Thứ Ba, 2 tháng 7, 2024
Thuở mơ làm văn sĩ 1
TỰA
Tôi mồ côi cha, tuy còn mẹ, nhưng mẹ tôi phải lo buôn bán để
nuôi các em nhỏ của tôi. Tôi hpải sống nhờ, học nhờ ngay nhà chú ruột. Chú tôi
là người học thức, chú có địa vị cao trong xã hội, thương yêu cháu như những đứa
con ruột cuẩong, nhưng ông vô cùng nghiệm khắt, nhất là chuyện học hành.
Tôi mệt với con nhóc, nhưng cũng thấy vui vui. Ít ra trong
nhà chú, tôi cũng có một đồng minh, một đồng minh tuy không hiểu gì nhưng coi
tôi như thần, vì có kèm theo những viên kẹo bạc hà, đôi khi có một chiếc bánh
bông lan.
Mẹ tôi về, tôi dúi vội cái kẹo vào tay bé Hạnh, dắt xe đạp
vào nhà. Mẹ tôi và chú thím ngồi nói chuyêngị ở bàn ăn, bây giờ là lúc ngồi uống
nước trà, ăn bánh tráng miệng, nhưng trước mặt chú tôi vẫn là ly nước lọc. Tôi
sững sờ nhìn mẹ, bà hơi già đi so với hồi đầu niên học, tóc bà đã điểm vài sợi
bạc. Tôi chào mẹ, chú tôi đang dở nói chuyện với mẹ, hình như về chuyện chọc
hành của tôi, ông nhìn tôi:
Thời gian này tôi sống tương đối thoải mái, đi học, giúp việc
nhà và chơi văn nghệ. Chúng tôi không phải làm những tờ báo viết tay nữa. Có tờ
văn nghệ học sinh ra đời, các văn thi sĩ choai choai có " sân " chơi.
Chúng tôi tha hồ tham gia. Một vài truyện ngắn trẻ con của tôi có mặt trên tờ
báo ấy. Tô vứt cái bút hiệu của tôi đi mà ký tên thật. Ở đây tôi có thêm nhiều
bạn bè, Nam, Bắc, Trung đủ cả. Nhưng tôi vẫn sát cánh bên Lê Đình Điểu.
Lê Đình Điểu nháy, tôi hiêu ý ra ngay quán cà phê ngoài đường
mua một ly cà phê đá đậm và nửa gói thuốc Ruby vào mời anh chạy máy. Anh thợ tỏ
ra vui vẻ, uống cà phê và nói chuyện với chúng tôi rôm rả như nói với người lớn:
- Làm gì có xe, tớ chuyên viên cốc bộ mà, làm nghề bỏ báo cuốc
bộ cũng tốt thôi.
Cứ như thế tôi thả hồn lênh đênh trôi nổi qua hết những câu
thơ ca tụng xứ Huế. Huế đẹp, phải dễ thương làm sao mới có bao nhiêu thi nhân
ca tụng chứ. Tôi lý luận như vậy. Lê Đình Điểu thì cứ ra rả nói về Huế, tôi có
nghe gì đâu, cho đế nlúc gần về Điểu vỗ vai tôi:
Một hôm tôi trở về nhà, tôi thấy nhà cửa tôi hầu như tan
hoang, hàng họ trong cửa hàng trống tuềnh toang. Mẹ tôi ngồi ở quầy hàng trống
với hai đứa em nhỏ của tôi, mắt bà như mất thần, nhìn tận đâu đâu, bà noí khẽ,
vắn tắt nhưng tôi đủ hiểu:
- Tao không thể làm việc ấy được, còn liêm sĩ còn sĩ diện tao.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Chị tôi
Chị tôi Hai bữa nay Sài Gòn hửng nắng, đường sá khô ráo đôi chút. Thật dễ chịu… Tôi buộc miệng với câu hát quen thuộc: “Nắng Sài Gòn anh đ...
-
Sự tích mặt đất và muôn loài Trái đất ngày xưa không được đẹp như bây giờ, một nửa đất sống, một nửa đất chết. Lúc ấy bề mặt quả đất ...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
-
Cảm nhận về bài thơ một chút Kon Tum của nhà thơ Tạ Văn Sỹ “Mai tạm biệt – em về phố lớn Mang theo về một chút Kon Tụm”… Vâng...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét