Thứ Hai, 1 tháng 7, 2024
Loan mắt nhung 2
Chương 11
Loan nghĩ đến Minh, bạn nó, và Thiệu, thằng em hiền lành mà
Loan xa cách suốt mấy tháng trời nay. Loan nghĩ bụng, thôi thì cũng muối mặt nhờ
bạn đỡ một thời gian trước khi tìm được việc làm. Loan lại nghĩ đến chị Bảy, đến
con người đã đưa Loan vào vòng tù tội, Loan thấy bình tĩnh một cách kỳ lạ, Loan
không con thấy căm giận chị Bảy như mấy tháng về trước nữa, hình như thời gian
đã làm cho Loan nguôi ngoai hận thù. Nhất là bầu trời ngoài kia, bầu trời xanh
ngắt và cao thăm thẳm như xoa dịu tâm hồn Loan, làm cho Loan trở nên một con
người bao dung.
Nửa đêm trời nóng nực quá, Loan phải trở dậy, nó để mặc Xuân
năm một mình bỏ ra đứng phất phơ ngoài cửa. Bến xe về khuya vẫn đông đảo như
thường, nhưng là cái đông đúc trầm xuống với những người ngồi lâm lì nhậu lai
rai chờ trời sáng. Ở những quán cóc, nhiều người giết thời gian bằng cách nhâm
nhi ly cà phê đen và hút thuốc lá vặt. Cái không khí náo nhiệt hình như dứt hẳn.
Đêm tĩnh mịch, những chiếc xe hơi xếp hàng dài dọc theo lề đường chờ giờ khởi
hành, ở cạnh mỗi chiếc xe đặt một cái quầy bán vé, trên quầy mắc một ngọn đèn
néon sáng choang. Những người lơ xe ngồi ngủ gà ngủ gật, có người căng bạt ra
ngay cạnh xe để nằm ngủ.
Như sực nhớ ra điều gì, chị ta hỏi:
Xuân nghĩ đến cái hẹn của Loan, cái hẹn ăn cơm cháy qua ngày,
nàng nghĩ đến quãng đường dài đi bộ từ đây lên tới tận quán Anh Vũ. Chị chủ nhà
đã lấy tiền ra từ lúc nào, chị ta nhét tờ giấy một trăm vào tay Xuân:
- Em lấy ảnh chứ ảnh có muốn vướng mắc em làm chi, tại em
thương ảnh...
- Cái đó tùy em, chị lấy kinh nghiệm của kẻ từng trải để truyền
lại cho em vậy thôi.
Xuân định đưa tiền lại cho chị ta để dứt khoát, thì chị ta cản
lại với một nụ cười:
- Ủa, em không thèm thật sao? Giúp em là giúp, còn chuyện kia
là nói chơi nói bời vậy thôi chứ có ăn nhậu gì đâu, cứ cầm lấy đi.
Chị ta cầm lại tờ giấy bạc, gấp gọn rồi nhét đại vào túi áo
bà ba của Xuân. Xuân miễn cưỡng nhận tiền, nàng chưa biết làm cách nào để trả
món nợ này, nhưng nàng không còn cách gì từ chối. Trong đầu nàng thoáng nghĩ ra
một điều, hay là mình cứ giữ lấy để phòng thân rồi một hai hôm nữa mình sẽ trả
lại y nguyên. Nghĩ vậy, Xuân thấy yên tâm hơn.
Xuân không nhịn cười được:
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
5555555 hai mươi hai Út thấy người mình bải hoải, mệt mỏi và đầu váng vất khó chịu. Nàng trở dậy, nhưng không xuống khỏi giường. Út nhìn đồn...
-
Sự tích mặt đất và muôn loài Trái đất ngày xưa không được đẹp như bây giờ, một nửa đất sống, một nửa đất chết. Lúc ấy bề mặt quả đất ...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
-
Cảm nhận về bài thơ một chút Kon Tum của nhà thơ Tạ Văn Sỹ “Mai tạm biệt – em về phố lớn Mang theo về một chút Kon Tụm”… Vâng...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét