Mùa xuân đi tìm tầm xuân
Có rất nhiều
tên hoa, lá, cỏ, cây đã đi vào văn thơ Việt nam: hoa sim tím, hoa vông
vang, hoa tường vi, hoàng hoa, lá phong, lá diêu bông, cây liễu, cây hoàng
lan.. Chúng cho ta những mơ màng thương nhớ, những tiếc nuối bâng
khuâng , mơ hồ huyễn hoặc cổ tích để rồi chính chúng lại biến thành
huyền thoại: như thực, như hư… Nhiều lần bước chân đến góc vườn xanh ngát cỏ
non, đứng bên hàng rào thưa với những cành lá xanh leo chi chít
đang vươn mình trong nắng xuân dịu êm tôi chợt nhớ đến tên một loài hoa: hoa Tầm
Xuân, để lòng bâng khuâng theo câu ca dao
“Trèo lên cây bưởi hái hoa,
“Trèo lên cây bưởi hái hoa,
Bước xuống vườn cà hái nụ tầm xuân“
Đã có nhiều bài viết tìm hiểu „ nụ Tầm xuân „ là nụ của
cây gì ?
Trong thời đại của „ Google“ ta có thể tìm ra câu trả lời rất nhanh
:
Đơn giản vậy sao ? Có phải đây là nụ Tầm xuân trong câu ca dao
?
Nếu thế thì loại hoa mình mãi vẫn vơ đi tìm đã có ngay trước mắt :dọc theo hàng
rào vườn nhà tôi cây này mọc lên rất nhiều và tôi rất sợ chạm đến chúng
do chúng có nhiều gai nhỏ gây nhức buốt khi bị gai đâm.
Loại hồng có trái này dân Đức gọi là Hagebutte,thuộc giống hồng dại :
http://de.wikipedia.org/wiki/Hagebutte
Nếu đúng „ nụ Tầm Xuân „ là nụ từ hoa này thì có lẽ đây cũng là một giống như „Tình hoa“ trong „Tuyệt tình cốc „
của Kim Dung ( Thần điêu đại hiệp): Cánh hoa mong manh chỉ nở vài ngày
trong nắng Xuân và sớm tàn để lại những quả khi không được người hái ,sẽ
khô héo xấu xí trên cành.
Lại lắm chông gai ai chạm vào cũng khó tránh khỏi bị gai đâm
đau nhức.
Nhưng trở nên món trà chữa nhiều bệnh, món mứt
(Hagebuttemarmelade) thơm ngon khi ta hiểu giá trị và biết trân trọng
:http://url9.de/Pot
(Bạn có uống trà trái Tầm xuân vào buổi sáng cùng lúc ăn điểm tâm với
bánh mì phết mứt Tầm Xuân chưa ? )
Đã có nhiều tài liệu hình ảnh rõ ràng về nụ Tầm Xuân thế
sao tôi vẫn day dứt với kết luận này.Có phải chăng vì câu thơ từ
bài thơ yêu thích hiện về trong tâm tưởng:
Hoa tầm xuân tím hoang bờ dậu
Lòng anh buồn chi lạ rứa tề..
Màu hoa tầm xuân ở đây là màu tím,tím buồn man mác như buổi chiều nắng tắt
chậm,tím nhẹ nhàng như tiếng chim vỗ cánh trong nắng chiều ,tím như những
Huế nhớ trầu xưa ..
( Trong bài thơ ghi là “quế nhớ trầm xưa”nhưng chẳng hiểu sao từ lâu tôi vẫn thấy
như là “ Huế nhớ trầu xưa” ? )..
Và có lẽ đó chính là hoa Đậu biếc :
Bước ra vườn cà mà lại đến hái hoa đậu, tâm trạng ngẫn
ngơ đúng như tâm trạng kẻ thất tình trong câu ca dao.Nhưng tỉnh
táo ta thấy câu ca dao xuất xứ ở xứ bắc,xứ của cà ,xứ của
hương bưởi .
(Nguyễn Hiến Lê có lần ghi hồi ký là mỗi khi đọc đến câu “ Hoa bưởi thơm rồi
đêm đã khuya”( XuânDiệu) lại như đưa ông quay về khoảng trời xứ
bắc).
Và ở đó.. hoa tầm Xuân hẳn phải là những nụ xanh của hoa
hồng dại
như nhiều người dân xứ bắc đã khẳng định.
…Tôi nghĩ có
thể “Nụ tầm xuân” chỉ là hình tượng trong thơ văn, không
hẳn là nụ hoa nào.Nụ tầm xuân xanh biếc non tơ như khoảng xuân sớm của đời
người con gái .Nụ tầm xuân tím như buổi hoàng hôn xứ Huế . Cũng như nụ Tầm Xuân trong thơ Bích Khê
Dáng tầm xuân uốn trong tranh Tố Nữ,
Ô tiên nương ! nàng lại ngự nơi nầy ?
Chắc phải
là “ Rõ ràng trong ngọc trắng ngà” ..(Kiều)
Và nụ Tầm
Xuân trở nên nhiều màu khi nó bước vào Sàigòn,thành phố hoa lệ
, xe chạy náo nhiệt bỏ mặc những mộng mơ bên lề đường .
Cho dù
ngoài đời nụ tầm xuân đủ màu nó vẫn mãi mang ánh xanh biếc như
trong câu ca dao.Màu xanh biếc gợi nhiều nỗi bâng khuâng ,xanh biếc tuổi
dậy thì,xanh biếc ánh xuân sắc mùa xuân non dại.Một sắc màu đã bước
qua thi ca xanh biếc, không thay đổi cho dù thực tế ngoài đời nụ tầm
xuân có màu gì đi chăng nữa.Điều này Bùi Giáng tiên sinh đã giải thích qua ví dụ
với một câu thơ của Nguyễn Du :“Phong lưu rất mực hồng quần”
“Hồng quần là
quần hồng.Quần hồng là biểu tượng đàn bà .
Nhưng chổ kỳ dị là không thể dùng tiếng “đàn bà” thay thế cho tiếng
“ hồng quần”trong câu thơ đó.
Thử đọc: “ Phong lưu rất mực đàn bà ?”
Và kỳ dị hơn nữa: không thể đem tiếng quần hồng thay thế tiếng hồng quần.
Thử đọc: “ Phong lưu rất mực quần hồng”
Thì mọi người đều phì cười..”
( Bùi Giáng-Ngày tháng ngao du-Thi ca là gì ?)..
Cũng như ta sẽ phì cười khi đọc câu :
“ Nụ tầm xuân nở ra vàng rực”…
http://chutluulai.net/forums/showthread.php?t=7221
Nhưng chổ kỳ dị là không thể dùng tiếng “đàn bà” thay thế cho tiếng
“ hồng quần”trong câu thơ đó.
Thử đọc: “ Phong lưu rất mực đàn bà ?”
Và kỳ dị hơn nữa: không thể đem tiếng quần hồng thay thế tiếng hồng quần.
Thử đọc: “ Phong lưu rất mực quần hồng”
Thì mọi người đều phì cười..”
( Bùi Giáng-Ngày tháng ngao du-Thi ca là gì ?)..
Cũng như ta sẽ phì cười khi đọc câu :
“ Nụ tầm xuân nở ra vàng rực”…
http://chutluulai.net/forums/showthread.php?t=7221
Với tôi nụ Tầm
Xuân gây bâng khuâng chính vì tên của nó :
Tầm xuân có nghĩa là đi tìm mùa Xuân…
Tầm xuân có nghĩa là đi tìm mùa Xuân…
Ở Đức mùa Xuân đến muộn, lịch ghi tháng Ba lập xuân, nhưng mãi đến tháng
Năm mới có thể bảo mùa Xuân đã đến, để lòng đôi lúc bâng khuâng tự hỏi mùa xuân
đã đến chưa hay là đã đi qua mà mình không hay biết.
Có những mùa Xuân đã đi
qua gây nỗi nhớ mong quay về mùa Xuân cũ.Có những mùa xuân
luôn là Mùa mơ ước: xuân thanh bình, xuân thịnh vượng. Khi Xuân về với nhiều
lo lắng trong cảnh đời gian nan chật vật , cảnh hoang tàn chiến
tranh ,thiên tai.
Có những mùa
Xuân đến trong đời người con gái rồi qua đi để có lúc chợt nao lòng khi
nhớ đến “Nụ Tầm Xuân”.Nhưng có những nụ Tầm Xuân xanh mãi cho đến tận
tuổi già như những Diva với đúng nghĩa của nó :
http://de.wikipedia.org/wiki/Diva
http://de.wikipedia.org/wiki/Diva
” Tiếng hát
vượt thời gian và không gian””
“Tiếng hát nụ
Tầm Xuân ” mãi mãi nguyên vẽ đẹp xuân sắc một mùa xuân vĩnh cửu:
Nụ Tầm Xuân Bài Ca Sao -Thái thanh / Ý lan
Dương Hoàng Dung
Nụ tầm xuân
Xuân Sách
Làm gì có hoa nở ra xanh biếc
Cái nụ tầm xuân trong ca dao
Ấy là bởi lòng người hối tiếc
Nên nhìn hoa cũng thay đổi sắc màu
Em lấy chồng rồi thì anh lấy vợ
Điều giản đơn mà nghĩ mãi ko ra
Nhưng khốn nỗi tình đời rắc rối
Và trái tim cứ mãi mù loà
Nếu trời cứ xanh và hoa kia cứ đỏ
Anh yêu em thì nên vợ nên chồng
Ko có buồn thì vui ko còn nữa
Các nhà thơ gác bút chạy lông bông
Nụ tầm xuân cứ nở ra xanh biếc
Cho chúng ta một chút ngậm ngùi
Em có chồng rồi và anh vẫn tiếc
Như biết bao luyến tiếc ở trên đời.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét