Thứ Ba, 2 tháng 7, 2024
Thân phận ma trơi 2
Bà Mẹ Sương Sa
Những chiếc báng súng đập như tưới lên mình mẩy chúng tôi.
Tôi nhìn thấy chiếc xe tăng đậu sừng sững giữa cầu, khẩu đại liên trên tháp xe
đen ngòm chĩa xuống. Túi bao cát đựng gạch treo lủng lẳng trên cổ tứ chi tôi.
Chúng tôi bị dẫn từng tốp mười người ra đứng ở cầu, lưng quay ra sông, phía
không có tay vịn. Lúc này chúng tôi không còn kêu ca nữa. Vô ích, chúng nó sắp
sửa làm thịt chúng tôi. Tôi lấy làm lạ khi gần kề cái chết mình lại trở nên
bình tĩnh lạ lùng. Có lẽ những nạn nhân kia cũng đồng tư tưởng như tôi. Hình ảnh
dĩ vãng hiện ra trong đầu rất rõ và rất nhanh.
Tên lính đi theo chiếu đèn pin xuống chân cầu, chạy lại báo
cáo:
- Người anh em, qua là du đãng đây, lột cho qua mượn tạm chiếc
đồng hồ, hà, có tiền hôn? Tết, tốt, cám ơn, thôi yên trí về nhà nghe.
Tôi nằm yên, đêm tối đen. Tôi đoán ngôi chùa phía sau nhà chắc
có mở một đàn chay nào đó. Tôi liền hình dung ra những vị sư mặc áo vàng, nối
đuôi nhau vừa đi vừa niệm Phật. Người đi đầu cầm cái thanh la nhịp nhàng gõ,
người thứ hai điểm nhịp bằng tiếng mõ. Họ cứ nối nhau đi quanh như thế suốt
đêm, dưới ánh hồng lạp âm u từ chánh điện rọi xuống. Bóng họ khi chập vào nhau,
khi dang xa, phóng lớn rồi loãng như sương. Họ cứ đi vòng tròn, đi mãi đi mãi,
nhẫn nại, thống khổ, miệng xướng lên thứ ầm thanh trầm, buồn nản. Đôi mắt luôn
luôn nhìn xuống những ngón chân trần. Cho tới khi trời tang tảng, những ngọn hồng
lạp trên chánh điện tàn lụi dần. Tiếng cầu kinh suốt đêm đó lâu lâu tôi lại
nghe thấy một lần. Những lần trước tôi dễ ngủ, âm thanh như lời ru bất tận, kéo
mí mắt tôi nặng trĩu xụp xuống. Khi tôi bừng mở mắt ra, trời sáng, tiếng cầu
kinh tắt. Nhưng đêm nay, tiếng cầu kinh không ru tôi vào giấc ngủ, trái lại còn
làm tôi nhức nhối.
Buổi chiều đang tàn, mặt trời chìm dưới lòng sông, tôi nghĩ
thế, nó lặn xuống nằm ngủ yên lòng đáy nước mát mẻ sau một ngày vã mồ hôi. Tôi
vẫn thường có những phút mơ mộng như trẻ thơ. Tôi đứng thẳng người, vươn vai.
Tiếng những lóng xương sống kêu lắc cắc. Bầu trời sẫm màu dần, gió khua nhẹ lá
cây rì rào, ánh nắng còn thoi thóp.
- Tôi thương tình đào hố chôn họ ở bụi rậm đó, cả xác của đứa
nhỏ nữa. Từ đó căn nhà này bỏ hoang, không ai dám đến ở vì có ma, nhiều người
nói ban đêm họ thấy nhà này vẫn sáng đèn. Người chồng mặc bộ bà ba trắng đọc
báo, người vợ ngồi cạnh may vá còn đứa con nhỏ lê la dưới đất. Cảnh tượng hệt
như khi họ còn sống.
- Tất cả vùng này là thành trì của ổng, quân triều đình phải
dẹp mấy năm mới yên, nói ví thử ngài Lê Văn Khôi không chết sớm thì còn lâu
quân triều đình mới thắng nổi. Ông cố nội tôi nói thế mà. Khi thắng trận, quân
triều đình giết hại biết bao nhiêu là người dân vô tội, có đến năm trăm nghĩa
sĩ tự sát chết theo thành. Mả ngụy chôn dài dài khắp Gia Định. Còn hai cái mả
đá trong nhà ông, tôi biết, ông cố nội tôi có kể lại tới ngày nay tôi còn nhớ
rành rọt, vì tôi có kể lại nhiều lần cho bà con lối xóm nghe chơi. Tôi tiếp đồ
nhậu vào chén của lão, rớt thêm rượu:
Tôi chợt liên tưởng đến những nhát mã tấu chém xuống, những
tiếng thét hãi hùng. Sáng ngày hôm sau người ta nhìn thấy những cái đầu chưa
lìa khỏi cổ. Bất chợt tôi đưa tay sờ cổ và rùng mình. Tóc gáy tôi dựng đứng.
Con đường sáng bạc ánh trăng mù mù sương đêm. Bóng lão già kỳ quái đã mất tăm.
Đêm chuyển mình trong tiếng đại bác từ phương xa vọng về. Rượu ngấm. Tôi hoa mắt
ôm đầu chệnh choạng trở về Tôi nghe như có tiếng sắt thép khua động đâu đây, tiếng
mã tấu xé gió vụt xuống. Tiếng thét hãi hùng. Tôi lao đao gục ngã dưới chân dốc.
Tôi mơ hồ cảm thấy móng tay mình cào xuống đất lạnh.
Vẻ mặt Cộc lạnh như tiền, như khi đào huyệt cho người ta. Hắn
uống thêm một hớp rượu nữa, nói: ở đây không ai chơi cha ai hết, tôi khoái cái
gì cũng vắn tắt nên lên tiếng đó.
Cuộc ăn nhậu tàn, mọi người tản mát ra về. Cộc vừa đi vừa
nhìn lên trời. Những cành cây sao khô vươn lêu nghêu lên bầu trời như những
cánh tay xương. Những con chim vẫn đậu củ rũ trên đó. Có lẽ chúng đói lắm, thỉnh
thoảng có một con vỗ cánh phạch phạch kêu lạc lõng. Trời nóng nực đến ngột ngạt.
Có thể đêm nay sẽ đổ xuống một trận mưa. Cộc chỉ tay lên trời hăm:
- Ráng chịu, ráng chịu hoài à! Tình trạng phập phồng này mỗi
lần đến với mình em lo lắm.
Sau này vợ chồng Tám Tô cũng chẳng được hạnh phúc gì, con Hồng
sinh ra bài bạc. Tám Tô lập chùa. Dân trong xóm nói Tám Tô chán đời nên muốn
nương nhờ cửa Phật. Riêng lão Nghiêu không nghĩ thế, lão cho rằng có một âm mưu
đen tối trong vụ đi tu này. Lão kinh tài bằng cửa Phật. Này nhé, lão có một trại
đóng hòm, có chùa, có nghĩa địa cho thuê. Dân vùng này chết, ai cũng phải qua
tay Tám Tô hết. Tám Tô bán hòm, làm ma rồi cho thuê luôn đất chôn. Thế là bao
nhiêu mối lợi người chết đều vào tay thầy chùa Tám Tô.
Lúc đó đám nhậu mới hiểu nỗi lòng thằng Keo. Thì ra mèo thằng
Keo là con Lan hiện giờ đi bán "ba " ở Sài Gòn. Chú U thấy mình có ít
nhiều trách nhiệm trong vụ này. Chú xông ra nắm tay thằng Keo:
Lão Nghiêu quạt phành phạch. Lão lại nghe tiếng trống trên chùa gõ tung tung. Lão bỗng nhớ đến cách đây mấy năm, bệnh thiên thời phát sinh tại vùng này làm chết vô số người. Hồi đó Tám Tô mới có một kiểng chùa nhỏ. Sau vụ đó Tám Tô giầu lớn. Lão Nghiêu búng mẩu thuốc ra ngoài vườn:
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
5555555 hai mươi hai Út thấy người mình bải hoải, mệt mỏi và đầu váng vất khó chịu. Nàng trở dậy, nhưng không xuống khỏi giường. Út nhìn đồn...
-
Sự tích mặt đất và muôn loài Trái đất ngày xưa không được đẹp như bây giờ, một nửa đất sống, một nửa đất chết. Lúc ấy bề mặt quả đất ...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
-
Cảm nhận về bài thơ một chút Kon Tum của nhà thơ Tạ Văn Sỹ “Mai tạm biệt – em về phố lớn Mang theo về một chút Kon Tụm”… Vâng...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét