Thứ Ba, 2 tháng 7, 2024
Viết trên gác bút
TỰA
- Dạ nghĩa là chụp cho đồng chí đủ bộ, trong ảnh có cả hình
xe đạp, đồng hồ đeo tay, đài nghe phát thanh đeo ở bên nách. Chụp đi đồng chí gửi
về Hà nội làm kỷ niệm, đồng chí đi giải phóng miền Nam giàu sang thế đấy.
- Thưa chú, chúng tôi chưa sinh được, bởi tại chúng tôi phải
lao động cực nhọc quá nên động thai. Bây giờ mỗi tuần đều phải lên thành phố để
bác sĩ ở trển săn sóc, khám thai thường xuyên. Cũng phải cả tháng nữa mới
sanh...
Văn nghệ sĩ bị bắt đợt thứ nhất, nay phải đến đợt thứ hai. Họa
sĩ Hồ Thành Đức, chồng của nữ họa sĩ Bé Ký gặp tôi ở chợ trời báo cho tôi biết
tin danh sách những người còn sót, đứng đầu là nhà văn Mai Thảo. Tôi hỏi Đức tại
sao lại có được cái danh sách quý giá dường vậy. Hồ Thành Đức nói rằng anh là
người Quảng Nam, họ hàng nhà anh làm cách mạng nhiều nên anh biết, chỉ đơn giản
thế thôi, chứ anh chẳng làm “chính chị chính em” gì sốt cả.
Ra khỏi tù tôi lại lang thang ở chợ trời, vừa kiếm ăn và cũng
vừa tìm đường biến. Nói cách khác là tìm đường vượt biên bất cứ cách nào, đường
biển hoặc đường bộ. Ở một nơi nào đó có thể cầm lại được cây bút. Sáng tác những
gì tôi thích viết. Đó là một nghề tôi theo đuổi từ thuở đầu đời, đam mê nó đến
độ không thể từ bỏ được, như cai thuốc phiện, bỏ rượu hay bỏ thuốc lá.. Cho đến
bây giờ, khi viết những trang hồi ký này, đời sống tôi khác xưa nhiều lắm. Tôi
đã từ bỏ nhiều thứ cho đời sống đỡ rắc rối, nhưng viết thì không bỏ được, không
cần cả đăng báo, in sách nữa, chẳng thành vấn đề với tôi. Tôi viết và viết,
cũng chẳng ai biên tập, có thể gặp nguy hiểm. Có sao đâu. Tôi vẫn an toàn trên
gác bút. Trên cái bàn tự đóng lấy, thô sơ, mộc mạc bằng gỗ tạp. Tôi có thể ngồi
như thế suốt đêm, từ đêm này qua đêm khác. Những ngày tháng năm còn cầm nổi cây
bút. Sự nghèo nàn, túng thiếu, miếng muối mè, chao tương, rau mồng tơi leo hàng
rào không làm tôi nản. Thế là đủ rồi. Tôi lại lảm nhảm, rồi có lẽ bởi tuổi già
nên hơi lắm điều và lẩm cẩm. Tôi nhớ ra rồi, tôi đang viết hồi ký, thuở những
năm 1980, thuở đất nước Việt Nam tôi hiện đang sống, chế độ đang đứng trước ngưỡng
cửa của cái gọi là “mở cửa” để dân mình đỡ khổ sở sau nhiều năm chiến tranh. Đổi
mới, danh từ vừa xa lạ vừa gần gũi với tất cả mọi người. Người ta vẫn tìm mọi
cách để vượt biên, chết không sợ, nguy hiểm cũng coi thường, cướp biển Thái Lan
chỉ là bọn côn đồ, mất nhân tính. Tù tội chẳng may sa cơ thì thành thật khai
báo rằng: Chúng con đói, chúng con đi tìm miếng cơm, mánh áo. Ở đâu cũng được hết.
Chuyện thập tử nhất sinh mà. Người ta phát xuất ra nhiều câu vè, đồng dao, đồng
dao trẻ con réo vang ngoài đường phố. Nay thì tôi lú lẫn nên quên mất những câu
đồng dao đó rồi. Nhưng có đó, hẳn có người còn nhớ. Kể cả những mẩu chuyện tiếu
lâm cười ra nước mắt. Nhà văn Vũ Bằng đã mất nhiều năm ngồi cà phê chợ trời ghi
ghi chép chép. Nay ông đã mất. Tập truyện tiếu lâm và những bài đồng dao ấy còn
hay không, tôi không được biết.
Nhà văn Nguyễn Tuân còn có dịp thưa chuyện với ngài biên tập.
Còn những người hành nghề viết văn làm báo thì không có dịp. Nguyên tắc biên tập
như thế, nhưng chưa phải thế! Còn tùy túi tiền nặng nhẹ, những chầu bia ôm, bia
lon của các đầu nậu mà linh động. Hàng loạt sách tiểu thuyết, bài báo không
đúng chất lượng được tung ra thị trường. Rồi những vụ cãi chầy cãi cối, tác giả
bị “tó”, bị mời đi “làm việc”. Nhà xuất bản không chịu trách nhiệm, biên tập
không nhận, cả đến ngài chịu trách nhiệm xuất bản cũng chẳng chịu luôn. Sách có
lệnh tịch thu được bao nhiêu đã lọt đi hết rồi. Đầu nậu thì cứ vồ tiền. Tôi muốn
nói đến cuốn truyện “Nổi Loạn” của Đào Hiếu. Thú thật tôi chẳng biết cuốn sách
đó viết những gì, nói xấu cán bộ như thế nào? Nhưng um sùm lắm. Tác giả bỗng
dưng được “phong thánh”.
Anh bạn Trần Phong Giao, nguyên là tổng thư ký báo Văn xưa kia, nay cũng viết báo, giới thiệu tôi là cộng tác viên cho mấy tờ báo ở thành phố để tôi viết bài kiếm tiền…chợ. Chuyện có bài đăng báo mới ăn tiền nhuận bút. Tốt số lắm thì được tòa báo hỗ trợ cho phương tiện, giấy giới thiệu đến cơ quan này, cơ sở kia làm phóng sự.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
5555555 hai mươi hai Út thấy người mình bải hoải, mệt mỏi và đầu váng vất khó chịu. Nàng trở dậy, nhưng không xuống khỏi giường. Út nhìn đồn...
-
Sự tích mặt đất và muôn loài Trái đất ngày xưa không được đẹp như bây giờ, một nửa đất sống, một nửa đất chết. Lúc ấy bề mặt quả đất ...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
-
Cảm nhận về bài thơ một chút Kon Tum của nhà thơ Tạ Văn Sỹ “Mai tạm biệt – em về phố lớn Mang theo về một chút Kon Tụm”… Vâng...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét