Thứ Năm, 27 tháng 1, 2022

Chim phụng Thái Lan 1

Chim phụng Thái Lan 1

Chương 1

Giáo sư Vũ Anh

Đồng hồ quả lắc trên tường gõ một tiếng buồn nản. Một giờ khuya, Hoàng Minh trằn trọc không ngủ được, chàng càu nhàu nho nhỏ:

- Chắc tại mình uống cà phê đen đậm quá… Lần sau thì có lẽ tấm lòng trinh bạch từ đây xin chừa.

Tính tình vui vẻ nên ngay lúc bực mình vì mất ngủ chàng vẫn… nói đùa với chính mình được. Hoàng Minh ngả đầu xuống gối, nhắm mắt lại, cố dỗ giấc ngủ. Sự yên lặng và bóng đêm bao trùm gian phòng làm Minh dễ chịu. Chàng khoan khoái mỉm cười thú vị nhớ đến câu nói đùa của các bạn:

- Thằng Minh có nước lên rừng mà ở. Nó chỉ thích cô độc. Có rất nhiều bạn bè nhưng chẳng bao giờ có người bạn thân, dù rằng có rất nhiều người muốn được làm bạn thân với nó.

Bản chất của Minh như thế. Nhưng vẻ bề ngoài của chàng khác hẳn. Vui tính, hoạt bát, thông minh và dí dỏm, luôn luôn chàng chiếm được cảm tình người đối diện trong phút đầu tiên gặp gỡ. Điều ấy có lợi cho nghề nghiệp hiện tại của chàng: trinh thám tư.

Reng…reng…reng…reng…

Chuông điện thoại reo vang trên bàn ngủ. Minh bật đèn mờ, với tay cầm ống liên hợp. Một giọng quen quen vọng lại từ đầu dây bên kia:

- Anh Minh đó phải không? Tôi, Vũ Anh đây…

- Hân hạnh được tiếp chuyện với Giáo sư giờ này…

Nghe câu trả lời đầy trách móc, Giáo sư cười ha hả, đắc ý:

- Dễ gì chọc được bạn tôi nổi giận. Nhưng lần này có lẻ anh Minh nổi giận thật đó. Vì một giờ khuya tôi gọi điện thoại đến anh để… nói chuyện chơi cho đỡ buồn… tôi không ngủ được…

Hoàng Minh là bạn học cùng lớp với Giáo sư từ bậc tiểu học. Lớn lên, một người du học ngoại quốc và trở thành nhà bác học nổi tiếng thế giới về các công trình nghiên cứu Y học, người kia phiêu bạc giang hồ nhiều năm, sau cùng về mở văn phòng Trinh Thám. Minh không buồn cho mình, trái lại chàng còn luôn hãnh diện:

- Mỗi người có một cuộc đời…và đời ta không phải là loại bị cầm tù trong phòng thí nghiệm.

Đôi bạn hiểu nhau lắm. Nên Minh nghe giọng nói của Giáo sư là biết ngay ông ta có chuyện quan trọng muốn nói:

- Anh cứ nói, Vũ Anh. Tôi không phiền đâu…

- Bạn năn nỉ tôi phải không? Được, tôi bắt đầu nhé – Giáo sư thấp giọng, thở dài rất khẽ - tôi đang bị đe dọa vì phát minh mới nhất của tôi, một loại thuốc dùng bồi bổ sức khỏe con người, nhất là đối với đại chúng lao động nghèo khổ.

Hoàng Minh thắc mắc:

- Anh nói mau đi? Phát minh một thần dược như thế lại là một tội lỗi hay sao? Ai đe dọa anh?

- Không ai cả…

- ……

- Tôi linh cảm thấy như thế. Tôi muốn ngạt thở rồi. Một sự nặng nề chết chóc bao phủ quanh tôi. Có những người lạ mặt đang lảng vảng quanh biệt thự “LÚA VÀNG” của tôi. Nhất là mới hồi chiều, tôi bắt gặp cặp mắt chăm chú kỳ lạ của Tiểu Phụng…

- Tiểu Phụng?

- À, tôi quên nói anh hay: Tiểu Phụng là con nhỏ người lai Thái, con gái của ông Nguyễn Viễn Đăng, bạn thân của tôi. Bà vợ lớn của ông ta ghen quá, ông không dám mang con riêng về sợ bị hành hạ, ngỏ ý muốn nhờ tôi. Tôi thấy con bé dễ thương, nhận lời…

- Từ bao giờ?

- Tuần lể nay thôi. Vợ ông ta là người Thái Lan, Tiểu Phụng giống mẹ như hệt.

- Con nhỏ biết nói tiếng Việt không?

- Dĩ nhiên là có. Cha nó là người Việt mà. Anh sao lẩn thẩn…tôi nói tiếp nhé. Tôi mới chế ra một loại thuốc có thể rút ngắn giấc ngủ của con người mà người ấy vẫn khỏe mạnh như thường. Thí dụ: hàng đêm anh phải ngủ đủ tám giờ đồng hồ sáng mai mới khỏi ngáp, chảy nước mắt… thì nay anh chỉ cần một giờ là đủ.

- Một giờ?

- Phải. Giấc ngủ trong đêm của con người có nhiều gian đoạn: lúc bắt đầu ngủ, bao giờ cũng chập chờn, tiếp theo là ngủ say và thật say, sau đó nhạt dần và tỉnh giấc buổi sáng, đó là theo tiến trình tự nhiên, còn nếu dùng đồng hồ báo thức thì cũng tương tự. Nếu giấc ngủ bị tiếng chuông cắt ngang lúc đang say giấc thì rất hại, vì có ảnh hưởng đến sự yên nghỉ của những “ nơ ron”, tế bào thần kinh.

Ngưng một lúc Giáo sư tiếp:

- Thuốc của tôi có tác dụng đưa con người vào cõi vô thức ngay lập tức và họ ngủ say gấp hai, ba lần lúc ngủ say nhất của một giấc bình thường. Thuốc không hại như những loại thuốc ngủ hay thuốc mê từ trước tới nay vì động tác của mi mắt khép lại trong một phút bất động sẽ tạo ra một chuỗi phản ứng sinh hóa chớp nhoáng, người dùng thuốc ngủ ngay sau 10 giây…

- Nghĩa là muốn ngủ, tôi uống thuốc, nhắm mắt một phút và mười giây rồi ngủ thật ngon?

- Đúng. Giấc ngủ không mộng mị, không chập chờn. Ngủ say. Chỉ một giờ đồng hồ là quá đủ. Hai mươi ba giờ đồng hồ còn lại trong ngày có thể làm việc nặng nhọc mà không biết mệt.

Hoàng Minh riễu:

- Bác Học ơi! Ông biến người ta thành cái máy mất rồi…

Vũ Anh quả quyết:

- Xứ nghèo nếu muốn tiến bộ, phải làm việc và làm việc. Còn thực tế, những người nghèo khổ có thể nhờ thuốc của tôi làm thêm nhiều giờ phụ trội, gia đình họ sẽ sung túc hơn. Anh có biết hiện giờ trong các xưởng kỹ nghệ như xưởng dệt chẳng hạn, ta rất thiếu công nhân chuyên môn không?

Hoàng Minh phản đối:

- Trong lúc thế giới đang cố giảm số giờ làm việc hằng ngày, hằng tuần mà anh lại muốn con người làm việc 23/24 giờ. Tôi không đồng ý.

- Một công dụng nữa là thuốc của tôi có thể trị được cả chứng mất ngủ nan y. Tôi đã trắc nghiệm ở nhiều nhà thương và thành công mỹ mãn.

- À. Trở về với Tiểu Phụng đi. Con nhỏ chùng bao nhiêu tuổi?

- Mười hai. Tôi đâm ra sợ đôi mắt sáng quắc của Tiểu Phụng. Nó quyết tâm làm một điều gì bí mật, không cho tôi biết, gạn hỏi cách nào cũng không nói. Nó không ngủ ngon như mọi khi, ngược lại đêm nay mới mê hoảng, hét lên ú ớ… bằng tiếng Thái Lan. Tôi hiểu sơ hình như nó gọi mẹ nó…

Hoàng Minh gượng đùa cho bớt sự căng thẳng sợ hãi đang bao quanh nhà bác học ở đầu dây kia.

- Sao anh không thử cho nó uống thuốc mới của anh? Nó sẽ ngủ ngon một tiếng đồng hồ… rồi trở dậy theo dõi anh 23 giờ liền. Anh đừng nghĩ ngợi, chắc nó có việc chi lo lắng nên hơi lạ thường thế thôi.

- Không hiểu tại sao tôi vẫn có cảm giác bất ổn?

- Hay tôi lại ngủ chung với anh nhé? Hai người bớt sợ.

- Trời ơi!

- Cái gì đó Vũ Anh?

- Một cái đầu đen vừa nhô lên qua khung cửa kính? Hay là tôi hoa mắt?

- Tiểu Phụng?

- Không. Một gã mặt rỗ như hung thần… Giáo sư thở phào… nhưng cái đầu biến đi rồi… tôi phải thú nhận với anh sống một mình trong ngôi biệt thự mênh mông nhiều khi muốn điên lên được. Anh Minh này, sáng mai anh lại thăm tôi nhé. 8 giờ đúng...

Đầu dây kia nín bặt. Hoàng Minh nhận biết đầu dây chưa cúp bấm nút giục liên hồi. Im lặng một cách khó hiểu 5 giây đồng hồ. Rồi có tiếng Giáo sư vừa nói vừa thở hổn hển:

- Minh… Minh… tôi bắt gặp cặp mắt nâu qua khe cửa sổ… cặp mắt của Tiểu Phụng…

Hoàng Minh hơi bực mình, gắt nhỏ:

- Làm gì anh sợ đứa nhỏ quá vậy. Nó là người chớ có phải ma đâu.

- Ma? Người? Tôi không biết. Nhưng đêm nay tôi sẽ không chợp mắt được.

- Làm sao tôi giúp anh bây giờ? Xe hơi của tôi hư rồi. Hay để tôi gọi Cảnh sát đến anh?

- Không, đừng gọi vô ích. Tôi có thể tự xoay sở giải quyết lấy được. Nhưng sáng mai anh lại tôi nhé. 8 giờ. Chào anh.

Lần này thì máy cúp thật. Hoàng Minh bỏ ống nghe, thẩn thờ. Giáo sư hôm nay như người bị ma ám, nói năng lộn xộn khó nghe. Thứ thuốc điên cuồng của ông ta đã làm ông lâm vào tình trạng bi thảm thế sao? Tiểu Phụng là ai?

Minh nằm vào giường với ý nghĩ sau cùng:

- Dù sao, thuốc mới của Giáo sư sẽ làm cho con người phí mất 1/24 của cuộc đời để ngủ thay vì phải tốn đến 8/24 của đời người.

Chương 2

Tiểu Phụng

Tám giờ sáng hôm sau, Hoàng Minh bấm chuông nhà giáo sư Vũ Anh. Biệt thự “LÚA VÀNG” hửng sáng đỏ hồng dưới ánh nắng chói chan của ban mai. Thật ngoài ý liệu của chàng khi chú làm vườn ra cổng trả lời:

- Thưa ông Minh, ông chủ tôi mới đi khỏi.

Minh từng đến đây nhiều lần nên chú đã quen mặt. Minh nhìn lại đồng hồ tay, chép miệng:

- 8 giờ.

- Dạ, đúng 8 giờ. Thưa ông có chuyện gì không?

Hoàng Minh không có thói quen tiết lộ cho người khác tất cả những điều mình biết nên lờ luôn vụ giáo sư hẹn chàng lại thăm ông lúc 8 giờ. Chàng nói cho xuôi:

- Tôi lấy làm lạ vì thường ông bạn tôi ít đi chơi trước 8 giờ… ông ấy thích phòng thí nghiệm hơn cả… người yêu nữa mà. Chú nghe chừng nào đám cưới?

- Chắc cũng còn lâu. Vì giáo sư bận và thích làm việc quá. Cô Lan hơi buồn nhưng phải đành chấp nhận vậy.

Lan là người yêu của giáo sư Vũ Anh. Nàng cũng đẹp, bướng bỉnh một cây nhưng khi gặp giáo sư thì đành nhượng bộ vì ông là một khối nước đá khi đã muốn làm điều gì thì có trời cản được ông. Minh hỏi ướm:

- Có phải cô Lan rủ giáo sư đi chơi không?

- Không? Hai người đàn ông trung niên xin vào gặp giáo sư lúc 7giờ 30. Ba người hình như có cãi vã đôi phút rồi giáo sư theo họ ra xe đi ngay.

- Chú mở cửa cho tôi vào phòng khách. Mau lên.

Minh đoán ngay ra sự thật: Phòng khách còn in hằn dấu vết một cuộc xô xát nho nhỏ chứng tỏ giáo sư chống cự rồi bị dẫn đi. Tấm thảm chùi chân bị xô lệch một góc, những dấu giầy lờ mờ trên thảm và…gần bên giỏ đựng giấy vụn, sót lại một mảnh vải tetoron hàng may áo nổi tiếng của Nhật bản. Vải hơi hôi mùi…da thịt của người và không phải là của giáo sư Vũ Anh. Vậy là của ai? Của bọn gian mới đột nhập vào biệt thự “LÚA VÀNG” chăng?

- Sao chú không lên phòng khách xem giáo sư có bị hại gì không? Trời ơi!

Chú làm vườn cãi:

- Tôi không được phép lên nhà trên. Cửa kính phòng khách kín mít, tôi làm sao nghe được tiếng động mà biết có xô xát như vầy? Hơn nữa, giáo sư chịu đi theo họ mà.

Hoàng Minh muốn hét lên: “Ngu như bò” về lối cãi của chú ta nhưng dằn lại kịp. Mắt chàng sáng lên khi thấy một con sóc nhỏ, lông xám thu hình trong góc. Con vật ngộ nghĩnh, nhí nhảnh, tình cờ lại là… nhân chứng duy nhất của cuộc bắt cóc này. Nhưng con sóc không biết nói.

- Chú ra mở cổng cho họ phải không?

- Vâng, nếu bây giờ gặp lại họ, tôi bảo đảm sẽ nhận ra họ.

Hoàng Minh lắc đầu:

- Vô ích. Vì họ thừa thông minh để biết hóa trang trước khi vào đây. Để tôi điện thoại cho cảnh sát.

Dây điện thoại bị cắt đứt ngay. Hoàng Minh vội rút ngay chiếc khăn mu soa sạch gói mảnh tetoron vào trong, đút túi và vội vã đi ra. Qua cổng sắt, chàng thấy vết bánh xe là lạ trên cát sát lề đường nhựa. Con đường vắng, chiếc xe taxi đưa Hoàng Minh đến không thể tạo ra những vết bánh xe như thế này. Vết bánh rất dầy, loại xe du lịch thể thao mắc tiền, 10.000 đô la một chiếc. Có lẽ là xe bọn gian.

- Giáo sư không lái xe hơi đi hả?

- Không. Xe của giáo sư bỏ garage lâu rồi. Ông nói để ở nhà thêm chật chổ và ông cũng không cần đi đâu.

- Cám ơn chú, tôi đi nhé.

Cánh cổng sắt đóng và khóa cẩn thận, chú làm vườn sợ xảy ra vụ bắt cóc thứ hai mà đề phòng chăng? Hoàng Minh mỉm cười, xòe tay đo ướm chiều ngang vệt bánh xe trên cát: 30cm

Xe taxi trờ đến. Hoàng Minh ngoắc lại, trèo vào. Khi xe đến trạm điện thoại công cộng, chàng ra lệnh:

- Tốp…

Xe chưa kịp thắng, Minh đổi ý:

- Thôi, chạy luôn đến Sở Cảnh sát Trung ương. Mau lên.

Sở Cảnh sát cách đây chừng 5 phút đường xe chạy. Chàng đã định gọi điện thoại nhưng rồi tính toán thấy chậm trể 5 phút mà được gặp mặt nói chuyện thẳng với ông cò vẫn lợi hơn nên đổi ý. Thình lình, Minh gọi lớn:

- Vũ Anh ! Giáo sư Vũ Anh !

Kìa, giáo sư Vũ Anh bằng xương bằng thịt đang rảo bước ra khỏi Ngân hàng Hong Kong, tay xách theo một gói nặng. Ông ta đi một mình, trèo lên một chiếc taxi xanh vàng vọt đi. Hoàng Minh mới kịp hét taxi của chàng bám theo thì…mắc kẹt đèn đỏ ngừng lại:

- Trời ơi, làm sao đuổi kịp bây giờ? Giá xe hơi của ta không hư?

Tiếng còi hụ dồn dập rất gấp quen thuộc của xe Hồng thập tự vang ra: tất cả xe cộ vội nép vào lề, nhường chỗ. Hoàng Minh nhìn ra đường: chiếc Toyota 2600 trắng mới tinh sơn dấu thập đỏ lao vút vội vàng. Xe cấp cứu của bệnh viện Phúc Kiến của người Trung Hoa. Số xe không nhìn rõ vì số kẻ rất dài và hẹp trên bảng thiếc xanh.

° ° °

Ông cò lắc đầu, bảo Minh:

- Không có gì mới lạ về giáo sư Vũ Anh. Tôi rất tiếc là cuộc điều tra phải kéo dài.

Hoàng Minh cười trừ:

- Cám ơn ông Cò. Ông cho tôi mượn điện thoại chút nhé… A lô, a lô…cho tôi nói chuyện với ông Giám đốc Ngân hàng Hong Kong có việc gấp.

Minh vào đề ngay:

- Tôi là Minh, ở Sở Cảnh sát Trung Ương, muốn ông Giám đốc cho biết về trương mục của giáo sư Vũ Anh. Mong ông Giám đốc vui lòng hợp tác với chúng tôi vì nhu cầu điều tra…

- Ông đợi một chút, tôi hỏi phòng phát ngân…

Minh nheo mắt cười với ông cò:

- Suýt chút nữa tôi quên khuấy việc giáo sư vào Ngân hàng Hong Kong. Xin lỗi ông Cò nhé.

Ông Cò có vẻ bực mình, chắc ông nghĩ Hoàng Minh thiếu tinh thần hợp tác với Sở Cảnh sát. Nhưng thực sự là Hoàng Minh đã nói cho ông Cò nghe việc ấy và ông đã điện thoại qua Ngân hàng hỏi một lần nhưng đường dây bị bận. Lần thứ hai cũng bị bận. Ông tức mình gác luôn điện thoại. Và hai người, Hoàng Minh và ông Cò cùng không nhớ đến Ngân hàng Hong Kong nữa cho đến bây giờ.

Tiếng rè rè ở đầu dây bên kia vang lên:

- 8 giờ 10 phút sáng nay, giáo sư Vũ Anh đã lấy hết số bạc của ông gởi trong Ngân hàng, kể cả trương mục tiết kiệm và hoạt kỳ. Tổng cộng 20 triệu 800 ngàn đồng. Ông thỏa mãn chưa?

- Ông có biết giáo sư còn gởi tiền nơi đâu nữa không?

- Không. Giáo sư Vũ Anh rất tín nhiệm Ngân hàng Hong Kong của chúng tôi, ông gởi tất cả tiền vào một ngân hàng mà thôi. Chúng tôi làm ăn rất đứng đắn…

- Cám ơn ông. Chúc ông Giám đốc nhiều may mắn.

Ông Cò nhịp nhè nhẹ trên mặt bàn:

- Giáo sư Vũ Anh bị bắt cóc? Tại sao ông lại rút hết tiền gởi ngân hàng ra?

- Ông nghi là giáo sư dàn cảnh trốn nợ?

Thấy Hoàng Minh nói có ý không bằng lòng. Ông Cò vội bảo:

- Tôi không có ý ấy nhưng mọi giả thiết đều nên được đặt ra trong khi điều tra. Rồi chúng ta sẽ loại bỏ dần.

- Tôi tình nguyện đi hỏi giáo sư Vũ Anh trong đám bạn bè, họ hàng của ông là ông có nợ nần ai không?

- Cám ơn ông Minh.

Ngay lúc ấy một viên Thiếu úy cảnh sát đưa vào một bản báo cáo của Sở Phân chất và Giảo nghiệm. Ông Cò đọc qua, bảo:

- Chúng không để lại một dấu vết nào cả ngoại trừ vết giày trên tấm thảm.

- Và chúng chỉ việc liệng bỏ những đôi giày đã sử dụng sáng nay vào một bãi rác nào đó là xong.

- Đúng thế.

Hoàng Minh từ biệt ông Cò. Chàng trở lại biệt thự “LÚA VÀNG”. Nhân viên cảnh sát cho chàng vào. Minh vào phòng khách, gọi chú làm vườn lên hỏi:

- Từ sáng đến giờ có ai rời khỏi biệt thự này chưa?

- Thưa chưa.

- Thật không? Kể cả mấy đứa nhỏ?

- Vâng. Tiểu Phụng không được phép đi học như thường lệ. Mấy ông cảnh sát canh gác bảo thế.

Minh ngập ngừng một giây rồi bảo chú:

- Tôi muốn nói chuyện với Tiểu Phụng. Chú kêu nó xuống đây.

Con bé xinh xắn, da trắng, mắt nâu, dáng người mảnh khảnh. Minh chú ý đến nó nhất ở điểm đôi mắt sáng quắc một cách lạ lùng. Nó tỏ ra thông minh, ứng đáp rất nhanh nhẹn:

- Cháu là Tiểu Phụng?

- Thưa ông vâng. Ông ở sở Cảnh sát?

Minh cười lắc đầu:

- Không, chú là bạn của giáo sư Vũ Anh thôi. Cháu biết giáo sư Vũ Anh không?

Chàng nhắc tới tên Vũ Anh hai lần vì thấy mắt con bé lại càng sáng lên quyết liệt mỗi khi nghe nhắc đến tên giáo sư. Tại sao thế? Hoàng Minh đang tìm lời giải đáp.

- Vâng, cháu sống chung với giáo sư hàng ngày mà, không biết sao được. Cháu…

Tiểu Phụng ngắt ngang câu nói. Mắt con bé hơi sầm lại và đỏ. Minh nhẹ nhàng vuốt tóc nó:

- Cháu ghét giáo sư lắm hả?

- …Không…

Tiếng phủ nhận kém mạnh mẽ kia đồng nghĩa với một lời xác nhận. Minh tiếp:

- Giáo sư thương cháu lắm mà. Còn Dũng và Y Shroe làm bạn với cháu nữa chứ. Cháu buồn, tại sao cháu buồn?

- Giáo sư thương cháu nhưng ông ta…

- Ông ta làm sao?

- Cháu không thể nói được. Cháu thù ghét ông ta.

Minh biết lúc này nên chuyển đề tài cho câu chuyện vui vẻ thì hơn. Chàng cười nhẹ:

- Chú là bạn với ba cháu, ông Nguyễn Viễn Đăng đấy. Cháu có…nhận ra chú không? Chú đến chơi từ lúc cháu còn nhỏ xíu và có lẽ chưa về nước nữa…A, trong số các con ông Đăng, không có đứa nào dễ thương bằng cháu đâu, Tiểu Phụng ạ…Chú có gặp cháu một lần, cách đây 5 năm ở Thái Lan. Cháu nhớ ra chưa?

Tiểu Phụng ngẫm nghĩ. Con bé rụt rè:

- Chú…hồi xưa chú húi cua và mập lắm phải không?

- Đúng rồi. Cháu nhớ thêm chút nữa tên chú là gì nào?

- Chú Minh.

Minh biết ngay chú làm vườn đã cho Tiểu Phụng biết chàng tên Minh nên chàng lại gật đầu:

- Minh là tên hiện thời thôi. Chú có nhiều tên lắm. Cháu nhớ lại tên hồi xưa của chú kìa?

- Chú là…chú Văn. Trời ơi! Sao chú không bảo ngay cho cháu mừng? Chú Văn?

Con bé ôm choàng lấy Hoàng Minh. Lần này chàng biết nó nói thực. Nó đã lầm chàng với chú Văn nào đó bạn của ông Viễn Đăng trong thời gian ông buôn bán ở Thái Lan. Minh sẵn sàng đóng vai Văn với Tiểu Phụng một thời gian để điều tra được dễ dàng.

- Cháu không ở lại Thái Lan với má? Bỏ má một mình buồn chết.

Phụng khóc nức nở:

- Má cháu không buồn được nữa… má cháu chết rồi!

- Trời đất ? Sao ba cháu không nói chú biết ? Anh Đăng tệ thật…Cháu đừng buồn, đời người ai cũng phải chết một lần, má cháu chết đi là được sung sướng lắm đó.

Tiểu Phụng không nói gì. Hoàng Minh gọi to:

- Dũng ơi! Y-Shroc ơi ! Xuống đây chú bảo.

Phụng lẳng lặng đi vào nhà trong. Minh không giữ lại. Nửa phút sau thấy có tiếng chân chạy xuống thang gác rầm rập: Dũng và Y-Shroc hiện ra mừng rỡ.

Dũng hét lên:

- Chú Minh ! Tụi cháu bị giam trong nhà chán quá. Không được phép ra vườn nữa. Chú nói dùm với mấy ông cảnh sát cho tụi cháu đi chơi với chú đi.

Dũng mười hai tuổi, bằng tuổi Tiểu Phụng và là cháu ruột của giáo sư Vũ Anh. Y-Shroc cũng kêu:

- Tụi cháu được nghỉ học mà không vui chút nào.

Thằng bé sau này mười một, người Thượng nhưng cũng thông minh, chăm học và là bạn thân của Dũng. Giáo sư Vũ Anh giàu có, không để ý đến tiền bạc bằng lòng cho Y-Shroc ở biệt thự Lúa Vàng làm bạn với Dũng. Con sóc xám hồi nảy của Y-Shroc đó.

- Y-Shroc !

- Dạ. Chú dạy gì ?

- Con sóc của cháu đẹp ghê hả? Nó có khôn không Y-Shroc?

Y-Shroc cười khoe hàm răng đều, trắng và to như hạt bắp rừng:

- Không hiểu nó có khôn không nhưng nó đánh hơi giỏi lắm chú ơi. Hơn chó xa lắc.

- Chà, con sóc của cháu đặc biệt quá. Nhưng làm sao mà Y-Shroc biết là nó đánh hơi giỏi?

- Chú thử coi. Chú gặp nó rồi phải không?

- Rồi.

- Chú bồng nó đi.

Con sóc lập tức ôm cánh tay Minh và thè lưởi liếm áo chàng. Y-Shroc giải thích:

- Nếu người lạ gặp nó lần đầu, mà bồng nó sẽ bị cắn chảy máu ngay. Nó cũng…không hiền lắm đâu.

Trong óc Hòang Minh lóe lên tia sáng của hướng điều tra vụ bắt cóc giáo sư Vũ Anh. Trong ấy con sóc sẽ đóng một vai quan trọng trong việc “nhận diện” thủ phạm. Con sóc hay hơn con người ở điểm nó có thể nhận được người ta dù khuôn mặt đã thay đổi.

- Tiểu Phụng dễ thương chứ Y-Shroc?

- Dễ thương nhưng lắm lúc nó làm phách lắm. Không thèm nói chuyện với cháu đó chú.

- Thì để chú bảo Phụng. Chắc tại nó mới vào sống trong biệt thự nên còn nhát.

Dũng xen lời:

- Chú Minh ! Cháu bắt gặp Tiểu Phụng hay rình ngoài cửa sổ phòng chú Vũ Anh. Cháu hỏi nó rình làm gì nó không nói, lại còn…

Minh đoán ngay:

- Phụng dữ lắm hả?

- Nó cấu cháu đau điếng và hăm nếu cháu méc với chú Vũ Anh nó sẽ nghỉ chơi cháu ra.

Minh đùa:

- Cần gì chơi với Phụng, phải không Y-Shroc?

- Đúng đó chú. Cháu bảo hoài mà thằng Dũng không nghe.

Mặt Dũng đỏ lên, thằng bé chống chế:

- Nhà có ba đứa mà chia rẽ thì buồn chết.

- Dũng nói phải. Chú giỡn chơi cho vui thôi. Dũng gọi Tiểu Phụng ra đây chú bảo.

Tiểu Phụng đi ra. Hình như con bé nấp ở phòng trong nghe lỏm hết câu chuyện rồi nên nét mặt nó không vui, Minh chặn đầu ngay:

- Phụng này, con gái lớn rồi nghe lén chuyện người ta nói không tốt đâu nhé.

Nó lúng túng:

- Làm sao chú biết?

- Cái gì chú chả biết. Bây giờ chú nói cả ba cháu phải nghe lời, nhà có ba đứa, các cháu nên xem nhau như anh em, chơi đùa vừa phải và nhất là đừng bao giờ cãi nhau nhé.

- Vâng.

Ba đứa trẻ vâng ngoan như bụt. Minh nói tiếp:

- Các cháu đã biết, chú Minh làm thám tử nghĩa là phải đi tìm cho ra chú Vũ Anh bị bắt cóc. Các cháu có bổn phận phải tiếp tay với chú làm việc này. Bao giờ các cháu thấy có gì lạ, báo ngay chú biết. Các cháu biết gọi điện thoại chứ?

- Thưa chú biết.

- Số máy của chú đây này. Chú mong nhất là Phụng đó. Nếu cháu…nhìn được qua cửa sổ trong phòng giáo sư thấy có gì lạ bảo chú nhé.

- Cháu…cháu sẽ không làm vậy nữa chú Văn.

Đối với Dũng và Y-Shroc, Minh là Minh. Còn với Tiểu Phụng, Minh là Văn.

Minh lắc đầu thân mật:

- Nên làm nữa chứ, sao lại thôi Tiểu Phụng. Cháu có muốn làm thám tử tí hon không? Cháu có dịp may mắn lắm đó. Thôi ba đứa ở chơi, chú phải về.

Minh nắm tay Dũng, dắt thằng bé ra vườn, ghé tay nó bảo mấy câu thì thầm rồi đi ra đường. Lúc trở vào mắt Dũng sáng lên và nó luôn liếc nhìn Tiểu Phụng với cặp mắt khó hiểu.

Chương 3

Nhân chứng bị bắt giữ

Ông Cò gọi điện thoại mời Hoàng Minh đến Sở cảnh sát. Chàng vào văn phòng gặp một người đàn ông to béo, hồng hào nhưng vẻ mặt u sầu đang ngồi bất động trước bàn giấy ông Cò.

Chàng reo lên:

- Chào ông Bùi Thịnh. Ông vẫn khỏe?

- Vâng, cám ơn ông Minh.

Bùi Thịnh có vẻ nhạt nhẽo ra mặt. Ông Cò mới từ tốn bắt đầu câu chuyện:

- Chúng tôi điều tra và được biết hai ngày trước đây, ông có đến biệt thự Lúa Vàng.

- Vâng … nhưng tôi vô can trong vụ bắt cóc này mà.

Ông Cò gật đầu:

- Vâng, chúng tôi chỉ mời ông đến lấy lời khai với tư cách một nhân chứng thuần túy mà thôi. Ông vui lòng?

Bùi Thịnh im lặng.

- Ông đến chơi với giáo sư Vũ Anh hay có chuyện gì?

- Tôi đến chơi ….

- Ông là bạn với giáo sư?

- Không chúng tôi chưa hề quen nhau. Nhưng tôi hâm mộ tài năng của giáo sư và cách đây hai hôm tôi tới để bày tỏ lòng hâm mộ đó.

Minh cười nhạt:

- Tôi hết sức khâm phục ông Bùi Thịnh. Ông là thương gia áp phe nổi tiếng, thì giờ của ông là vàng bạc mà ông lại tới gặp giáo sư chỉ để tỏ lòng hâm mộ xuông thôi. Ông có biết rằng giáo sư Vũ Anh mới phát minh ra một loại thần dược chăng?

- Tôi … tôi có biết qua báo chí vì giáo sư dự định sẽ tổ chức một buổi thuyết trình về phát minh mới của ông tại Hội Trường Trung Tâm Văn Hóa Pháp tháng tới đây….

- À, ông Bùi Thịnh, hình như ông có phần hùn trong Viện Bào chế FERMOSE ở Sài Gòn phải không?

- Phải.

- Ông không nghĩ đến việc … bào chế thứ thuốc mới của giáo sư Vũ Anh sao? Tôi chắc hốt bạc lắm chứ vì giáo sư nổi tiếng thế giới kia mà.

Mặt ông Bùi Thịnh đỏ bừng. Rồi tái nhợt. Rồi ông nói với giọng trầm buồn:

- Lúc đầu đến đây, tôi định giấu các ông vì sợ liên lụy đến thân. Nhưng bây giờ tôi phải nói thực, tất cả sự thực: Tôi đến biệt thự LÚA VÀNG gặp giáo sư Vũ Anh để điều đình mua lại công thức chất thuốc mới của ông.

Ông Cò hỏi thêm:

- Ông cho biết công việc điều đình đi đến đâu?

- Chẳng đến đâu cả vì giáo sư không bằng lòng bán. Ông nhất quyết rằng phát minh của ông sẽ được tặng cho quốc gia sử dụng để phục vụ sức khỏe quần chúng và gia tăng sản xuất quốc gia.

- Giáo sư là một con người có lý tưởng. Và ông trả lời lập trường của giáo sư ra sao?

- Tôi biết điều đình thành công sẽ có lời lớn nhờ danh vọng của giáo sư. Nên tôi đành tăng giá tiền dần lên: mười triệu, mười lăm rồi hai mươi, sau cùng năm mươi triệu. Giáo sư vẫn không đổi ý. Ông còn bực mình bảo thẳng tôi rằng ông không thiếu ăn, cần tiền.

- Rồi ông ra về?

- Vâng, câu chuyện chỉ có thế thôi. Tôi đã nói hết những điều tôi biết. Bây giờ thì tôi về được chứ?

Ông Cò trầm ngâm giây lát:

- Tôi mong ông vui lòng lưu lại Sở cảnh sát 24 giờ để tiện việc điều tra.

- Tôi phản đối.

Ông Cò nhã nhặn:

- Chúng tôi luôn luôn làm đúng theo luật pháp. Xin ông thông cảm để chúng tôi làm phận sự.

Bùi Thịnh được dẫn đi rồi còn lại Minh và ông Cò trong văn phòng. Ông Cò hỏi:

- Anh Minh, theo anh Bùi Thịnh có dính líu gì đến việc giáo sư Vũ Anh mất tích chăng? Ông ta đến điều đình mua công thức chất thuốc mới, không xong nên tính dùng biện pháp mạnh chăng?

Hoàng Minh quả quyết:

- Theo linh tính của tôi, điều đó không đúng. Vả lại thực tế cho thấy tuy Bùi Thịnh là người lý tài nhưng ông ta rất nhát, sợ vào tù. Vào tù… ai hưởng dùm cho ông ta của cải thế gian?

- Đồng ý với anh Minh nhưng mình vẫn nên đề phòng những trường hợp ngoại lệ xảy ra. Hơn nữa tôi nghĩ rất có thể Bùi Thịnh dính líu đến vụ bắt cóc giáo sư Vũ Anh một cách gián tiếp.

- Nghĩa là? .....

- Nghĩa là ông ta không tổ chức bắt cóc nhưng vì hay tin ông ta đến điều đình mua công thức, một địch thủ thương mãi của ông ta bắt cóc giáo sư để Bùi Thịnh bị bắt vì tình nghi, tha hồ chúng múa tay trong bị, hạ đường dây thương mãi của Bùi Thịnh trong thời gian ông ta vắng mặt và mất hết uy tín.

- Ông Cò nói đúng lắm. Bây giờ chúng ta chờ đợi sự việc xảy ra để kiểm chứng. Nhưng còn việc giáo sư Vũ Anh lãnh hơn 20 triệu ra khỏi Ngân hàng làm gì? Ông ta có thật sự bị bắt cóc không? Tôi bây giờ lại hồ nghi tất cả và thấy rằng phải làm lại từ đầu.

Ông Cò cười xòa, vỗ vai Hoàng Minh:

- Thử lòng tôi đấy ư? Ông bạn đồng nghiệp? Tôi đồng ý với anh là giáo sư bị bắt cóc. Còn việc giáo sư lãnh tiền là chuyện tôi không thể hiểu được.

- Có thể người khác giả dạng giáo sư chăng? ….. Không ổn lắm, để tôi gọi điện qua Ngân hàng xem sao.

Hai phút sau, Minh buông ống nói, chán nản:

- Giáo sư … tự mình đến Ngân hàng, đứng dựa vào nền dốc, rút tập chi phiếu ký ngay trước mặt nhân viên phát ngân xin rút hết tiền gởi hơn 20 triệu. Còn giả thế nào được. Chuyên viên bút tự trong Ngân hàng thừa sức phân biệt chữ ký thật, giả.

- Có ai uy hiếp ông ta không?

- Không, chính tôi tận mắt thấy ông ta đi một mình bằng xe taxi.

- Thế là hết.

Hết hy vọng tìm ra bí ẩn vụ bắt cóc giáo sư Vũ Anh và cũng hết manh mối để khám phá ra sự thật: Một nhân viên cảnh sát vừa lên báo cáo với ông Cò: Bùi Thịnh đã chết. Chết vì một ly cà phê ông ta nhờ nhân viên cảnh sát mua từ quán nước bên ngoài.

Năm phút sau, sở Phân chất trình kết quả: trong cà phê có chất thạch tín (Arsenic) với một lượng đủ làm chết một con bò mộng.

Chương 4

Bí mật quanh Tiểu Phụng

Hoàng Minh đi mướn một căn phòng trong Khách sạn đối diện với biệt thự Lúa Vàng. Theo lời đề nghị của chàng, ông Cò đã ra lệnh cho nhân viên giải tỏa ngôi biệt thự từ chiều.

Hoàng Minh đã đi thuê một chiếc Chevrolet cũ kỹ để tiện xử dụng từ một garage quen. Vì xe hơi của chàng hư, chưa sửa kịp và số xe có lẽ bọn gian đã biết. Tốt hơn là dùng xe mới.

Trên phòng khách sạn có cửa sổ kính trông ra đường, Hoàng Minh võ trang một ống nhòm cực mạnh có gắn bộ phận hồng ngoại tuyến có khả năng xuyên thủng bóng đêm. Chàng còn mang vào phòng thêm…một ít bánh mì và đồ nguội để đàn áp sự nổi dậy của bao tử trong đêm dài thức trắng sắp tới.

Trời hoàng hôn rồi sẫm tối. Bóng đen nhá nhem trên mọi vật vẽ nên nhiều hình ảnh quái dị. Chưa có gì lạ cả. Rình chán Minh trở vô giường nằm nhắm mắt dưỡng thần một lát. Bọn gian có lẽ đến khuya hẳn mới hành động.

Thình lình Minh thấy mặt chàng nong nóng. Một cảm giác bị soi mói vô cùng khó chịu mà chàng không tìm thấy nguyên do. Minh rảo mắt quanh phòng và sau cùng mắt chàng đọng lại ở lỗ khóa cửa phòng. Một con mắt là lạ chăm chú bất động từ đó chiếu vào mặt Minh.

- Tông cửa ra ư ? Hắn chạy mất làm sao nhận ra được ? À…

Mắt Minh sáng lên khi thấy lọ mực trên bàn ngủ. Nhẹ nhàng, chàng vuốt ve lọ mực nghịch ngợm như đứa trẻ con. Và trong một cái chớp mắt, lọ mực bay vút vào lỗ khóa vỡ tan.

Xoảng…rào…rào…rào….

Mảnh thủy tinh vỡ rơi xuống sàn. Minh tông cửa phòng chạy ra. Không có ai đứng ngoài hành lang. Nhưng một vài tia mực còn sót chạy dài đứt quãng trên nền gạch. Minh lần dấu và kịp đứng trên lầu ba nhìn xuống mặt đất, bắt gặp mộ người đang dụi mắt bước lên một chiếc taxi…chiếc taxi xanh vàng quen thuộc chàng đã gặp ở đâu…A ! chiếc taxi bạn chàng, giáo sư Vũ Anh đã trèo lên khi lãnh 20 triệu ra khỏi Ngân hàng Hong Kong.

Bảng số xe bấm lên thay trong vài giây. Minh cười xòa :

- Thế mà sáng mình ân hận mãi rằng không nhìn kịp số xe. Xe taxi của bọn gian thật mà.

Chiếc Chevrolet chồm lên phóng nhanh như tên bắn. Vỏ ngoài cũ kỹ nhưng máy xe rất tốt và mạnh. Trong năm phút Minh đã đuổi lên gần bắt kịp chiếc taxi khả nghi kia. Đường bắt đầu rộng và thưa thớt, Hoàng Minh mừng rỡ nhấn thêm ga, chiếc taxi cũng chạy nhanh thêm và giữ khoảng cách trước xe chàng độ năm mươi thước. Khi kim đồng hồ tốc độ chỉ đến 140km/h thì hai xe đến Thủ Đức.

Xe taxi quẹo cua rất gấp. Vừa qua cua thì thân cột điện lăn ra ngang đường nhựa chắn ngang xe Chevrolet, Minh vội nhấn thắng.

Ầm…ầm…ầm…

Chiếc Chevrolet như con thú dữ xổng chuồng lao vút cán qua thân cây, mất thăng bằng lật nghiêng. Thắng xe đã đứt dây chuyền sức, Hoàng Minh tông kịp cửa xe nhảy ra ngoài trong khi xe bắt đầu bốc cháy.

Chân chàng đau nhói. Đầu đập vào đống đá xanh trải đường xếp thành hình khối chop bên lề xa lộ.

Minh không còn biết gì nữa.

° ° °

Người đến thăm Minh ở nhà thương đầu tiên là Tiểu Phụng. Con bé đi vào cùng với ông Cò và nó hấp tấp xô cửa phòng vào trước. Mắt nó ngấn lệ.

- Chú Văn cháu là Tiểu Phụng đây nè.

Toàn thân Minh quấn băng trắng toát, chàng nói phều phào :

- Chú biết…

- Chú bị đụng xe hả ? Có đau lắm không ?

- Dĩ nhiên là đau rồi. Nhưng chú không bị đụng xe mà là…dây thắng xe hơi của chú bị cắt gần đứt, chỉ cần thắng gấp là xe lật nhào như ở xa lộ.

Viên bác sĩ vào phòng, xem xét qua loa rồi ra cửa nói chuyện với ông Cò, lát sau ông Cò nói với Minh :

- Anh may mắn lắm đó. Trường hợp tai nạn lật xe kể trên trung bình chỉ có 2/100 sống sót và có thể phục hồi sức khỏe. Anh ở trong số 2/100 đó.

- Bao giờ tôi xuất viện được ?

Ông Cò ngần ngừ. Minh dục :

- Ông cứ nói. Tôi không buồn đâu.

- Tôi không quen nói dối. Viện bác sĩ dặn tôi đừng cho anh biết sự thật vì sợ ảnh hưởng tâm lý gây nguy hại cho vết thương. Nhưng tôi phải nói để anh tiện thu xếp công việc: anh còn nằm trên giường này ít ra 3 tháng nữa.

- Lâu quá ! Tôi…tôi…

Minh nghĩ ngợi gì đó rồi nói với ông Cò :

- Nhờ ông liên lạc với sở Bưu Điện rồi mắc cho tôi một điện thoại trong phòng này, được không ?

- Được chứ.

- Cám ơn ông Cò. Tiểu Phụng, cháu đi về gọi Dũng và Y-Sroc lại thăm chú nghe. Nhớ nói là chú đã mạnh rồi. Mau lên Phụng, chú có việc gấp lắm.

Lúc Phụng ra rồi, ông Cò mới bảo Minh :

- Nhân viên của tôi bắt gặp 12 giờ đêm hôm qua, con bé này lẻn ra sân thượng phía sau biệt thự Lúa Vàng, dùng đèn bấm màu đỏ ra hiệu bằng ánh sáng liên lạc với một chiếc xuồng gắn máy đậu ở bờ sông bên kia. Con sông phía sau biệt thự đó, anh biết không ?

- Tôi vẫn ngờ là Tiểu Phụng có dính líu gì với bọn gian. Ông Cò biết không, chính giáo sư Vũ Anh đã nói với tôi anh ấy bị Tiểu Phụng theo dõi, rình rập khi ông làm việc trong phòng. Cả Dũng cũng xác nhận thế. Nhưng theo tôi, ông Cò khoan bắt giữ Phụng vì bọn gian còn đó, bứt mây động rừng.

- Tôi định cho theo dõi Phụng chứ chưa bắt giữ. Nhưng ai là người theo dõi bé hữu hiệu nhất bây giờ ? Nhân viên cảnh sát có canh chừng là ở bên ngoài biệt thự Lúa Vàng thôi.

Minh nở một nụ cười…méo xệch vì những vòng băng trắng quấn đầy làm cứng khuôn mặt :

- Vì thế tôi cho gọi Dũng và Y-Sroc đến. Hai thằng bé này được việc lắm.

Chương 5

Con đường biên giới

Hơn một tuần lễ nữa trôi qua mà chưa có thêm manh mối nào giúp ích cho cuộc điều tra, nghĩa là người ta vẫn chưa nhìn thấy cuối đường hầm. Tiểu Phụng bây giờ ngoan hiền còn hơn Dũng và Y-Sroc nữa. Hàng ngày đi học, tối về …chơi đùa với hai bạn và đi ngủ sớm. Cây đèn báo hiệu màu đỏ đặc biệt kia vẫn còn đó nhưng việc Phụng xử dụng liên lạc với bọn gian trở thành một giấc mơ. Theo thời gian, Phụng càng lúc càng mến chú Minh, có một lúc nằm trên giường bệnh Minh nghe con bé nói :

- Chỉ tại mình…

Minh đã hỏi ngay :

- Có chuyện gì hả Phụng ? Chú giúp gì được cho Phụng không ? Nói chú nghe đi.

- Không được chú Minh à.

Tiểu Phụng quen miệng và theo Dũng với Y-Sroc gọi Minh là Minh chứ không là Văn như mấy hôm đầu nữa. Minh mới bịa chuyện :

- Hôm qua chú nằm mơ thấy má cháu hiện về báo mộng…

Lời chàng nói có kết quả ngay. Tiểu Phụng chú ý đến từng chữ, từng âm thanh thốt ra khỏi miệng Minh :

- Chú, chú kể cháu nghe nhé.

- Dĩ nhiên, chú đâu thích dấu như Phụng – Con bé hơi đỏ mặt – Má cháu mặc bộ quần áo lụa sặc sỡ, cổ đeo xâu chuỗi lóng lánh, mắt đỏ hoe như sắp khóc. Má cháu nhờ chú chăm nom cho Tiểu Phụng vì giáo sư Vũ Anh đã mất tích và ba cháu thì…còn đang bận chuyện gia đình…

- Hừ…ba cháu…chuyện gia đình…Cháu bực lắm, tại sao người lớn lại hay làm khổ trẻ con hở chú ?

- Chú sẽ trả lời Phụng sau. Bây giờ chú thuật tiếp giấc mơ: má cháu bảo cho Phụng làm con nuôi của chú, Phụng chịu không ?

- Trời ơi ! Thật hả chú ? Phụng sung sướng quá…Ba, ba của con.

- Phụng…con..ấy mà không được, Phụng ạ. Để chú chính thức hỏi lại anh Đăng nữa chứ. Có sự đồng ý của ba Phụng sẽ danh chánh ngôn thuận hơn…

- Chỉ cần má Phụng nói là đủ rồi.

Minh hơi thẹn trong lòng vì nào có ai báo mộng cho chàng đâu. Vì muốn cứu bạn là Giáo sư Vũ Anh và muốn dứt Tiểu Phụng ra khỏi tay bọn gian mà chàng phải…lấy cả tình mẫu tử thiêng liêng của Phụng ra làm phương tiện điều tra…Nhưng là để phục vụ cho mục đích tốt thì với lương tâm, Minh không có gì xấu hổ.

- Tiểu Phụng phải nghe lời chú. Đừng trách ba. Ba Phụng cũng khổ tâm lắm khi phải xa con. Phụng hiểu chưa ?

- Vâng.

- Má Phụng nhờ chú nói lại với Phụng là đừng bao giờ xử dụng cây đèn đỏ? Chú không hiểu điều gì cả ?

- Cây đèn đỏ? Má bảo…

Phụng thất sắc khi nghe đến cây đèn đỏ. Minh vờ như vô tình hỏi :

- Đèn gì thế hả cháu ?

- Cây đèn…đèn để liên lạc…Phụng ấp úng.

- Liên lạc với ai ?

Phụng bỗng quả quyết :

- Cháu xin lỗi là đã dấu chú chuyện này từ bấy lâu nay. Nhưng cháu tưởng là chuyện không đáng gì. Có một bọn người Thái Lan, đồng hương với với má cháu liên lạc với cháu để muốn đánh cắp tài liệu khảo cứu của giáo sư Vũ Anh…

- Chúng cho cháu cái gì ?

- Chúng đưa bằng cớ chính giáo sư Vũ Anh là người giết mẹ cháu bằng liều thuốc độc đặc biệt, nhà chức trách không khám phá ra được vì ngay sau khi máu đông đặc, chất thuốc ấy đã tan biến, không lưu bã lại trong cơ thể…

- Chúng nói gạt Phụng đấy. Bằng cớ đâu ?

Tiểu Phụng cãi :

- Có thật mà chú Minh. Chúng đưa ra cho Phụng coi một cuốn phim dài chừng 5 phút, chiếu giáo sư Vũ Anh uống rượu cùng với má Phụng, sau đó má Phụng gục đầu rũ xuống ghế chết, giáo sư bồng má Phụng vào giường đặt nằm ngay ngắn như đang ngủ rồi ra đi, miệng cười khoái trá…

Con bé nói lộ rõ vẻ căm thù, tưởng chừng nếu có giáo sư Vũ Anh trước mặt nó có thể ăn tươi nuốt sống ông ngay. Minh kêu nho nhỏ :

- Phụng…Phụng…Bình tĩnh nghe chú nói: cuốn phim ấy là giả đấy. Chúng dùng xảo thuật ghép phim chụp để vu oan cho giáo sư. Có bao giờ Phụng nghe đến việc ghép phim chưa?

- Chưa…mà nếu ghép phim tại sao ta lại thấy hình ảnh liên tục ?

Hoàng Minh phải giải thích bằng khoa học thực nghiệm :

- Tiểu Phụng, cháu chưa học đến nên chưa biết. Những hình ảnh ta nhìn thấy ngoài lưu lại trên võng mô của ta từ 1/10 đến 1/50 giây nữa. Vì thế nếu có nhiều hơn 50 kích thích đến với mắt trong một giây đồng hồ, ta sẽ thấy hình ảnh liên tục. Như trường hợp cuộn phim kia chẳng hạn, chúng chỉ việc chụp và ghép hình từng tấm một rồi chiếu nhanh, hơn 50 hình 1 giây, tự nhiên cháu tưởng là thật.

Phụng có vẻ chưa tin lời Minh lắm. Chàng nhắc thêm :

- Cháu được đi xem cine chưa ?

- Chưa.

- Vậy thì để lúc chú lành bệnh sẽ dẫn Phụng đi xem cho biết. Nhất là phim hoạt họa thì thấy những hình ảnh ghép rõ ràng lắm.

- Hay lắm không chú ?

- Hay chứ. Cháu sẽ muốn ít nhất mỗi tuần đi cine một lần. Điều đó tốt vì có học phải có giải trí, nếu không rất dễ biến thành đứa trẻ ngu đần.

Chợt vui đó rồi nghĩ lại việc mình làm, Tiểu Phụng buồn ngay :

- Thế mà cháu tưởng thật, tiếp tay với bọn chúng làm hại giáo sư Vũ Anh.

- Hả ? Cháu để bọn chúng bắt cóc giáo sư ?

- Vâng, và hơn thế nữa, cháu cung cấp giờ giấc, thói quen, chỗ để tài liệu của giáo sư…

- Cháu biết mặt chúng nó không ?

Phụng nhịp ngón tay nhè nhẹ xuống mặt nệm :

- Có cũng như không vì chúng hóa trang. Có một lần một tên làm…rớt râu giả xuống cháu mới biết.

- Hai tên bắt cóc giáo sư thường đến gặp cháu hả ?

- Vâng.

- Cháu đoán ra ?

- Không, cháu nhận biết giọng nói của chúng.

- Và cháu dùng cây đèn đỏ hôm đó để liên lạc ra dấu cho bọn chúng biết trong nhà không còn tài liệu gì của giáo sư Vũ Anh ?

Tiểu Phụng tròn mắt :

- Chú đoán đúng quá. Từ hôm ấy, bọn chúng cắt đứt liên lạc luôn và cháu cũng không muốn gặp lại họ nữa…Cháu dần dần nhận biết họ là những người xấu, rất xấu dù rằng là đồng hương của má cháu.

Con thường nặng tình với mẹ hơn cha, nhất là con gái như Tiểu Phụng. Lại còn trường hợp cha…hai vợ, làm khổ con gái như ông Viễn Đăng thì làm sao cho Phụng khỏi thương mẹ nhiều hơn? Do đó, con bé cứ tưởng những người đồng hương với mẹ cũng là người tốt. Nào ngờ…

Lời tiết lộ của Phụng quá chậm. Vì sau đó, những cuộc bủa vây của Cảnh sát hướng về bọn người Thái Lan vô danh kia không thành công. Viên đá đã chìm xuống đáy ao bùn đọng, không để lại dấu vết gì.

° ° °

Y-Sroc nhận được một bức thư màu xanh, dấu bưu điện đóng là một Tỉnh khỉ ho cò gáy ở Cao Nguyên miền Trung, nơi giáp biên giới Lào Miên và có một xưởng ráp xe hơi Toyota mới mở: Kontum. Bức thơ đề gởi cho Dũng nên Y-Sroc mang thơ vào mà không xé ra đọc ngay. Tính thằng nhỏ rất nóng nảy và háo hức, nhưng được cái lịch sự.

Dũng đọc to lên những dòng nguệch ngoạc như vầy :

Dũng mến,

Tớ là Luân gởi thơ về thăm bồ đây. Kể từ ngày ba tớ đổi lên Kontum, xa bồ tớ buồn lắm. Ba tớ làm việc ở xưởng ráp xe hơi nổi tiếng mới thiết lập. Cực nhọc lắm, quần quật suốt ngày. Đến tối về ba tớ ngủ ngay không có thời giờ hỏi han trò chuyện với các con như xưa. Giá có bồ lên chơi tớ mừng chết đi được.

Từ một tuần nay, Ông Giám Đốc xưởng ra lệnh cho mọi người ở luôn trong hãng làm việc suốt đêm, ngủ 1 giờ và làm việc 23/24 giờ. Tớ cứ sợ ba gầy ốm bị bệnh, thì tớ và các em hết nhờ, ngờ đâu ba vẫn mạnh cùi cụi, hồng hào, đỏ da thắm thịt. Ba lãnh về một mớ tiền phụ trội, mua cho tớ một quần “din” mới, mặc vừa lắm. Ba má mong từ rày có dịp làm phụ trội vậy hoài để trong nhà có đồng ra đồng vào.

Hè này nếu bồ có dịp nhớ lên chơi với tớ nhé. Chúc bồ học giỏi, mạnh khỏe, vui vẻ sống lâu.

Bạn thân.

Luân.

Đập ngay vào mắt Y-Sroc và Dũng là con số 23/24. 23 giờ làm việc 1 giờ ngủ…đó chẳng phải là kết quả sự phát minh của giáo sư Vũ Anh là gì? Xưởng ráp xe Toyota này liên hệ gì với bọn gian bắt cóc giáo sư? Phải vào hỏi ý kiến chú Minh mới được.

Hoàng Minh khuyên Dũng và Y-Sroc đi Kontum ngay. Cả Tiểu Phụng nữa. Tuy nhiên con bé phải cẩn thận vì quen mặt với bọn lưu manh người Thái Lan kia rồi. Ông Cò liền gởi điện văn xuống Ty Cảnh Sát Kontum sẵn sàng hành động.

Tiểu Phụng, Y-Sroc và Dũng đi máy bay xuống Cao Nguyên miền Trung vào đêm hôm ấy, vùng ngã ba biên giới Việt, Miên, Lào đầy âm u, bí mật.

Chương 6

Komtum

Ba đứa trẻ xách va li bước xuống phi cơ. Trời tờ mờ sáng. Đến đúng 7 thì có xe ca của Hàng Không Việt Nam đưa ra khỏi phi trường. Và chúng thuê taxi đến nhà Luân, bạn của Dũng.

“Tốc, tốc, tốc”

Một người đàn bà trẻ tuổi, có dáng ngái ngủ bước ra mở cửa:

- Cậu hỏi ai?

- Thưa bà tôi muốn hỏi anh Luân.

- Không có ai tên Luân ở đây cả.

Cánh cửa sập lại, Tiểu Phụng ngơ ngác:

- Sao kỳ vậy hở Dũng. Đúng số nhà mà?

Dũng nhìn lại bảng số nhà rồi đập cửa lần thứ hai. Lần này cánh cửa không mở nữa, tiếng bà chủ nhà vọng ra, hơi gắt gỏng:

- Gì nữa đó?

- Thưa bác anh Luân có tên gọi ở nhà là Xạo.

- Thằng Xạo hả? Trời ơi! Để bác mở cửa. Lâu ngày không dùng đến cơ hồ bác quên luôn tên của nó trong giấy khai sanh. Các cháu đừng phiền nhá.

- Bác dạy quá lời.

Xạo được dựng đầu dậy lập tức, nó mừng muốn khóc:

- Mày đó hả Dũng? Chà, dạo này đen đi, tao nhìn không muốn ra.

- Không phải tao đen mà tại mày ở vùng cao nguyên lạnh trông trắng trẻo ra. Này Luân, mày vẫn còn giữ tên Xạo trong nhà hả? Mà tao hỏi thật, mày còn Xạo nữa không?

Luân cười nhe hàm răng sún:

- Vẫn còn đều đều.

Y-Shroc châm chọc:

- Mày còn lười đánh răng hơn tao nữa Luân. Mồm xạo tía lia thì được mà sao … sợ đánh răng cho răng sún thế này?

Luân nhìn thằng “mọi” đen đủi mà hàm răng trắng đều như răng anh Bảy chà Hynos, xấu hổ cúi đầu:

- Không phải tao ở dơ … nhưng sao tao ngại quá đi … mồm đầy xà bông cay xé….

- Mày lấy mỗi lần ít thuốc thôi … răng sạch hay không là do mình chà kỹ.

Dũng giảng hòa:

- Bỏ qua chuyện đó đi. Ba đứa tao lên đây thăm mày. Trời đất, mãi nói quên cả giới thiệu, đây là Y-Shroc, Tiểu Phụng, bạn tao ….

Luân cúi mình chào một cách hài hước:

- Còn đây là Luân, tự Xạo, nổi tiếng là nói dối hay như Cuội, thầy giáo cũng không bắt bẻ được

Bốn đứa trẻ làm thân với nhau rất mau. Dũng đề cập ngay vấn đề thực tế:

- Mày cho tao ở nhờ tuần lễ chơi được không? Mày cũng gần nghỉ Noel rồi mà?

- Phải đấy. Tụi mày ăn Giáng Sinh với tao trên núi nhé,

- Ba má mày có …. vui lòng không?

Luân khoa tay:

- Yên trí. Trăm điều cũng cứ trông vào một ta ….

- Mày học lóm câu Kiều ở đâu vậy?

- Thì giở cuốn Kiều ra mà học.

Rồi Luân vào nhà trong nói chuyện với ba má. Chỉ hai phút sau, bà mẹ đã chạy ra bảo ba đứa:

- Các cháu cũng như thằng Xạo con bác, đừng ngại gì hết. Thăm thằng Xạo và hai bác là quí lắm rồi.

Mắt bà sáng rỡ nhìn vào chiếc đồng hồ đeo tay của Dũng, miệng không ngớt trầm trồ:

- Cháu có chiếc đồng hồ đẹp quá … có mắc tiền không, hở cháu? Lúc nào khá, bác mua cho thằng Xạo một cái…

Biết gặp phải con người lý tài, Tiểu Phụng vội vàng ghé tai Dũng thì thầm mấy câu. Dũng gật đầu, hào sảng tháo chiếc đồng hồ đeo vào cổ tay Xạo:

- Mày lấy đeo chơi. Tụi tao lên bất ngờ không có quà gì cho mày. Mày nhận đi cho tao vui, không đáng bao nhiêu.

Luân ngần ngại:

- Ai lấy kỳ quá vậy. Tao biết đồng hồ này bây giờ hơn mười ngàn.

Bà mẹ nói hớt:

- Con đừng từ chối kẻo cậu Dũng buồn. Má cho phép con nhận mà, lo gì.

Dũng tươi cười:

- Tụi cháu còn phải nhờ bác nhiều trong những ngày sắp tới. Bác tử tế, vui vẻ và …. thành thực lắm. Tụi cháu quí những người như bác.

Bà gật đầu, vẻ niềm nở, hiếu khách ngời lên ánh mắt:

- Có bác đây các cháu đừng lo chi cả. Đủ hết, nơi ăn, chốn ngủ, bàn học nữa … nếu các cháu muốn …..

- Cám ơn bác, tụi cháu lên đây chơi với anh Xạo, đâu phải để học.

Kể từ lúc ấy, ba đứa trẻ trở thành khách quí của ông bà Mạnh, ba má Luân. Luân dẫn cả bọn đi chơi khắp vùng. Y-Shroc một lần tỏ vẻ nóng ruột:

- Xạo này, mày dẫn tụi tao vào thăm xưởng ráp xe hơi được không?

- Để tao về hỏi lại ba tao. , hình như xin phép khó lắm … Mày thích máy móc hả Y-Shroc?

- Ừ. Tao chỉ được xem hình thôi bây giờ muốn thấy tận mắt để lúc về Sài Gòn lòe tụi bạn chơi …

Tiểu Phụng “thổi” Luân lên cho nó phổng mũi:

- Cái gì chớ về cái nói xạo là Y-Shroc phải học với Xạo rồi.

- Đúng. Xạo xác nhận với một vẻ thích thú, hãnh diện.

Cả bọn nằm dài nghỉ ngơi trên một bãi cỏ thấp, cọc còi xơ xác. Dũng mở túi xách, lấy một ổ bánh mì lớn và bốn miếng phó mát phân phát:

- Mỗi đứa một … Chúng mình bình đẳng. Tiểu Phụng đừng sợ tụi tôi con trai ăn nhanh hơn ngoạm hết phần nhé.

- Đâu có.

Dũng và Xạo nằm sát bên nhau nói chuyện về những ngày xưa còn học chung trường, chung lớp. Y-Shroc lại gần Tiểu Phụng:

- Tiểu Phụng có biết đây là quê hương của Y-Shroc không?

Phụng ngạc nhiên:

- Thật sao? Từ hôm lên đây sao không nghe Y-Shroc nói gì cả?

Y-Shroc thấp giọng:

- Nếu không phải mình đi để lột mặt nạ bọn Thái Lan mà là đi chơi thật, Y-Shroc sẽ dẫn Phụng và Dũng về sóc chơi vui hơn đây nhiều, nhất là không có chuyện …. tháo đồng hồ ….

Tiểu Phụng cắt ngang:

- Y-Shroc đừng nói thế, Luân nó buồn. Luân tốt lắm, nhưng ba má nó là người nghèo khổ, người ta hay ao ước những gì người ta không có. Huống chi tặng quà cho bạn là một hành vi đẹp. Y-Shroc đừng để tâm.

- Tôi không những để tâm mà còn chú ý hoài hoài nữa.

Y-Shroc đã nổi giận. Tiểu Phụng vội dịu dàng dỗ dành:

- Sóc của Y-Shroc có những gì đẹp, nói cho Phụng nghe đi? Cái gì đẹp nhất đó?

Thằng nhỏ đen đủi ngẫm nghĩ giây lát rồi reo lên:

- Đẹp nhất thì Y-Shroc không biết vì có nhiều thứ đẹp quá. Nhưng thú vị nhất trong các trò chơi của Y-Shroc là đi tắm suối ….

Má Tiểu Phụng đỏ hồng. Y-Shroc hiểu ra vội xin lỗi:

- Phụng không tắm suối được hả? Phụng biết bơi không? Không biết thì nguy lắm. Y-Shroc vô tư quá….

Tiểu Phụng lắc đầu:

- Biết bơi chứ vì ở bên Thái, Phụng vẫn đi tắm suối thường mà …

Y-Shroc kể tiếp:

- Tắm suối xong, chặn suối bắt cá. Phải lấy cây khá to, khúc bằng bắp vế chặn ngang dòng suối lại. Tụi trẻ như Y-Shroc và các bạn bắt cá tài tử chỉ cần chặn một cây phía hạ lưu. Nước đến khúc cây, chảy chậm lại, cá động ở đó bắt tha hồ.

- Cá bắt xong rồi Y-Shroc làm gì?

- Nướng. Nướng thơm hơn luộc nhiều. Có điều hôm nào muối không có thì ăn nhạt vì muối ở sóc khó kiếm và mắc lắm.

- Phụng biết.

Tiếng người nói xí xô một tràng rất lạ tai. Cả bốn đứa ngưng nói chuyện, vểnh tai nghe. Mắt Y-Shroc sáng lên?

- Họ ở cùng một sóc với Y-Shroc đó.

- Thế hả? Xạo hỏi. Sao Y-Shroc biết?

- Thì họ nói Y-Shroc nghe hiểu mà.

Y-Shroc thừa thông minh để hiểu rằng ngôn ngữ sóc mình tự nó đã là một thứ mật ngữ, nghĩa là nói ra người ngoài không thể hiểu được. Chính vì ỷ y như thế mà hai người đội nón cối kia nói chuyện bô bô như chổ không người. Mà trong óc họ, có lẽ không người thật vì họ chưa nhìn thấy bốn đứa trẻ.

Y-Shroc hỏi Xạo:

- Người có sẹo đội nón cối mặc quần áo vàng kia là ai?

- Ông Đạt đấy.

- Đạt là ông nào?

- Ông Phó Giám Đốc Xưởng ráp xe Toyota.

Y-Shroc gật đầu, nháy mắt ra hiệu cho Dũng và Tiểu Phụng. Xạo thắc mắc:

- Mày hỏi làm gì?

- Thì cho biết vậy mà.

Dũng đỡ lời cho Y-Shroc:

- Nom ông ta oai phong, lẫm liệt.

Xạo cười:

- Chúng mày có muốn gặp ông ta không? Tao đưa lại nhưng đừng bao giờ hy vọng lấy được của ông ta một cục kẹo, một cái bánh hay cả …. một cái xoa đầu. Ông Đạt hà tiện từ lời nói, tiền bạc lẫn cử chỉ tỏ lòng trìu mến.

- Có thế mới chơi được với mày, Xạo. Thương mày không được đâu, cho bánh mày một lần là kỳ tới mày tìm cách …. moi túi người ta lấy cho kỳ hết tiền bạc đi mua bánh mới thôi. Mày là Xạo, gạt người ta tài lắm mà.

Xạo không giận, trái lại nó nhún vai cười rất tỉnh:

- Tao thế đó, mà đành bó tay trước mấy lão này.

- Nhà ông Đạt ở đâu? Tao không thấy?

Xạo bĩu môi:

- Thấy thế nào được? Khu vực riêng biệt dành cho các viên chức tay tổ trong nhà máy mà. Này nhé, Giám đốc và Phó Giám đốc ở trong hai biệt thự song lập rộng hơn hai ngàn thước, Quản lý xưởng có một biệt thự trệt. các Kỹ sư mỗi ông một căn nhà gạch đục màu đỏ. Còn các người thợ … như ba tao thì sống như thế đó …

Dũng an ủi:

- Mày đừng buồn. Tao thấy nhà mày đầy đủ tiện nghi lắm chứ. Nếu như ở Sài Gòn, trị giá bạc triệu.

Hai người đàn ông bỏ đi, Tiểu Phụng đề nghị:

- Thôi chúng mình về nhà. Tôi đói bụng quá rồi.

Xạo không bỏ lỡ cơ hội:

- Con gái háu đói ghê nhỉ. Mới ăn bánh mì phó mát đây mà.

Nhưng ba đứa trẻ còn lại không phản ứng gì về lời nói của Xạo. Chúng như đang bận tâm suy nghĩ điều gì. Xạo buồn so hỏi:

- Tao có giúp chúng mày được gì không? Thú thực tao có cảm tưởng là không phải tụi mày lên chơi với tao … có lẽ việc riêng …

- Không, lên thăm mày thật đấy. Bỗng Dũng lấy vẻ mặt nghiêm trang hỏi Xạo:

- Mày có biết giữ bí mật không?

Xạo cười:

- Lời nói của tao có ai tin là thật thì giữ bí mật hay không ăn thua gì?

- Tao không đùa.

- Tao xin thề sẽ không tiết lộ điều mày nói cho bất cứ ai, kể cả ba má và các em tao.

Dũng bắt đầu vào đề:

- Bọn tao ba đứa nay kết nạp thêm người thứ tư là mày, chúng tao lên đây đi tìm chú Vũ Anh, tác giả của phương thức làm việc 23/24 mày viết trong thư ….

- Ông Giám đốc đâu phải tên Vũ Anh? Ông ấy tên Vương.

- Nhưng ông Vương chỉ có thể nghĩ ra điều ấy khi … đã có loại thuốc ngủ đặc biệt của chú tao … và hiện giờ chú Vũ Anh đã bị bắt cóc. Một bọn người Thái Lan dính vào vụ này đã đào tẩu mất dạng. Tụi tao đi tìm dấu vết bọn gian.

Y-Shroc xen vào:

- Tao không giấu mày điều chi cả. Mới đây ông Phó Giám dốc của mày để lộ nhiều dấu hiệu đáng ngờ.

- Cái gì?

- Ông ta hẹn tên kia đến nhà ông 5 giờ sáng mai đừng để ai trông thấy, không tốt. Thế là nghĩa lý gì?

- …. Không có nghĩa gì cả. Tao không biết.

Tiểu Phụng mạnh dạn:

- Tại sao ông ta không muốn để thiên hạ trông thấy? Ông ta có điều chi phải giấu diếm? Ồ …. Hay ông ta có vợ bé?

Dũng nhìn Phụng lộ vẻ thương hại:

- Ừ, biết đâu đó hả Phụng. Nhưng có lẽ không phải, tôi linh cảm như thế. Xạo … mày dò xét dùm tao việc làm của ông Phó Đạt được không? Mày ở đây lâu quen biết nhiều người lắm mà? Hay mày vào nhà ông ta chơi đi … rồi về kể tao nghe.

- Ba má tao biết được rầy chết.

Y-Shroc giơ ngón tay trỏ lên :

- Không rầy đâu, tao bảo đảm. Ba má mày còn khen nữa là khác. Vào nhà ông Phó Giám đốc đâu phải dễ. Có … bị đòn tụi tao nói đỡ cho.

- Mày bàn cũng như không? Thôi được rồi, tao dẫn tụi bây lại nhà ông Phó Giám đốc chiều nay.

Giờ tan sở bắt đầu. Một giờ đồng hồ sau, Luân, Dũng và Y-Shroc đến trước cổng sắt nhà ông Phó. Tiểu Phụng … nhiên cảm thấy đau bụng phải ở nhà nằm nghỉ theo lời khuyên của Dũng. Con bé ngại chạm mặt với ông Đạt, nếu người “quen” thì gặp ngay lúc này bất lợi.

Gia nhân của ông Phó mời cả ba vào phòng khách. Điều rất lạ là ông phó Giám đốc khả kính lại chịu thân đi tiếp chuyện với mấy đứa trẻ con. Ông không phải người yêu trẻ, cũng chẳng vui tính trẻ trung. Vậy đây là một hân hạnh đặc biệt dành cho Xạo, Dũng và Y-Shroc chăng?
Vẻ mặt ông Phó Giám đốc không tươi lắm nhưng ông vội đổi thái độ bảo ba đứa:
- Tôi xin lỗi đang có chuyện bực mình trong nhà. Các cháu đừng để ý nhé. Hai cháu từ Sài Gòn lên chơi với Luân hả ?
- Vâng. Cháu là Dũng còn bạn cháu là Y-Shroc.
- Y-Shroc?
Thằng bé đen đũi cười:
- Ông Phó … nói chuyện có duyên lắm. Cháu ở cao nguyên xuống Sài Gòn học và là bạn cùng lớp với Dũng.
Y-Shroc lập tức được ông Đạt chú ý nhiều nhất. Ông hỏi:
- Cháu ở sóc nào?
- Thưa …. cháu ở dưới Ban Mê Thuột, sóc của mẹ Lầm.
Xạo cười thích chí. Y-Shroc đã học được “tài năng” đặc biệt của nó năm ba phần. Nhưng con người của ông Đạt, không dễ gì ai lường gạt được. Ông bỗng nhìn thẳng vào mắt Y-Shroc nói rất lớn một câu dài lạ tai, giọng đe dọa hung dữ,
Dũng điếng hồn ngồi yên không nhúc nhích. Xạo cũng đờ người đợi phản ứng của Y-Shroc. Không hiểu thằng bạn nhỏ thật thà kia có qua cầu nổi không. Nếu biến sắc bất thường ông ta sẽ biết ngay Y-Shroc nói dối, Y-Shroc chính là người của sóc địa phương này.
Nhưng thằng bé ngơ ngác như mán về thành phố. Nó không khiếp sợ cũng chẳng hoảng hốt. Ông Đạt không bắt nọn được gì, bèn quay sang vui vẻ nói bằng tiếng Việt với ba đứa:
- Các cháu không biết tiếng địa phương của đồng bào Thượng ở đây hả? Vui lắm và giản dị lắm. Các cháu muốn học, tôi dạy cho lúc gặp họ tha hồ nói chuyện.
- Cám ơn ông … hiện giờ chắc ông cũng đang bận nhiều việc …
- Bận thì lúc nào chẳng bận. Tự nhiên … tôi thấy mến các cháu lắm. Lúc nào muốn học, các cháu cứ bảo tôi nhé.
- Vâng.
Giữa lúc ấy trong nhà ông Phó có chuyện cãi vã ồn ào. Câu chuyện về cái giếng nước chung thì phải. Không đợi ba đứa hỏi, ông Đạt đã thở dài tâm sự:
- Bên tôi và ông Giám đốc có đào một cái giếng chung. Các cháu đã biết nước ở đây thật trong sạch khó kiếm lắm. Nước suối có chứa những lá rừng từ nguồn, chẳng may nếu gặp lá độc, uống vào có thể chết được. Máy bơm sẽ đưa nước lên một hồ cao và hai nhà xài chung. Nhưng sáng nay, mấy đứa trẻ bên ấy xả đồ dơ xuống giếng …
- Ông có bảo họ biết không?
- Có chứ. Nhưng anh Giám đốc thì xin lỗi còn chị vợ … bênh con. Và hai nhà cãi vả từ sáng đến giờ. Chuyện trẻ con mất lòng người lớn, tôi buồn lắm.
Dũng xin phép ông Đạt ra về. Lúc ra vườn ngang qua một aquarium (bồn kính) nó để ý thấy những con cá nhỏ bằng ngón tay màu sắc rực rỡ rất đẹp. Vây lưng và bụng to bản, xòe ra như hai cánh bướm. Nó toan hỏi ông Đạt nhưng nghĩ sao lại thôi. Ông ta đang bận suy nghĩ, không chú ý đến mấy đứa nhỏ.
Ra đường rồi còn nghe tiếng ông ta dặn với:
- Quên nữa, các cháu nhớ lại ăn Réveillon với tôi đêm Giáng Sinh nhé.
- Tụi cháu… không dám hứa chắc. Xin cám ơn ông.
Năm 1973 
Xuân Quang
Theo https://vietmessenger.com/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Một chuyến hoa xuân

Một chuyến hoa xuân Nhà văn trẻ Trác Diễm vừa trở thành hội viên mới Hội Nhà văn Việt Nam năm 2022. Chị sinh năm 1988 ở Quảng Bình, bắt đầ...