Thứ Hai, 1 tháng 7, 2024
Loan mắt nhung 1
Chương 1
Bóng tối bắt đầu bao trùm cái quán nhỏ vắng vẻ. Phía góc bàn
sát với cửa, có một người đàn ông ngồi uống cà phê, đốm lửa sáng ở đầu điếu thuốc
thỉnh thoảng lại rực lên. Chợt thấy thèm thuốc, Loan móc túi lấy một điếu thuốc
ra mồi nhờ. Thiệu nhìn anh lờ mờ nhả khói, nó trách nhẹ:
Minh xoa bụng cười hinh hích. Loan vui lây cái vui của bạn,
nó thấy bạn vô tư và hồn nhiên. Loan ao ước lúc nào mình cũng được như bạn.
Loan nghĩ bụng: “Sao trên đời này lại có hạng người điêu ngoa
được đến thế nữa”. Càng nghĩ đến con mẹ chủ nhà, Loan càng ghét cay ghét đắng.
Thấy Loan nói có vẻ cương quyết, bà ta đành đưa chìa khóa cho
Loan, nhưng bà chạy ra khóa trái cửa ngoài. Loan biết nhưng không nói gì. Nó lầm
lũi lên lầu. Thằng lỏi vẫn ngồi gập chân dưới đất, nó giương mắt lên nhìn Loan.
Loan lạnh lùng tiến tới gần hơn, nâng cái xích lên. Ổ khóa to tướng bằng bao
thuốc lá. Thằng lỏi cười nhạt:
Loan hút gần hết nửa điếu thuốc mà thằng lỏi vẫn mất dạng. Nó
lắc đầu. Và để giết thời gian, Loan giở cuốn tập của Vinh trố ra coi, nó ngạc
nhiên đến kinh sợ khi thấy thằng lỏi đã vẽ cả hình con gái trần truồng trong tập.
Loan cầm cuốn tập vứt vào một xó.
Sau bữa cơm trưa vội vã, Loan và Minh dắt nhau ra vườn Tao
Đàn. Loan nằm ngửa trên thảm cỏ mát rượi, hai tay gối dưới đầu. Bầu trời thấp
thoáng sau bóng lá cây, tiếng ve kêu ran khắp nơi. Minh đã ngủ say bên cạnh tự
bao giờ, còn Loan không tài nào chợp mắt được, nó suy nghĩ vẩn vơ, tìm cách đối
phó với tên học trò cứng đầu. Cuối cùng ý nghĩ đó cũng tan biến. Trước mắt Loan
chỉ có bầu trời trong xanh, những sợi mây mỏng như tơ và ánh nắng vàng chấp chới
trên lá cây. Phía xa một chòm phượng vĩ nở đỏ thắm, tiếng ve sầu râm ran khắp
nơi. Hè đến rồi! Loan miên man nghĩ đến những kỷ niệm xưa, mỗi độ hè về. Những
ngày vui đó không còn nữa. Bỗng nhiên Loan thấy buồn rười rượi, tất cả đã tan
biến như sợi mây mỏng manh trên bầu trời cao xanh thăm thẳm kia. Thân thể Loan
mệt mỏi dần, Loan khép mắt lại, một tiếng chim nào đó gáy vang buổi trưa.
Loan chào bà chủ, ra khỏi nhà. Loan phân vân, nó buồn bã cất
bước đi. Số mình thật là đen đủi. Mới bước đầu vào đời đã gặp ngay vận bĩ. Loan
mím chặt môi nhất quyết:
- Bộ mày có nhiều tiền lắm sao mà đem trưng ra gợi lòng tham
của nó? Nếu phải tao, tao cũng lấy luôn. Đ.m, tiền chứ bộ cứt đâu. Đ.m, nói cho
bây biết, ở đây toàn là dân lưu manh không hà, tao cũng lưu manh luôn.
- Hai anh hãy đi tìm tóm cổ nốt chúng nó cho tôi.
Trên những sạp hàng bày bán ờ lề đường, Loan thấy những người
chủ vừa mới mở cửa hàng, họ cầm chổi lông gà phẩy bụi trên hàng hóa. Tới một sạp
báo, Loan dừng lại. Nó đưa mắt nhìn những tờ tạp chí lòe loẹt, nó liếc qua mấy
tờ nhật báo. Loan tò mò lật he hé lên coi. Người đàn bà chủ sạp báo nhìn Loan
chăm chăm, Loan vẫn vô tình không hay biết. Chị ta tới gần cầm chổi lông gà
đánh vào tay Loan một cái:
Mãi nửa tiếng sau, Loan mới tới nơi, quán Anh Vũ bắt đầu vắng
khách, chiếc radio cuối phòng đang đưa tin buổi trưa.
- Tao tưởng mày chết bờ chết bụi đâu rồi chứ, thật là cóc chết
ba năm quay đầu về núi.
- Chưa biết, nhưng chắc cũng sống được. Tôi thấy chị Bảy là
người tốt.
Nhưng với Loan, cái cảm giác đụng chạm vừa rồi còn ngây ngất
trong cơ thể... Chị nhắm mắt lại nằm thu mình trên xích đu.
Loan cố cựa mình, chị Bảy nới lỏng tay ra. Cánh tay mềm mát của
chị Bảy vẫn ở dưới đầu Loan. Loan thấy thoải mái hơn, nó tiếp tục nhấc cái đùi
nần nẫn của chị để xuống giường. Sau một hồi chọc phá Loan, chắc là chị Bảy đã
mệt, chị nằm ngửa người, mặc kệ Loan... Chị thấy thích thủ khi bàn tay giận dữ
của Loan đụng chạm vào thân thể chị.
- Không có mà mày không... tao. Nói cho mày biết, tao không cần
nữa đâu.
Chị Bảy chép miệng, nói như than phiền:
Loan nhìn sững chị Bảy, đôi mắt nó mở lớn, nó lắc đầu sững sờ.
Ánh nắng rọi trên mặt chị Bảy, khuôn mặt tròn vành vạnh đôi mắt lờ đờ nhìn
Loan. Chiếc mũi lớn, hai gò má núng nính, sợi dây chuyền vàng óng ánh trên bộ
ngực thỗn thện. Loan quay mặt đi... Loan thấy ngao ngán lạ lùng. Nó muốn thoát
ra khỏi chiếc mùng tù túng này ngay lập tức.
Mấy lần Loan toan trở về nhà Minh, nhưng cuối cùng khi tới đầu
con đường hẻm, Loan lại trở ra. Minh đã quá tốt với Loan, vậy mà Loan vẫn không
làm gì nổi để đáp lại thịnh tình của bạn. Tất cả, đối với Loan chỉ toàn là thất
bại, những thất bại cay đắng chồng chất những bất hạnh. Chẳng qua là tại số mạng.
Loan chép miệng tự an ủi mình. Buổi chiều đã gần tàn, con đường Lý Thái Tổ dài
hun hút. Xe cộ nối đuôi nhau di chuyển như một dòng thác lũ. Bụi mịt mù, quần
áo Loan bẩn lem nhem. Một ngày nữa sắp hết... Khi đi qua một căn nhà, Loan đưa
mắt nhìn tấm lịch treo tường. Hôm nay là ngày thứ sáu. Loan chợt nhớ đến cái hẹn
với Thiệu vào chiều thứ bảy. Ngày mai chắc chắn Loan sẽ có ít tiền để tiêu pha,
không đến nỗi phải đói khát. Loan nhất quyết lần này mình sẽ tiêu pha một cách
dè sẻn hơn để tránh tình trạng nhẵn túi.
Nhưng Vinh trố vẫn không thoát khỏi bàn tay Loan, lúc này
Loan lại siết mạnh hơn:
Buổi sáng ngày hôm sau, Loan được gọi lên phòng thẩm vấn. Người
công an hồi hôm ra lệnh cho Loan ngồi xuống một cái ghế dài. Anh ta lui vào sau
cái bàn gỗ đứng chống tay nhìn thẳng vào mặt Loan:- Tao để cho mày qua một đêm rồi, mày đã suy nghĩ kỹ chưa?
- Không một đòn phép nào lọt khỏi mắt tao hết. Mày tin tao
đi.
- Mày cứ khai vào đây đi, có hại gì đâu. Mày lên tòa rồi phản
cung cũng còn kịp mà. Tao không ưa nói nhiều.
Loan không ngờ Tám Beo trở mặt một cách nhanh chóng như vậy.
Mới một phút trước... Loan quên đau, nó lồm cồm ngồi dậy, nó biết sự thể sẽ ra
sao.
- Tao không muốn đánh đập mày làm chi, bây giờ mày ký vẫn còn
kịp kia mà! Đánh mày thì tội cho tao quá mà đau đớn cho mày. Nhưng làm sao được,
lệnh trên bắt tao phải buộc mày phải nhận tội. Tao muốn chúng ta nói chuyện
trong thông cảm, tao kẹt...
Tám Beo không nổi nóng, hắn bình thản một cách lạ kỳ. Hắn nhếch
mép cười, rút bao thuốc lá ra, bàn tay trái đập vào cổ tay cầm bao thuốc, điếu
thuốc bắn ra khỏi bao, nhảy vọt lên miệng Tám Beo một cách rất điệu nghệ. Hắn lại
tiếp tục tung quẹt lên, khi rơi xuống, que diêm cầm sẵn trong tay hắn đã xòe lửa.
Hắn khum tay che gió, khuôn mặt hắn bóng nhẫy mồ hôi dưới ánh lửa bập bùng
cháy. Hắn bình thản nhét hộp quẹt và bao thuốc lá vào túi, ngửa mặt nhả khói
lên trần nhà. Hắn xem đồng hồ:
- Đ.m, không cười bộ khóc sao? Còn lâu!.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Chị tôi
Chị tôi Hai bữa nay Sài Gòn hửng nắng, đường sá khô ráo đôi chút. Thật dễ chịu… Tôi buộc miệng với câu hát quen thuộc: “Nắng Sài Gòn anh đ...
-
Sự tích mặt đất và muôn loài Trái đất ngày xưa không được đẹp như bây giờ, một nửa đất sống, một nửa đất chết. Lúc ấy bề mặt quả đất ...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
-
Cảm nhận về bài thơ một chút Kon Tum của nhà thơ Tạ Văn Sỹ “Mai tạm biệt – em về phố lớn Mang theo về một chút Kon Tụm”… Vâng...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét