Thứ Hai, 28 tháng 3, 2022
Bâng khuâng tơ trời 2
Chương 6
Cô Trâm đi từng bước nhỏ xuống bếp. Nhìn chúng tôi cô hỏi:
- Tại em khôn quá. Lần đầu tiên anh gặp một người con gái
tinh nghịch như em.
- Thôi, chị ở nhà ngắm cảnh, em đi chơi với Hằng đây. Tiếng Hằng
cười ròn tan lan lần đến cổng. Tôi lại nghĩ đến Đạt và, không thể đợi chờ, tôi
chạy lên phòng thay quần áo thật nhanh. Thật sơ sài, tôi tìm đến Đạt. Thật sơ
sài, tôi có vẻ trẻ lại bé bỏng, không son phấn tôi mang đầy dáng dấp trẻ con.
Tôi đi như chạy trên con dốc nhỏ. Giờ này chắc Đạt không ngờ tôi đến đâu nhỉ?
Tôi đứng ở cổng, chưa muốn gọi cửa, chưa muốn bấm chuông, chưa muốn có sự xuất
hiện của Đạt. Tôi đứng để bẻ trộm một đóa hoa màu hồng. Hoa hồng tượng trưng
cho tình yêu. Tôi không đường hoàng tôi đã lén lút vụng trộm trong tình yêu.
- Anh vấp phải cục đá nhọn, chảy cả máu chân. Tôi quỳ gối xuống
cỏ cúi nhìn bàn chân Đạt. Bất ngờ, Đạt ôm trọn thân hình tôi. Lăn một vòng, Đạt
hôn tôi, tham và bạo. Tôi sững người mất vài giây ngắn ngủi để đón nhận nụ hôn ấy.
Tôi khẽ đẩy Đạt ra, nhưng sức nặng thân thể Đạt như muốn dìm hẳn tôi vào đam
mê, môi tôi ấm và ngọt. Chân tay tôi thừa thãi vụng về, tôi quên hết quá khứ lẫn
hiện tại. Chỉ có tình yêu, chung quanh tôi. Và, tôi hôn lại Đạt, vụng về y như
lần đầu tiên biết hôn môi, Đạt cười nhẹ, chàng đẩy tôi xuống cỏ, với đôi tay chắc
chắc lạ thường chàng ôm nghiến tôi và hôn tôi-Lần này tôi đón nhận bằng tất cả
đam mê, bằng tình yêu nụ hôn quá mạnh bạo. Khi tôi gần nghẹt thở Đạt mới buông
tôi ra, chàng nói nhỏ, thật nhỏ:
Đạt nắm chặt hai vai tôi, chực hôn. Tôi rùng mình, nước mắt ứa
ra hai khoé mắt. Tôi đẩy Đạt ra, đứng dậy:
Đạt lái xe, thật chậm, tôi ngồi bên Đạt vừa nhẹ nhõm vừa bâng
khuâng buồn. Cứ muốn con đường dài như không tới đích. Đừng bao giờ tới đích cả
cho em được ngồi bên anh hết đêm nay-Sáng ra em đã thoát khỏi tình yêu của anh-Chúng
mình hết còn là của nhau. Em vùi đầu vào bổn phận quên đi một mối tình. Anh
yêu! Một mối tình lãng mạn, thật êm ái-Mối tình không sóng gió phải không anh?
Anh trầm lặng như mặt nước hồ êm, em nghịch ngợm như loài cá. Chúng mình chẳng ở
gần bên nhau được-Em yêu anh và yêu gia đình. Anh yêu em và anh điều khiển được
tình cảm, lý trí của anh-Nên tình yêu chúng mình không có sóng gió nhờ thế.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Thanh âm suối ngàn Nhà văn Đặng Bá Canh còn có bút danh Bá Canh, Phan An mới được kết nạp hội viên Hội Nhà văn Việt Nam năm 2022. Anh s...
-
Vài nét về văn học Đông Nam Á Đặc điểm của văn học Đông Nam Á (ĐNA) Nói đến văn học Đông Nam Á là phải nói đến sức m...
-
Cảm nhận về bài thơ một chút Kon Tum của nhà thơ Tạ Văn Sỹ “Mai tạm biệt – em về phố lớn Mang theo về một chút Kon Tụm”… Vâng...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét