Thế là nhỏ đã bỏ đi. Thu tháng 9 buồn lạ lùng. Đà Lạt nhạt
nhòa trong màn sương. Chiều nay tôi lang thang trên những con đường vắng đếm lá
vàng. Nỗi nhớ day dứt như con sâu ngọ ngoạy trong trái tim làm tôi xốn xang vô
cùng. Ký ức như một cuốn phim quay chầm chậm trong chiều...
- Ê, ông kia.
Tôi giật mình quay lại. Một con nhỏ tóc cắt ngắn như con trai, đang chống nạnh
cạnh chiếc xe đạp đỏ. Tôi dáo dác nhìn quanh rồi ngập ngừng:
- Gọi tui hả?
- Ủa chứ chẳng lẽ tui gọi ma sao, ở đây có mình ông dzí tui.
Chu choa, sao mà chua bạo. Con nhỏ này chắc ăn chanh thay cơm. Tôi nghĩ thầm.
Liếc nó một cái dò xét, (chẳng lẽ nó thấy tôi "mày râu nhẵn nhụi, áo quần
bảnh bao", tướng sang hơn... Sở Khanh một chút định làm quen sao chứ), tôi
hỏi:
- Umm... gọi tui có chuyện gì?
Nhỏ cười thật tươi (may nhờ trời nó còn có cái răng khểnh dễ sương, chứ không
chua kiểu đó chắc ế quá) chỉ chiếc xe đạp:
- Có gì đâu, xe tui sút sên, sửa giùm tui đi.
- Hả?
- Có gì đâu mà ông phải dòm tui ghê dzậy? Mấy khi mới được dịp sửa... xe cho
tui... ông phải lấy đó làm vinh dự chứ. Hơn nữa nhiệm vụ sửa xe cho con gái là
của con trai mí ông muh... lẹ lên đi... tui phải đi gấp nè.
Trời, đúng là đồ con gái... xí xọn vô duyên. Tôi rủa thầm nó không thương tiếc.
Khi không chẳng quen biết gì với người ta mà nhờ vã kiểu dễ... nổi nóng vậy.
Nhưng mà nó nhìn giống sư tử Hà - Đông quá, không làm dám nó xé xác tôi lắm. Dù
sao tôi cũng đẹp trai, chưa có bồ. Chết sớm vậy uổng lắm. Thôi thà nhịn nó một
tí bảo vệ tính mạng cũng không sao. Tôi hậm hực liếc nó rồi đi tới chiếc xe đạp
lui cui gắn dây sên vào. Con nhỏ đứng bên cười một cách đắc ý. (Chẳng lẽ lúc đó
tôi đứng lên đục nó một cái cho gãy cái răng khểnh chết tiệt kia chứ, dòm nó
đáng ghét vậy muh sao mới đầu tôi còn khen nó dễ thương). Qua một thế kỷ của
tôi (tức 10 phút của nó), tôi hí hững đứng lên:
- Xong rồi nè.
Con nhỏ giằng chiếc xe ra khỏi tay tôi.
- Í da, ông sửa lâu quá, tui trễ rồi. Thôi tui đi nha.
Chưa nói dứt câu, nó đã vọt thẳng. Để tôi đứng sững trong chiều gầm gừ với những
chiếc lá vàng vô tội xung quanh...
Sáng nay là buổi học đầu tiên. Thằng Sinh, thằng Hải và tôi đứa nào cũng hồi hộp.
Bởi vì năm nay lớp 12A tụi tôi sẽ dưới sự chiếu cố của "Từ Hy Thái Hậu"
Công Tần Tôn Nữ Trần Vị Khuê. Nội đọc xong tên bả thì nồi cơm của tôi cũng muốn...
khê thiệt rồi. Sở dĩ Cô Khuê được tiếng là "Từ Hy Thái Hậu" là vì cô
rất khó và rất dữ. Mà chắc cũng có lẽ vì cô là người Huế cho nên hồn thơ cô thật
là lai láng.
Xưa nay chưa có đứa nào thoát qua khỏi lớp văn của cô mà không bị rụng tóc...
rát cổ họng cả. Lý do đơn giản: cô yêu thơ hơn văn. Bọn chúng nó từ lồi sỉ đều
phải ngậm ngùi trở thành thi sĩ hết. Chúng tôi,Tam Quái 12A: Mã Giám Sinh (thằng
Sinh), Sở Khanh (tức là tôi) và Từ Hải (thằng Hải) xưa nay đã chứng kiến không
biết bao nhiêu đứa bứt tóc leo cây mận làm thơ mỗi khi cô Khuê cho bài tập.
Chúng tôi đã từng sung sướng cười trên sự đau khổ của bọn nó, không ngờ bây giờ
lại tới phiên ba đứa tôi.
Tôi đưa mắt nhìn quanh lớp, cũng là mấy khuôn mặt... mốc quen thuộc của tụi nó.
Lớp 11A quỷ quái nổi tiếng năm ngoái năm nay đã được lên chức. Cầu trời phù hộ
cho chúng con, đừng để bà Từ Hy Thái Hậu biến bọn con thành... những tên thái
giám cuối cùng của nhà Thanh hết. Tôi lẩm bẩm rồi cười thầm một mình. Cô Khuê
mà biết tôi nghĩ vậy chắc cô cho tôi nhập cung trước quá. Đang say mê viễn tưởng
những ngày đen tối của tụi tôi thì "reng... reng... reng". Những tiếng
ồn ào trong lớp lập tức im bặt. Mấy chục con mắt đổ dồn về phía cửa lớp. Cô
Khuê trong chiếc áo dài trắng (chắc cô quên mua nón bài thơ), ẻo lã như cô gái
Huế... lỡ thời thật sự bước vào. Đứng dậy một cách hiên ngang như Từ Hải trước
lúc bị... ngủm, tôi hét lên:
- Mẫu hậu giá lâm!
Lập tức những tiếng rúc rích vang khắp mọi nơi. Đứa nào cũng mặt đỏ gay nhưng
không dám cười. Cô Khuê nhìn tôi và cười:
- Cô đã nghe tiếng Tam Quái 11A lâu rồi, chắc em là 1 trong 3 em đó. Em tên gì
đây?
Tôi cố nén cười giả vờ lễ phép:
- Thưa cô, em là Sở Khanh. Uả dạ không phải, em là Hoàng Vũ Khanh ạ!
Hahaha, rốt cuộc thằng Hải nén không nổi. Nó gập người lại cười. Mấy đứa khác
trong lớp tôi cũng rũ ra ngặt ngẽo.
Cô Khuê quát:
- Trật tự.
Rồi đưa mắt nhìn tôi, cô lại cười khó hiểu:
- Khá lắm, dám giỡn mặt với cô giáo như vậy. Đúng là đại ca của Tam Quái. Em ngồi
xuống đi.
Tôi ngạc nhiên nhìn cô. Lạ chưa, Từ Hy Thái Hậu không phạt tôi, sao trời còn
chưa mưa nhỉ?
Cô Khuê đưa mắt nhìn quanh phòng. Rồi chậm rãi lên tiếng:
- Chào các em lớp 12A, tôi tên Khuê. Năm nay tôi sẽ là cô giáo dạy văn kiêm chủ
nhiệm của các em. Trước khi bắt đầu lớp, cô muốn giới thiệu với các em một bạn
học mới. Thảo Nguyên, em vào đi.
Đôi mắt lém lỉnh với mái tóc thật ngắn xuất hiện ngay cửa. Trời ơi, kẻ thù của
tôi, con nhỏ răng lồi sỉ. Có lẽ nào xưa nay tôi ăn chay niệm A Di Đà Lạt mà còn
gặp phải ma nữ bây giờ. Nhìn nó là tôi muốn chóng mặt. Xưa nay Nhất Quái Sở
Khanh nổi tiếng phá và lì trong trường mà hôm đó phải hy sinh làm thợ sửa xe bất
đắc dĩ cho nó. Chuyện này nói ra thì tôi còn mặt mũi gì. Hình như Thảo Nguyên
không để ý gì tới ánh mắt hình viên đạn của tui đang nhắm vào nó. Nó cười tỉnh
bơ:
- Ủa, thì ra ông học chung với tui hả? Cô ơi, cho em ngồi bàn này nha.
Nói xong, nó thản nhiên mang cặp tới ngồi trước mặt tôi. Hất hất mái đầu tóc...
rể tre như trêu gan tôi.
- Được rồi, hôm nay là ngày đầu tiên. Cô sẽ không có dạy gì nhiều. Cô nghe nói
em Vũ Khánh học rất giỏi. Hơn nữa hôm nay chúng ta có bạn mới là Thảo Nguyên. Nếu
ngay bây giờ em Khanh có thể làm ra 4 câu thơ tặng cho Thảo Nguyên thì cô cho
các em ngồi không tiết này.
Giọng cô Khuê nhẹ nhàng mà tôi nghe như sét đánh. Trời thần, cái thằng tôi xưa
nay chỉ chuyên về Toán. Hỏi tôi một cộng một bằng mấy hay là ba cộng má bằng
con đúng không thì tôi biết. Chứ còn làm thơ thì... Rõ ràng là cô muốn trả thù
cái vụ "đón tiếp" lúc nãy mà. Cả lớp háo hức nhìn tôi chờ đợi. Ừ, thì
bọn mày vui vẻ tại vì bọn mày đâu có ra trận đầu tiên như tao. Sự hy sinh của
tôi còn có thể đổi về cho tụi nó một tiết ngồi không nữa. Biểu sao tụi nó không
khoái. Thằng Sinh cười hìhì:
- Phen này mày tiêu rồi Sở Khanh ơi, đáng lẽ Từ Hải chuyên về văn bả không gọi,
bả lại đưa lược cho thầy tu chải tóc. Thôi mày vì anh em ráng đi. Tao ủng hộ
mày. Mày đừng lo nếu mày hy sinh tao sẽ đốt giấy vàng mã cho mày đều đều mỗi
năm hehehe. Còn khóc một dòng sông đưa tiễn mày nữa.
Cái thằng trời đánh, tôi muốn thoi cho nó một thoi bạo. Nhăn nhó đứng lên. Dòm
khuôn mặt tươi rói của nhỏ Thảo Nguyên, tôi càng tức ói máu. Hãy xem nè con nhỏ
sư tử rừng xanh. Vận hết 12 thành công lực, tôi thong thả:
- Đêm qua mẹ em hầm cẳng bò
Bốn, năm cái cẳng thiệt là to
Em mê em xực cho nó đã
Nên tới bây giờ vẫn còn no!
Cả lớp tôi muốn vỡ tung ra. Đứa thì bò sát trên bàn. Đứa thì ôm bụng. Đứa chảy
nước mắt nước mũi. Cô Khuê nhìn tôi chăm chú:
- Thơ hay lắm, thực tế ghê há. Nhưng mà có liên quan gì tới Thảo Nguyên?
Tôi cười cười nhìn Thảo Nguyên:
- Dạ thưa cô Thảo tức là cỏ, Nguyên tức là bằng. Cỏ bằng không phải cẳng bò sao
cô? Em làm ra 4 câu thơ tả Thảo Nguyên rồi, cô có giữ lời hứa không ạ?
Cô Khuê hết nhịn được, cô mĩm cười:
- Giỏi lắm Khanh, các em hôm nay cứ tự nhiên nói chuyện cho hết tiết này.
Cả lớp tôi đồng loạt rống lên:
- Sở Khanh muôn năm!
Tôi mém chút nữa là đưa tay chận lổ mũi. Ôi giây phút huy hoàng của họ Sở tui.
Không phải vì nghe mấy đứa nó khen mà là vì tôi đã trả thù con nhỏ đáng ghét đó
được. Tôi sung sướng nhìn nó. Thảo Nguyên ném cho tôi một cái liếc sắc như dao
cạo. Thôi đi sư tử ơi. Một đều rồi đó nhỏ ạ. Đừng tưởng Nhất Quái dễ ăn hiếp mà
lầm.
Đã hơn 2 tuần trôi qua, mà sao tôi chẳng thấy "sư tử" Thảo Nguyên làm
gì tôi cả. Nó chỉ lâu lâu nhìn tôi một cách đe dọa rồi bỏ đi. Tôi không ngờ con
nhỏ nhìn giống con trai như nó mà lại giỏi thơ văn như vậy. Mới có 2 tuần mà nó
đã nghiễm nhiên trở thành lớp phó học tập trong lớp tôi. Công chuá "Cẳng
Bò" cưng của bà "Từ Hy Thái Hậu". Trong khi nó rảnh rỗi ngồi ăn
ô mai và nhiều chuyện với mấy đứa con gái chung lớp thì tôi phải thức trắng 2,
3 đêm vò đầu làm thơ và gạo bài. Nếu những con chí trên đầu tôi biết nói, thế
nào chúng nó cũng đi biểu tình phản đối cô Khuê. Vì tại cô nên tôi mới phải gãi
đầu hoài.
Hôm nay lại phải ghi một bài thơ. Tôi hết nằm rồi lại ngồi, leo lên xực gần sạch
cây ổi nhà tôi mà vẫn chưa nghĩ ra.
- Sở Khanh, thằng quỷ mày đâu rồi?
Thằng Mã Giám Sinh hớt hải chạy vô. Tôi chồm dậy nhìn nó:
- Gì đây mày, không thấy tao đang làm bài sao?
Thằng Sinh vừa thở vừa nói:
- Tin động trời mày ạ, tao bảo đảm mày nghe xong mày hết muốn ăn ổi luôn.
Tôi bứt một trái khác, chùi chùi cho vào miệng cắn tiếp:
- Ờ, nếu là tin bà Từ Hy Thái Hậu nghỉ dạy thì tao khỏi cần ăn ổi thiệt. Tao
đãi tụi mày đi ăn bò bía.
Thằng Sinh cắt ngang:
- Mày biết gì không.
- Mày không nói làm sao tao biết?
- Trời, mày nghiêm chỉnh một chút được không. Tao mới phát hiện ra thằng Từ Hải
đi ăn kem với đám sư tử chiều nay.
Quỷ thần, tôi mém nữa nuốt luôn cả trái ổi. Lật đật phóng xuống, tôi chụp vai
thằng Sinh:
- Hả nó dám tạo phản... Trời ơi còn gì là bí mật quân sự của tụi mình.
Thằng Sinh bật cười:
- Bí mật quần sự thì có, mình có cái quái gì mà bí mật với bật mí. Cái chuyện
kinh khủng tao nói đây là hình như thằng Hải thích con nhỏ "Gấu mẹ vĩ đại"
đó mày ạ.
Tôi sửng sốt một chút rồi ôm bụng cười:
- Hahaha má ơi cứu con, đụng ai không yêu đi yêu con nhỏ đó.
Hà học chung với bọn tôi từ lớp 10 tới giờ. Bọn tôi gọi nó là "gấu mẹ vĩ đại"
là vì tướng tá nó cao lớn như con trai. Lại còn có đai đen Nhu đạo nữa. Bọn
con trai gặp nó là le lưỡi chạy dài. Thằng Từ Hải chắc uống lộn thuốc rồi. Tôi
vỗ vai thằng Sinh:
- Tao với mày đi mua hòm cho nó mày ơi. Chứ tao nghi nó sắp đổi tên Trần Văn Hải
thành Trần Văng Dẹp rồi đó. Bị đá văng mà còn bị đè bẹp dzí nữa hahaha.
Thằng Sinh huých tôi:
- Thôi đi mày, đi chỗ này hấp dẫn hơn. Tao tình cờ phát hiện lá thư trong hộc
bàn của thằng Hải. Hai đứa nó hẹn gặp ở Hồ Than Thở chiều nay đó.
Tôi quăng vội trái ổi:
- Quá đã, tao phải đi coi kịch. Kệ cha bài thơ của bà Từ Hy Thái Hậu. Hy vọng lần
này thằng Hải không bị "than thở thê thảm tàn tạ te tua thân trai
tơ".
Hai đứa hí hửng phóng ra khỏi nhà tôi. Mục tiêu: Hồ Than Thở.
Buổi chiều Đà Lạt thật đẹp. Hồ Than Thở phẳng lặng như một mặt gương. Lâu lâu gợn
tí sóng. Gió nhẹ nhàng xua làn tóc của các cô gái trong chiều. Cảnh thì đẹp
nhưng tôi và thằng Sinh đâu có hứng thú nhìn. Hai đứa tìm chỗ giấu xe rồi phóng
lên cây ngồi chờ. Khoảng 30 phút, tôi sốt ruột khều thằng Sinh:
- Ê thằng quỷ chơi tao hả mậy, sao giờ chưa thấy bóng 2 đứa nó?
Thằng Sinh cũng sốt ruột như tôi, nó nghiêng qua nghiêng lại trên cây như bị kiến
cắn:
- Mày chờ chút đi. Ah, mà khỏi chờ nữa... tèng téng teng... mở màn... Từ Hải ra
trận kìa.
Tôi dõi theo hướng tay nó, quả nhiên thằng Hải đang mò mò tới. Ông tướng hôm
nay thiệt là bảnh. Quần áo ủi láng o, đầu tóc cũng láng o. Tôi không biết nó xịt
hết bao nhiêu chai keo rồi. Nhưng tôi chắc chắn là con ruồi nào mà xui xẻo đậu
trên tóc nó thì nhất định trượt té gãy cẳng chứ chẳng chơi. Nó vừa đi vừa dáo
dác dòm xung quanh. Đúng là cái thằng này ăn trộm sợ bị bắt quả tang, tôi hậm hực
nghĩ thầm, rồi mày sẽ biết tay ông, Từ Hải ạ. Gấu mẹ vĩ đại không biến mày
thành Trần Văng Dẹp thì tao cũng biến mày thành Trần Văn Trụi. Tôi phát vô mông
thằng Sinh một cái thật mạnh làm nó mém té xuống cây:
- Ê mầy, sao chưa thấy nhân vật chính Thuý Kiều xuất hiện kìa? Bộ ẻm Hà còn phải
đi thẩm mỹ viện trang điểm lại dung nhan gấu mẹ của nó rồi mới ra diện kiến Từ
Hải sao?
Thằng Sinh bực tức thò chân đạp tôi:
- Thằng quỷ, mày dám đập mông ông một cái đau điếng dzị à. Coi chừng tao thưa
mày cái tội rờ mó trai tơ bất hợp pháp đó nghe chưa.
Đang thao thao chợt nó ngưng ngang, mắt sáng rỡ:
- Tới rồi tới rồi, chời chời, coi ẻm gấu mẹ vĩ đại của lớp mình hôm nay diện
ác.
Tôi chồm lên nhìn. Nhỏ Hà hôm nay mặc đầm. Trời ơi, không khéo nó làm trời Đà Lạt
đổ tuyết mất. Bất ngờ, tôi thấy thằng Hải rút ra một bó hoa hồng từ phía sau
lưng đưa nhỏ Hà. Quái, thằng này giấu hoa đâu hay vậy kìa. Hay là nó nhét
trong... tuí quần. Hong biết em Hà ngửi có bị viêm mũi không chứ tôi thấy nó nhận
bó hoa từ tay thằng Hải mà run run như bị điện giựt. Chắc có lẽ vì xúc động quá
cỡ trước tấm lòng... heo của thằng bạn thân tôi. Thằng Sinh và tôi gần như nín
thở khi 2 đứa nó từ từ đi lại gần chỗ núp của bọn tôi. Chuyện này tôi phải thầm
khen thằng Sinh chọn chỗ canh me chính xác quá, phải chi nó đem theo cái máy chụp
hình nữa thì bá chấy bò chét chó. Tôi nghe thằng Hải ấp úng:
- Chút... chút nữa mình đi đâu đây Hà?
Nhỏ Hà cười e lệ:
- Thì tuỳ ý Hải đi. Mà hôm nay Hải hẹn Hà ra đây bảo là có chuyện muốn nói mà.
Thì Hải nói đi.
Thằng Hải run lên như bị sốt rét ác tính:
- Hải... Hải...
Tôi ngồi trên cây mà nóng mặt dùm nó. Trời đất ơi cái thằng ngốc, mày cua gái vậy
đó hả? Sao không nhào vô nắm tay rồi ôm đại đi. Em ngại ngần rồi cũng... ôm lại.
Còn không em có lên cơn thì mày quỳ lạy. Mà em mang đai đen vô thì mày bỏ chạy.
Thiệt tình. Không chịu học qua đại ca Sở Khanh của nó một chuyến trước khi ra
trận tình của ẻm mà.
Nhỏ Hà và nó ngồi im lặng không dám nhìn nhau thật lâu. Rồi thằng Hải run run
thò tay qua đụng nhẹ tay Hà. Con nhỏ rụt tay lại, mặt nó đỏ bừng lên. Tôi không
thể tưởng tượng khi vật nhau ầm ầm với đám con trai Nhu Đạo nhỏ Hà xông pha như
con cọp cái xổng chuồng mà bây giờ hiền như con nai tơ trước mặt thằng bạn tôi.
Lần này tao phải bái mày làm sư phụ để học nghề trị sư tử và cọp cái mới được,
Hải ạ.
- Um... à... Hà à - thằng Hải rụt rè lên tiếng.
- Dạ, nhỏ Hà cúi đầu mân mê tà áo.
- Thật ra Hải có chuyện này muốn nói với Hà nãy giờ mà ngại quá. Hải... Hải...
Mặt nhỏ Hà càng đỏ hơn, nó không dám ngẫng lên nhìn thằng Hải. Nó lí nhí trong
miệng:
- Thì Hải nói đi, Hà nghe nè.
Thu hết can đảm, Thằng Hải nói một mạch:
- Thật ra thì Hải đau bụng quá, nãy giờ chờ Hà lâu quá cho nên Hải ghé quán chè
ngoài kia ăn hết 2, 3 ly rồi. Xin lỗi Hà bây giờ Hải phải về gấp. Chuyện mà Hải
muốn nói với Hà thì Hải sẽ đưa thư sau. Hải đi trước nha Hà.
Chưa nói xong nó đã ôm bụng chạy một mạch bỏ nhỏ Hà ngồi ngẩn ngơ dưới gốc cây
với khuôn mặt thẫn thờ. Tôi quay nhìn thằng Sinh thấy nó đang dùng 2 tay bụm miệng,
nước mắt nước mũi chảy tùm lum. Chờ nhỏ Hà đạp xe đi khuất, 2 đứa tôi rũ ra cười
như chưa bao giờ được cười. Trời ơi là trời, người hùng Từ Hải của bọn tôi lần
đầu hẹn hò bạn gái là vậy đó sao? Lần này chắc nhỏ gấu mẹ vĩ đại xé xác nó thiệt
rồi. Hai đứa tôi vừa cười vừa leo xuống. Thằng Sinh phủi tay:
- Hôm nay tao no rồi, đi về mày ơi.
- Đứng lại.
Tiếng hét nơi rừng hoang ở đâu vậy trời? Giọng nói quen thuộc quá, tôi quay lại
và há hốc mồm khi ngó thấy sư tử "Cẳng Bò" đang đứng đó... nhe nanh
cười.
- Chết bà, chạy Sinh ơi, gặp quỷ rồi, tôi hốt hoảng kéo áo thằng Sinh.
Thảo Nguyên cười hích hích:
- Ờ ông giỏi thì chạy đi, mai tui méc Hà là 2 ông theo dõi nó. Coi 2 ông làm
sao.
Đúng là con nhỏ khắc tinh của tôi, nó mà xuất hiện thì không có gì tốt cả. Tôi
nhăn nhó nhìn nó:
- Vậy chứ Cẳng Bò... í lộn... Thảo Nguyên muốn tụi này đứng đây làm gì?
Thảo Nguyên trợn mắt nhìn tôi:
- Lại "cẳng bò", ông ngon hén, tui đi méc nhỏ Hà cho coi.
Không hẹn mà tôi và thằng Sinh cùng rú lên thảm thiết:
- Đừng!
Con nhỏ sư tử được dịp càng cười khoái chí:
- Không nói cũng được, nhưng mà 2 ông phải đãi tui một chầu chè.
Đúng là đồ dã man. Nhưng mà lỡ leo lưng sư tử rồi làm sao xuống đây. Không đãi
nó lỡ nó nói cho gấu mẹ nghe thiệt thì 2 đứa tôi chắc phải bỏ xứ đi nơi khác để
bảo vệ trinh tiết... ủa không phải... là bảo vệ tánh mạng. Tôi cười như mếu:
- Được mà, ngày mai tan trường đi hén Thảo Nguyên.
Thảo Nguyên nheo mày, lại khoe cái răng... lồi sỉ đáng ghét:
- Ờ, quân tử nhất ngôn. Hẹn gặp ở quán Hoa Vàng, không gặp không về nha. Mà 2
ông dám không đến thì phải tốn tiền mua quan tài đó hìhì. Thôi 2 ông ở lại dzui
dzẻ, tui dzọt.
Rồi nó lên xe thong thả đạp đi để 2 đứa tôi ở lại nhìn nhau mà... trào máu họng.
Quân tử nhất ngôn là quân tử dại
Nói đi nói lại mới là quân tử khôn.
Sáng hôm sau tôi vừa đạp xe lên trường vừa lẩm bẩm 2 câu châm ngôn quý giá.
Nhưng mà làm sao tôi dám áp dụng với con nhỏ đó. Không biết tại sao tôi lại sợ
nó còn hơn sợ bà Từ Hy Thái Hậu nữa. Chết rồi, nhắc đến tên bả tôi mới nhớ là
tôi chưa làm bài tập. Từ lúc vô lớp 12A tới giờ, cô Khuê lúc nào cũng chiếu cố
tôi tận tình (chắc là vì muốn đền đáp sự đón tiếp nồng nàn hôm đầu năm của
tôi). Hôm nay tôi không làm bài tập, chắc bả cho tôi nhập cung liền... làm thái
giám. Má ơi ở nhà má có biết con má sắp bị gặp nạn, không được bú sữa lần cuối
rồi. Tôi mang bộ mặt ủ rũ như gà mắc dây thun bước vào lớp, nhỏ Thảo Nguyên
tươi cười:
- Í, hôm qua ngủ ngon hong ông?
Tôi nhìn nó nửa mắt rồi đi thẳng tới bàn ngồi phịch xuống. Hmm... h.m... sáng sớm
nó cho tôi ăn cẳng bò muốn tức... bao tử, đổ máu mũi rồi mà chiều tôi còn phải
đãi nó ăn chè nữa. Đúng là ông trời bất công với người hiền lành như tôi quá. Chuông
reo. Cô Khuê bước vào nhìn quanh phòng phán một câu phủ phàng:
- Sao các em lúc nào cũng ồn ào như cái chợ vậy, các em thử tạo ra một lớp học
im lặng đến độ nghe được tiếng ruồi bay một lần xem nào.
Lớp tôi lấm lét nhìn nhau. Máu tiếu của tôi lại nổi lên khi nhớ đến câu chuyện
cười tôi đọc thời... ông Diệm cởi truồng nào đó, tôi buột miệng:
- Tụi em đã im lặng rồi, sao cô không thả cho ruồi bay đi ạ.
Những tiếng rúc rích lại vang khắp nơi. Cô Khuê nhìn tôi lạnh lùng:
- Lại là em hả Khanh. Thôi được rồi, em lên tiếng trước thì em trả bài trước.
Bài tập hôm qua đâu Khanh. Em đọc lên cho các bạn nghe đi.
Lại thơ, cú chưởng của cô nhém chút nữa làm tôi hộc gạch (may quá tôi không phải
là cua cho nên chỉ giật mình). Cô Khuê đang nhìn tôi chờ đợi. Tôi quay qua thằng
Sinh và thằng Hải cầu cứu. Hai đứa nó lại quay mặt đi chỗ khác giả vờ không thấy.
Đúng là mắc dịch mà, bọn mày làm anh em kiểu đó đó hả? Cục đường chia đôi, cục
muối thì cho tao lủm hết. Tôi gãi đầu:
- Dạ thưa cô, em cũng muốn làm bài tập lắm nhưng mà trái tim em xưa nay trong
trắng, chưa từng yêu qua làm sao ghi nổi bài thơ "Tình Học Trò" mà cô
ra đề ạ.
Cô Khuê nhìn tôi soi mói:
- Ồ thì ra là vậy, em chỉ làm được loại thơ "cẳng bò" thôi phải
không?
Nhỏ Thảo Nguyên cười híhí nho nhỏ. Thiệt tôi muốn đục nó ghê. Con gái con đứa
chi mà thấy ghét quá. Đang miên mang với viễn tưởng đẹp đẽ được nhổ cái răng lồi
sỉ của nhỏ cẳng bò thì giọng cô Khuê lại vang lên:
- Em Khanh giỏi toán nhưng lại yếu văn. Còn Thảo Nguyên giỏi văn nhưng lại yếu
toán. Thôi thì 2 em hãy học nhóm để giúp đỡ lẫn nhau. Bắt đầu từ ngày mai. Được
rồi Vũ Khanh, em ngồi xuống đi.
Trời, thà cô giết tôi đi còn sướng hơn là đưa tôi làm... mồi cho sư tử. Tôi thẫn
thờ ngồi xuống, đầu óc lùng bùng. Chỉ thấy cái răng nanh của sư tử đang nhe ra
trắng nhỡn như đe dọa tôi. A Di Đà Lạt, đời con lại héo hắt rồi Phật ơi.
° ° °
Tan Trường, thằng Sinh viện cớ bận chuyện gấp bỏ chạy trước. Thằng khỉ mà, bận...
đồ thì có chứ bận chuyện gấp gì. Nó sợ sư tử thôi. Nó đành lòng bỏ lại tấm thân
trai tơ tròn trịa trắng trẻo như Đường Tam Tạng của tôi cho đám ma nữ... xực.
Tôi ngậm ngùi đạp xe tới quán Hoa Vàng một mình. Lòng thầm cầu mong nhỏ Thảo
Nguyên bị đau răng đột xuất cho nó khỏi đòi ăn chè nữa.
Quán Mimosa hôm nay vắng, tôi chọn một bàn trống ngồi vào. 20 phút trôi qua
không thấy bóng nó. Lòng tôi khấp khởi mừng thầm. Chẳng lẽ lời cầu xin của tôi
linh nghiệm vậy, phen này tôi phải cúng Phật một trái chuối mới được (còn
nguyên nãi để cúng... bao tử tôi). Nỗi mừng vui của tôi chưa kéo dài được 2
phút thì lố nhố nơi cửa, một đám khoảng 10 đứa ma nữ kéo vào. Tôi chết trân tại
chỗ trợn trừng mắt ngó. Tướng tôi lúc đó chắc giống Từ Hải chết đứng giữa trận
tiền lắm. Nhỏ Thảo Nguyên cười cười:
- Hôm nay Khanh đãi bọn mình ăn chè đó, các bạn cứ tự nhiên nha.
- Hoan hô.
Bọn con gái náo nức cười nói. Tụi nó gọi nào là chè chuối, chè bắp, chè hột lựu,
chè đậu đen. Ăn cho sáng con mắt nó tối con mắt tôi. Tôi ngồi im chẳng dám nói
tiếng nào. Kỳ này chắc nguyên tháng tôi nhịn đói đi học rồi. Ước gì tôi được ăn
thịt nhỏ Thảo Nguyên trừ. Tôi gầm gừ nhìn nó. Thảo Nguyên thản nhiên cười lại với
tôi.
Sau khi tiêu diệt gần... sạch quán chè. Tụi nó đứng lên bỏ đi hết. Thảo Nguyên
lại nhe nanh với tôi tiếp:
- Cám ơn Khanh đãi Nguyên ăn chè nha. Ngày mai gặp.
Nó cũng bỏ đi để tôi ở lại giữa chiến trường... chén và dĩa. Tôi ngao ngán đứng
lên đi lại quầy tính tiền. Dốc hết tài sản ra cầm trên tay, tôi hỏi bà chủ:
- Bao nhiêu vậy chị?
- Ồ, cậu không cần phải trả. Cô tóc ngắn hồi nãy đã trả trước khi vào đây rồi.
Tôi đứng đó ngỡ ngàng. Thì ra Thảo Nguyên không đến nỗi ác độc như tôi tưởng.
Tôi cũng không thèm ăn thịt nó trừ cơm nữa. Vừa huýt sáo vừa đạp xe về, tôi bỗng
thấy đời đẹp hơn nhiều. Học nhóm thì học nhóm, dù sao thơ đâu phải là chán lắm.
Nhất là khi sư tử... bỗng nhiên trở nên dễ thương quá chừng.
Em hãy cứ là giọt nắng dễ thương
Rớt trên tóc tôi
làm trái tim chợt ấm
Đừng làm lá thu mùa này rơi buồn lắm
Tôi sẽ thẫn thờ
thương nhớ nắng... biết không?
- Ối giời ơi, làng nước ngó xuống mà coi. Sở Khanh nhà tôi nàm thơ
tình kìa.
Tiếng thằng Sinh eo éo sát bên lỗ tai làm tôi hốt hoảng đóng cuốn tập lại. Muộn
rồi. Hai thằng quỷ đang rũ rượi phía sau lưng tôi. Quái lạ, bọn nó đến khi nào
mà tôi không hay, chẳng lẽ dạo này hồn tôi gởi sang bên vùng "thảo
nguyên" với giàn hoa giấy đỏ rực kia. Tôi nổi sùng:
- Hai đứa mày làm gì đây, còn cười nữa thì đừng nhận bạn bè với tao nghe mậy.
Thằng Hải cố sửa tướng nghiêm chỉnh lại, nó nheo mắt:
- Dạo này thấy Sở Khanh nhà mình hay thẫn thờ, còn làm thơ vu vơ nữa. Chắc mới
bị tiếng sét ái tình đánh trúng... hộc máu phải hông mậy?
Thằng Sinh khoái chí bồi thêm:
- Nó còn đặc biệt khoái gặm cẳng bò hơn chả giò nữa mày ạ.
- Hai thằng quỷ chết tiệt.
Tôi rượt 2 đứa nó chạy lòng vòng đến khi 3 đứa mệt lã nằm sóng soài dưới đất.
Thằng Hải khều tôi:
- Giận làm chi mày ơi, tao yêu ẻm "gấu mẹ vĩ đại" tao còn dám công bố.
Huống hồ chi nhỏ Thảo Nguyên đâu có tệ.
Tôi đỏ mặt:
- Ai nói tụi mày là tao yêu nhỏ sư tử đó. Chẳng lẽ tao không sợ nó lên cơn cào
cấu cắn xé tao sao?
Thằng Sinh cười hì hì:
- Mày không yêu sao tự nhiên tập làm thơ từ lúc đi học nhóm với nó? Xưa nay mày
ghét thơ lắm kia mà.
Thằng Hải mơ màng nhìn lên trần nhà:
- Nhưng mà từ dạo mày đi học chung với Thảo Nguyên. Thơ văn mày tiến bộ hẳn đó
Khanh. Đâu như tao, càng ngày càng vũ nữ khi gần em Hà. Hồn thơ sao sắp ngủm củ
tỏi rồi nè.
Tôi bâng khuâng khi nghe 2 đứa nó nhắc tới Thảo Nguyên. Đúng là từ lúc đi học
chung với nó, tôi đỡ bị cô Khuê đem ra làm trò cười cho lớp thật. Những bài thơ
vu vơ không làm tôi bứt tóc muốn... trọc như ngày xưa. Không biết ở đâu mà hồn
thơ tôi lai láng, chẳng lẽ nào tôi đã...
Tôi còn nhớ lần đầu tiên tôi đưa bài thơ "Lần Đầu Gặp Em" của tôi cho
nó. Thảo Nguyên đã cười tôi cả buổi làm tôi quê không tả được.
Lần đầu gặp em nơi quán kem
Nhìn em sao anh chợt thấy thèm
Da em nhìn giống ly kem sữa
Càng nhìn càng muốn xực em thêm
Thảo Nguyên nói tôi có tâm hồn ăn uống thiệt không sai. Thơ tôi lúc nào cũng
làm tôi... chảy nước miếng (không biết Thảo Nguyên có bị giống tôi không).
Nhưng có một điều, thơ Thảo Nguyên rất có thể làm người ta chảy... nước mắt.
Không phải thế sao nó làm trái tim Sở Khanh của tôi đập loạn nhịp được. Bất chợt
một đoạn trong bài thơ "Có những mùa hè" của Thảo Nguyện hiện ra
trong đầu tôi, tôi khẽ lẩm bẩm:
Có những mùa hè
Đi qua cùng bao tà áo trắng
Em nhớ gì không?
Bên kia đường còn vệt nắng
Khao khát được nhìn chiếc bóng của em
- Sinh ơi, thằng Khanh bị nặng quá rồi mày ạ.
Tiếng cười của thằng Hải cắt đứt ngang dòng suy tưởng của tôi. Tôi xoay qua ngượng
ngùng khi thấy 2 đứa nó đang chăm chăm nhìn tôi cười đầy ngụ ý. Thằng Sinh dựng
tôi dậy:
- Đi mày.
Tôi ngớ ngẩn hỏi nó:
- Đi đâu bây giờ?
Thằng Sinh tuyên bố xanh rờn:
- Đem trầu cau tới nhà Thảo Nguyên.
- Dẹp đi mày.
Tôi choáng váng khi nghe nó đùa. Cái thằng vô duyên. Không những không giúp tôi
giải tỏa bầu tâm sự nặng nề làm tôi mang... muốn xỉu mà còn chơi tôi nữa. Tôi
quay qua nhìn thằng Hải cầu cứu, nó ngó tôi:
- Mày không tranh thủ cơ hội tống tình thì coi chừng ẻm bị người ta cướp mất đó
nghe mậy. Lúc đó đừng có rên "mai em theo chồng ru kỷ niệm vào dĩ vãng,
hôn lên tóc xù mà lòng anh nát như tương".
Tôi chột dạ nhớ tới thằng Khương của trường bên kia. Đúng rồi, nó thường hay đợi
Thảo Nguyên mỗi khi tan trường. Nghĩ tới khuôn mặt Trư Bát Giới của nó là tôi
lên tăng xông. Tôi ỉu xìu chép miệng:
- Tao biết làm sao giờ, chẳng lẽ chạy đi nói với Thảo Nguyên là tao... khoái gặm
cẳng bò?
Thằng Sinh cười rú lên:
- Trời ơi sao dạo này mày ngu như... bò vậy Khanh? Chắc tại gặm cẳng bò hoài
mà. Em khoái thơ, mà mày thì cũng biết làm thơ con cóc đó. Còn chờ gì không mau
ghi một lá thơ tống tình đi.
Cái thằng mắc dịch mà. Hễ có cơ hội là nó chà đạp tôi không thương tiếc. Nhưng
mà nó nói cũng đúng, còn gì lãng mạn hơn tỏ tình bằng thơ. Rồi em sẽ xúc động
chảy nước miếng nước mũi. Ngã vào lòng tôi thì thầm "Sở Khanh ơi, anh đúng
là nhà thơ lớn. Em thương anh quá". Nghĩ tới đó là tôi thấy tôi đang ở 9 tầng
mây, tôi vỗ vai thằng Sinh khen:
- Công nhận lâu lâu mày thông minh đột xuất mặc dù ngu thường trực, tao sẽ
"thức trắng đêm nay" để viết thơ cho nàng. Nhưng mà đứa nào hy sinh
đi gởi?
Thằng Hải khoát tay:
- Hai đứa mày sao thích đi đường vòng, hay là ghi đại một lá thư tình đi. Ghi vầy
nè:
"Cẳng Bò yêu dấu của lòng anh!
Qua bao đêm trằn trọc suy tư vì... muỗi cắn anh không ngủ được. Anh mới nằm thẳng
cẳng viết lá thư này cho em. Em biết không, anh nhớ em như bò nhớ cỏ, như má nhớ
con, như bù lon nhớ con tán. Ngay cả lúc đi cầu anh ngồi nhìn mấy con cá tra
bơi lội anh cũng nhớ em luôn".
Tôi co chân đạp thằng Hải một cái thiệt mạnh trước khi nó đọc tiếp. Đúng là một
lá thư tình sặc mùi... cá tra. Nhỏ Thảo Nguyên mà đọc chắc nó cầm dao đi xin
tôi tí huyết quá. Mặc kệ thằng Hải nằm lăn lộn dưới sàn nhà mà cười, tôi kéo thằng
Sinh:
- Mày sẽ là người đưa thư cho tao, còn bây giờ thì tao đãi mày ăn chè.
Thằng Hải vội vàng chồm dậy:
- Ê, chờ tao với, 2 đứa mày có chè quên bạn hả?
Ba đứa tôi lại vui vẻ lên đường tới quán chè. Tôi tạm bỏ quên nhỏ Thảo Nguyên
qua một bên. Tình yêu đâu thể nào ngọt hơn chè. Thôi xực cái đã rồi tính sau.
Đêm đó tôi gần thức trắng thật. Nhưng không phải vì muỗi cắn như thằng chết tiệt
Hải nói mà là vì muốn nếm thử vị tương tư đầu đời. Tôi ngồi lặng lẽ mường tượng
nhỏ Thảo Nguyên vất vã phụ mẹ buôn bán gánh hàng rong. Đôi gánh nặng trĩu trên
đôi vai thon gầy của nhỏ. Ánh mắt nụ cười tưởng như vô tư kia có lúc lại quá xa
xôi. Cái nhìn ngạo mạn kia không phải chỉ vì bướng bỉnh mà là còn pha chút chán
chường trong đó. So với nhỏ, tôi sướng hơn nhiều. Mười tám tuổi đầu, lại là con
trai một. Gia đình không gọi là khá giả nhưng có ba mẹ lo. Tôi không thiếu gì cả.
Tôi chưa từng phải làm bất cứ một cái gì nặng nề. Thở dài một mình. Tôi chợt thấy
thèm... biết hút thuốc. Nếu biết, tôi sẽ nhìn từng vòng khói đêm nay mà nghĩ đến
nụ cười răng khểnh bất cần đời của em, nhỏ ạ. Nắn nót từng chữ trên trang giấy,
tôi ghi thơ cho em như viết bằng lời nói của trái tim mình:
Này cô bé mang ánh mắt xa xôi
Em là ai?
Sao đi vào đời tôi mà không nói?
Nụ cười lạnh lùng.. huyền bí như màn đêm tối Cái nheo mắt hững hờ
xao xuyến trái tim tôi...
Chiếc giỏ xe em chở gì
Có phải chở hồn tôi?
Hay chỉ những cánh phượng rơi giờ ra chơi em nhặt
Tôi mong cánh hoa
hóa thành con bướm thật
Bay đậu tóc mềm... mang tặng khối tình tôi
Tôi muốn làm ông nha sĩ ( một lần thôi)
Thèm nhổ cái răng cười trêu tôi mãi
Em đừng giận hờn không cho tôi gần lại
Viên kẹo ái tình nè
sẽ xoa dịu cơn đau!
Tôi mơ màng ngồi ngó bài thơ. Biết đặt tựa gì đây nhỉ? Đúng rồi, tôi sẽ đem tặng
Thảo Nguyên và nhờ nhỏ đặt tên giùm luôn. Ý nghĩ phải đối diện nhỏ làm tôi chột
dạ. Không biết tôi có giống thằng Hải lần trước hẹn hò với nhỏ Hà, lắp ba lắp bắp
mãi rồi không đi đến đâu. Chỉ đi tới thăm mấy con cá tra. Nhờ thằng Sinh đưa
thì tôi nghi quá, không biết nó sẽ vẽ rồng vẽ rắn gì thêm nữa. Thôi đành gồng một
lần. Sở Khanh ơi xưa nay mày trăm trận trăm thắng có lý gì hôm nay chưa ra trận
đã rút đầu như... rùa. A Di Đà Lạt, nếu lần này toàn mạng trở về nhất định tôi
sẽ đi chùa cúng nguyên nãi chuối đàng hoàng chứ không thèm giành ăn với Phật nữa.
Trời đã sắp bình minh, giờ hành quyết sao tới lẹ quá. Tôi uể oải đứng lên vươn
vai ngáp dài. Phải đi trang điểm lại dung nhan mùa hạ của tôi chứ. Để như vầy ẻm
tưởng tôi mới vượt ngục ra thì chết dịch.
Hôm nay sao tôi thấy thời gian đi nhanh quá. Ngồi trong lớp mà tôi cứ nhấp nhỏm
như bị kiến cắn. Đôi lúc lại dòm trừng trừng phía sau ót nhỏ Thảo Nguyên như bị
thôi miên. Thằng Hải ngồi bên cạnh cứ rờ trán tôi hoài (chắc nó tưởng tôi mới
lên đồng hôm qua, hôm nay còn tưng tửng). Thằng Sinh thì thông cảm cho tâm trạng
của kẻ sắp lên đoạn đầu đài như tôi nên lâu lâu nó ném cho tôi một nụ cười đầy
ngụ ý rồi thở dài bâng quơ... thò tay móc mũi ngâm nga "đa tình tự cổ
leo cây mận, cẩn thận nha Khanh kẻo... tuột quần"!!!. Hôm nay may mắn cho
nó là tôi đang lo lắng nên không thèm phang lại nó. Ghi sổ nợ tính sau, mày hên
đó nhe thằng quỷ.
Sau mấy tiếng đồng hồ chờ đợi cuối cùng rồi giờ phút quan trọng cũng đã đến.
Hai đứa nó chúc tôi may mắn rồi chuồn mất. Tôi đạp xe tới nhà Thảo Nguyên mà hồn
cứ lơ lơ lững lững đâu đâu. Con đường quen thuộc hôm nay sao ngắn quá. Không biết
con đường này có dẫn tôi tới khung thành... trái tim nàng hay là dẫn tôi đi ngược
về đội nhà sút banh trái tim tôi. Giàn hoa giấy hiện trong ra tầm mắt. Nhỏ Thảo
Nguyên mới về trước tôi chút xíu. Nó đang loay hoay với cái xe đạp phía trước,
không biết lại bị gì đây.
- Thảo Nguyên!
Thảo Nguyên giật mình ngẩng đầu lên ngó tôi, nó cười tươi như hoa:
- Ủa Khanh, sao hôm nay đến sớm dzậy. Mà càng tốt, xe tui lại sút sên. Có ông ở
đây khỏi mắc công tui dơ tay.
Trời, hễ mỗi lần tôi gặp nhỏ này là xe đạp nó sút sên. Nhưng lần này tôi không
tức tối như lần trước mà thầm cám ơn chiếc xe đạp mắc toi của nó. Dù sao có
chuyện làm còn đỡ hơn để hai tay thừa thãi tôi không biết làm gì. Cứ gãi tùm
lum thì coi kỳ lắm. Tôi nhanh nhảu:
- Thảo Nguyên để đó tôi sửa cho.
- Ờ, dzậy tui đi thay đồ nha.
Nó xong, nó bỏ vô nhà một cách tự nhiên. Còn tôi lại hì hục làm tên... thợ sửa
xe bất đắc dĩ lần thứ hai.
° ° °
Buổi trưa hôm nay yên tịnh lạ. Tôi không nghe tiếng bọn con nít nhà bên ồn ào
như mấy bữa. Thảo Nguyên và tôi cũng im lặng. Nó lơ đãng ngó những cụm mây trắng
trên trời. Còn tôi thì đang moi móc tìm tòi trong cái đầu óc... Sở Khanh của
tôi một câu nói có duyên để phá tan sự im lặng đáng sợ này. Chưa kịp mở miệng,
nhỏ Thảo Nguyên đã hỏi trước:
- Tui có cái này tò mò lâu lắm rồi nè ông Khanh. Tại sao ông được gọi là Sở
Khanh vậy. Bộ ông hay đi dụ dỗ con người ta rồi... chuồn ngõ sau hả?
Tôi hốt hoảng xua tay lia lịa:
- Trời, không phải. Sao Thảo Nguyên nghĩ tui xấu quá dzị?
Nó nheo mắt:
- Tui đâu biết, tui đoán đại thôi. Hỏng trúng hả, hỏng trúng thì thôi.
Tôi gãi đầu ấp úng:
- Ba đứa Hải, Sinh và Khanh học chung từ lớp 9. Năm đó là bắt đầu học Truyện Kiều
của Nguyễn Du. Trong đó có 3 nhân vật Mã Giám Sinh, Sở Khanh và Từ Hải. Nhằm
lúc bọn Khanh lại trùng tên. Cho nên bị đổi tên cúng cơm từ lúc đó tới giờ
luôn. (Chứ ba tui còn không dám đi dụ dỗ... má tui thời xưa huống hồ tui chỉ là
Sở Khanh... con). Tôi nghĩ thầm nhưng không dám nói.
Nhỏ Thảo Nguyên bật cười:
- Tui nói chơi thôi, chứ mặt ông nhìn nhát như cáy mà dám đi dụ ai. Có chăng là
chờ người ta dụ.
Nó lại bôi bác tôi. Lần nào nói chuyện với nó tôi cũng dở khóc dở cười. Thấy
tôi đứng đực mặt ra, Thảo Nguyên níu tay tôi:
- Thôi đi mà, chọc chút xíu đừng có nhăn nhó nha Khanh. Mình vào nhà học bài
đi.
Mới đánh đó rồi xoa. Sư tử răng khểnh, em lợi hại thiệt. Nhưng mà lúc này không
thừa cơ hội tống tình thì chờ lúc nào nữa. Bây giờ thiên thời địa lợi nhân hòa
đều có cả. Hôm nay thời tiết tự nhiên man mát, không có nóng như mấy bữa. Có thể
làm con người ta khoan khoái dễ chịu, biết đâu lại vui vẻ nhận tình... yêu của
tôi. Hơn nữa không gian lại yên tịnh, phù hợp cho tỏ tình biết bao. Em còn đang
định xoa dịu vết thương... lòng heo của tôi vì em mới chê tôi thê thảm. Thu hết
can đảm, tôi nắm tay Thảo Nguyên:
- Tui... uh... Khanh có cái này muốn cho Thảo Nguyên coi.
Thảo Nguyên ngạc nhiên ngó tôi:
- Có cái gì, đồ ăn hả? Còn không mau cống nộp lẹ lên?
Trời, tình yêu của tôi mà nó làm như quà bánh vậy. Chưa đưa đã đòi... xực. Tôi
mà trao trái tim bé bỏng trong trắng của tôi cho nó, có khi nào nó xào ăn luôn
khi đói không. Mặc kệ, tôi vẫn yêu em, người tình sư tử của tôi ạ. Tôi dúi bài
thơ vào tay Thảo Nguyên rồi lùi lại vịn giàn hoa giấy. Tôi sợ tôi có thể xỉu bất
cứ lúc nào. Không để ý tới cái tướng khó coi của tôi, Thảo Nguyên giở ra lẩm bẩm
đọc:
"Này cô bé mang cái nhìn xa xôi
Em là ai?
Sao đi vào đời tôi mà không nói...
.....
....."
Sau một thế kỷ trôi qua, Thảo Nguyên ngẩng lên ngó tôi:
- Khanh làm hả?
Tôi bối rối gật đầu:
- Phải, dở lắm hả Thảo Nguyên?
- Không, hay lắm.
Nó lại nheo mắt nhìn tôi cười cợt:
- Mà ghi cho ai đó.
Tôi đứng tim. Trời, nó còn đùa giỡn với tôi chi giờ này chứ. Lá thơ của tôi chỉ
thiếu hàng chữ tổ bố là "tôi thương Thảo Nguyên", chứ nội dung thì diễn
tả rõ ràng quá rồi. Trán tôi chỉ không khắc chữ "Khoái Gặm Cẳng Bò"
thôi chứ khuôn mặt đờ đẫn của tôi đã nói rõ quá rồi. Tôi méo mặt:
- Thảo Nguyên còn hỏi? Vậy chứ Nguyên có cảm giác gì khi đọc bài thơ này...
và... Nguyên nghĩ là ghi cho ai?
Thảo Nguyên cười vô tư rồi đâm từng nhát dao vào trái tim... 18 của tôi:
- Cảm giác huh, tui nghĩ người con gái nào mà nhận được bài thơ này thì xui chết.
Vừa bị ông hỏi "em là ai" chứng tỏ ông hỏng biết nhỏ đó là người...
hay là con gì rồi. Rồi còn đòi nhổ răng con người ta. Tui mà là nhỏ đó, tui...
nhổ răng ông trước.
Ối giời ơi, bình thường nhỏ này thông minh cực kỳ. Nhất là về thơ văn. Mà bây
giờ nó phân tích bài thơ tôi cả đêm thức trắng ghi cho nó vậy đó. Tôi bỗng thấy
giận nó và giận cả tôi vô cùng. Sở Khanh ơi mày đã lầm khi lê thân qua đây, để
bây giờ nát bét tim rồi. Thở dài não nuột. Tôi quay lưng bỏ đi không nói tiếng
nào. Còn gì để mà nói đây. Nhất định đêm nay tôi sẽ làm... Lý Bạch một đêm. Thức
trắng nhìn trăng, uống rượu mà thổn thức một mình. Bàn tay mềm mại đặt nhẹ lên
vai tôi kéo lại, giọng Thảo Nguyên như gió thoảng:
- Khanh không phải muốn biết người ta có cảm giác gì khi đọc bài thơ này sao?
Thảo Nguyên nghĩ người con gái đó nhất định rất xúc động và sẽ... sẽ...
Nó quay lưng chạy mất vào nhà. Tiếng cửa đóng lại sao tôi nghe như tiếng pháo
giao thừa đêm 30 tết, rộn ràng và hạnh phúc. Tôi muốn hét lên thật lớn vì sung
sướng (nhưng tôi sợ bà con chung quanh tưởng tôi bị gì rồi gọi cảnh sát đưa tôi
vô Biên Hòa thì tàn đời trai tôi, bỏ lại Thảo Nguyên cho ai). Tôi đứng trước cửa
thì thầm:
- Ngày mai Khanh đến học nhóm, được không Thảo Nguyên.
Bên trong chỉ có im lặng, nhưng chưa bao giờ tôi thấy trân trọng sự im lặng bằng
lúc này. Cần chi phải nói, bởi vì trái tim của hai đứa tôi đang nói chuyện đó
thôi. Thắm thoát thôi đã gần kết thúc năm học. Bọn tôi bận như điên. Đứa nào
cũng sợ thi rớt kỳ này phải về quê cắm câu ca bài "cá gô bỏ trông gỗ kêu gột
gột" cho nên không ai dám lơ là. Dĩ nhiên là tôi không có ngoại lệ. Những
buổi chiều thong thả đạp xe bên cạnh Thảo Nguyên không còn nữa. Những lần đuổi
nhau vòng quanh những gốc cây thông cũng bị lãng quên. Cả hai tuần nay tôi chẳng
rảnh để đi gặp Thảo Nguyên. Nhỏ cũng vậy. Hai đứa tôi miệt mài như những đứa học
trò ngoan thứ thiệt. Năm nay tôi quyết định đi Văn Khoa. Cô Khuê mừng lắm. Cô
thật sự không ngờ cái thằng "văn chương sặc mùi đồ ăn" như tôi cuối
cùng lại trở thành thi sĩ... quèn. Cô đâu biết là nhờ gặm Cẳng Bò hồn thơ tôi mới
được sáng suốt ra. Chứ không thôi thiên tài nằm trong lá ủ như tôi chỉ chờ mục
nát, không có cơ hội được... phát triển. Gạo bài hai tuần. Tôi phát hiện ra
mình sắp... mọc râu. Soi gương mém bể kiếng. Không biết nhỏ Thảo Nguyên ra sao
rồi. Hình như hai ngày rồi nhỏ không đến lớp. Tôi lơ là quá. Nghĩ tới đó tôi lật
đật mặc đồ đàng hoàng vào rồi đạp xe tới nhà Thảo Nguyên.
Con đường tới nhà nhỏ mùa này thật thơ mộng. Hoa phượng bắt đầu rơi lát đát.
Tôi nhớ những lần cùng Thảo Nguyên lang thang chỗ này. Hai đứa đi im lặng bên
nhau không nói gì. Nhưng cảm giác thật vui. Bất giác tôi khẽ mỉm cười bâng quơ.
Dựng xe trước giàn hoa giấy quen thuộc, tôi rón rén đi vào. Căn nhà trống rỗng.
Lạ chưa, Thảo Nguyên đi đâu kìa? Chồng chén chưa rửa nằm chơ vơ ngoài hiên. Tôi
bất chợt hốt hoảng. Thảo Nguyên xưa nay rất sạch sẽ, không khi nào để nhà như vầy.
Tôi lên xe đạp một mạch tới nhà nhỏ Hà.
- Hà, Hà ơi!
Nhìn thấy tôi chạy xồng xộc vô, nhỏ Hà bỏ thùng tưới nước xuống, nhìn tôi ngạc
nhiên:
- Í chà, mấy thưở chuột viếng nhà mèo... tới nộp mạng cho tui hả? Hôm nay chắc
trời đổ mưa quá.
Không để ý đến vẻ mặt châm chọc của nó, tôi vừa thở vừa nói:
- Hà, sao mấy ngày nay không thấy Thảo Nguyên.
- Ạ, cuối cùng rồi cũng nói ra ý đồ đen tối, tui biết ông làm gì có lòng tốt tới
thăm tui.
Nghiêm sắc mặt lại, nhỏ Hà thở ra:
- Má của Thảo Nguyên bệnh cả tuần nay, hôm kia mới trở nặng. Vào bệnh viện rồi.
Nhỏ Hà tiếp với giọng buồn buồn:
- Có lẽ Thảo Nguyên không tiếp tục học được...
Trời, tin động trời vậy mà sao tôi không biết gì cả. Tôi biết là xưa nay mẹ Thảo
Nguyên ốm yếu và hay bệnh... nhưng không ngờ. Vò đầu bứt tóc một cách khổ sở tự
trách, tôi hỏi Hà:
- Mẹ của Thảo Nguyên nằm ở bệnh viện nào vậy Hà, cho Khanh biết được không?
Nhỏ Hà đưa địa chỉ cho tôi. Tôi hối hả đạp xe tới. Đầu óc rối loạn.
- Thảo Nguyên!
Thảo Nguyên giật mình ngẩng lên. Tôi xót xa khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ hốc hác
và có vẻ gầy hơn trước. Thảo Nguyên bật dậy nhào vào ôm tôi khóc nức nở. Tôi lặng
lẽ vuốt tóc nhỏ, không biết phải làm gì. Tôi thì thầm:
- Bác ra sao rồi Nguyên?
Tiếng Thảo Nguyên đẫm nước mắt:
- Mẹ của Nguyên xưa nay sức khỏe kém, lại dãi nắng dầm mưa quá nhiều. Cho nên
bây giờ đã trở nặng.
Tôi thở dài bàng hoàng:
- Rồi Nguyên định làm sao? Khanh giúp được gì không?
Tôi hỏi nhỏ mà thừa biết câu trả lời. Tôi giúp được gì đây? Một thằng học sinh
chưa ra đời, hai bàn tay trắng. Tôi có cái gì mà giúp em đây chứ. Thảo Nguyên
quay nhìn phía khác, ánh mắt nhỏ xa xôi:
- Một mình Nguyên thì lo cho mẹ không nổi... Nguyên phải...
Nhỏ bỏ lững câu nói. Nhìn tôi thật buồn:
- Mà thôi đi, bây giờ Nguyên sợ phải nhắc tới chuyện này. Có gì Nguyên cho
Khanh biết sau nha.
Tôi lặng lẽ nhìn nhỏ. Tiếng đồng hồ tích tắc trên tường và bầu không khí tỉnh mịch
trong bệnh viện càng làm tâm thần tôi bất an thêm. Tôi thầm ước mong có một
phép lạ xảy ra làm mọi chuyện lại đâu vào đấy. Mẹ Thảo Nguyên sẽ khỏe lại, nhỏ
sẽ đi học bình thường và trên môi Thảo Nguyên sẽ không bao giờ có chữ "có
lẽ" nữa...
Nhưng phép lạ không hề tồn tại trong cuộc đời phũ phàng này nên ngoài kia nắng
chợt buồn.
Em Còn Nhớ Mùa Thu?
Em đi rồi, chắc chẳng nhớ mùa thu
Đồi thông vi vu
khóc than giùm tôi đó
Chiếc lá buồn thương dưới gót hài trăn trở
Nỗi sầu... lắng đọng cả không gian
Em đi rồi... thu rơi lang thang
Tôi với mình tôi đạp xe vòng quanh phố
Qua một góc quen... tôi thẫn thờ đứng ngó
Rồi lại đi tìm một thoáng hương xưa
Em đi rồi
Tôi từ bỏ cuộc chơi
Cuộn mình trong góc đời nằm im đó
Nỗi sầu của tôi hóa thành lớp vỏ
Cho tôi rút vào ẩn trốn mùa đông
Em đi rồi
Em có nhớ gì không?
Ở tận trái tim tôi vẫn thầm hay gọi
Mùa thu không tên ơi... xin đừng qua vội
Chiếc giỏ xe ngày nào... xin còn chở tình tôi
Ở nơi nào, em có biết rằng tôi
Khắc khoải từng đêm tập làm thi sĩ
Dòng thơ cô đơn nặng oằn bao suy nghĩ
Vẫn cứ thầm thì "em còn nhớ mùa thu"?
Tôi ngơ ngẩn nhìn quanh đồi thông hôm nào tôi đã quen Thảo Nguyên. Những chiếc
lá vàng tả tơi trong gió cuốn. Những trái thông nằm lăn lóc trên đồi. Cô đơn và
buồn như tôi. Thế là nhỏ đã bỏ đi. Không kịp kết thúc năm học, không một lời từ
giã với tôi. Nhỏ vứt bỏ thời aó trắng sau lưng để... khoác áo hồng chỉ vì hoàn
cảnh. Tôi nghe trái tim tôi thổn thức. Tôi cảm thấy mình thật bất lực, không giữ
nổi tình yêu đầu tiên của chính bản thân mình. Không làm sao tranh thủ hạnh
phúc của chính mình. Lời nhỏ Hà xa xôi đâu đó:
- Thảo Nguyên không có từ giã Khanh là vì nó không biết nói làm sao, một mình
Nguyên không thể lo nổi cho mẹ. Cho nên nó đã trở về Sài Gòn sống chung với bà
con xa. Và rất có thể sẽ... lấy chồng. Vì sao Khanh biết mà, Nguyên đâu còn chọn
lựa khác. Anh Tùng là một người có khả năng lo cho Nguyên, anh ấy thương nó từ
khi nó 16 kìa. Khi nghe chuyện của má Nguyên, Tùng lập tức chạy lên. Thảo
Nguyên còn biết làm gì hơn nữa. Nó cần một chỗ nương tựa, Khanh ạ. Hà biết là
Nguyên và Khanh thương nhau. Nhưng cả hai người còn quá nhỏ, không làm được gì
cả. Khanh hãy coi Nguyên như là một kỷ niệm đẹp trong đời, để nhớ và để... đau
đi. Bài thơ Nguyên gởi lại cho Khanh nè.
Sẽ không như là tia nắng
Vì bình minh tắt tự giờ
Chúng mình sẽ thôi mơ nắng
Mà mưa ướt đẫm giòng thơ
Em không còn yêu thu nữa
(Bởi thu chia cách nhau rồi)
Em không còn yêu anh nữa
(Bởi vì đâu thể chung đôi)
Nụ duyên đầu mong manh quá
Đời cay đắng đến không ngờ
Một mai trở thành người lạ
Anh đừng tìm đến trả thơ
Tôi cảm thấy vết thương đầu đời của tôi nhức nhối quá. Làm sao có thể chữa
lành. Tôi ráng thi vào đại học Văn Khoa không phải vì tôi, mà là vì Thảo
Nguyên. Bây giờ có còn gì đâu. Nghe kết quả khả quan đáng lẽ tôi rất mừng,
nhưng không còn người để chia xẻ nữa. Có gì đáng vui đâu chứ. Thảo Nguyên đã bỏ
đi cả tháng rồi. Thở dài thườn thượt, tôi dẫn xe lang thang như một thằng
khùng, nghêu ngao:
... Ở nơi nào, em có biết rằng tôi
Khắc khoải từng đêm tập làm thi sĩ
Dòng thơ cô đơn nặng oằn bao suy nghĩ
Vẫn cứ thầm thì "em còn nhớ mùa thu"?...
- Thôi đừng ở đó nhớ mùa thu, xe tui sút sên nè. Lại sửa giùm đi ông kia.
Thời gian như ngưng đọng lại, tôi đứng sững ngỡ mình đang nằm mơ. Giọng nói
này, không thể nào. Chắc tôi sảng rồi. Tôi từ từ quay lại. Chiếc xe đạp đỏ, mái
tóc ngắn, đôi mắt sáng tinh nghịch và chiếc răng khểnh với nụ cười bất cần quen
thuộc.
- Thảo Nguyên!
Đôi mắt sáng nheo lại, cười cợt:
- Còn không mau lại sửa xe cho tui, con trai nhà nào mà không ga lăng gì cả.
Tôi quăng chiếc xe đạp lao tới ôm chầm lấy Thảo Nguyên. Giọng nhỏ theo cơn gió
thoảng bên tai tôi:
- Phép lạ cũng đôi khi xảy ra phải không Khanh.
Siết chặt Thảo Nguyên như sợ nhỏ chấp cánh bay ra khỏi giấc mơ của tôi, tôi thì
thầm:
- Khanh tưởng là không bao giờ gặp lại Nguyên nữa. Không ngờ...
Thảo Nguyên đẩy tôi ra, nhìn sâu vào mắt tôi, chiếc răng khểnh dễ thương lại lấp
ló bên khóe môi:
- Anh Tùng đã giúp đỡ Nguyên rất nhiều. Nhờ anh ấy Nguyên đã kiếm được việc làm
tạm trong 3 tháng hè này. Rồi Nguyên sẽ đi hoc. lại. Cũng nhờ anh ấy cho mượn
tiền Nguyên mới có thể chữa lành bệnh cho mẹ.
Tôi vừa vui mừng vừa bàng hoàng lo sợ nhìn Thảo Nguyên:
- Có nghĩa là Nguyên sẽ... kết hôn với anh ấy.
Thảo Nguyên nắm tay tôi, nói thật chậm:
- Nếu Nguyên kết hôn với anh ấy, thì đâu còn là phép lạ nữa. Mặc dù Nguyên mang
ơn anh Tùng rất nhiều, nhưng anh ấy không bao giờ ép Nguyên phải làm gì Nguyên
không thích đâu. Và quan trọng là "em vẫn nhớ mùa thu".
Câu cuối Thảo Nguyên nói thật nhỏ nhưng tôi lại nghe câu đó rõ ràng nhất. Tôi
sung sướng hét lên.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét