Tôi đi qua khu chợ bán rau cải để đến nhà Kiệt như đã hẹn. Buổi
sáng Đà Lạt se se lạnh sương vẫn chưa tan hết, những sọt rau xanh tươi được các
nhà vườn chuyển tấp nập ra vào khu chợ, xen lẩn tiếng ồn ào bán hàng, trả
giá tạo một khung cảnh mua bán náo nhiệt. Quấn lại chiếc khăn len mỏng cho
đỡ lạnh, Tôi bước lên mấy bậc thang ở cuối chợ rau len qua một ngách nhỏ là qua
một con phố khác. Ở Đà Lạt phố xá thật lạ, khi lên cao khi xuống thấp, có chổ
chỉ cần qua vài bậc thang ngắn là có thể ngoặt qua một khu phố khác, không khí
mới ồn ào ở nơi nầy thì lại yên ắng, vắng vẻ ở nơi khác ngay.
Nhà của Kiệt ở gần
cuối con phố, cậu ta nói chỉ cần bước vào con phố nầy là nhận ra nhà cậu ta
ngay bỏi vì duy nhất ở đây chỉ riêng nhà Kiệt có trồng cây mimosa
vàng. Tôi và Kiệt quen nhau từ khi hai chúng tôi nhận được học bống du học ở
Singapore, quê Kiệt ở Đà Lạt, còn quê tôi ở miền Tây. Chúng tôi học chung ngành
công nghệ. Kiệt yêu thích âm nhạc, âm nhạc Ngô Thụy Miên và Trịnh Công Sơn như
chảy trong máu của hắn,ca từ trong những bản nhạc của hai nhạc sĩ nầy không chê
vao đâu được, đi chơi đâu nếu có dịp là Kiệt đem theo cây ghi-ta để nghêu ngao
ca hát, còn tôi lại thích thiên văn, nhưng không vì thế mà hai chúng tôi lại
không thân nhau. Lần nầy về Đà Lạt chúng tôi đi theo chương trình giao lưu giữa
sinh viên trường đại học chúng tôi đang học với một trường trung học phổ thông
nơi đây, ba Kiệt là hiệu trưởng của trường THPT nầy nên giấy tờ, sinh hoạt,
tham quan đều rất thuận lợi. Hôm nay là ngày cuối của chương trình giao lưu
chúng tôi được tự do trọn ngày, ba mẹ Kiệt muốn mời tôi đến nhà chơi. Cùng đến thăm
nhà Kiệt hôm nay còn có Mai, bạn gái Kiệt cũng là sinh viên công nghệ Sing có mặt
trong đoàn chúng tôi từ đầu.
Ngôi nhà có cây mimosa vàng nổi bật trên con phố, nó cao lớn
nhưng thon thả tươi mát, mùa nầy mặc dù đã vào tháng năm nhưng cây vẫn trổ những
chùm hoa vàng hình cầu rực rỡ, tỏa hương thơm mát dịu. Tôi nghe nói giống
cây nầy có xuất xứ từ Úc được du nhập vào nước Pháp rất sớm và nó đã theo
chân bác sĩ Yersin đến đây khi ông khám phá ra cao nguyên Lang Biang sau
nầy trở thành thành phố hoa Đà Lạt xinh đẹp ngày nay. Thật ra cây mimosa chẳng
có giá trị kinh tế nào đáng kể nhưng vì sắc vàng rực rỡ của nó quyến rũ làm say
đắm lòng người nên người ta đã trồng nó trên những con đường, quả đồi để tô điểm
thêm cho vẻ đẹp của xứ sở ngàn hoa, cứ thế sắc hoa vàng thấp thoáng từ trong ngõ
nhỏ đến một số con đường lớn. Khác với hoa dã quỳ, cánh to rực rỡ nhưng lại mau
tàn, còn hoa mimosa lại bền bĩ hơn, nó nở hết đợt hoa nầy đến đợt hoa khác nhất
là vào mùa xuân là thời điểm mãn khai nhất của nó, hoa lại khoe sắc vàng, óng
ánh mịn mượt như nhung, nở tung hết cánh li ti từng chùm, hình cầu trông thật
thơ mộng, duyên dáng. Cây có dáng đẹp, cành lá lấp lánh ánh bạc, đặc biệt có
hương thơm ngai ngái. Đồng bào dân tộc quen gọi mimosa là cây lá bạc hoa vàng
và mùa xuân là mùa của lá bạc hoa vàng trên cao nguyên. Ngoài loại mimosa vàng nầy
còn có loại mimosa khi nở màu hoa tím nhạt cũng rất dễ thương quyến rũ nhưng mấy
hôm ở Đà Lạt tôi không thấy ai trồng, chẳng lẽ nó không phù hợp với sự thưởng
thức của người dân phố hoa nầy hay sao nhỉ?
Trồng nhiều là thế, nhưng suốt con phố nhỏ nầy chỉ có
ngôi nhà của Kiệt là trồng mimosa nên người ta có thể thấy nó nổi bật và dễ nhận
ra hơn những ngôi nhà khác, ngôi nhà có hàng rào bằng gổ thông, những thanh đứng
đóng cách khoảng thật đều đặn, đầu thanh chuốt nhọn hình mũi tên sơn trắng muốt
sạch sẽ càng làm nổi bật lên ngôi nhà thấp thóang phía sau. Tôi đứng tần ngần
trước ngôi nhà có cây mimosa vàng đó một lúc thì trong nhà có người chạy ra. Một
cô bé khoảng mười sáu, mười bảy tuổi gì đó nhưng lớn như một thiếu nữ, mái tóc
dài mượt mà, óng ả trong nắng sớm Đà Lạt, mặt xinh xắn nhanh nhẹn mở cổng
reo lên:
- A! anh Tân đến rồi, vào đi anh. Sao anh không bấm chuông.
Tôi ngạc nhiên nhớ là mình chưa từng gặp cô bé nầy, hơn nữa
đây là lần đầu tiên mình đến Đà Lạt, làm sao cô bé lại biết tên mình. Tôi hỏi:
- Sao bé lại biết anh?
Cô bé nhìn tôi cười vẻ tinh nghịch:
- Mình
đã gặp nhau rồi mà anh.
Tôi ngớ người ra.Chịu. Không biết gặp cô bé nầy lúc nào, nếu
mở miệng ra nói không nhớ sợ cô bé nầy giận mất. Như đọc được suy nghĩ của tôi,
cô bé nói luôn:
- Bốn năm trước em cùng ba mẹ đến sân bay tiễn anh Kiệt đi du học ở Sing, anh lúc
đó cũng trong đoàn học sinh Việt Nam đi cùng anh Kiệt mà, đúng không?
À! Tôi nhớ
ra rồi. Ở sân bay lúc ấy đoàn du học sinh chúng tôi và gia đình những người
thân đi tiễn tập hợp lại chụp chung một tấm hình lưu niệm nhưng có một cô bé cứ níu lấy tay anh khóc thúc thít như không muốn anh nó lên máy bay làm ba mẹ
nó phải dỗ dành mãi mới thôi. Thì ra là cô bé đây mà. Tôi nheo nheo mắt cười:
- Thế
bây giờ cô bé có còn khóc nhè nữa không?
Cô bé nhìn tôi nguýt mắt rất hồn nhiên;
- Lúc
đó người ta còn nhỏ xíu chứ bộ.
- Thế
bây giờ bé thành người lớn rồi sao?
- Thôi!
Không giởn với anh nữa đâu. Mới gặp mà anh đã chọc phá Vân rồi.
Tôi cười giả lả chưa biết nói gì, thì
trong nhà có tiếng của Kiệt nói với ra và tiếng cười giòn tan, trong trẻo của
Mai, tôi thầm nghĩ cô nầy đã đến trước mình một bước rồi. Vân khép cửa rào lại, giục
tôi:
- Anh vào
nhà đi, ba mẹ, anh Kiệt chị Mai đang chờ anh trông nhà đó.
Ăn sáng xong, chúng tôi xin phép ba
mẹ Kiệt đi tham quan đỉnh núi Lang Biang. Lang Biang là khu du lịch sinh thái
cách trung tâm thành phố Đà Lạt khoảng 12 km về phía bắc thuộc địa phận thị trấn
Lạc Dương, được đánh giá là khu du lịch sinh thái mang vẻ đẹp hoang sơ thuần
khiết nhất vùng sơn cước hoang dã của tỉnh Lâm Đồng,nó được ví như nóc nhà của
thành phố Đà Lạt. Lang Biang gắn liền với truyền thuyết về một đôi trai tài gái
sắc yêu nhau tha thiết: chàng K’Lang-người dân tộc Cill và nàng H’Biang-người
dân tộc Lạch. Do lời nguyền thù hằn giữa hai bộ tộc bắt họ phải chia lìa, họ
nguyện bảo vệ tình yêu, bằng cách chết cùng nhau, cái chết của họ đã xóa bỏ hận
thù guữa hai bộ tộc. Ngưỡng mộ trước tình yêu chung thủy của đôi trai tài gái sắc
nầy các loài chim muông, cây cỏ đã bảo vệ vun đắp hai nấm mồ của nàng Lang và
chàng Biang lâu dần thành ngọn núi có hai đỉnh đứng vững chải giữa trời xanh gọi
là Lang Biang, nơi mà bất cứ du khách nào lần đầu tiên đến thành phố hoa Đà Lạt
đều mong muốn được chinh phục. Theo cô hướng dẫn viên, để lên tới đỉnh núi Lang
Biang có ba cách: đi xe uoát, đi bộ hoặc leo dây. Nhóm tôi có hai cô gái và thời
gian cũng không có nhiều nên chúng tôi chọn cách thuê xe lên đỉnh Lang Biang
cho thuận tiện. Chiếc uoát chạy quanh co trên con đường nhựa dài khoảng 6km từ
chân núi để lên tới đỉnh, băng qua những rừng thông bạt ngàn, trên đường chúng
tôi bắt gặp những người dân tộc vai mang gùi đem những sản vật mà họ thu hái
hay trồng trọt được xuống chân núi để bán hoặc trao đổi hàng hóa, vừa đi vừa
nói chuyện líu ríu trông vui mắt. Cô bé Vân ngồi cạnh tôi lúc nào cũng tỏ vẻ
thích thú, liến thóang hồn nhiên làm tôi cũng cảm thấy dễ chịu, thân thiện. Người
tài xế thả chúng tôi xuống đỉnh núi Rađa, đây là đỉnh núi cao khoảng 2000m so với
mặt nước biển hầu như quanh năm mây phủ, ở đây du khách có thể thả hồn theo những
đám mây đang bồng bềnh trôi. Lúc còn nhỏ xem phim Tây du ký tôi mê tít cảnh
tiên nữ đang múa điệu nghê thường cho ngọc hoàng và quần tiên xem trong đám mây
trôi bồng bềnh dưới chân, cảm giác ấy trở lại trong tôi khi đứng trên đỉnh núi
Rađa nầy. Chúng tôi đi dọc theo đỉnh núi để ngắm cảnh. Đứng trên đỉnh núi nầy
chúng tôi có thể ngắm trọn thành phố Đà Lạt mộng mơ trong tầm mắt của mình, nó
hiện ra như một bức tranh thủy mặc huyền ảo, nhìn về phía tây xa xa là hồ
Dankia-Suối Vàng trông như một tấm lụa đào khổng lồ vắt ngang núi đồi xanh ngắt,
bạt ngàn. Ở lưng chừng núi là một thung lũng rộng, đó là “Thung lũng ngàn năm”
nơi rất thích hợp cho du khách cắm trại qua đêm. Đâu đó nhiều nhóm du khách trải
bạt ra nghỉ ngơi bày đồ ăn thức uống ra để thưởng thức, vừa ăn uống vừa trò
chuyện vui vẻ. Chúng tôi cũng chọn một khoảng đất rộng để cắm trại. Kiệt bắt đầu
gẩy đàn hát, Mai nghe có vẻ chăm chú say đắm. Vân có lẽ nghe anh mình hát quen
rồi nên có vẻ lơ đảng nhìn đám mây đang bồng bềnh trôi, đứng lên đi lên phía
trước để ngắm cảnh. Kiệt hất hàm về phía tôi như ngầm bảo đi theo Vân để bảo vệ
cho em nó, có chuyện gì không yên với nó đâu. Tôi khẻ nhún vai thì đi vậy để cho
ông bà còn tự do trò chuyện chứ.
Tôi đi phía sau Vân nhưng không báo cho cô bé biết. Đang đi Vân bỗng kêu á một tiếng, người chao đảo như muốn ngã, tôi hoảng hốt chạy nhanh tới tay nắm lấy tay Vân kéo mạnh về phía mình, bờ ngực như núm cau mới nhú của cô gái mới lớn vô tình chạm nhẹ vào cánh tay tôi làm tôi giật mình thảnh thốt. Một cảm giác lâng lâng khó tả làm tôi muốn buông tay Vân nhưng sợ Vân té nên lại thôi. Tôi hỏi Vân để khỏa lấp vẻ bối rối của mình và làm cho cô bé đở ngượng vì tôi thấy gò má của Vân như ửng hồng lên:
Tôi đi phía sau Vân nhưng không báo cho cô bé biết. Đang đi Vân bỗng kêu á một tiếng, người chao đảo như muốn ngã, tôi hoảng hốt chạy nhanh tới tay nắm lấy tay Vân kéo mạnh về phía mình, bờ ngực như núm cau mới nhú của cô gái mới lớn vô tình chạm nhẹ vào cánh tay tôi làm tôi giật mình thảnh thốt. Một cảm giác lâng lâng khó tả làm tôi muốn buông tay Vân nhưng sợ Vân té nên lại thôi. Tôi hỏi Vân để khỏa lấp vẻ bối rối của mình và làm cho cô bé đở ngượng vì tôi thấy gò má của Vân như ửng hồng lên:
- Cô bé
có sao không?
Vân cúi xuống xoa bóp cái chân bị sụp xuống cái lổ nhỏ mà cô
không để ý tới, kêu suýt xoa. Tôi noi;
- Thôi! Ngồi xuống đây nghỉ một lát đi,
xem lại cái chân đã xem có sao không, bé nhé.
Vân ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh đó tôi cũng ngồi xuống
theo, bảo Vân đưa chân cho mình xem. Tôi xoa nhẹ bàn chân cho Vân đở đau nói:
- Không sao đâu, một lát là hết đau thôi mà.
Vân có vẻ như mắc cở khi tôi xoa lên
bàn chân của cô, giọng có vẻ cảm động:
- Bộ anh đi theo Vân hả? Sao ngay lúc em té mà
anh đở Vân vậy?
Tôi cười có vẻ bí mật:
- Bí mật quân sự, không nói được.
Vân cười nhìn về phía trước.Như chợt nhớ ra điều gì
tôi hỏi:
- Sao ở con phố của bé chỉ có nhà của bé
trồng mimosa vàng vậy?
- Vậy ngôi nhà mới nổi bật, dễ
kiếm chứ anh. Nói vui với anh vậy thôi chứ Vân thích loài hoa mimosa ấy lắm.
- Sao vậy?
- Vì loài hoa ấy có một truyền thuyết rất cảm
động.
- Truyền thuyết gì thế bé?
Giọng Vân có vẻ mơ màng:
- Ngày xưa ở vùng đất Australia xa xôi tươi
đẹp nằm giữa biển khơi đầy nắng ấm có đôi tình nhân yêu nhau say đắm. Chàng là một
ngư dân thông minh, vạm vỡ. Nàng là con gái cưng của một gia đình quý tộc, đẹp rực
rỡ yêu màu vàng và có tấm lòng nhân hậu, thương người. Nhưng gia đình nàng lại
ép gả cho một gia đình quyền quý. Chàng buồn phiền từ bỏ biển khơi, lên vùng rừng
núi xa xôi làm nghề giữ rừng để quên đi mối tình tuyệt vọng, thì thình lình nơi
ấy xảy ra một trận cháy rừng dữ dội, chàng đã bất chấp nguy hiểm lăn xả vào để
cứu những cánh rừng xanh và các con thú tội nghiệp, rồi ngọn lửa quái ác ấy đã
thiêu chết chàng. Khi hay tin chàng trai bỏ biển lên ngàn để quên đi mối tình
dang dở, nàng đã bỏ trốn trong đêm vu quy để đi tìm chàng. Nhưng đến nơi thì chỉ
thấy xác chàng bên đống tro than của cánh rừng bị cháy. Đau đớn tột cùng và
nàng đã gục chết bên xác người yêu.
Từ đó trên vùng núi cao của đất nước Australia thơ mộng, nơi đôi tình nhân chết cho mối tình bất tử xuất hiện một loài cây thân mộc, lá màu xanh biếc, lấp lánh từng chùm hoa vàng thơm mát. Đó chính là loài hoa mimosa vàng tràn ngập trên thành phố Đà Lạt nầy đó.
Từ đó trên vùng núi cao của đất nước Australia thơ mộng, nơi đôi tình nhân chết cho mối tình bất tử xuất hiện một loài cây thân mộc, lá màu xanh biếc, lấp lánh từng chùm hoa vàng thơm mát. Đó chính là loài hoa mimosa vàng tràn ngập trên thành phố Đà Lạt nầy đó.
- Vì vậy
mà cô bé thích mimosa à?
Vân không trả lời mà lại hỏi tôi:
- Chuyện tình của họ cảm động quá phải không anh?
- Bé
lãng mạn quá đấy.
Vân cười hỏi qua chuyện khác:
- Mai
anh về miền tây hở?
- Ừ!
Mai anh về.
- Anh có nhớ Đà Lạt không?
- Nhớ
chứ.
- Nhớ
ngôi nhà có hoa mimosa vàng chứ?
Tôi nhìn Vân ngập ngừng:
- Nhớ.
Rồi tôi nói khỏa lấp:
- Thôi!
Mình đến chỗ Kiệt và Mai đi kẻo hai người đó trông.
Chúng tôi xuống núi thì đã quá
trưa. Từ chối khéo buổi cơm trưa nhà Kiệt để về. Trưa nay tôi muốn xuống phố ăn
cơm bụi một bửa rồi lang thang một chút, mua vài món quà lưu niệm về cho gia
đình. Vân giành ra mở cổng rào cho tôi, trước khi tôi đi Vân đưa cho tôi một tấm
thiệp, nhìn tôi nói:
- Anh
Tân nhớ đọc nhé.
Tôi khẽ gật đầu quay đi. Đi một đoạn xa quay đầu
nhìn lại vẫn thấy Vân còn đứng đó, nhìn theo. Thấy tôi quay lại Vân vẫy tay, tôi
cũng vẫy tay chào lại rồi tiếp tục bước đi về phía chợ.
Ngồi trên máy bay nhìn qua cửa sổ, thành phố
Đà Lạt đã bỏ lại sau lưng tôi thấy lòng nao nao. Thành phố nầy có gì để nhớ nhỉ?
Chợt nghĩ đến tấm thiệp của Vân đưa cho tôi, tôi định về nhà mới mở ra xem
nhưng rồi tò mò không biết cô bé viết gì, tôi lấy mở ra xem. Một chùm hoa mimosa
vàng nhỏ ép khô bên cạnh góc thiệp và ở giữa có ghi dòng chữ: “Chờ Vân qua Sing
anh nhé. Nhớ dẫn Vân đến China town, anh Kiệt nói nơi đó bán đồ ăn ngon lắm. Đừng
quên ngôi nhà có hoa mimosa vàng, được không anh?”.
Tôi ngẩn ngơ giây lát, rồi tự mỉm cười một
mình, thầm nghĩ:
- Nếu
có duyên chúng ta sẽ gặp lại nhau cô bé ạ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét