏi lo, nồi bánh chưng cũng vậy
Chỉ thiếu mỗi em thôi, đêm lạnh
Cời than, hong nỗi nhớ mùa đông!
Dẫu không còn làng hoa Nhật Tân
Nhưng Hà Nội không thiếu Đào, thiếu Quất
Hãy về đi, tết này lên Tứ Hiệp
Làng hoa mới đang đơm bông!

                     
  Hà Nội, ngày 3.12.2008
27.TÓC THỀ
“Tóc ngắn ngang tàng vẫn yêu những vần thơ
Vẫn khắc khoải trước những điều ngang trái
Không đánh mất mình trước bao nhiêu thay đổi…” 
                                                
    (Vân Hồng)
Em tóc tém, môi trầm
Dáng tân thời, áo da, híp-hóp…
Có lẽ nào quê mùa, thơ tôi
Cũ kỹ ngàn xưa câu lục bát
Lại làm xốn xang, trái tim một thuở
Để chiều nay, ta bỗng lạc vào nhau…
Hóa ra tóc tém, cũng chẳng ngắn thế đâu!
Tháng năm với chiều dài thương nhớ
Em dấu đi cùng đời con gái
Để mãi mãi vẹn nguyên
Tóc thề!
Và thế là em ơi, ta chợt hiểu một điều
Dẫu như thế! Nhưng không là như thế!
Vẻ ngang tàng nhưng tâm hồn không thể
Dấu nổi đâu những búp cỏ non tơ!
Và thế là ta hóa thành nhà thơ
Của riêng em, chỉ riêng em mãi mãi!
Chẳng cần đâu những hư danh, huyễn hoặc
Hãy ném cả đi, sọt rác cũ, thiu ôi!
Ta chỉ cần đời thuộc một câu thôi
Tóc tém, môi trầm…
Dẫu như thế!
Nhưng không là như thế!
Để nhận ra dáng hình con gái
Mãi mãi còn
Trong em!
Hải Phòng, ngày 18.3.2009
28.ĐỢI TRĂNG
Lâu lắm rồi chúng mình không gặp nhau
Trăng cuối tuần, buồn không muốn ngủ
Vòm cây sẫm màu chờ đợi
Thêm một lần... 
Được tái sinh trong nhau ...!
Vầng trăng nõn nà, ngai ngái giấc mơ xưa
Ta ngai ngái mùi cỏ non ngoài bãi
Trăng thành phố không thể nào sánh được
Mảnh trăng quê, ngày ấy phải không nào?
Lâu lắm rồi không nghe được câu chào
Nên ta nhớ Trăng và thức đợi...
Ta đợi Trăng như từng đợi Nguyệt!
Xốn xang, tim muốn vỡ làm đôi!
Hãy nói gì đi, Trăng mến yêu ơi!
Đừng vô tình..
Ta biết nõn nà trăng phía ấy
Nõn nà em...
Nõn nà ký ức
Và ta luôn như chú Cuội ngu ngơ!
Ngày 4.7.2009
29.PHƯỢNG HOÀNG
Anh về thành phố hoa Phượng đỏ
Bất ngờ gặp em cánh Phượng Hồng
Cứ ngỡ phượng hồng luôn rực lửa
Như nỗi khát khao đang cháy lòng…
Đâu ngờ một ngày anh bắt gặp
Cánh Phượng vàng mơ mộng ven sông
Màu hoàng lan mềm như cổ tích
Bay bay trong chiều hoàng hôn…
Anh như lạc vào vườn địa đàng tình ái
Như lạc vào sắc vàng của mê cung
Cây phượng vĩ màu phật thánh thiện
Ru đắm hồn anh một cõi trần!
Hóa ra, không chỉ có Phượng hồng
Trong em còn có sắc Phượng hoàng mê đằm
Câu hát xưa, của người thành phố…
Bây giờ sẽ ngân thêm một loài hoa
Hoa Phượng Hoàng rực rỡ trong lòng ta!
                     Hải Phòng, ngày 29.9.2009
30.EM VỀ MÙA THU CŨNG THEO VỀ...
Hình như em về, mùa thu cũng theo về
Mùi cốm lá và mùi thơm con gái
Cứ quanh quất đâu đây, trong giai điệu nhạc
Nhẹ ngân rung từ phía Xóm Hạ Hồi !
Em còn nhớ không quán nhỏ ấy ta ngồi
Mùa Thu đến, ngày khai trường đại học
Anh năm thứ ba, em năm thứ nhất
Hai đứa mình bất ngờ quen nhau...
Rồi anh ra trường, rồi mấy thu sau…
Lâu, lâu lắm… mới có ngày gặp lại!
Quán cóc ấy, ta lại ngồi và đọc
Cho nhau nghe những câu thơ mùa thu!
Thế rồi quán nhỏ, thành thân quen
Mỗi lần gặp nhau, thành điểm hẹn
Dẫu mùa hạ, mùa đông… đều thế!
Gặp nhau rồi, quán nhỏ hóa mùa Thu!
Ngày 13.8.2009
31.GỬI NẮNG
Em về bên ấy, mùa đông
Gió lạnh thổi xiên bông tuyết
Co ro, mỗi khi xuống phố
Tay chạm vào nhau, băng giá thấm vào tim...
Anh ở lại bên này, nắng hanh
Mùa đông nhởn nhơ cơn gió bấc
Se se nỗi nhớ người viễn xứ
Bến ấy đang lạnh lắm, phải không?
Trái đất này những tưởng mênh mông
Hóa ra cũng nhỏ như quả táo...
Băng giá nào mà không lạnh
Để anh gửi cho em, chút nắng quê mình!
Hạt nắng mùa đông, dẫu có khiêm nhường
Nhưng cũng đủ sưởi ấm người trong mộng
Hãy nhớ anh và quê hương mình nhé
Mùa đông này, dẫu nắng có rụng vơi...
Chắc hẳn rằng cũng bởi vì em thôi!
Ngày 30.11.2009
32.EM VÀ SẮC HOA TIGON
Ta đã cách xa nhau… đúng nửa vòng trái đất!
Nên mỗi khi gặp nhau, muốn xích lại thật gần
Hà Nội bỗng dưng như nhỏ lại
Cho hai đứa sát gần… như chẳng thể nào có thể gần hơn!
Chiều nay Hồ Tây mưa
Nước mắt Trời ném từng vạt xót xa lên mặt nước
Gió lạnh ập vào, quán nhỏ liêu xiêu
Ta chòng chành …
Nước mắt em bờ vai đẫm ướt
Anh bất chợt nhìn lên giàn hoa trước mặt
Bông Tigon giống như hình trái tim
Đang chòng chành trong gió, run run
Chòng chành trong câu thơ xưa, cũ:
“Bảo rằng hoa giống như tim vỡ
Anh sợ tình ta cũng vỡ thôi..”   *
Tôi đâu tin nhưng mưa vẫn rơi
Môi em hồng như sắc hoa rạng rỡ
Tôi đâu tin nhưng gió rít không thôi
Tóc em bay về phía Tôi đang hạnh phúc…
Chuyện ngày xưa…
chẳng thể nào giống như ngày ngày nay!
Em như sắc hoa Tigon ấy
Thu ngoài kia dẫu còn vương chút buồn và lạnh….
Nhưng lòng em đang cháy
Sắc hoa thắm như một đời con gái
Chín đỏ đầu môi!
Những bông hoa Tigon
Không thể nào giống hình trái tim đơn côi
Thì làm sao mà tan vỡ?
Anh và Em giống như mối tình Thiên sứ
Thì làm sao có thể cắt chia?
Chiều nay Hồ Tây lạnh và mưa
Nhưng có hai trái tim đang đỏ lửa
Nên một góc trời vẫn nồng cháy
tình xưa!
                             Hà Nội, ngày 15.10.2009
*Trích trong bài thơ “Hai sắc hoa tigon” 
nổi tiếng của tác giả TTKH
33.BÀI THƠ TÌNH XƯA VÀ MỐI TÌNH NAY
Cảm ơn em
Đã cho anh gặp lại Hàng Châu
Trong bài thơ tình xưa, xao xuyến...
Cảm ơn em
Đã cho anh gặp lại
Sóng Tây Hồ giữa lòng Hồ Tây, Hà Nội
Bài thơ tình của chúng mình, hôm qua, hôm nay!
Bất chợt trái tim anh bần bật rung lên
Nỗi nhớ về em có lẽ còn nhiều hơn nỗi nhớ của người xa xứ...
Đêm Dortmund tận trời tây, nước Đức
Có khuôn hình nào làm dịu bớt nỗi cô đơn ?
Bất chợt, trái tim anh lại nhói đau
Mà lạ quá, bỗng nửa đêm thao thức
Thu đã qua rồi, dẫu sắc vàng còn đó
Nhưng hơi ấm người đi, giá lạnh đã ùa về!
Cảm ơn em
Đã cho anh được đọc lại bài thơ tình...
Thi nhân ơi,
Người yêu nhau, muôn đời vẫn thế
Lời tình yên, nghìn năm vẫn vậy
Da diết lòng,
Da diết cháy không thôi!
Bài thơ tình Hàng Châu*...
Ta lại nâng niu chép tặng cho nhau!
                        Ngày 17.11.2009
*“Bài thơ tình Hàng Châu” của cố nhà thơ Tế Hanh
34. ĐI TÌM EM TRONG CHIỀU ĐÔNG...
Tôi ngược đường, gió rát mặt bờ sông
Bảng lảng chiều đông, cớ sao lạnh thế?
Căn nhà ai tềnh toàng... nỗi nhớ
Câu thơ buồn day dứt chạy vào tim!
Tôi ngược đường, mưa ướt áo, run run
Nhặt lấy câu thơ còn vương ngoài bậu cửa
Nhặt lấy nỗi chán chường vì mong nhớ
Nhặt lấy nỗi cô đơn vì phải mãi đợi chờ...
Tôi ngược đường, soi mói bao mắt nhìn
Hóa ra phố một chiều, giật mình, còi rít!
Câu thơ buồn, chông chênh chưa nhớ kịp
Bảng lảng rơi giữa chiều tái tê!
Tôi ngược đường, ngược thời gian, tìm về...
Không còn nhận ra mái nhà xưa, ngõ vắng
Gió vẫn rát, thổi từ miền xa lắc
Mưa vẫn rơi, thăm thẳm phía không em!
Thôi cũng đành, trước bậu cửa, chờ tin
Lắng nghe gió heo may thổi úa vàng nỗi nhớ!
Hải Phòng, ngày 2.12.2009
35.MÙA THU VÀNG
Đúng quá, mùa thu vàng em nhỉ!
Sài Gòn, ngày ấy đã xa chưa...?
Ta từng hẹn nhau, chiều thứ bảy
Công viên vàng nắng, mắt ta say...
Để bây giờ nỗi nhớ lại đầy dâng
Góc nhỏ "địa đàng", hoa vàng rộp
Lá thu chiều rơi đầy vai áo
Mắt em ngước nhìn... lá mắt bay!
Sài Gòn ngày ấy và hôm nay
Sau tháng năm dài bao đổi thay?
Người xưa có còn vương lối cũ
Ghế đá công viên, còn ấm hơi?
Thôi nhé cho ta gửi đôi lời
Mùa Thu Sài Gòn-mùa thu ơi
Mãi mãi sẽ là thu bè bạn
Nối nhịp thời gian-Em và Tôi!
Ngày 24.8.2009
36.HẢI PHÒNG –TÌNH YÊU TÔI!
Em, Hải Phòng - Tình yêu tôi cuối thu!
Không hiểu nữa vì sao ta có được
Khi Phố Cấm, Cầu Rào, Sông Lấp*….
Vẫn chẳng thể nào ngăn trở lối ta về!
Cầm tay nhau trong hạnh phúc si mê
Phút ngỡ ngàng… chợt lòng ta tự hỏi
Em, Hải Phòng - Thân thương, mộc mạc thế
Cớ sao cứ mê đắm hồn tôi!
Hóa ra, điều giản dị vậy thôi
Em.
Như Biển, vẫn mặn mòi mời gọi!
Thương con sóng bạc đầu, suốt một đời, khát đợi
Một bến bờ neo đậu bình yên!
Anh.
Con thuyền nhỏ lênh đênh
Bỗng một ngày thả neo Phố Biển
Dẫu vẫn biết bão giông luôn rình rập
Nhưng mặc kệ thôi, biển sóng ập đến rồi!
Em - Hải Phòng
Tình yêu tôi cuối thu!
Ngày 11.9.2009
*  Những tên phố, tên cầu, tên sông có thật ở Hải Phòng
37.TRĂNG XƯA - TRĂNG NAY
Trăng xưa hay là Trăng nay?
Cũng là Trăng của tháng ngày mộng mơ!
Em ngày xưa hay bây giờ
Vẫn là Em của ý thơ... rối lòng!
Từ Quê ra chốn Phố đông
Sáng đèn Trăng có chạnh lòng không Em?
Còn Tôi, chân đất, thấp hèn...
Nên Trăng luôn mãi dịu hiền mến thương
Dẫu ai "nhạt bóng trăng theo..."*
Riêng tôi, Trăng vẫn mãi neo đáy lòng!
Hà Nội, ngày 23.09.2009
* Thơ của BT
38.XOAN
Tặng người bạn gái thời đi học
Thế là em mãi không về
Mùa xuân, Xoan rụng thơm đầu ngõ
Tím chát lòng người, đi - ở
Ngày ấy, xa rồi, phía tây...
Anh vào bộ đội, em thanh niên xung phong
Thư em viết, mực cũng màu tim tím
Đồng đội thường truyền tay nhau đọc
Ai cũng coi Xoan như là người thân!
Hết chiến tranh rồi, anh về quê
Nhưng đợi mãi chẳng thấy em trở lại
Mẹ đỏ mắt nhìn hoa Xoan trổ
Càng nhớ em, nhẩm đếm cả nghìn ngày...
Hóa ra em đi mãi không về
Trận chiến ấy, bạn bè kể lại
Bom băm nát đường, mùa mưa, lầy lội
Em chặt xoan nhà, lót đường cho xe qua...
Xe qua rồi, bom nổ và em tôi…
Tuổi hai mươi, bì thư còn bỏ ngỏ
Chiến trường xa, chúng tôi không bao giờ còn được
Nhận tin em, màu tím vỡ tan trời!
Dẫu bây giờ, em mãi xa thật rồi
Nhưng trên mỗi nẻo đất quê hương,
                     bóng hình em vẫn đầy vơi, thương nhớ…
Mỗi lần về thăm nhà, cây xoan đầu ngõ
Lại rụng rơi, tim tím một nỗi buồn!
Và trái tim anh như thể vẫn còn run
Khi cầm tay em, dưới gốc xoan đưa tiễn
Xoan ơi Xoan, mùa xuân lại về đấy
Em có vui không, nắng trổ lên rồi
Kìa, Xoan vẫn đang bay, tím cả bầu trời!
Hà Nội, 12.3.2010 
39.VŨ ĐIỆU TRĂNG NƠI PHÒNG VĂN…
Mệt nhoài cơm áo một ngày...
Những người thợ của tôi đã o o... say ngủ
Chỉ riêng mình ta, thức trắng nơi phòng văn
cùng vũ điệu trăng bên cửa sổ!
Em nõn nà như men sứ trắng
Ngọc ngà mờ tỏ.. từng bờ cong
Giai điệu của đêm nghe thật rõ
Rung sau vai, tóc xõa, chập chờn!
Những dòng tản văn... uốn éo khôn lường
Lả lơi, bao ý thơ rộn ràng tâm tưởng
Bông hoa đực và bông hoa cái...
Thiên nhiên hoang dã trôi vào đêm
Vũ điệu trăng mờ tỏ... giai điệu nhạc nước cất lên
Hóa ra trời đêm mưa nhợt nhạt
Trống ếch ồm oàng... gọi nhau sexy tắm gội
Dưới ao, sóng quẫy vào lòng!
Phòng văn đêm,
bỗng rộng thênh thênh
Trăng lặn vào mây
Ta vật vờ thức, ngủ...
Hóa ra không phải thế
Vẫn là tiếng ngáy o o của những người thợ
Ru ta đắm chìm vào đêm!
Ngủ đi nhé, hỡi những người anh em
Ngày mai, ta lại lên công trường
Cơm áo còn lắm gian nan, thử thách
Thơ chỉ như là người chính ủy
Thổi chút hồn kiêu hãnh vào lòng
Thế thôi!
                      
Hà Nội, ngày 9.12.2009
40.CUỘC TÌNH CỦA MƯA!
Mưa rơi vào cuộc chia ly
Nước mắt hòa vào hạt mưa, từng giọt
Anh chẳng thể nào nhận ra
Em đang khóc?
Không, chỉ có Trời đang khóc mà thôi!
Mưa rơi vào cuộc chia ly
Nước mắt hòa vào hạt mưa, cay xát
Anh chẳng thể nào nhận ra
Đôi mắt em đỏ quạch?
Không, chỉ có gió đang gào thét
Hỏi vì sao mưa rơi?!...
Chẳng thể nào để tang mãi cho cuộc tình cũ, xưa
Dẫu đêm nay mưa lại rơi nơi xứ người lạnh buốt
Đốt lửa lên
Em hong khô từng giọt nước mắt
Lăn trên bờ mi cong và hát
Những lời hát ru hoài niệm mỏi mòn!
Thương bờ vai gầy…
Thương mái nhà tranh đêm mưa dột nát…
Thương Mẹ nghèo thức nhường cho em giấc ngủ
Và trong mơ...
Cớ sao anh lại cứ hiện về?!
“Đêm nay có mưa rơi, từng cơn mưa thật buồn…“
Mưa xứ người có khác gì đâu nhỉ
Vậy mà sao nước mắt lại tuôn rơi?
Nước mắt Trời đấy chứ!
Lạnh quá rồi
Nước mắt Trời trắng xóa
Se thành hạt tuyết
Rơi!
       Rơi!
              Rơi!
                                
Ngày 20.5.2009
41.EM VÀ CHIỀU ĐÔNG HÀ NỘI
Tặng BN
Em,
Thương quá, chiều đông Hà Nội
Hồ Gươm xanh chợt vắng bóng người
Ghế đá lạnh, không còn hơi ấm
Những người yêu nhau không còn sóng đôi!
Em của tôi,
Chiều nay một mình bơ vơ…
Bên Tháp Rùa ngẩn ngơ nhớ bạn
Cố gom hết cả không gian vắng lặng
Phố, vỉa hè… và từng góc trầm tư
Để thấy rõ hơn Hà Nội mùa đông
Đang cồn cào nhớ!
Em và Hà Nội,
Đang nghĩ suy gì cùng năm tháng…
Hãy cho anh sưởi ấm bờ môi!
                         
   Ngày 14.1.2010
42.CHÍN MƯƠI ĐỘ NGHIÊNG…
Thế là nửa trái đất đã rơi nghiêng
Trái tim ta cũng rơi nghiêng, lăn lóc
Ánh trăng cũng nghiêng theo cùng một góc
Làm tấm gương treo giữa hai bán cầu!
Chín mươi độ nghiêng, trái đất hóa nhiệm màu
Uốn cong bờ môi, cháy lên khao khát
Cứ ngỡ sức hút lớn lao từ mặt đất
Sẽ luôn giữ ta bình yên!
Nhưng khi trái đất đã rơi nghiêng
Ta sẽ không còn là ta được nữa
Tình yêu luôn rơi theo cùng phương độ
Chẳng có ma lực nào ngăn cản được nữa đâu
Và dĩ nhiên rồi,
Chúng mình sẽ rơi vào nhau…!
                    Hà Nội, ngày 15.1.2010
43.TÌNH YÊU KHÔNG BAO GIỜ CÓ LỖI…
Vấn biết yêu nhau, nhiều khi hóa nỗi đau
Sự biệt ly, làm trái tim em nhói buốt
Vẫn biết yêu nhau, nhiều khi tràn nước mắt
Lối xưa, mưa đổ, lá vàng rơi...
Vẫn biết yêu nhau, nhiều khi hóa chơi vơi
Như còn tàu mong manh giữa biển lớn
Vẫn biết yêu nhau, nhiều khi thành trái đắng
Nuốt vào lòng, nghẹn tắc nỗi chờ mong...
Vẫn biết thế, yêu nhau là chông gai
Là tiếng đàn, cung trầm hun hút
Là câu thơ, vọng vào trong sâu thẳm
Là vết thương, neo tận đáy lòng...
Vẫn biết thế, nhưng ai dám nói không!
Bởi tình yêu không bao giờ có lỗi
Hỡi người dấu yêu ơi, ta xin tạ tội
Vì đã lỡ yêu em và mãi để em yêu!
Ngày 1.12.2009
44.HOA GẠO SÔNG ĐÀ
Tháng ba nào anh cũng ghé về
Ngược sông Đà để ngắm hoa Gạo đỏ
Ngắm đồng ngô đang thì phấn trổ
Vẽ nên màu sắc thắm quê tôi!
Phía xa kia là mây trắng núi Tản Viên
Đàn bò mộng đang nhởn nhơ gặm cỏ
Em gái chân quê vẫn chịu thương chịu khó
Như mẹ tôi xưa, lam lũ ven sông
Nhìn hoa Gạo đỏ lại nhớ ngày xưa
Hôm tiễn tôi lên biên cương phía bắc
Bông Gạo nhỏ em cài lên ba lô con cóc
Mắt cũng đỏ hoe như mắt người đi…
Chiều này, tháng ba về quê
Không có em xưa, nhưng có người con gái
Đã gánh cùng tôi, màu quê hương diệu vợi
Em đâu rồi, sông Đà của tôi ơi!
Hoa Gạo vẫn đỏ trời bên dòng sông thẳm sâu!
Hà Nội, ngày 12.03.2010 
45.LỜI TRI ÂN…
Em, người đàn bà của đời tôi
Người đàn bà luôn dửng dưng với thi ca,
nhưng lại rất yêu những vần thơ tôi viết
Nên không biết nữa, em là người tôi yêu hay ngược lại
Chỉ biết rằng đã có rất nhiều tiếng cười khúc khích
đêm đêm…
Em, người đàn bà của đời tôi
Người đàn bà luôn dửng dưng với thi ca,
nhưng đã cho tôi tất cả tình yêu mê si
Nên không biết nữa, em là nô lệ của tôi hay ngược lại
Chỉ biết rằng đã có rất nhiều nước mắt buồn ngang trái
rơi trong những bài thơ tôi viết tặng người…
Và cứ thế, bao tháng năm qua rồi,
Tôi chợt nhận ra…
mình không phải là thằng đàn ông mà đời em ao ước
Hóa ra thằng đàn ông đích thực
Trong mắt em, giản dị hơn rất nhiều!
Không cứ là thi ca, không cứ là xe hơi, nhà lầu
Thằng đàn ông của đời em,
trước hết phải là người chồng đích thực!
Nhưng em vẫn sống vì tôi và nghìn lần tha thứ
Nên những lời tri ân tôi cần phải viết
có nghĩa lý gì đâu!.
         
Ngày 16.12.2009         
 Kiều Anh Hương
Theo http://xn--kiuanhhng-1mc8nl586a.vn/


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Những khám phá, đóng góp không ngừng về nghệ thuật biểu cảm và tư tưởng thời cuộc trong văn học của thơ Trần Quang Quý

Những khám phá, đóng góp không ngừng về nghệ thuật biểu cảm và tư tưởng thời cuộc trong văn học của thơ Trần Quang Quý Nhà thơ Trần Quang ...