Thứ Ba, 29 tháng 3, 2022
"Dòng sông mía" của Đào Thắng
"Dòng sông mía" của Đào Thắng
Trước khi xuất bản tiểu thuyết 500 trang “Dòng sông mía” (NXB Trẻ - 2004), Đào Thắng đã cho công bố nhiều cuốn truyện ngắn và tiểu thuyết
viết về đủ loại đề tài: chiến tranh, người lính, hòa bình, nông thôn, đô thị… đủ
cả, toàn là máu lửa hi sinh, quằn quại, đắng cay, nhưng đọc xong thì thấy cảm
giác đọng lại toàn là hoành tráng, lạc quan, thiết tha, ngọt ngào, thương mến.
Nay, anh viết hẳn một tiểu thuyết dày bằng hai cục gạch về cái làng mía của
chính quê mình bên sông Châu Giang bờ xôi ruộng mật của đất Hà Nam, thì lạ
thay, cảm giác đọng lại trong người đọc (cụ thể là TMH) than ôi, lại rất đắng
chát, như thể mía của quê anh, văn anh toàn là mía đắng, văn đắng. Đọc xong cuốn
tiểu thuyết viết về sự hoành tráng của cái ngọt ngào mà rất đắng đót này của
Đào Thắng, tôi ngờ rằng phù sa của sông Châu Giang - linh hồn của đất Hà Nam - chảy
qua văn anh, chảy qua tâm hồn anh e cũng là thứ phù sa đắng. Tôi đã đọc cuốn tiểu
thuyết này của Đào Thắng trong ba ngày và nhược cả người, mệt đến rã rời vì tác
giả đã đẩy tôi vào cái làng mía, bắt tôi nhập hồn vào tất cả các nhân vật: sống
chết, điên cuồng, gian dâm, loạn luân, ức hiếp, ác nhân, mưu ma chước quỷ, nhảy
sông tự tử, khóc than, thù hận, giết nhau, giả nhân giả nghĩa mà làm điều thất
đức… Vào làng mía của Đào Thắng, trong ba ngày, tôi phải đóng bao nhiêu vai tuồng,
bao nhiêu nhân vật trong sách bước vào sân khấu - hồn tôi và khuấy đảo, không để
tôi yên tới tận lúc ngồi viết bài này. Khiếp quá, thằng Lẹp, rồi ông Lẹp bần cố
nông nửa người nửa cá ghê hơn thú vật ơi, khiếp quá ông Quỹ Nhất đức cao vọng
trọng mà cũng thích dan dâm ô trọc phải treo cổ vì cải cách ruộng đất ơi, khiếp
quá bà Mến, chị Cả Thuần, những người tốt nhất làng mía chỉ còn nước nhảy xuống
sông tự tử ơi…!. Phải nói là hấp dẫn từ đầu đến cuối (chỉ đoạn kết hơi bị khiên
cưỡng); tôi quên mất mình đang đọc văn của ông bạn Đào Thắng để bị rừng chữ như
rừng mía lúc rì rào, lúc quằn quại, lúc đổ rạp, lúc phất lên như cờ, lúc bị đốn
ngã, bị nghiền nát bởi máy ép… lôi đi vào mọi ngõ ngách khổ đau, khốn cùng của
phận người chết đắng trong phận mía ngọt ngào; nghĩa là tác giả đã MÍA HÓA được
người đọc. Đọc văn hết mình (tất nhiên là văn hay, hấp dẫn), có khi còn nhọc
hơn, rã người hơn cả người viết văn cũng không chừng.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Cái còn lại hóa cái không Nhà thơ Tạ Bá Hương vừa được kết nạp hội viên Hội Nhà văn Việt Nam năm 2022. Anh tốt nghiệp Khoá 7 Trường Viết...
-
Vài nét về văn học Đông Nam Á Đặc điểm của văn học Đông Nam Á (ĐNA) Nói đến văn học Đông Nam Á là phải nói đến sức m...
-
Cảm nhận về bài thơ một chút Kon Tum của nhà thơ Tạ Văn Sỹ “Mai tạm biệt – em về phố lớn Mang theo về một chút Kon Tụm”… Vâng...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét