Thứ Ba, 30 tháng 9, 2014

Tản mạn chiều Thu

    Tản mạn chiều Thu 

    Đôi giọt nắng chiều còn rơi rớt bên thềm, làn gió nhè nhẹ đến mơn man bầu trời. Mùa Thu thi vị, ngọt ngào như trái chín đến nỗi ta muốn cắn lấy nó để thưởng thức hương vị mùa Thu bằng tất cả các giác quan.
Những bông hoa Điệp nhẹ nhàng theo ngọn gió lăn dài trên sân. Không biết một ngày có bao nhiêu bông hoa lìa cành theo cơn gió để xuống mặt đất nô đùa nữa? Điệp vẫn trải một màu vàng óng ả trên cành. Rất nhiều bông hoa đã nở, rất nhiều lá vàng chuẩn bị dát vàng thềm nhà. Thềm nắng Thu ấy thật đẹp với những trận mưa hoa. Ta ngắm hoa rơi không biết chán. Tựa hồ như mỗi cánh hoa rơi là một chiêm nghiệm mới mẻ về cuộc sống, con người, tình yêu.
Thềm hoa nắng ấy sao mà lộng lẫy, lãng mạn đến thế khi làm nền cho bức tranh buổi hoàng hôn thêm sinh động và hấp dẫn.
Biết dùng từ ngữ nào cho chuẩn để vẽ lại cảnh chiều? Chẳng biết nữa. Con chữ sẽ đi theo và chép lại cảm xúc một cách bất chợt vậy.
Một buổi chiều như trong mộng mị. Mỗi sợi nắng là sợi tơ vàng óng ả giăng mắc lên cành cây, ngọn cỏ, trải thàm trên con đường – con đường luôn ngóng chờ một hình bóng ngang qua. Bóng cây Xoan già nghiêng nghiêng dáng chiều. Quả Xoan lúc lỉu đeo bám trên cành khiến lòng nhớ tới một câu văn từ khi còn học phổ thông “Trong vườn, lắc lư những chùm quả Xoan vàng lịm không trông thấy cuống”. Cảnh chiều như đi trong cõi mơ vậy.
Tạm biệt một ngày, ông mặt trời đỏ ối ban phát những tia nắng cuối cùng đã nhạt màu rồi trườn xuống chân trời để lại một không gian bàng bạc, lung linh. Khói từ những mái bếp, những đống cỏ hun tô vẽ cho nền trời một màu tím biếc, lúc tan ra, khi bay bổng vươn những cánh tay lên bầu trời xanh. Hoa Cúc vàng làm da diết lòng những kẻ yêu mến mùa Đông và càng gợi nhớ một hình bóng ai.
Một mảnh liềm trăng lắt lẻo lưng chừng trời (thơ Thanh Trắc Nguyễn Văn). Thế là chiều đã ngả màu tối đón mảnh trăng đầu tháng. Ồ! Chợt phát hiện ra một cái tứ rất lạ và độc nằm trong bài hát của nhạc sĩ trẻ nào đó về trăng. Bấy lâu nay, trăng trên trời vẫn cô lẻ đơn độc đi tìm tình yêu. Trăng trong ca dao:
“Hỡi cô tát nước bên đàng
Sao cô múc ánh trăng vàng đổ đi”
Trăng trong thơ Nguyễn Du:
Vầng trăng ai xẻ làm đôi
Nửa in gối chiếc, nửa soi dặm đường.
Trăng quằn quại, điên loạn, đớn đau trong thơ Hàn Mặc Tử và biết bao tao nhân mặc khách:
Trăng! Trăng! Trăng! Là Trăng, Trăng, Trăng!
Trăng sáng trăng sáng khắp mọi nơi
Tôi đang cầu nguyện cho trăng tôi
Tôi lần cho trăng một tràng chuỗi
Trăng mới là trăng của Rạng Ngời.
Có lẽ ở thời nào con người cũng phiêu bạt trong đời để tìm tình yêu. Hai từ ”tình yêu” luôn là khát khao muôn đời của con người. Chỉ có con người mới có tình yêu. Tại sao con người sinh ra tình yêu và cũng phải vất vả, gian truân tìm đến với tình yêu. Có khi chỉ vì một ánh mắt long lanh, hàng mi cong mà người ta có thể bất chấp tất cả, chịu đựng những khổ đau, lặng lẽ với tình yêu không lời. Tình yêu ấy chỉ có chính mình biết thôi, còn người kia chắc gì đã nhận ra được?
Công thức Toán – Lí – Hóa chẳng thể bào chế hay tạo thành công thức của tình yêu. Không ai có thể đo lường, nếm vị mặn ngọt của tình yêu bằng những vị giác... Không ai có thể mổ xẻ xem tình yêu là gì mà con người mơ ước, khao khát đến ngẩn ngơ. Ngay Văn học cũng chẳng thể nào lí giải vì sao chúng ta yêu nhau.
Đành mặc kệ những ai cố công đi tìm định nghĩa chung nhất để áp dụng cho cả nhân loại. Với ta, yêu là khờ, là nhớ, là mong cho ai đó mãi mãi hạnh phúc bên ta.
Hãy sống, hãy yêu để gắn kết với cuộc đời này
”Làm sao sống được mà không yêu
Không nhớ không thương một kẻ nào"
                                (Bài thơ tuổi nhỏ - Xuân Diệu)
"Nó chiếm hồn ta bằng nắng nhạt
Bằng mây nhè nhẹ, gió hiu hiu”
                                 (Vì sao - Xuân Diệu)
http://linkhay.com/


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chưa qua giông bão đã là ngày xưa

Chưa qua giông bão đã là ngày xưa! Nặng lòng một chuyến ra đi/ Nửa vì bệnh sĩ, nửa vì áo cơm/ Ồn ào mà vẫn cô đơn/ Sang Tây chẳng thấy vui...