Thứ Tư, 13 tháng 4, 2022
Sắc tím màu sim 2
Tập 2
Vừa đàn vừa hát, anh vừa nhìn cô chăm chú. Anh nhận thấy những
giọt nước mắt ứa ra từ đôi mắt đượm buồn của cô. Anh để yên mà không hỏi. Cô
không biết là anh đã nhìn thấy. Cô cứ mãi lo nghe anh hát.
Cô hít một hơi dài. Hương đất, hương cỏ, hương đêm khiến cô
nhẹ tênh cả người. Cô muốn ôm vào lòng cái không khí trong lành ấy.
Cô dự định lát nữa sẽ kể hết cho anh nghe về quá khứ của
mình. Cô đang mãi nghĩ đến sẽ bắt đầu nói như thế nào thì Văn Duy cắt ngang.
Anh thì thầm bên tai cô:
− Anh hiểu em muốn nói gì, song em cũng biết đấy, anh không
giàu có như những người khác. Anh nghĩ em có thể chọn một người chồng giàu có,
mà họ thì đầy đẩy quanh em như ruồi vây quanh mật đấy...
Tối đến, anh không sao chịu nổI sự cô đơn một mình, song anh
lại không muốn gọi cho Bình An. Anh đến công viên cũ, nơi hai người đã đừng hò
hẹn với nhau. Anh ngồi xuống một chiếc ghế đẫm sương. Gió đêm mát lạnh và ấm ướt.
Tiếng rì rầm êm dịu của cỏ non hòa quyện với hương hoa phảng phất đâu đó làm
anh dễ chịu.
− Lúc đó, anh không nghĩ vậy. Anh biết anh rất yêu em. Nhưng
anh không sao kềm chế được. Cú sốc đó quá nặng đối với anh. Nó cứ đeo đẳng ám ảnh
anh hoài. Mỗi lần nghĩ đến cái gã đàn ông trước chung sống với em, anh không chịu
nổi.
Suốt dọc đường về, cả hai im lặng, không ai nói với ai lời nào.
Bình An chia tay với Duy khi cô về đến nhà. Cô chỉ thốt được một lời:
− Thôi, đừng nhắc đến chuyện đó nữa. Tao chẳng muốn nghe nữa
đâu.
Không khí vui vẻ làm Bình An tươi tỉnh hơn. Thanh Thuý rất
hài lòng về cô. Thuý rất sợ Bình An khóc hay buồn. Họ đi bên nhau, tay trong
tay, cảm thông chia sẻ, và hạnh phúc. Họ như quên hết mọi ưu phiền muộn.
Bình An mệt mỏi tựa đầu vào thành ghế dựa. Mỗi lúc có ai đi
qua, cô lại choàng tỉnh dậy. rồi không kềm nổi, cô thiếp đi trên ghế, đầu ngoẹo
sang bên, mái tóc xổ ra chảy một vệt ngoằn ngoèo trên ngực.
Bình An khẽ cười. Cô không đính chính cho việc làm của mình.
Mắt cô nhìn theo những ngọn cây mờ mờ đang khuất dần, khuất dần sau đoàn tàu.
Những làn gió se lạnh từ ngoài thổi vào làm Bình An buôn buốt. Cô đứng khoanh
tay lại. Thấy thế, Phi Hùng cởi chiếc áo khoác ngoài của mình ra choàng cho cô.
− Vì sống xa nhà nên bọn anh đùm bọc lẫn nhau, không dám to
tiếng hay xích mích. Bọn chủ mà biết được, họ càng chèn ép thêm.
Câu chuyện của hai người chưa đến hồi kết thúc mà chiếc xe đã
dừng lại trước nhà Phi Hùng. Anh móc ví lấy tiền trả cho bác tài xế và mở cửa
cho Bình An. Ba mẹ anh và cả gia đình rối rít chạy ra đón anh. Ai nấy đều rưng
rưng nước mắt sau mấy năm xa cách.
Quả thật, Bình An kiêu hành ngầm ngầm bên trong nảy sinh ra từ
những đau khổ mà cô đã nếm trải. Cũng lạ, cái ngày còn là một cô gái ngu ngơ
chưa biết yêu là gì, cô chẳng hề có cái kiêu ngạo ấy trong con người mình. Chỉ
đến khi chuyện tình yêu đầu tiên chẳng ra sao cả, cô đã "mang tai mang tiếng"
như người ta nói, cô mới trở nên tự tin. Nhiều lúc nghĩ lại, cô thấy một phần
nào phải cám ơn những người đàn ông ấy, vì nếu không trải qua như thế, cô sẽ
còn mãi tin là con người chỉ có một tình yêu, một niềm tin, mất đi là mất tất cả.
− Em hết cách rồi, chỉ còn một cách duy nhất là mình về nhà
thôi. Anh sẽ thay đồ khác cho đỡ lạnh.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Những ngày vui XXXXX
Những ngày vui Thế sự thăng trầm I. Lần thứ ba, ô tô tắt máy. Ngạc làu nhàu nguyền rủa, mở mạnh cửa xe nhảy xuống đường. Ba người ngồi...
-
Vài nét về văn học Đông Nam Á Đặc điểm của văn học Đông Nam Á (ĐNA) Nói đến văn học Đông Nam Á là phải nói đến sức m...
-
Cảm nhận về bài thơ một chút Kon Tum của nhà thơ Tạ Văn Sỹ “Mai tạm biệt – em về phố lớn Mang theo về một chút Kon Tụm”… Vâng...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét