Thứ Ba, 2 tháng 7, 2024
Thuở mơ làm văn sĩ 2
Khi tôi không chờ đợi nữa thì chuyện lại xảy ra. Tôi nộp đơn
gia nhập Không Quân từ ba tháng trước, nay Không Quân gọi nhập ngũ. Tôi tưởng rằng
đơn tôi đã bị bác, như ngành Không Quân từng bác cả ngàn đơn khác. Con số được
chọn có trăm mạng. Theo người ta nói lính Không Quân phải có học lực khá. Có thể
hôm nay anh chỉ là lính trơn, ngày mai anh trở thành sĩ quan trong mọi ngành
nghề. Thời Pháp, một hạ sĩ thôi cũng có thể là phi công. không thuần chỉ sĩ
quan. nhưng nay quân đội VNCH nâng lên cho bảnh. Điều đó được tuyên truyền rộng
rãi trong giới sinh viên học sinh. Không Quân thu hút người gia nhập rất đông đảo.
Ngáy thứ bảy là ngày tôi lãnh lương lính, số tiền ít ỏi chẳng
đáng bao nhiêu. Tôi đến nhà họ hàng nơi em tôi ăn nhờ ở đậu vào lúc 6 giờ chiều.
Cả nhà đang ăn cơm, tôi không thấy mặt thằng em trai tôi. Bà thím chỉ tôi xuống
bếp. Tôi thấy thằng em tôi một mình ăn dưới đất, bên cạnh một rãnh nước đang chảy
róc rách. Nó ăn cơm bằng cái bát đếch, đồ ăn chẳng có gì, hình như một con cá
khô nướng với tí rau chấm nước tương. Còn khổ hơn cơm lính tôi ăn mỗi ngày.
Tôi không biết cái uy của trung sĩ Dương Hùng Cường to đến
đâu. Ông thiếu uý đi vào, ông nhận mảnh giấy của Dương Hùng Cường đưa, quay
sang nói với tôi:
Tôi nghe tin mặt trận GPMNam phát động đồng khởi ở Củ Chi, Bến
Tre, Hóc Môn, một chiến khu D nào đó. Ở miền Trung có nhiều thanh niên cùng đường
phải " nhảy núi ". Tôi đã thấy những toán ngươòi bị bắt, xâu từng chuỗi
giải đi, mà người ta gọi là VC. VC bị đặt ra ngoài vòng pháp luật. Cái máy chém
tha đi khắp nơi. Ông đội Phước, đao phủ thủ chuyên nghiệp nổi tiếng khắp nước,
từ khi hạ tay đao chém Ba Cụt, của giáo pphái Hoà Hảo ở miền Tây. Những huyền
thoại về cái máy chém và ông đội Phước xoay trong báo chí như cơn lốc, như nỗi
kinh hoàng răn đe tất cả mọi ngưòi.
Trong một góc khuất ánh đèn, có một đôi trai gái nằm đắp chiếu,
làm tình với nhau tự do kêu oeng oéc. Cái miệng thằng đàn ông, hay thanh niên
ông ổng:
Tôi phì cười và cả hai đứa chúng tôi lại vui vẻ với nhau như
không có chuyện gì xảy ra.
- Tao đoán không sai mà, mày là thằng lưu manh chuyên nghiệp.
đi lính thì đào ngũ ngày 13/11, đúng vào ngày bọn Nhảy dù bị thua Ngô Tổng Thống.
Mày lang thang nên đói rách sinh ra ăn trộm móc túi. Tao phải đưa mày về an
ninh quân đội điều tra, thôi hồ sơ móc túi của mày chấm dứt tại đây, tao chuyển
về bên an ninh, nó đánh vãi cứt mày ra, không có tôicụng thành có tội, xme mày
lì đến độ nào....
Căn phòng vắng vẻ, hình như chỉ có mình tôi, tôi toan tìm cái
công tắc bật đèn, nhưng nhìn ra cửa đã thấy trời sáng. Tôi mở rộng cửa, trước mặt
tôi là cái bao lơn gỗ nhìn xuống đường, những hàng xe đò đậu san sát. những xác
pháo hồng rải rác trên lối đi, như xác những cánh hoa đào. tôi đã ngủ qua một
đêm, đêm giao thừa trong một tết nguyên đán cổ truyền. Tôi thêm một tuổi, 25 tuổi,
tròn hai con giáp. Hình như tôi chẳng có ưu tư gì cho tương lai của mình. Trong
một khoảng khắc tôi đã quên tất cả, vô tư như một sinh vật.
- Đừng nói láo, lần trước mày bị bắt, không hpải tình chị em
tao đứng lên lãnh ra thì mày còn tù mọt gông. Bộ tao không mất tiền cho kiểm tục
hả, hay vì lòng nhân đạo mà người ta thả mày? Công sức của đại ca Hai Bù Loong
đây, phải giao thiệp, phải cứu mày, mày đã được một lời cám ơn nào chưa hả con
đĩ thúi kia, bây giờ mà còn tính dù nọ dù kia với tao.....
- Nói cho anh biết anh đừng lên mặt, 29 tết anh về đây, không
ai cứu vớt anh, tôi vì bức thư của đại ca nên cứu anh. Nuôi anh, quý mến anh bấy
lâu nay, cung phụng anh đủ thứ mà anh lại giở quẻ, có phải anh khinh bọn này
không, chưa hết đâu, tôi biết hôm trước tôi dụ mãi mới được môt con bé vào đây
làm gái, anh xúi nó trốn đi, tô bỏ qua không nói vậy mà anh còn làm tới....Bỏ
cái tính quân tử Tầu đó đi thì sống được ở đây, còn không thì kệ anh. Cơm no bò
cưỡi, quần áo anh mặc, cà phê anh uống, bia để anh nhậu nhẹt anh biết là tiền ở
đâu không, những đồng tiền anh khi rẻ đó. Anh điếm còn hơn những thằng điếm tổ
sư ở đây. Năm Lửa không biết nhìn người thế nào mà giới thiệu anh, lại muốn nhường
vợ nó cho bạn chớ, ngu ơi là ngu, không biết ăn phải bùa mê thuốc lú gì. Anh lại
còn lên giọng khuyên nhủ không nên sang bên nhà thờ kia ăn cắp ăn trộm, đểu giả
như thế là cùng. Ăn cắp ăn trộm không chừa một ai, không tránh nơi nào hết,
thánh thần cũng không tha. Nghề mà, hở ra là ăn cắp thôi, cũng cực cái thân,
không may bị bỏ tù rồi tù tôi ai ở đây thay cho đây.....Đám thuê chém mướn, tạt
át xít cũng ở đây. không làm vây lấy gì mà sống. người ta khi rẻ thì đã khi rẻ
rồi, vậy thì anh đừng có đạo đức giả....nếu muốn anh đi đi, đừng ở lại đây. Rõ
thật tôi là con đĩ mà còn thua anh, một thằng điếm, thằng tổ sư lưu manh.
- Ối dào ngày nào cũng trứng kho, cậu không ăn sườn nướng đổi
bữa hả, chưa vợ chưa con mà kẹo thế, hay dễ nuôi đây?
- Táo còn đây, chưa tử trận được, bom đạn vô tình nhưng vẫn
tránh tao. khám Chí Hoà đã bao bọc che chở cho tao suốt một thời gian, nhưng
thôi chuyện còn dài lắm, bây giờ mày cùng tao ra bờ sông SG nhậu một chầu cho đời
lên hương.
Lần đó là lần cuối cùng tôi gặp Duyên Anh, cho đến lúc anh
qua đời, qua tin trên đài phát thanh ngoại quốc. Thế là tôi lại mất thêm một
người bạn nữa ở nơi xa xôi...Tôi thắp cho anh một nén nhang sau khi nghe tin,
hôm đó là một ngày giáp tết nguyên đán.
Ngồi ở quán cà phê nhìn ra đường tôi để ý Mai Kha có đôi bàn tay đẹp, xinh xắn, những đường gân xanh mảnh mai trên mu bàn tay, những ngón tay thuôn dài móng tay trắng hồng tự nhiên, không trang điểm, giũa mài sơn phết, giọng nói của nàng trong trẻo nhưng hơi yếu. Đôi khi tôi nghe như tiếng gió thoảng.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
5555555 hai mươi hai Út thấy người mình bải hoải, mệt mỏi và đầu váng vất khó chịu. Nàng trở dậy, nhưng không xuống khỏi giường. Út nhìn đồn...
-
Sự tích mặt đất và muôn loài Trái đất ngày xưa không được đẹp như bây giờ, một nửa đất sống, một nửa đất chết. Lúc ấy bề mặt quả đất ...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
-
Cảm nhận về bài thơ một chút Kon Tum của nhà thơ Tạ Văn Sỹ “Mai tạm biệt – em về phố lớn Mang theo về một chút Kon Tụm”… Vâng...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét