Thứ Năm, 29 tháng 12, 2022

Hoa Yên Cơ - Truyện ngắn Lê Vĩnh Tài

Hoa Yên Cơ
Truyện ngắn Lê Vĩnh Tài

Tôi thành một cô bé khi cha chuyển giao hạt giống cho mẹ, hồn nhiên như một anh chàng khuyến nông đi trồng cây xanh sau khi phá hết rừng.
Khi lên tám, tôi đã biết sự cô đơn của đứa trẻ mồ côi. Mẹ mất khi hạt giống vừa mới chập chững có ngọn, cỏ chỉ mới hơi xanh… Chắc mẹ nghĩ một đứa bé lên tám như tôi đã có thể tự chiến đấu với nỗi cô đơn của mình, nên mẹ để tôi tự lập. Tôi nhận ra sức mạnh của mình chỉ là những giọt nước mắt trên gối mỗi đêm. Cha không biết làm cách nào, ngoài việc nói với tôi là ký ức cũng có thể bay hơi và biến mất, giống như sự mờ nhạt từ từ của đám mây trên bầu trời xanh thẳm. Cha hy vọng tôi sẽ nguôi nhớ mẹ, nhưng nói xong, cha cũng khóc.
Nhà văn Lê Vĩnh Tài ở Đắk Lắk
Vườn sau nhà là nơi cha trồng hoa, cũng là nơi tôi nuông chiều bản thân mình. Khu vườn đã cùng tôi lớn lên, trở thành thiếu nữ. Khu vườn ngập hoa vì cha là người cung cấp hoa cho cả phố huyện. Mùi của lá, của hoa rụt rè mỗi đêm làm tôi dịu lại. Tôi cứ ngơ ngác, không tin là mẹ đã mất. Tôi tìm được một hạt giống, trồng riêng cho mình một cây non. Nó nhú lên, bơ phờ trong gió và khi nó nở hoa, tôi đặt tên cho nó là hoa Yên Cơ. Yên Cơ là bạn của tôi vào những đêm cô đơn. Tôi tưởng tượng hoa có mùi thơm của ngực mẹ, vẫn ôm tôi mỗi đêm trước khi tôi ngủ. Yên Cơ cũng muốn tôi đừng khóc nữa vì sợ cha sẽ lo lắng về đứa con gái có tâm lý lệch lạc như tôi. Yên Cơ với tôi như hai chị em sinh đôi. Tôi có thể cảm nhận khi nào nó khát nước và cần phải tưới nó bằng nước mắt. Có một đêm, tự dưng Yên Cơ run lên vì lo lắng, tôi phải vỗ nhẹ vào thân cây và âu yếm xoa lên lá một lúc cho Yên Cơ bình an trở lại. Thì ra nó muốn nói với tôi một bí mật, nó đã yêu. Đó là anh, người mà cha vẫn gọi là chú bé. Cha thuê anh chăm sóc, hái hoa trong vườn để cha mang bán vào mỗi phiên chợ. Anh ở trong túp lều nhỏ cạnh khu vườn.
Hóa ra hai chúng tôi yêu cùng một người.
Từ đó tôi luôn lảng tránh ánh mắt của anh. Anh có cơ thể của một con ngựa và mùi của một con chồn hương. Tim tôi loạn nhịp mỗi khi thấy anh. Tôi mơ thấy anh mỗi đêm, cùng tôi nói chuyện, hôn nhau và làm tình thật sinh động. Tôi biết chỉ là giấc mơ, nhưng nhiều khi mơ sẽ thành sự thật.
Anh đến mỗi sáng, ra vườn hái những bông hoa. Yên Cơ nhìn anh có vẻ ngượng ngùng. Nó cố cúi thấp xuống để anh không nhận ra, và hái nó vào mỗi phiên chợ. Anh biết điều đó, và anh đã hái các bông hoa khác thay vào để cha mang bán. Những chiều mùa hạ, sau buổi học thêm, tôi thấy anh nằm ngủ dưới bóng của Yên Cơ. Nó quạt mát cho anh với những chiếc lá dịu dàng của mình. Có lúc tôi nghĩ đến việc từ bỏ hy vọng của tôi về tình yêu của anh, tôi nghĩ anh là của Yên Cơ. Tôi không muốn chiến thắng Yên Cơ trong cuộc đua này. Tôi biết trong tình yêu, chiến thắng chỉ thêm đau đớn.
Một đêm, cha đánh thức và khi tôi tung chăn ra khỏi giường, tôi nghe tiếng của nhiều người đang bỏ chạy vì sợ hãi. Túp lều của anh đang bốc cháy. Theo bản năng, tôi cũng chạy, la hét đau đớn như thể mình cũng bị cuốn vào lửa. Cả khi cha ôm lấy tôi, tôi vẫn tiếp tục la hét. Cha vỗ về tôi như tôi vẫn vỗ về Yên Cơ để ngăn nước mắt, nhưng vô ích. Sau đó tôi kiệt sức và bất tỉnh.
Sáng hôm sau trong cái lạnh như cắn vào da thịt, cha vào phòng tôi nói rằng Yên Cơ đã chết. Mọi người không thể cứu nó khỏi đám cháy. Những ý nghĩ lo lắng cho anh xuất hiện ngay trong tâm trí của tôi. Cha đọc được ý nghĩ của tôi và nói: “Chú bé không sao”. Và khi tôi hỏi cha, liệu anh có thể ở trong nhà chúng tôi cho đến khi anh dựng lại túp lều cũ của mình? Cha nghiêm mặt: “Không”. Tôi hy vọng Yên Cơ sẽ che chở cho anh, nhưng như cha nói, nó đã chết.
Tôi không biết ai sẽ ủ ấm cho anh vào mùa đông này?
Mùa đông, tôi ngỡ cái lạnh trên nhiệt kế chỉ là tưởng tượng. Trong khi tôi được ủ trong chăn ấm áp thì anh ngủ ngoài vườn, dưới hoa.
Hóa ra cha đã nhầm, Yên Cơ không chết. Có lẽ do cha cũng không biết mặt Yên Cơ nên nhận dạng bị nhầm. Nó đang uốn mình về phía trước để những chiếc lá của nó vẫn che chở cho anh. Gió bắt đầu gào thét. Tôi thấy ông trời thật quá tàn nhẫn vì cứ thông đồng với gió, thông thốc. Và khi trời bắt đầu mưa, Yên Cơ khóc vì nó lo không đủ sức để ủ ấm cho anh. Anh bắt đầu run rẩy. Cái lạnh đã trở nên không thể chịu nổi. Yên Cơ không chịu bỏ cuộc, với nỗ lực cuối cùng, nó dùng tất cả lá và hoa còn lại của mình để kết thành tấm chăn cho anh, nên sau đó nó hoàn toàn khỏa thân. Cơ thể trần truồng của nó run lên vì lạnh, nó khóc vì không thể ủ ấm thêm được nữa cho người yêu.
Sau cái đêm lạnh và mưa ấy, mặt trời lên và chúng tôi chấm dứt cơn ác mộng.
Tôi chạy ra vườn. Gió đã ngớt và Yên Cơ ngượng nghịu vì hoàn toàn khỏa thân trước mặt tôi. Tôi không thể tin vào mắt mình, tôi hét lên làm cha xuất hiện ngay lập tức. Những chiếc lá, hoa và cơ thể anh bị vùi lấp, vun lên thành một gò đất mới, làm cha ngạc nhiên. Cha ra lệnh cho mọi người đào lên. Bên dưới gò đất là xác một con ngựa, có gương mặt màu xanh, chỉ có tôi biết đó là anh.
Trái tim anh đã ngừng đập, anh đã đầu hàng giá lạnh. Cơ thể của anh biến thành màu xanh nhạt, và rễ của Yên Cơ màu tím đã bao phủ lấy anh để ôm chặt người yêu của mình. Tôi còn có thể nói gì về hai cơ thể quấn lấy nhau dưới gò đất ấy? Tôi hóa câm. Yên Cơ vẫn còn sống, mặc dù nó đau đớn vì bị trần truồng. Mọi người cố gắng gỡ nó ra khỏi anh, nhưng không thể vì đám rễ Yên Cơ bao trùm, bám chặt lên anh. Họ sợ anh chảy máu. Vì thế mọi người đã đốt cháy, tất cả. Cha nói để cả hai được giải thoát. Tôi hét lên phản đối nhưng cha im lặng, chắc cha nghĩ cũng không còn cách nào. Và khi lửa bùng lên tôi thấy cơ thể tôi cũng bốc cháy theo, đau đớn. Như thể tôi và Yên Cơ được sinh ra cùng với anh, để cùng nhau cháy. Tôi bất lực đứng nhìn, như khi cha ôm chặt tôi vào đêm túp lều của anh bốc cháy. Tôi thấy hai cơ thể trần truồng trong ngọn lửa và những đám khói như mây, bay ra từ giàn thiêu da thịt của Yên Cơ. Tôi không còn khóc nữa, tôi đã mất tiếng nói, như Yên Cơ mãi mãi vẫn im lặng. Như khu vườn của cha, như ngôi làng của ai đó, như giấc mơ, như khói tuôn ra như hơi thở sau những lần giao hoan…
Tôi chết đứng trong vườn, đúng ngay vị trí của Yên Cơ. Cha cứ ngỡ Yên Cơ chỉ là một bông hoa dại. Cha không biết khi hai con người có cùng một ảo giác, họ không bao giờ biết mình điên, vì không còn hệ quy chiếu để so sánh. Cha mời bác sĩ đến để chữa bệnh và tìm lại giọng nói cho tôi, nhưng làm sao các bác sĩ tai mũi họng hay kể cả bác sĩ tâm thần, có thể chữa bệnh cho một cái cây đang chờ nở hoa? Nó chỉ chờ mùa đông đến để rụng lá ủ ấm cho người tình. Ngay cả khi mùa xuân lãng quên nó, không bao giờ quay lại nữa, cái cây vẫn cứ đứng chờ, và bông hoa câm lặng.
Khi con trai con gái yêu nhau mà không lấy được nhau thì cùng nhau trồng một cây hoa, đến khi nào hoa nở ra thì người ta quên được lời thề, không còn nước mắt. Cây hoa Yên Cơ của tôi đã không nở được một bông hoa nào, vì thế nó phải ôm cầm mãi mãi. Yên Cơ cứ sợ tôi không hiểu, vì thế nó cứ nhắc mãi về những lần nở hoa của nó. Sao lại không hiểu, Yên Cơ? Nhưng có phải bao giờ cỏ cũng xanh như nước mắt lăn mãi như mưa, lạnh mãi như gió được đâu…
LÊ VĨNH TÀI
 
15/4/2022
Nguyễn Hải Yến
Nguồn: Văn Nghệ
Theo https://vanvn.vn/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Khúc hát Marseilles

Khúc hát Marseilles Thời đại Bạc đã mang lại cho văn học Nga nhiều tên tuổi sáng giá. Một trong những người sáng lập chủ nghĩa biểu hiện N...