Thứ Ba, 2 tháng 7, 2024
Thân phận ma trơi 1
Tựa
Riêng tôi, để chấm dứt những ý nghĩ lan man dấy lên khi đọc
truyện của Long, tôi mong không bao giờ còn phải gặp những thân phận ma trơi,
những bà mẹ sương sa, không bao giờ còn phải nghe Diêm Vương phán “mọi hình phạt
lóc thịt lột da, chặt đầu đều cắt cổ, đun nấu trong vạc dầu nơi địa ngục đều
không sánh nổi với việc trả bị cáo về làm người trên trần thế.
- Ừ thì xạo giấc mơ hoặc cơn ác mộng nào chẳng xạo. Một đêm
chú ngủ gặp một cơn ác mộng rồi sau đó chú quyết định phải làm nghề này.
- Thưa ngài chánh án Diêm Vương, tôi làm hư hỏng bút cũng nhiều,
nếu chúng không gây trở ngại khi nguồn văn tôi đang lênh láng, bút Bic, hàng
ngoại nhập mực chảy tốt, tôi xài đến hết mực mới liệng đi.
Nhưng sau đó tôi lại hoảng sợ ngay, tôi thú thật với các em:
- Đồ buôn gian bán lận, trời ơi, đồng tiền cạo gió của tôi bằng
vàng y mà rẻ mạt thế à. Lột da nó ra!
Coi này, cái kiềng bể cũng mua được, cái nắp viết máy cũ rích
cũng mua được. Cái vỏ cà rá mất hột cũng mua được. Tất cả mọi thứ trong nhà vứt
đi đều mua được hết. Chung tôi không mua rẻ bán đắt mà chỉ lấy công làm lời.
Bán hết, bán ráo trọi đi bà con ơi. Tôi lảm nhảm độc thoại, ai muốn nghe thì
nghe, không thì thôi. Tôi giống như một thằng điên. Cuối cùng tôi cũng đến được
ngôi nhà đó. Nhà chị Tư. Rung xâu chuỗi ve chai lên, cánh cổng mở. ở nhà đã hiểu
ám hiệu của tôi.
- Bây giờ cậu ở đây sửa xe với tôi, đừng ngại, rồi nghề dạy
nghề thôi, chúng ta cùng chia nhau mà sống. Chịu không nào? Chịu quá đi thôi. Từ
ngày ấy, tôi trở thành anh thợ phụ, có thể thay anh trong những lúc anh phải vắng
mặt. Buổi trưa tôi có cơm ăn, dù đạm bạc và không no lắm, đủ cho thể lực cầm được
cái kìm vặn con bù loong. Buổi sáng là ly cà phê đen hạng bét, bảnh thì thêm điếu
thuốc lá làm thơm râu, nếu không, điếu thuốc lào cũng xong thôi. Tôi được cái nết
chịu thương chịu khó, thật thà như đếm nên bạn thương quí. Chập tối như bây giờ,
bạn già gom những đồng tiền kiếm được suốt ngày, đếm chia cho tôi một phần ba số
tiền đó. Rất sòng phẳng, nhưng tôi vẫn thấy nét áy náy trong mắt anh:
- Lần này mà mày không đẻ thêm đứa nữa thì chết mẹ với tao
nghen. Nhớ lúc nào cũng phải khai là mới sanh lần đầu, đừng quờ quạng khai đã
sanh nhiều lần, nó đè ra đoạn sản là mất giống. Tao sẽ bỏ mày, tao lấy con khác
liền một khi. Đ.M coi đứa nào hận đứa nào.
Tôi chớp chớp mắt, banh to mắt ra mà nhìn. Giấc mơ đẹp được
thành hình bây giờ như một làn khói thuốc lào tan loãng vào không khí. Tụ lại
phía bên kia đường, ngay tại chỗ "con điếm" nằm. Nó nằm chình ình
thõng thượt. Dáng điệu mời gọi cho hai bàn tay nhớp nhúa của gã cỡn trai ngồi cạnh
lần mò. Con nhỏ ngủ say quá chăng, đến độ để cho trung lưu manh quờ quạng làm
chuyện đồi bại? Hay nàng làm "ca đêm" bắt khứa về ổ kiếm chác ngoài
giờ?
Vài ba cây vàng làm một chuyến vượt biên nhằm nhỏ gì, nhưng
cũng là vấn đề lớn lao cho những kẻ khoái bỏ quê hương ra đi mà lại... không có
xu mẹ nào. Đúng vậy không các vị đồng cảnh ngộ? Hằng triệu lý do khác nhau. Lý
do cuối cùng vẫn là trốn ra nước ngoài kiếm ăn. Tất cả những người bạn của tôi.
ở đây vượt biên đều là những người có tiền, có vàng.
ở đó tôi nhìn thấy bà cán bộ trưởng trại mang quân hàm đại úy
công an ngồi uy nghi ở chiếc "ngai" sau cái bàn rộng. Bên cạnh có hai
cán bộ chấp pháp. Tôi nhớ mặt một người đã hỏi cung tôi và tịch thu gói thuốc
cán ngoại cùng cái bật lửa gaz hôm bị bắt. Chúng tôi ngồi chồm hổm dưới sân. Bà
đại úy trưởng trại mặt đen hầm hầm, đôi mắt sắc như lưỡi dao mã tấu liếc nhìn
khắp mặt chúng tôi thu hồn phách, giọng bà đanh đá, nhưng cũng tình nghĩa đáo để:
Chúng tôi vờ vịt để thằng xỏ lá kia đừng chỉ bậy vào mặt
mình. May mắn thay, chẳng đến đỗi nào, gã vẫn còn chút xíu lương tâm. Gã lắc đầu:
Tôi kết luận gã là thằng nghịch ngợm pha thêm liều lượng mất
dậy. Loại "trôi sông lạc chợ". Tôi bực hắn, nhưng làm quái gì được,
chỉ hậm hực xứng. Tù hình sự bị lùa hết ra khỏi phòng giam, căn phòng trở nên rộng
rãi. Tôi lăn ra ngủ một giấc thoải thái. Tôi mơ thấy màu vàng, không biết có phải
kim loại màu vàng không?
- Hai vợ chồng bay ở đây là vừa gọn vừa xinh. Này tao nói
nhé, vợ mày bầu bì đi thuê nhà rất khó, mày biết chủ nhà nào cũng kiêng kị người
thuê nhà có bầu. Nhưng nhà tao có truyền thống cách mạng nên không kiêng kị gì
hết, tiền nhà rẻ mạt, chỉ mười lăm kí gạo một tháng, tính bằng tiền như thuế má
của nhà nước vẫn tính, chẳng ai thiệt thòi. Đúng đó, trước kia nhà này là dãy
chuồng heo, nhưng tao thấy nuôi heo không có lợi, tao bèn thôi nuôi để cho thuê
lấy phước. Này đừng cười tao, tao cho chúng mày thuê là làm phước, tao còn lạ
gì tụi bay, toàn là thứ trôi sông lạc chợ, lính ngụy, lưu manh, không một mảnh
giấy tùy thân, không hộ khẩu, mất quyền công dân, đâu phải người chân chính
lương thiện. Vậy mà tao dám chứa chấp, công an phường mó đến tụi bay là không
được với tao rồi. Ông ấy nhắc "máy" lên một cái, lính công an
"teo bu ri", xin được thả ngay tụi bay về "nguyên quán".
Ông là người có uy ở vùng này. Nói đến chú Bẩy ưng ai mà không biết, trưởng
công an phường, trưởng phường đội, ủy ban đều là hàng con cháu ông hết. Bay cứ
nói ở nhà Bảy ưng chẳng ai dám đụng đến bay. Tụi bay do tao quản lý.
Chúng tôi ra khỏi nhà, không cần khóa cửa, thời buổi thanh
bình chẳng còn sợ trộm cắp. Vả lại, tôi còn cái đếch gì mà mất nữa.
- Mình còn phải lo cái giường, em cũng cần tí thịt cá bồi dưỡng
cho cái thai.
- Cái giường tre cũng mắc, tôi không đủ tiền mua, đồ cũ họ
cũng nói trời thần lắm.
- Thằng giặc kia, bước khỏi nhà tao ngay, mày hiểu rằng đàn ông đàn bà không quen biết nhau không thể ở chung một nhà, đừng nói chi nằm chung một giường. Cút xéo, biết điều thì cút xéo ngay...
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Chị tôi
Chị tôi Hai bữa nay Sài Gòn hửng nắng, đường sá khô ráo đôi chút. Thật dễ chịu… Tôi buộc miệng với câu hát quen thuộc: “Nắng Sài Gòn anh đ...
-
Sự tích mặt đất và muôn loài Trái đất ngày xưa không được đẹp như bây giờ, một nửa đất sống, một nửa đất chết. Lúc ấy bề mặt quả đất ...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
-
Cảm nhận về bài thơ một chút Kon Tum của nhà thơ Tạ Văn Sỹ “Mai tạm biệt – em về phố lớn Mang theo về một chút Kon Tụm”… Vâng...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét