Chắc chị Giao sẽ thất vọng không ít với chuyến trở về lần này
của tôi. Những việc chị dặn dò tôi không làm được một phần ba. Tổng kết thiện
chí tối đa trong bấy nhiêu ngày trở về phố cũ, ngoài hai xấp hàng và đôi giầy đặt
theo mẫu chân đo sẵn, tôi không làm thêm được một việc nào khác cho chị, đúng
hơn những việc còn lại, chất cao như núi kia, cũng có loé lên đôi lần trong trí
nhớ mù mờ của tôi. Tôi không muốn đổ lỗi cho chàng. Bởi với tôi, thời gian được
gần gũi bên chàng, như thế vẫn là chưa đủ, dù sự thực nó đã quá mức, nó đã quá
đáng trong mắt nhìn thấy rõ của mẹ tôi, những buổi tối ngồi chờ tôi trở về, những
khuya khuoắt khi ba tôi rời chiếc xe lăn của ông để nằm vào chỗ nằm bao năm khô
cứng và lạnh lẽo như ba mặt ván khô của một chiếc quan tái không nắp. Một lần
nào đó, khi tôi chưa lìa khỏi chiếc bàn ăn âm thầm với người mẹ lặng lẽ chiu chắt
từng bữa, với người anh lạnh lùng cùng những nếp nhăn như những sợi dây thung
chùng giãn, dán sâu trên vầng trán tối, và người chị dâu nín giữ nụ cười mình,
để quên đi tuổi thanh xuân vừa chớm, ba tôi bảo, khi tôi leo hết những bậc
thang gác chênh vênh, lên chỗ người ngồi, bên một cửa sổ nhỏ, để đỡ người vào
giường nằm :
Con để ba ở đây thêm chút nữa. Ba sợ lắm, chỗ nằm của ba. (Ông nói và nhìn vào
chiếc giường nệm võng cuống, in dấu một hình thù nào đó, không phải là hình người).
Con có thấy trời đêm nay nhiều sao ? Ba chỉ nhìn được có một vì sao mà thôi.
Sao hôm đó con. Bao giờ cũng thế, sao hôm. Sao hôm. (Ông lập lại hai chữ này với
cái giọng khác thường. Cái giọng nghe thoáng như một hơi thở yếu, hắt ra từ một
lồng ngực lép). Tôi rùng mình lùi lại, dựa lưng nơi vách ván, dìm sâu mặt mình
trong khoảng tối sệt đặc sau lưng ông. Hình như cùng lúc, ở trong tôi, dấy lên
những cảm giác và ý nghĩ mâu thuẫn. Tôi chợt thấy thương ông như thể sau câu
nói thều thào kia, chắc chẳng bao giờ ông còn nói nữa. Ông đã tắt thở và tôi là
người cuối cùng, được nghe cái giọng nói (không phải) của ông – giọng nói của một
kẻ xa lạ. Chính cái cảm giác này, đã đưa tới những gai ốc trên hai cánh tay và
dọc theo sống lưng. Tôi đưa tay bưng lấy ngực mình. Hình như tôi tin tưởng cử
chỉ này sẽ giữ tôi đứng vững hơn và sẽ giúp tôi nhìn tấm lưng của kẻ lạ mặt
chính là ba tôi. Chính là người đã nuôi tôi từ những ngày còn trong bào thai.
Chính là người mỗi buổi sáng đã ôm cặp bước ra khỏi nhà, để nuôi cả gia đình,
và tôi là người đang tiếp tục công việc còm cõi ấy. Tôi không muốn đổ lỗi cho
chàng, mặc dù chàng là cái cớ hay nhất và đáng nêu nhất, như những người con
gái khác thường viện dẫn, để đánh lừa, để gìn giữ một cách không thực, một cách
mong manh, giả dối với chính lòng mình. Không. Tôi nhìn nhận, tôi đã đi chơi với
chàng. Tôi đã trở lại những con đường của bao năm trước đây. Tôi đã hít thở cái
lượng không khí của những năm tháng cũ. Những năm tháng chưa có hình bóng chàng
trong đời tôi.
Những năm tháng tâm hồn tôi còn như một dải khói, trí óc tôi còn chỗ cho những
mơ mộng như cỏ xanh vươn lên sau một trận mưa tơi tả. Bây giờ tôi trở lại trên
những con đường đó, dưới những tàng cây và hít thở cái lượng không khí đó. Tâm
hồn tôi đã không còn là một dải khói. Trí óc tôi đã không còn là nơi ươm giữ những
mơ mộng của một thời trẻ dại, mà tâm hồn tôi đã trở thành nơi cất giấu những nồng
nàn, những đam mê, những run rẩy, sáng lên từ đôi mắt chàng đăm đăm, từ cánh
tay chàng buồn bã (và thô bạo). Tôi không muốn đổ lỗi cho chàng bởi quả thực,
chính tôi, mới là người hưởng được từ chàng những gì mà tự tôi, không thể có. Vậy
thì có lý gì, tôi lại đổ lỗi cho chàng khi chính tôi đã nâng những ngón tay
chàng thơm khét mùi thuốc lá lên môi hôn. Có lý gì, khi chính tôi, đã ngả đầu
vào ngực chàng và thở mùi thịt da chàng ngái ngái. Có lý gì khi được chàng ghì
siết, tôi đã tan đi (để trở thành một tôi), thênh thang bát ngát, một tôi như
trăm nghìn con sóng lớn, một tôi như bát ngát chân mây. Có lý gì, khi chàng cúi
hôn, đôi mắt tôi nhắm lại, hơi thở chàng nồng nồng, và những tế bào như nở ra,
như lớn phồng lên để chứa đựng cho căng hết thể tích có được ? Cái rung động
ngây ngất, cái cảm xúc như dao nhọn, cắt vạch từng đường máu chảy, trên cùng khắp
thân thể. Có lý gì, như tôi đang ngồi với chàng trong ngôi quán này. Buổi chiều
bị những lưới sắt nặng cắt thành từng miếng vuông, với những sợi nắng còn đọng
lại ở bên kia đường và trong những sợi tóc tôi đang bị những ngón tay chàng lấy
đi khỏi đôi môi. Cũng những ngón tay đó, chàng vuốt lần từ vai xuống tới những
đầu ngón tay. Toàn thân tôi run rẩy.
Chàng nói :
- Nhỏ, đang nghĩ tới ngày đi?
- Em không thích anh nhắc tới chuyện đó.
Chàng cười, đốt điếu thuốc mới:
- Không thích bởi đó là điều trước sau gì cũng phải tới.
- Hay nó không bao giờ tới.
Tôi trả lời chàng và nhớ tới đêm nói chuyện với anh Long. Anh không muốn tôi xa
gia đình thêm. Anh muốn tôi bỏ tất cả công việc để trở về. Anh nói mẹ đã già,
ba sống chết ngày nào không biết.
Em nên về, và tiếp tục học lại.
Tôi còn nhỏ để đi học lại, nhưng đời sống đã cho tôi những cái nhìn không còn
thích hợp với giảng đường, với giáo sư, với bằng hữu. Tôi hỏi chàng phải chăng
như vậy. Chàng bảo "Nhỏ không còn thích hợp với bất cứ một việc làm nào,
ngoại trừ việc yêu anh".
Chàng cười nhìn sâu vào mắt tôi:
- Dù sao thì em cũng nên thu xếp những công việc còn đang dở dang. Em ở lại
thành phố này hay ra đi để sống lại những ngày tháng đã qua, với anh, ở đâu
cũng được. Ở đâu, em cũng vẫn là em. Là nhỏ. Nhỏ của anh. Láu lỉnh thơ ngây và
tuyệt diệu.
Tôi nép vào người chàng và giữ lấy bàn tay chàng trong đôi tay mình chan chứa.
Tôi không biết phải nói gì, để chàng hiểu tôi đang sung sướng. Tôi đang xúc động.
Mỗi khi sung sướng, mỗi khi những xúc động chợt vẩn lên như vậy, thường tôi
không nói được. Hình như ở trong tôi lúc đó tất cả đều nhẹ đi, đều loãng ra, để
chỉ thấy một điều, quả thực tôi còn nhỏ. Tôi còn nhỏ lắm. Tôi chưa qua tuổi trưởng
thành để phải bước vào đời sống. Tôi cũng chưa qua cái tuổi đủ, để có thế tự
mình, đứng như cây. Tự mình, đứng như núi. Tôi vẫn còn cần một mái nhà để trở về.
Tôi vẫn còn cần một bàn tay chăm sóc và hơn thế, tôi mới khám phá thấy (gần đây
thôi, từ ngày gặp chàng) tôi cần, một ánh mắt, một ánh mắt như ánh sáng của sao
hôm (trong đời sống những ngày tuổi già bệnh hoạn của ba tôi) để nương vào đó,
tôi bước đi, những ngày gió lớn. Để nương vào đó, tôi bước đi, những đêm dông
lên. Tôi cần, phải tôi cần, một cái gì khác hơn những thứ mà mẹ tôi có thể cho,
anh chị tôi có thể chia sẻ. Nhưng bản chất tôi, vốn là bản chất của phiến đá, nếu
có thể ví von như vậy. Tôi là một cái gì đã thành khối, đã kết tụ, và tự đó,
bao nhiêu va chạm, bao nhiêu xô đẩy trên tôi chỉ là những giọt nước xối trên một
mặt gương dốc. Cho tới khi tôi gặp được chàng. Có người sẽ cho là tôi lãng mạn,
hay bị nhiễm độc bởi tiểu thuyết, nếu tôi ví sự gặp gỡ chàng, ở tôi, như giọt lệ
của nàng Mỵ Nương nhỏ xuống chén trà trên chính tay nàng, và hình ảnh não nùng
khổ lụy của anh Trương Chi lúc đó mới tan đi. Nhưng có một điểm khác biệt, tôi
nghĩ, cũng nên nói ngay rằng ở một mặt nào đó, âm thầm, của mặc cảm và tiềm thức,
tôi đã tự ví mình như một thứ Tương Chi. Cái vết chàm trên trán, ở một góc khuất,
ở một chỗ tôi có thể kéo cho những sợi tóc che đi, chính là cái nguyên đã nung
náu trong tôi cái ý nghĩ chua chát ấy.
Tôi muốn trả lời chàng tôi bắt đầu cảm thấy ghê tởm thành phố đó. Cái thành phố
của ác ý, những độc địa tin đồn. Cái thành phố, không dĩ vãng. Cái thành phố của
những gì tạm bợ nhất và trâng tráo nhất. Nhưng rồi tôi lại chỉ có thể nói được
một câu ngắn ngủi :
- Em sợ. Trở lại.
- Ai cũng sợ những trở lại, và ai cũng mơ ước trở lại.
- Đó không phải là chỗ của em. Chỗ của mơ ước.
- Sự thực, chẳng bao giờ chúng ta có chỗ. Chúng ta chỉ có một nơi chốn, hiểu
theo nghĩa nào đấy mà mình tự lựa chọn lấy.
- Là trái tim của tình yêu?
Chàng gật đầu buồn bã:
- Và những kỷ niệm.
.... Hình như anh hay nói với em về những kỷ niệm, những ngày thơ ấu bần hàn
trong một quá khứ rách rưới, Hình như anh ưa nhìn sâu, thật sâu nơi mắt em. Ôi
đôi mắt chim. Đôi mắt mà ai đó, viết :
đó là nơi người ta có thể tìm thấy những bóng chim mỏi cánh giang hồ đậu lại.
Và ngủ yên. Rất ngoan. Hình như anh đã yêu em, anh đã yêu em từ phút giây đầu
tiên của gặp gỡ thứ nhất. Hình như, anh cũng đã nói với em, ở đâu đó, trong một
góc xó tối tăm nào, dưới một tàng cây, ở một hè đường, trên một bệ đá, anh yêu
em. Anh yêu em. Hỡi nhỏ. Em không thể hiểu được tình yêu của anh, nếu em chưa
hiểu cái nghĩa của núi thì nghìn năm cô đơn, và ngựa thì một đời bương bả. Em
không thể hiểu được tình yêu của anh, nếu em chưa hiểu điều đáng nói không phải
là tình yêu thứ nhất, mà chính là cuối cùng. Một kiếp, tình yêu có còn đấy ?
Hình như, phải hình như, anh đã ôm em và hôn em lần đầu, khi chúng ta chọn góc
tối của một quán vắng, và giữa bóng đêm, giữa tiếng nhạc bập bùng của một ngày
cuối năm, của một ngày vừa bước qua đời em, một tuổi khác. Và em, những giọt lệ
vu vơ đã ứa chảy. Và anh, bàn tay nám khô đã xòe ra cho chính mắt nhìn mình,
ngó xuống. Hình như anh đã muốn quỳ xuống dưới chân em, như một con chiên trước
một thiên thần thánh thiện. Và em, đã mắt mở lớn nhìn buồn, đã tóc mềm trên
môi, níu giữ anh, như níu giữ một sợi khói mong manh, nhẹ hẫng. Hình như anh đã
nói với em, nhiều lần về một tương lai tơi tả đang đợi chờ em ở cuối đường đắm
đuối, và em đã trả lời :
Em biết. Và em đã gật đầu, lặng lẽ quay đi. Hình như anh đã hôn em lâu nhất, một
lần, khi chúng ta ngả lưng ở giữa chừng con đường dần lên đỉnh trời, mà biển
xanh thì dưới thấp. Khi anh buông em, em lặng chết như một tàu lá non vừa lìa
cành, thiếp đi khi bão tạnh. Hình như dĩ vãng em đã mở ra trong anh, cùng những
nhọc nhằn, những u uẩn tưởng sẽ theo em âm thầm về thế giới bên kia của sự nín
thinh bằn bặt. Và đêm đó, phải không, em đã khóc. Em khóc thật ngon, trong tay
anh, và trái tim em thì lại đập quá nhịp. Hơi thở em nghẹn lại và ngực em nóng
ran những hơi thở không thoát được. Em hiểu gì, hỡi nhỏ ? Hỡi nhỏ dấu yêu kia.
Em hiểu gì khi toàn thân anh run lên và hàm răng nghiến lại. Đó là lúc anh cắm
sâu trên da thịt em thơm mùi trinh nữ, những vết hằn của những chiếc răng chứa
đầy dục vọng. Em hiểu gì khi anh đưa em về, chị Giao đứng chờ em sau tấm màn
lay động. Anh nâng cằm em lên và nụ hôn được gửi tới. Nụ hôn được gửi tới vết
chàm trong một góc nhỏ của vuông trán em, bập bùng sầu tủi. Em xuống xe và những
bước chân run chạy đau, nhầu trên nền sương đất đỏ. Em biến nhanh. Biến đi thật
nhanh trong bóng tối, như một nàng tiên không có thật.
Như người con gái anh chỉ gặp trong giấc mơ lẻ loi giữa gối chăn anh về sáng.
Em dấu yêu. Em dấu yêu ngàn đời, hỡi nhỏ. Hỡi nhỏ của lòng anh anh điên rồ và
tham lam, ích kỷ.
Lạy Chúa chúng tôi yêu nhau và không cần có ngài chứng giám.
Chuyến xe đem chúng tôi vào khu vực của những người xa lạ từ tiếng nói tới nếp
sống. Phải nói là tôi biết trước nơi đến nhưng tôi im lặng và chỉ giữ trong tay
mình, những ngón tay chàng yên lặng. Sự trở lại, thêm một lần, không đủ cho tôi
cái cảm giác quen thuộc và bớt hoảng hốt. Tuy nhiên, vì yêu chàng, vì đã tự
nguyện hiến đời mình cho chàng, đúng như những ý niệm dứt khoát của tôi về tình
yêu, về người-một- đời, nên tôi cố tạo cho mình một bề ngoài cứng cỏi, lạnh
lùng, sau khi nói với chàng một câu ngắn, một câu mà tôi biết trước chàng sẽ chỉ
đáp lại bằng cái nhìn đăm đăm, xoáy buốt :
- Anh....
Một chữ, tôi không hiểu, đã đủ chưa ? Đủ không ? Diễn tả tâm trạng cũng như
tình yêu và lòng tin cậy phó thác nơi chàng. Lần này, chàng đáp lại, cũng chỉ bằng
một tiếng thốt kêu se sẽ, tiếng chiêu dụ mơ hồ của loài chim cánh lớn.
- Nhỏ.
Căn phòng mở ra, tôi lao chao trước khi ngã xuống. Chàng vẫn thô bạo và tham
lam với một trận mưa hôn trên khắp thân thể tôi. Hình như, tôi đã thành một con
sâu kèn. Một con sâu kèn. Tôi cuốn gọn mình lại, trong chiếc kén chàng, nóng hổi
và nháp cứng. Thời gian đã không còn là một ý niệm, vì nó đã ngưng đọng. Nó đọng
lại ở một góc của căn phòng, ở nơi ngọn đèn tím trên vách tường vôi sần, ở tấm
màn nhung thả xuôi óng ả màu huyết dụ, cách ngăn với bầu trời phía ngoài và những
tiếng động ồn ào ở dưới thấp. Thời gian chảy trũng xuống hố thẳm của cảm xúc
thênh thang lửa ngọn. Lát sau, chàng buông tôi ra, để loay hoay tìm đôi mắt.
Tôi giấu mặt mình vào ngực chàng. Tôi bẽn lẽn và xấu hổ trong tình yêu, trong
những ve vuốt xúc động. Tôi xấu hổ với những bốc cháy rực rỡ tự nhiên, bừng bừng
trên từng tấc thịt da đẫm đẫm mùi thuốc lá và mùi hơi của chàng. Tôi xấu hổ
nhưng tôi nhìn nhận nó.
Tôi nói:
- Đừng nhìn em.
Chàng hỏi:
- Tại sao?
- Không biết. Nhưng anh đừng nhìn. Em không cho anh nhìn đâu.
Tôi nói qua lớp vải mang mùi mồ hôi chàng. Hình như chàng cười, và ngửa mặt lên
trần thả những hơi thuốc đã bắt đầu dễ chịu với tôi.
Chàng bảo:
- Em biết tại sao anh yêu em?
Tôi dụi dụi mặt mình vào cạnh sườn chàng, thay cho cái lắc đầu.
- Tại em trẻ con. Em trẻ con, em thơ ngây và khờ dại. Đôi khi anh nghi ngờ ngay
cả em, có thực?
Ngay cả tình yêu chúng ta, có thực? Có thực không, chúng ta đang nằm với nhau ở
đây?
Tôi hỏi tại sao chàng lại có thể nghi ngờ cái mà lẽ ra chàng phải thấy không thể
thực hơn. Phải, không thể thực hơn, khi tay anh lần mò trên mặt em, khi môi anh
lướt lần trên người em. Khi những ngón tay anh kẹp lại, kéo dài cái mũi nhọn của
em. Cái mũi mà anh vẫn gọi đùa là của ông De Gaulle. Cái mũi của Cléopâtre, nếu
có đẹp chắc cũng chỉ đến thế là cùng.
Chàng đáp:
- Tại vì em tuyệt vời quá. Em gày gò, em ốm yếu. Em mong manh khiến anh luôn lo
sợ, như lo sợ một cái gì đã rạn nứt....
Tôi giảm bớt trang nghiêm và nén xuống phần nào ngọn sóng cảm xúc vừa dềnh lên
sau câu nói của chàng:
- Hóa ra em tuyệt vời chỉ vì em là đại diện của hãng tăm tre.... ? Và đẩy lý luận
tiếp thêm một bước nữa, thì những người đại diện cho hãng tăm tre là những
người tuyệt vời nhất nước?
Chàng cười thành tiếng, tát liên tiếp mấy cái trên má tôi:
- Nhỏ. Lém vừa chứ.
Tôi cãi:
- Bộ không đúng như lời anh nói sao? Ơ....
Những trái xanh hạnh phúc rớt xuống cuộc tình chúng tôi như những hạt mưa liên
tiếp. Những hạt mưa thật lớn của những cơn mưa rào, không dứt. Vậy mà không hiểu
sao tôi lại sợ hãi hơn cả :
những giây phút một đời đó!
Tôi bắt đầu kể cho chàng nghe những gì đến với tôi, từ khi gặp chàng. Những gì
trong lớp học, những gì trong gia đình và những quen biết với cả hai đứa. Tôi
không có ý để chàng thấy cái mặt thật ẩn sau những chiếc mặt nạ tốt đẹp là tình
thân, là tình bằng hữu (đáng quý theo chàng) nơi những người bạn của chàng. Những
người mà có lẽ tôi gần họ, tôi va chạm với họ hàng ngày, nhiều hơn chàng. Tôi
đã cố tránh và giấu giữ được nhiều lần, những chuyện đó. Vậy mà, giờ đây, tôi
đã kể. Tuy nhiên, tôi lại thấy mình đáng được giảm khinh phần nào vì tôi vẫn
còn giữ lại được một điều, một điều đau lòng, một điều khó nói.... Chẳng bao giờ
nên nói, phải không anh cái điều ấy. Và nhỏ nghĩ, chính anh, anh cũng không muốn
nghe lại dù là sự thực. Một sự thực như máu đang rào rạt cuốn trôi tình yêu anh
nồng nàn ngược xuôi trong tim em. Một sự thực nếu được lập lại, cái chua xót sẽ
khủng khiếp cả trăm lần hơn, ở em. Đó là đời sống của anh với những bủa vây, những
vòng dây trói siết. Những điều đó, không phải em không biết. Không. Em biết từ
những ngày chúng ta chưa yêu nhau. Em biết từ những ngày em còn một mình tóc ngậm
ngang môi, hiu hắt giữa những hàng ghế của giảng đường. Khi mà tâm hồn em còn
thơm mùi sách vở, còn mát buồn guốc gỗ đôi chân. Nhưng người ta, phải người ta,
cái đám đông có mặt mũi, có đầu óc, chứa đựng những mũi tên tẩm độc đã không ngớt
bắn vào tâm hồn em, những lượng thuốc giết người, những mũi dao nhỏ nhen, hèn hạ.
Nhưng cái đám đông kia, những con mắt đó, những hình thù thú vật nọ, đâu có biết,
chính những bất toàn, chính những đe dọa chập chờn, những hứa hẹn tương lai thảm
thiết, những đường gươm định mệnh chờn vờn trên đầu cuộc tình chúng ta, trên
chính ý nghĩa tận cùng và duy nhất của đời sống em, đã làm em, thấy thiết tha
hơn, đời sống mình. Thấy cao cả hơn, tình yêu của em, thấy hùng vĩ hơn đời sống
và tâm hồn em nguy nga. Dù cái hùng vĩ đó có là một hùng vĩ hắt lại từ một mặt
khác của điêu tàn. Dù cái nguy nga đó, có là một nguy nga hắt lại từ một mặt
khác của tối tăm, tơi tả. Nhưng em chấp nhận, như em đã chấp nhận đời sống này.
Chấp nhận đám đông, chấp nhận định mệnh (dù thế nào) khi em bước những bước
chân đầu tiên rời xa khỏi vòng tay che chở rào đón của mẹ. Họ, cái đám đông hèn
hạ, cái đám đông có hình thù, biết đâu rằng, em quan niệm, thà sống được một
phút với ước mơ mình đã tưởng, thà hưởng được một giây đời sống mình đã ước,
còn hơn sống một đời, sống cả kiếp nhạt tẻ, còn hơn ôm trong tay, cả đời một
hình thù mà mình không chút cảm kính, yêu thương và đắm ngất. Tình yêu hiểu
theo một nghĩa nào, phải là dông bão bất ngờ từ trời cao trút xuống.
Tình yêu, cơn địa chấn giật sập, bóp vụn thành từng mảnh nhỏ những kiên cố
nghìn năm. Tình yêu không là một van xin, một nài nỉ. Tôi nghĩ thế. Và tôi yêu
chàng, và tôi, trong tình yêu chàng như một chiếc lá bị xoáy vào giữa tâm bão.
Tôi không đắn đo, không so kè, chẳng tính toán. Tôi yêu chính tình yêu (đau xót
?) của tôi. Có lẽ thế. Có lẽ đó là cái lý do giải thích được tại sao tôi chọn
chàng để yêu trong một nhìn trước, bi đát. Trong một nhìn trước, tang thương.
Đám đông kia hỡi, đã hiểu gì ? Mai kia, có thể chàng sẽ bỏ tôi, và một kẻ trong
đám đông có thể vẫn còn mơ ước được có tôi làm vợ. Ôi thảm hại thay kẻ nào đấy!
Tôi kể cho chàng nghe những buổi sáng sau cuộc chia tay, một mình lủi thủi tới
trường.
Những buổi trưa trở về trên những con đường dấu xe còn nguyên vẹn. Những buổi tối
nằm giấu mặt vào chiếc gối lạnh và tưởng tới mùi hơi chàng thoang thoảng. Tôi
nói với chàng miên man, đủ chuyện. Tôi đem cả chuyện chị gì đó, anh gì đó, những
người mà chàng không hề biết mặt, kể với chàng như thể chàng cũng đã từng tham
dự ít nhiều vào đời sống họ. Tôi nói nhiều, tôi cố gắng và tìm mọi cách nói
không dứt, như để khỏa lấp xúc động đang ứ nghẹn ngực thở. Chàng lắng nghe với
một tai và óc thì nghĩ tới những gì, đâu đâu. Một chốn nào ? Một cõi mù tăm nào
? Mà tôi, không có đó. Tôi nhận thấy chàng thường có những lúc xa vắng cách biệt
hoàn toàn như vậy. Dĩ vãng và kỷ niêệ m của chàng như rừng.
Trong khi tôi chỉ là một con sóc nhỏ. Những cố gắng của tôi chỉ đủ để khám phá
từng nhánh cây, trong khu vực nhỏ trong cánh rừng đời sống chàng thênh thang.
Tôi không một chút ghen tỵ với phần chiếm giữ khiêm nhường có được trong mênh
mông đời chàng, tít tắp. Tôi bằng lòng với hiện tại, chàng ở bên tôi và tôi ở
trong chàng. Tôi bằng lòng với những phút giây chàng nhìn ngắm tôi như một báu
vật. Một báu vật linh thiêng và kỳ diệu. Phải chăng chàng đã làm tôi lớn lên và
nhỏ lại, cùng lúc, trong những tia nhìn, những vòng tay, những nụ hôn tán bạo,
và.... quá lắm.
Tất nhiên dù tôi có miên man với những chuyện kể của mình tới đâu, cuối cùng rồi
cũng phải ngừng lại. Cuối cùng, tôi phải im lặng để lắng nghe trở lại (cái mà
mình muốn trốn chạy) những xúc động lần đầu, những thắp sáng có một, chưa hai,
nơi con người, nơi những miền bí mật trong tôi. Lẫn với cảm xúc quặn thắt là những
đau đớn xé nát thịt da, thấu tới xương, đụng tới tủy. Tôi kêu lên những tiếng
kêu xa lạ chưa hề. Tôi cố cắn răng nhưng những giọt nước mắt đau đớn vẫn ào ạt
tuôn. Chàng ghì lấy tôi, trong cơn mê và trong xót xa yêu dấu. Chàng giấu mặt
trên ngực tôi. Chàng giấu mặt vào những lọn tóc tôi lòa xòa đẫm mồ hôi cùng nước
mắt. Có lẽ chàng không đành lòng nhìn tôi đầm đìa của cảm xúc và lòng tin yêu
tuyệt đối. Có lẽ chàng không chịu đựng nổi những giọt nước mắt lăn đi từ đôi mắt
tôi mở lớn kinh hoàng. Có lẽ chàng chỉ có thể trả lời những tiếng gọi (như tiếng
dội lại của những hạt mưa trên thềm nhà) anh.... anh.... anh.... bằng những đáp
ứng cũng mơ hồ xa ngái:
Nhỏ.... anh đây.... Nhỏ.... anh đây....
Những đau đón trào bật, như những phún xuất thạch tràn từ một miệng núi lửa
hung dữ nhưng mau nguội. Tôi giữ ghì lấy chàng và ngưng bặt tiến khóc. Mắt tôi
mở trong cạnh sườn chàng tối và ẩm mùi hơi bịn rịn. Chàng ve vuốt phần lưng trần
tôi bỏ ngoài ánh sáng. Bàn tay chàng như kéo theo một tình nghĩa nào, mới mẻ, mới
hơn cả tình yêu, đi khắp thân thể tôi. Hình như cả hai đứa cùng mưng mưng trong
một thứ buồn phiền thân mật và tin cậy. Tôi thiếp đi trên cánh tay chàng.
Lúc tỉnh dậy, trời đã sẫm tối, tôi thấy chàng đăm đăm nhìn tôi với một bàn tay
cời cời những sợi tóc trên trán. Tôi lại giấu mặt mình váo ngực chàng. Tôi muốn
nói :
Em sung sướng, em hạnh phúc, dù anh làm em đau đớn và sợ hãi.
Không biết anh có nên nói với em dù thế nào thì chúng ta cũng chẳng thể xa
nhau. Dù thế nào thì cuộc đời cũng đã gắn liền ta với nhau, như một khối, thuần
nhất và thuần chất. Không biết anh có nên nói với em, cái lo sợ kia, cái hoảng
hốt nọ, khi em nghĩ anh chẳng thể suốt đời ở bên em, chỉ là cái lo sợ viển
vông, cái mặt váng bên trên của một dòng nước siết. Có bao giờ anh nghĩ anh sẽ
xa em ! Có bao giờ anh nghĩ, em không còn là của anh, và một ngày kia, chúng ta
sẽ nhìn nhau như một người lạ mặt. Chẳng bao giờ. Chẳng bao giờ có thế. Hỡi nhỏ,
hỡi nhỏ dấu yêu của lòng anh đắm đuối. Anh có thể đánh lừa những khôn ngoan
lanh lợi của kẻ khác. Anh có thể thích thú trong trò chơi đấu trí với tất cả ý
nghĩa đầu tiên của cuộc chơi là mưu mô, là thủ đoạn. Nhưng với em, ôi nhỏ của
lòng anh già cỗi, anh không thể đánh lừa em, đánh lừa kẻ đã phó thác đời mình
cho anh, ngay từ tia nhìn thứ nhất,.
Anh không thể gian dối với em, bởi vì em không thể tuyệt vời, thơ ngây và tin cậy
nơi anh, hơn bất cứ một người yêu nào có thể tin nơi một người khác. Anh cần và
anh cảm động. Anh nâng niu và anh thấy ngay từ phút giây đầu, cái thiêng liêng
lẫm liệt của một tin cậy phó thác ấy. Suốt đời anh chỉ ước mơ, một lần, được có
thế. Và có lẽ cả một đời người đàn ông, cũng chỉ mong một lần có được thế. Em
hiểu không hỡi nhỏ, một lần được có trong tay, một bé nhỏ, như một báu vật, như
một tượng trưng cụ thể của lòng tin tưởng tuyệt đối và một phó mặc tiêu biểu
cho một đam mê đẫm ngất nhất. Em đã cho anh những giây phút nhớ lại, những hãnh
diện với chính bản năng giống đực của mình:
Anh cao cả và uy nghi. Anh hạnh phúc tột cùng và tan đi tận kiếp.
Em yêu dấu, không biết anh có cần phải nhắc lại ở đây với em, một lần nữa, chẳng
bao giờ anh nghĩ đời anh với những phút giây đứng bóng trưa này, lại được gặp
em, lại được nâng niu và cất giữ em trong tay, cho riêng mình, như cất giữ em
và dấu yêu chính đời mình bao năm tìm kiếm. Giữa những ảnh ảo của một đời anh tối
tăm, anh không dám quả quyết tình yêu kia, em dấu yêu đó, có thực. Hay cuối
cùng cũng chỉ là hư tưởng! Có lẽ tại đời anh thê thảm quá. Đời anh những ngày mới
lớn, những ngày niên thiếu bơ vơ, chạy suốt một đường dài không tìm lấy được
cho mình lấy một bóng mát. Anh khô nẻ, anh cỗi cằn, như củi. Và khi yêu em, phải
thế chăng, anh yếu đuối và hơn ghen như trẻ nhỏ. Đã giữ em trong tay, đã giấu
em trong lòng, đã giam nhốt em một đời trong chiếm đoạt tận cùng, mà vẫn còn âu
lo một ngày bão bùng chim kia vỗ cánh. Anh làm sao yên lòng, khi xa em. Anh làm
sao không thảng thốt, sau những giấc mơ hung dữ. Em ở đâu, hỡi nhỏ. Nhỏ dấu
yêu, nhỏ tuyệt vời và luôn luôn thấy ghét. Hãy nhìn anh, hãy nhìn nữa đi, sâu
thấu vào đôi mắt anh. Đôi mắt anh buồn quá, phải không em. Hãy trả lời anh, hãy
trả lời câu hỏi thừa thãi, câu hỏi không cần thiết giữa chúng ta:
Em yêu anh? Em yêu anh? Anh hỏi em cả trăm lần và cả trăm lần em chỉ nhìn
anh, bằng đôi mắt chim sáng long lanh một trời ngọc thạch. Và em im lặng. Và em
nhắm mắt đem đôi môi mình vói lên khuôn mặt anh cũng dần dần khép lại.
Lạy Chúa, chúng tôi yêu nhau trong bão bùng của một tương lai khổ lụy chập
trùng. Nhưng ở đây vẫn là một lời nguyện cầu, không cần ngài chứng giám.
Dòng sông thăm thẳm như tâm hồn chàng. Và những đợt sóng lăn tăn, là những giao
động thường xuyên của tâm hồn tôi trên mặt nổi của tình yêu u kín đó. Hầu như
chàng không ăn mà chỉ nhìn tôi qua làn khói. Tôi biết chàng chăm chú nhìn,
nhưng vẫn líu lo nói, và ríu rít ăn, để chàng mãn nguyện với ý thích được ngồi
nhìn tôi ăn. Món ăn không đem tới vị giác tôi một cảm giác nào, bởi tất cả đã
trở thành chàng. Tất cả đã trở thành tình yêu của hai đứa, và tôi ăn, tôi nhai
chính tình yêu của chúng tôi, chính cái âu yếm và nồng nàn chàng đã phà thở vào
đó. Chàng kể tôi nghe chàng thường tới chỗ ngồi này, những ngày xưa với một người
đàn bà. Tôi nhớ rõ tên người đàn bà đó. Nhưng có lẽ tôi cũng chẳng nên kể tên
người đó ra làm chi. Tôi chỉ muốn nói khi nghe chuyện này, tui đã nghe với tất
cả thích thú và sung sướng. Cái sung sướng của cảm tưởng đã là vợ chàng và
chàng không còn gì để phải giấu giếm, để phải che đậy hay chối quanh. Tôi bằng
lòng với sự thành thực chan chứa tình nghĩa vợ chồng đó. Tôi mỉm cười với những
mẫu chuyện nho nhỏ chàng thuật lại giữa hai người. Hình như giây phút ấy, tôi
không còn là trẻ con nữa (mặc dù chàng vẫn không quên gọi tôi bằng nhỏ) tôi đã
là một người khác. Một người lớn ít ra là trong tình yêu của chàng. Có thể vì
thế mà tôi không một chút hờn ghen, khó chịu. Tôi thích thú và hài lòng một
cách rất thiệt thà. Tôi còn muốn nghe chàng nói nhiều hơn thế. Về người đàn bà
đó. Tôi còn muốn nghe chàng nói nhiều hơn nữa về những người khác. Và tôi nghĩ,
tôi còn là một người bạn, một người bạn nhỏ, tri kỷ (phải không anh) của chàng.
Tôi hỏi:
- Sao anh không tới với em những ngày em còn trên ghế nhà trường ?
Chàng đáp:
- Làm sao tới được với em khi anh đã lớn và em thì còn mặc quần.... xẻ đũng.
Tôi không thể nín tiếng cười lớn và nhanh tay ngắt chàng. Chẳng biết cái ngắt của
tôi có đau không nhưng chàng cũng làm vẻ xuýt xoa.
- Anh chỉ được cái chọc em là không ai bằng.
Chàng gật đầu, và cốc nhẹ nhẹ lên đầu tôi:
- Ai bảo nhỏ không là người lớn.
- Để ăn hiếp được anh?
- Không phải. Để anh bớt cú đầu em thì đúng hơn.
- Chứ không phải để anh sớm hết yêu em?
Tôi nói nhanh và nhìn vào mặt chàng. Chàng nhìn lại tôi. (Đôi mắt lại đăm đăm)
lắc đầu:
- Chẳng bao giờ. Nhỏ.
Tôi cúi xuống:
- Dạ.
- Anh yêu em.
Tôi đưa bàn tay mình sang phía chàng. Chàng nắm lấy, siết lại. Những ngón tay
tôi vẹo đi trong cái siết này. Tôi đau đớn nhăn mặt nhưng cố để khỏi kêu thành
tiếng.
Ở phía xa một chiếc tàu tuần pha đèn chạy, tạo thành những con sóng lớn xô táp
mạn bờ. Tiếng dội ì ào, khơi lên cái cảm giác buồn ngủ.
Tôi nói với chàng tôi cũng yêu sóng. Những ngày còn đi học, tôi cũng đã có những
buổi chiều lang thang một mình ra bờ sông. Nhìn dòng nước chảy. Và nhìn lại
lòng mình, trống không.
- May quá.
Tôi hỏi lại tại sao. Chàng bảo:
- Nếu lòng em những ngày đó, đã được làm đầy thì anh đâu còn có ngày nay. Buổi
tối này, ngồi đây.
Tôi muốn mắng yêu chàng :
lúc nào cũng chỉ kiếm chuyện để ghen với em. Trong khi, anh thấy, em có gì đâu,
về quá khứ của anh.
Tôi ngã người theo cánh tay choàng qua và kéo về của chàng. Tôi đáp nhỏ:
- Em hoàn toàn của anh. Của anh mà thôi. Anh thấy đó.
Chàng tỳ cằm lên đầu tôi, im lặng. Tôi biết chàng yêu tôi nồng nàn và có pha lẫn
chút gì của một người lớn, kẻ cả. Tôi cũng im lặng. Mặt sông đêm trở lại bình
thường với những con sóng lăn tăn (là những giao động của tâm hồn tôi trên mặt
phẳng của tình yêu hai đứa). Tiếng súng ở đâu đó vọng lại.
Tôi hỏi chàng cho có chuyện:
- Ngưng bắn rồi mà anh?
Đã đành. Nhưng vẫn còn đánh lẻ tẻ. Nhỏ không đọc báo sao?
Tôi lắc đầu:
- Tình yêu đã choán hết tất cả thì giờ của em.
Chàng chải chải tóc tôi bằng mấy ngón tay:
- Em ngoan lắm.
Tôi nghiêng mặt vào trong và lại nghe rõ mùi hơi chàng.
Hình như chúng tôi, nếu có lúc cả hai đứa cùng tranh nhau nói, thì cũng có lúc
cả hai đột nhiên, cùng im lặng. Có lẽ đó là lúc mà cả hai đứa cùng chìm rơi, hụt
hẫng vào khoảng không nào đó. Một khoảng chân không. Phải, những khoảng chân
không của tình yêu. Và khi ấy, không bảo, chúng tôi cùng cảm thấy, có nói mấy
cũng bằng thừa. Có nói gì, cũng chẳng thể bằng được một góc nhỏ của cái im lặng
đang giàn ra, đang trải rộng và đang từ từ, cuộn tròn hai đứa vào nhau. Những
lúc đó, thường tôi nghe rõ nhịp đập điều hòa của trái tim chàng và hơi thở nhẹ
nhẹ bay ngang qua đỉnh đầu tôi. Cũng trong những phút giây im lặng của hạnh
phúc ngọt tới không thực kia, tôi thấy trước sau, tôi vẫn chỉ là một đứa bé,
quá bé nhỏ, tựa nương trong cái bóng lớn lầm lì và khuôn mặt chàng khắc khổ.
Mấy người bồi qua lại, liếc nhìn chúng tôi một cách kín đáo. Chắc họ ngạc nhiên
nghĩ chúng tôi đến đây, như không phải để ăn mà để lắng nghe một cái gì, rất vu
vơ, rất mơ hồ ở chung quanh, trong bóng đêm và trên mặt sông nháng tối.
Tôi gỡ tay chàng và ngồi ngay người lại. Chàng im lặng trong cử chỉ của tôi, thế
rồi khi tôi vừa vuốt lại hai lọn tóc ở hai bên má, thì đột ngột chàng nâng cằm
tôi lên và kéo giật tôi lại. Chàng hôn tôi.
Nụ hôn chớp nhoáng khiến tôi chỉ cảm giác sau khi chàng đã ngay người lại và
đang xa, và lạnh lẽo.
Tôi nói:
- Anh đừng hôn em như thế. Người ta nhìn cho.
Chàng cười và hút một hơi thuốc dài.
- Mình về nha?
Tôi gật đầu.
Những con đường đêm mang một vẻ gì cũ kỹ và dể thương. Chàng chở tôi trên chiếc
xe của tôi ọp ẹp. Gió từ phía sau lưng đuổi theo. Tóc tôi bay và đập vào vai
chàng. Chàng hát :
Người đi qua đời tôi, không nhớ gì sao người....
Tiếng hát được gió đem đi về phía trước. Tôi chỉ còn nghe được hơi thở của
chàng, gần gũi. Thật gần gũi.
Lạy Chúa, chúng tôi yêu nhau, trong bất trắc và rất nhiều khổ lụy. Nếu ngài thấy
được tình yêu chúng tôi, xin ngài hãy nhỏ xuống, với chúng tôi, một giọt lệ. Và
xin là giọt lệ của một người, yêu kính tình yêu, như yêu kính Chúa. Bởi vì mai
đây, có thể tôi lại bỏ thành phố này. Tôi ra đi, trong khi chàng ở lại. Chúa có
thấy xót xa và muốn chia sẻ cùng tôi chăng? Xin Chúa hãy đem ngày trở lại, về
với tôi thật sớm. Và riêng tôi, tôi sẽ tự tìm lấy, nơi chốn ước mơ của đời
mình. Chúa ở xa, ôi sao Chúa ở quá xa. Mịt mờ và tít tắp.
2/1973 Du Tử Lê Theo https://vietmessenger.com/
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét