Thứ Sáu, 4 tháng 11, 2016

Kẻ design những giấc mơ

Kẻ design những giấc mơ
Tôi và em học chung với nhau ở một lớp vẽ. Tôi không ấn tượng nhiều về em ở lần đầu gặp mặt, khi em ngồi cạnh tôi và cúi đầu chào. Một cô gái nhàn nhạt, có khuôn mặt trầm buồn và ít nói.
Tôi chỉ bắt đầu chú ý đến em nhiều hơn khi một lần biếng nhác không nghĩ ra nổi một đề tài hay ho, nhìn sang và ngưỡng mộ trước bức tranh kỳ lạ. Tôi không hiểu lắm về những ý nghĩa trong tranh, nhưng một cảm giác rợn ngợp kỳ lạ xâm chiếm khi tôi ngắm mãi bức vẽ đó. Không dưng tôi lại thấy buồn.
– Em vẽ gì thế?
– Em vẽ giấc mơ!
– Giấc mơ?
Em khẽ mỉm cười. Nụ cười cũng thật kỳ lạ như bức tranh của em. Tôi và em thân nhau hơn từ hôm ấy. Một cô gái uyên bác về mỹ thuật, em luôn hào hứng kể cho tôi nghe về những trường phái lẫn những bức tranh nổi tiếng trên thế giới, Van Gogh hay Leonardo Da Vinci, về trường phái siêu thực, v.v… Có những điều tôi đã biết, nhưng khi được nghe em kể, tôi vẫn cảm thấy hào hứng vô cùng.
Ngoại trừ về tranh vẽ, em không bao giờ nói gì về chuyện khác. Những bức tranh lạ lùng về những giấc mơ vẫn tiếp tục ra đời. Có lần tôi hỏi em ý nghĩa của chúng, em chỉ trả lời ngắn gọn: “Nỗi đau!”.
Tôi bảo em chọn quán, lúc ấy, tôi nghĩ, em sẽ chọn một quán cà phê nào đó, đẹp và buồn, nhưng không ngờ em lại dẫn tôi đến một quán nhậu, không đông lắm nhưng vừa bước tới cửa đã nghe váng vất mùi thức ăn và bia rượu. Cả những mùi mồ hôi trộn lẫn trong không khí. Tôi nhăn mặt: “Chúng ta sẽ uống gì ở đây?”. Em bình thản ngồi xuống một cái bàn trống, vừa đáp: “Rượu”.
Tôi hơi ngạc nhiên về em, nhưng vẫn ngồi xuống, đối diện. Em gọi nhiều rượu, hỏi tôi uống được không, tôi gật đầu. Em cười to: “Không say không về!”. Tôi không ngờ em uống rượu giỏi đến vậy, em vừa uống vừa cười, nụ cười cũng thật buồn. Sau đó thì tôi dìu em về nhà. Đó là tầng hai của một căn nhà nằm sâu trong một con hẻm, có lối đi riêng. Tôi chạy xe theo giọng chỉ đường nhừa nhựa của em. Khi vừa đến cửa, em đột nhiên ôm chầm lấy tôi và hôn. Đêm đó, tôi đã ngủ lại cùng em.
Em vẫn còn là con gái. Khi tôi phát hiện ra điều này trong lần quan hệ đó với em, tôi đã hơi ngạc nhiên, nhưng trong đầu tôi lúc ấy không còn nghĩ gì nhiều nữa, tôi chỉ biết cảm giác chung chạ với em thật mới lạ và hào hứng, khác hẳn với những lần tôi qua đường cùng một số người con gái khác.
Buổi sáng thức dậy, tôi đã thấy em ngồi ở phản tự bao giờ. Em mặc bộ đầm màu trắng.
Một cảm giác kỳ lạ xộc vào lòng. Tôi thấy hơi ân hận, lẽ ra tôi không nên làm chuyện đó với em. Tôi rõ ràng không yêu em, chỉ là một cảm giác say đắm nhất thời trước một người con gái lạ, vậy mà tôi đã lấy đi của em điều quan trọng nhất.
Tôi nhìn em từ phía giường ngủ, em bó gối, ngồi yên trên phản, lặng lẽ nhìn ra bên ngoài ô cửa. Gió luồn qua khe, làm mái tóc dài của em bay bay, trông em lúc này thật đẹp lạ lùng… nhưng trông em buồn quá. Tôi không hiểu vì sao em lại buồn đến vậy. Em từ đâu đến, vì sao em sống một mình trong một căn phòng mà tự thân nó cũng khiến người khác phải buồn theo. Những đồ vật cũ kỹ, sàn gỗ màu nâu, những bức tranh kỳ lạ nghiêng ngả trên tường và căn phòng tôi tối không bật đèn…
Em đột nhiên quay sang tôi, tôi bối rối giật mình khi bị em phát hiện ra mình đang nhìn em chăm chú. Em nở một nụ cười nhẹ:
– Anh thức rồi đấy à, ngủ ngon chứ?
Tôi gật đầu. Rồi em lại quay mặt ra ngoài cửa sổ. Bầu trời màu xám và gió mạnh. Buổi sáng chủ nhật này có vẻ sẽ bắt đầu bằng một trận mưa.
Tôi ngồi dậy và mặc quần áo vào, nhưng vẫn không dám tới gần em, tôi sợ mình sẽ phá vỡ đi không gian yên tĩnh và thật đặc biệt của em lúc này.
Em đột ngột lên tiếng:
– Em thổi harmonica cho anh nghe nhé!
Không đợi tôi trả lời, em nhè nhẹ mở cái hộp màu đen và lấy ra một cây harmonica, có lẽ cũng rất lâu rồi. Em bắt đầu. Từng nốt nhạc run rẩy vang lên, tôi không biết em thổi bài gì. Giai điệu thật da diết và buồn. Đôi mắt nhìn vô định… Ngoài trời đang mưa, vỡ đều trên mái ngói, hòa cùng tiếng harmonica tạo nên những thanh âm vừa lạ lẫm, vừa quen thuộc.
Khi em dừng lại, trời đã mưa to hơn nhiều. Tôi nhìn em, ấp úng:
– Anh xin lỗi về chuyện tối qua…
Em mỉm cười như thể đó là một chuyện rất bình thường, nhỏ nhặt:
– Chẳng có gì phải xin lỗi! Anh hãy đối xử với em bình thường như từ trước tới giờ, đã là một điều hạnh phúc với em rồi…
Buổi sáng đó, tôi rời khỏi căn nhà của em mà trong đầu vẫn còn chưa hết cảm giác lạ lùng. Một cô gái kỳ lạ…
Từ lần quan hệ đó, tôi đã tự nhủ lòng ít ra mình phải có trách nhiệm gì đó với em. Nhưng em vẫn lặp đi lặp lại câu nói: “Chả cần anh phải thế, anh cứ bình thường với em như mọi khi đã là hạnh phúc”. Tôi không hiểu, hạnh phúc với em là như thế nào?
Sự quan tâm đặc biệt mà tôi dành cho em bây giờ nó gần giống như là trách nhiệm. Tôi thấy thương em, một cô gái trẻ mang trong mình một nỗi buồn khó hiểu. Nhưng tôi chẳng rõ mình có phải là yêu em không. Tôi bắt đầu hẹn hò với em, chở em đi cà phê, xem phim, kịch,… Em thường im lặng trong suốt buổi, thi thoảng chỉ nói vài câu không đầu không cuối.
Có lần, tôi hỏi:
– Em không muốn chúng ta tìm hiểu và yêu nhau sao? Sao em lúc nào cũng im lặng!
Em hơi bối rối, đáp:
– Em xin lỗi! Im lặng đã là một thói quen từ rất lâu của em rồi…
– Vì sao?
Em nhìn mông lung về khoảng không, lại im lặng. Tôi thở dài. Em chưa bao giờ chịu kể cho tôi nghe về gia đình, về quá khứ, về những nỗi buồn mà em mang…
Tôi nhẹ nhàng nắm tay em, tôi thấy em bối rối, tôi không nghĩ rằng một cô gái như em lại dám bạo dạn hôn tôi và chủ động làm tình cùng tôi vào cái đêm đó. Một cô gái hiền lành, mong manh. Nhưng tôi làm sao có thể yêu em khi em cố rúc mình vào vỏ ốc?
Đôi lúc, tôi không rõ, mình có phải đang thực sự yêu em? Nó gần giống với tình thương của một người tội nghiệp nào đó mà tôi tình cờ bắt gặp trong cuộc sống mình. Nhưng chỉ khác nhau là, những người ấy, tội nghiệp rồi lại thôi. Tôi chỉ rủ lòng thương ở một chút nhói lòng, vài đồng tiền lẻ, ánh mắt cảm thông. Họ đi ngang qua đời tôi một cách lặng lẽ, và tôi cũng sẽ quên nhanh chỉ sau vài ngày, thậm chí vài giờ, vài phút, khi công việc bộn bề và cuộc sống hối hả cứ cuốn tôi đi. Còn em, đã cho tôi thứ quý giá nhất đời mình.
– Em có yêu anh không?
Tôi nhìn thẳng vào mắt em đợi câu trả lời. Em im lặng một lúc, rồi đáp:
– Có!
– Vậy sao em lại luôn muốn che giấu quá khứ và giữ riêng một mình những nỗi buồn? Anh không đáng tin cậy để em chia sẻ ư?
Tôi thấy em hơi nghiêng đầu một chút, dáng vẻ hơi suy nghĩ, em thở nhẹ và đáp:
– Tuổi thơ của em là một tuổi thơ hoang phế, em không nhớ, cũng không muốn nhớ lại làm gì!
Em vẫn đến lớp vẽ đều đặn, vẽ những bức tranh khó hiểu, về những giấc mơ của riêng em. Tôi hay đùa, gọi em là kẻ design những giấc mơ.
– Em thường mơ, ít khi gặp phải những giấc mộng đẹp. Nằm thấy ác mộng thì nhiều! Em muốn design những ác mộng đó vào bức vẽ của mình, để em thôi ám ảnh… Nỗi đau, bao giờ cũng dai dẳng! Có khi hết một cuộc đời nó vẫn không buông tha…
Tôi nhíu mày suy nghĩ mãi về câu nói của em. Nỗi đau của em là gì?
Một ngày, em không đến lớp nữa. Điện thoại không liên lạc được, còn chủ nhà trọ không biết gì về em, bà ta chỉ than phiền: “Cô ấy bài trí lại căn phòng đẹp, nhưng có vẻ gì đó buồn và đáng sợ quá!”. Tôi không cách nào gặp lại em, cô gái chuyên design những giấc mơ… Em biến mất khỏi đời tôi, nhẹ nhàng như lúc đến. Em sẽ đi đâu và làm gì?
Khoảng thời gian đó, tôi nhớ em da diết! Những bức vẽ của em được tôi treo đầy trong phòng. Chúng nhắc nhở cho tôi nhớ về sự hiện diện của em – một cô gái kỳ lạ.
Bỗng một hôm, một số điện thoại gọi cho tôi, vào lúc nửa đêm. Tôi nhanh chóng nhận ra em, giọng mệt mỏi, em báo cho tôi em đang ở X. Tôi đến gặp em, trông em tiều tụy và hốc hác rõ. Tôi đưa em về nhà mình. Tôi hỏi em liên tục, em đã làm gì, ở đâu trong suốt thời gian vừa qua? Đáp lại hàng loạt câu hỏi của tôi, em chỉ ôm chầm lấy tôi và bật khóc nức nở. Đó là lần đầu tiên trong suốt thời gian quen biết em, tôi thấy em khóc. Em khóc như chưa bao giờ được khóc. Đó cũng là lần đầu tiên tôi nghe em nói về gia đình mình. Em kể về mẹ. Mẹ em là một người phụ nữ đẹp, nhưng chấp nhận làm lẽ của một người đàn ông giàu có là bố em. Em không sống nhiều với mẹ, em được trại trẻ mồ côi nuôi lớn đến năm 10 tuổi, thì một người phụ nữ xinh đẹp tự nhận là mẹ đến dẫn em đi. Em đã từng mừng rỡ, tưởng tượng ra một gia đình thật hạnh phúc, cho dù mẹ có phải là mẹ ruột của em hay không. Mẹ không hề giấu em điều gì cả. Bà kể rằng, bà chính là mẹ ruột của em, nhưng vì lúc sinh ra em, bà còn quá trẻ, nhẫn tâm để em vào trại mồ côi, và sau 10 năm trở lại để xin em làm con nuôi để tránh miệng lưỡi thế gian. Em thấy thương mẹ nhiều hơn là giận… Em không cần bố nữa, em ghét bố vì bố làm mẹ phải buồn. Ngày ngày mẹ cũng như em bây giờ, hay ngồi bên cửa sổ và đợi. Mẹ nói rằng, bố sẽ đến với mẹ và con… “Ngày xưa mẹ đợi bố, còn có cái để đợi, còn em, ngồi bên cửa sổ để đợi mà chả biết mình đợi cái gì!”.
Vào một ngày trời nắng oi ả, khi em đang học ở trường, có người tìm em, bảo là nhà em cháy rồi, cháy lớn lắm. Em
hoảng sợ, trong đầu không nhớ nghĩ gì, em dọn cặp, em đòi về, nhưng cô giáo khuyên, em còn nhỏ, đám cháy lớn sẽ rất nguy hiểm. Lớp lúc đó vẫn tiếp tục học, chỉ mình em là òa khóc, em cứ nằng nặc đòi về, trong đầu em lúc ấy chỉ nghĩ đến mẹ…
Mẹ em mất vì cháy. Lúc em về nhà, chỉ còn là một đống hoang tàn. Mọi người đã góp tiền lại làm đám ma cho mẹ. Em không kịp nhìn thấy mặt mẹ lần cuối. Cứ quỳ mãi trước linh cữu của mẹ.
Mẹ đã đợi bố đến cả một đời, đến khi chết, bố vẫn không về với mẹ. Lúc đó, trong lòng em đã tự nhủ, mình không còn bố nữa. Năm ấy em 16 tuổi.
Sau đó, em sống bằng nhiều nghề, cặp với những người đàn ông già nhưng lắm của, với những tay ăn chơi sành sỏi… Em có nhiều tiền, nhưng em phải đánh đổi nhiều thứ trong cuộc đời mình: tình yêu, tuổi trẻ, và cả niềm hạnh phúc. Em không còn biết thế nào là hạnh phúc thật sự khi tất cả đều đến với em bằng dục vọng!
Cho tới một ngày, em nghĩ, em không thể tiếp tục cuộc đời như thế này mãi. Em không muốn giống mẹ, trông đợi ở những người đàn ông không thuộc về mình… Và em đã quyết định đi vá màng trinh. Em sẽ lấy chồng, em sẽ cho quá khứ trở nên hoang phế, sẽ rụi tàn như đám cháy năm nào… Và em đã gặp tôi…
Tôi ôm chặt em vào lòng, thấy em thật bé nhỏ. Sau đó thì không hỏi nữa, không hỏi thêm bất kỳ điều gì. Tôi thấy thương em vô ngần, một cô gái mỏng manh phải gánh chịu những điều quá đau khổ ngoài sức chịu đựng mà em không hề muốn.
Sáng hôm sau mở mắt dậy, tôi không thấy em đâu. Em để lại cho tôi một bức thư nhỏ: “Trong đời em, chỉ cần có một người để yêu là đủ. Em đã gặp được anh. Anh yêu em, đó là điều em thấy mãn nguyện trong cuộc đời. Mà em biết anh không thể cưới một cô gái như em về làm vợ. Cho dù anh trả lời là có, em cũng không thể đồng ý, vì đó là sự bất hạnh cho anh. Một mình em buồn đã đủ, em không muốn nỗi buồn đó lây sang cả anh. Chỉ có một điều em xin lỗi anh, em đã giết con của chúng ta. Đến khả năng làm mẹ, em cũng không thể. Em đã mang giọt máu của anh, và âm thầm về quê chờ ngày sinh nở. Em đã định rằng, khi có con rồi, em sẽ không bao giờ gặp lại anh. Nhưng rồi em đã làm hư đứa nhỏ, em đã té ngã khi cố đuổi theo một người đàn ông rất giống cha em mà mẹ từng cho em xem hình. Em ngã, không có ai lại đỡ, chỉ có mình em. Em bất tỉnh và khi tỉnh dậy, thấy trống không ở bụng và đau âm ỉ. Bác sĩ buồn bã bảo, đứa nhỏ đã không còn…”.
Tôi thẫn thờ đọc hết bức thư, lòng nặng trĩu một nỗi buồn không tên… Nhiều ngày sau đó, tôi lại bắt đầu hay mơ. Những giấc mơ kỳ lạ, đầy máu…
Hà Thanh Phúc
Ta
Ta say trong nỗi buồn
Ta cười với niềm đau
Ta đi tìm cội nguồn
Ta tuôn ra biển khơi
Ta đứng trước cổng trời
Ta gọi người trăm năm
Ta đau cơn mộng vơi
Ta buông lời ăn năn
Ta chìm giữa sông mê
Ta đưa tay vẫy gọi
Đường trần gian mịt mù
Ta chưa biết lối về
Ta mất nhau hôm qua
Ta tìm nhau hôm nay
Ta mỗi ngày một lạ
Ta chim lạc đường bay

Làm Sao Mà Quên Được – Phạm Duy
Một căn nhà nho nhỏ
Một em gái ngây thơ
Xinh tươi và bỡ ngỡ
Như bông hoa đầu mùa
Người hay cười e thẹn
Miệng như trái mơ ngon
Đôi môi màu xác pháo
Thơm như là quê hương
Mái tóc em nhẹ nhàng
Như làn sương thu sớm
Trong khu rừng êm ái
Chưa thoát cơn ngủ vùi
Tiếng nói em êm đềm
Êm như mùa thu đến
Bóng lá bay chập chờn
Trong khung trời thật bình yên
Làm sao mà quên được
Người em gái năm xưa
Sao quên được đôi mắt
Như ngôi sao trên trời
Làm sao mà quên được
Đời qua vút như tên
Dăm ba hạnh phúc ngắn
Sao quên được mà quên.

Làm sao mà quên được 
Phạm Duy - Kim Anh
Theo https://ngaykhongten.wordpress.com/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

  Tôtem sói - Chiếc gương đạo sĩ Trong Hồng lâu mộng có chuyện cái gương một vị đạo sĩ tặng cho nhân vật Giả Tường. Anh ta đưa gương lên...