Thứ Bảy, 31 tháng 12, 2022

Ấm êm một chốn con về

 Ấm êm một chốn con về

Sân trước ba ngồi chẻ lạt/ Chiến tranh vết sẹo liền da/ Mẹ nghiêng vai bên gàu nước/ Trăng xưa sóng sánh vỡ òa/ Xe bò lọc cọc chở trăng/ Nong vàng sao đêm thóc vẫy/ Con tựa lưng chiếc cối xay/ Đời người vòng quanh lối nhỏ/ Quê hương tuổi thơ còn đó/ Ấm êm một chốn con về/ Phố phường ngày qua vội vã/ Ngắn dài chẳng đủ giấc mơ…
Nhà thơ Trần Bạch Diệp ở Thừa Thiên Huế
MƯA TRÊN CÁNH ĐỒNG THÁNG CHẠP
 
Nới khuy áo mà thở
Đâu hoa chổi hoa ngấy chạc chìu
Đâu bờ ao tóc se se mưa
Con bé trán thơm hương ổi chín
Không tiếng gọi
Chiều Đông không tiếng gọi
Gió dắt người mê qua đồng làng
 
Người đàn bà quỳ hái nụ hoa bên bìa ruộng thấp
Nhặt tiếng cười đứa trẻ lên ba
Đứa trẻ nhón chân chờ tiếng còi tàu
Ôi mây
Mây trắng mùa xưa theo ai ra đây
Ngang qua chiếc bóng đèn dầu
Đi như mơ trong khu vườn ngải cứu
Mau mau kịp tới bìa rừng tối
Tay nải giấu đầy mắt sao
 
Tháng Chạp mơ bay bay
Cổ tích ngủ vùi chăn rơm thơm bồ hóng
Những người đàn ông đi xa đã về
Mắt lá thầm ướt trăng khuya
Đồng làng ngày mai mưa không
Đứa bé ngày xưa chạy dọc bờ sông
Ngày về tóc nâu thiếu phụ
 
Mưa trên cánh đồng thiếu ngủ
Đường về làng cao vút trăng trong
Tiếng tù và ai thả trên sườn dốc
Mưa mang thơ ngây đi rồi phải không?
 
THẦM THÌ
 
Em nói thầm
Nhưng thể nào anh cũng biết
Trong bóng tối mềm mại
Sau cánh rèm
Em đang ở đây
 
Mưa khẽ như bàn tay trên má
Tay người mùa Giáng sinh xưa
Hơi ấm theo em ngày thanh tân
Qua những mùa đông u tối
 
Thời gian như chiếc lưới
Vớt nhầm hạnh phúc khổ đau
Dấu vết này là vĩnh cửu
Những lời đã thốt hôm qua
 
Em đốt ngọn lửa nhỏ
Run rẩy góc phòng tối
Một tồn tại nơi đây
Như chậu hoa trên ban công
Biết chắc
Mùa đang xa dần…
 
LÚC NĂM GIỜ CHIỀU
 
Giữa hoàng hôn mùi trầm
anh ngang qua
cùng tiếng đập cánh của bầy chim
loài chim cánh đỏ như máu
như một mảnh mặt trời
rơi xuống biển
 
Hình như em vừa rời khỏi anh
nín câm
không nước mắt
hình như ánh mắt anh
để lại
giữa lồng ngực em
vết bầm
se thắt
 
Bóng tối chảy tràn căn phòng
như rượu
thứ men đắng em tham lam uống cạn
khi biển mở những luống xanh trong khu vườn tận hiến
là con đường giải thoát hay chịu đựng nỗi đau
 
Gió mê muội như đêm
như em
nhận biết khuôn mặt anh trước khi trời sáng
sự đụng chạm  mềm mại
phủ tấm chăn cho hai người cô độc
 
em sẽ nhớ cho đến chết
vĩnh cửu những dấu vết…
 
MỘT NGÀY TRÔI KHÔNG TỪ BIỆT
 
Em nhớ khuôn mặt anh
trong bàn tay em
đôi mắt từ bóng đêm
rất xa
như cánh rừng mùa Đông
mưa và tuyết
 
Em nghe trong sự thinh lặng
nỗi ám ảnh thổn thức
tiếng còi tàu
trượt dọc đường ray
trổ nhánh
 
Một ngày qua
như …xa
em không thể nhớ giọng nói anh
mặc dù
âm thanh của sóng
ôm lấy tấm lưng thon
bằng nụ hôn rất dài
của nước
 
Em muốn chạm vào ngày
chỉ để biết
anh vẫn luôn ở đó
tồn tại
mà không cần hiện diện
Tranh của họa sĩ Lê Trần Thanh Thủy
ĐỪNG KHÓC KHI NHÓM BẾP
 
mùa đông mở những chiếc hộp
một hàng cây ánh sáng
một cánh cửa gỗ
nàng kéo rèm
trút gió
 
ngân rung khúc Giáng sinh
hay mê hoặc kiểu híp – hóp
nàng nằm co
trông như con mèo phơi nắng
xuôi như tiếng vọng
làm dấu thánh thầm một cái tên
 
cây thánh giá, cổ và chiếc xương đòn
thật hợp lý
thách thức thời gian
căng lên những sợi gân tay
trắng thêm vài sợi tóc
nhưng sẽ không ai thấy nàng khóc
khi nhóm bếp
 
những lớp bụi tội lỗi
xưng tội màu men sứ xanh lơ trên chạn
nàng nghe lời kinh cất lên từ những trang thơ
rơi xuống chiếc giường đầy lông vũ
những chiếc gối trẻ con
thơm mùi bánh nướng và tiếng lục lạc
 
nàng hợp lý
hay thách thức thời gian
lơ lửng
giọng chuông
trên đôi giày cao gót
 
họ
những người đàn ông không biết
làm gì trước sự im bặt tiếng chuông.
 
ĐỪNG NÓI GÌ NỮA CẢ
 
bây giờ tôi ước mình thu lại
như một dấu chấm trên màn hình rồi tan biến
tiếng khóc như một sợi tơ nhỏ
chẳng ai nghe thấy đâu
 
ngày mờ đi những đường viền bất động
một khoảng trống xa xôi
nơi mắt người không đến được
nỗi đau như chiếc xiên dài màu bạc
xuyên nát trái tim tôi
tôi bồng bềnh quanh người
nước mắt
 
đừng nói gì nữa cả
nước mắt rất lạnh
một vài thứ trong đầu tê cứng
những vết thương
 
bầu trời cao như vòm giáo đường
xin cho con cùng cơn đau
chìm xuống.
 
VỀ NHÀ
 
Chật những giấc mơ tuổi thơ
Trên chuyến tàu trở về
Xóc nảy đường ray
Nỗi đau thị thành rơi từng cây số
 
Vàng dốc sỏi nâu
Nắng đan hàng dẻ
Đàn bò gặm cỏ ung dung
Ước chi đời mình cũng thế
 
Ngày xưa của con còn đó
Rám hồng đôi má bé thơ
Cơm ủ vần bên bếp nhỏ
Cỏ khô thơm ngọt góc nhà
 
Sân trước ba ngồi chẻ lạt
Chiến tranh vết sẹo liền da
Mẹ nghiêng vai bên gàu nước
Trăng xưa sóng sánh vỡ òa
 
Xe bò lọc cọc chở trăng
Nong vàng sao đêm thóc vẫy
Con tựa lưng chiếc cối xay
Đời người vòng quanh lối nhỏ
 
Quê hương tuổi thơ còn đó
Ấm êm một chốn con về
Phố phường ngày qua vội vã
Ngắn dài chẳng đủ giấc mơ …
 
LA PINES
 
Chẳng có ngọn lá thông nào ở đây
Lò sưởi và những bát đĩa tách ly
Toàn những thứ dễ vỡ
Tôi kẹp mặt trăng giữa hai cổ chân
Lớn dần lên
Vàng rực
Đẩy tôi bay như con chó nhỏ trên đường đến thiên đường
Trên trán có một mùi hương
Thứ sa phiến chết người khi tôi chưa kịp nhìn rõ màu mắt
 
Đã quá nhiều nỗi đau ngoài kia cùng tiếng thét
Sao người không thể nghe lời
Mặt đất lộng lẫy mà chật hẹp cho những cái chết vội
Vì những con rối
Những khốn cùng

Những kẻ đang yêu.
 
Trời ơi
Váy áo tôi mang đầy nếp gấp những cơn đau
Người đời khóc nhau tôi khóc cho người tôi khóc cho tôi
 
Nước mắt
 
Thịt da này dù nhạt
Sao thù ghét nhau
 
Ly rượu vang có mùi lá thông đã thêm vị mặn nước mắt và màu của máu
Lời chôn nhau dưới lớp lớp xanh mùi hương còn nồng
Tôi bện những vòng dây cuối cùng
Cột mình cùng cô đơn
Im lặng…
 
DƯỚI NHỮNG VÌ SAO
 
Khoảng tối giữa chặng nghỉ của những câu đùa
Trượt ánh mắt trân trối của anh trên cổ tay em
Xa hơn một hàng rào
Một nhành cây chới với
 
Giờ đây hơi thở em bình thản
Dưới những vì sao
Giữa mơ và thật
Em giấu sự nín lặng trong bàn tay sấp
Lời không thể chạm
Như bàn chân đặt im trên mặt đất
 
Chúng ta đã đi xa quá xa và đến hồi trở lại
An toàn trong diễn ngôn hối hả
Như kiểu cứ cười lớn
Trong một đêm tiết trời thật đẹp
Sẽ khoả lấp
Vệt xước những cọng cỏ khô trong mắt.
 
MÙA HÈ GEORGELTHAL*
 
Chùm anh đào mọng đỏ
Mùa hè Georgelthal trước mắt tôi
Lũ trẻ trèo cây và huýt sáo
Chút se lạnh lùi về cuối khu vườn
Nắng đầy lên ô cửa nhỏ
 
Mùi hương ngôi làng thở
Cánh đồng một ngày quang mây
Cùng với hoa sơn trà và kim ngân
Bánh táo trên chiếc khay trong lò
Đọc lời kinh cứu chuộc
 
Có thể mặt trời hôm ấy
Chảy những tia nắng vàng run rẩy
Chùm anh đào ướt nụ môi thanh tân
Lần cuối cùng
Em gọi tên anh
 
Bản kinh tối
Trà mật ong
Vài thứ đặt cạnh nhau
Nhưng chẳng thể trộn vào nhau được…
 
Em vẫn đợi như ngàn năm trước
Trong một ngày lạc bước
Tỉnh giấc giữa cánh đồng thơm tho.
_________
* Georgenthal, một ngôi làng nhỏ của nước Đức 
 
TRẦN THỊ BẠCH DIỆP 
 
29/6/2021
Hoàng Việt Hằng
Theo https://vanvn.vn/
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Khúc hát Marseilles

Khúc hát Marseilles Thời đại Bạc đã mang lại cho văn học Nga nhiều tên tuổi sáng giá. Một trong những người sáng lập chủ nghĩa biểu hiện N...