Thứ Hai, 1 tháng 7, 2024
Loan mắt nhung 3
Chương 21
- Sao, em nói gì? Ừ, nhà rộng lắm, nhà rộng để vợ chồng mình ở
với nhau, để cho con cái chơi đùa sau này, không phải để em cho người ta ở nhờ
đâu... Em quen họ hồi nào vậy, anh trông mặt họ lạ hoắc à! Ừ, đáng lẽ anh tống
cổ họ ra cửa rồi, nhưng vì là bạn của em nên anh không nỡ, anh sợ em buồn, em
khóc. Xuân ơi, anh thương em lắm, anh không muốn em khóc một tí ti ông cụ nào hết.
Em cười hả, tiếng tí ti ông cụ là tiếng Bắc đó em. Rồi sao nữa, em không ngủ được
à! Kể cho anh nghe chuyện trong phim Ấn Độ đi. Cô công chúa không chết phải
không em, một ngày kia nàng gặp lại hoàng tử trong một khu rừng quạnh hiu. Rồi
thần lửa thiêu đốt tất cả những kẻ độc ác... Chúng nó chết thần lửa thiêu đốt tất
cả những kẻ độc ác... Chúng nó chết hết, chết không toàn thây... Thật tình anh
không buồn ngủ, anh tỉnh táo lắm. Tỉnh táo hơn bao giờ, đêm nay anh muốn thức
trắng để nói chuyện với em. Hình như sáng mai em đi đâu đó, em đi thật xa và chẳng
bao giờ còn gặp lại anh phải không... Trời ơi! Anh ngu đần quá, anh không thể
nào nhớ nổi... Hình như em đi, anh chỉ còn nhớ có thế, anh không giữ lại nổi.
Có thể nào, có thể nào em ở lại không em. Không à? Đừng nói dối anh, em muốn bỏ
anh phải không? Đừng bỏ anh nhé! Được, anh đồng ý để em về thăm quê nhà. Một
ngày kia anh cũng về quê em, chúng ta sẽ bán lại căn nhà này. Về với em sống ở
nơi đó, không gì tuyệt diệu bằng.
Người Loan lạnh run, nhưng nó không dám ho he một lời. Nó đi
theo gã coi nhà xác như con theo bố. Đầu Loan vẫn còn váng vất khó chịu. Tới bể
nước, gã coi nhà xác lại cằn nhằn:
Loan đứng dậy đi theo gã. Trong ánh sáng vàng vọt, những người
phu lặng lẽ làm việc. Một người ngồi hẳn lên bệ gói gọn ghẽ lại những xác chết.
Hai người kia thì lo khiêng những chiếc áo quan bằng gỗ mỏng xếp ở sát tường xuống,
đặt song song cạnh bệ, nắp mở sẵn. Những xác chết trương phềnh nằm thẳng đơ,
xác người đàn ông co quắp khiến người phu phải dùng sức mạnh của mình bẻ chân
tay nạn nhân thẳng ra. Nhưng một bàn tay vẫn bướng bỉnh giơ lên. Bàn tay nhuộm
thuốc đỏ bị tróc da đang ri rỉ chảy nước vàng. Loan bịt chặt mũi không dám thở
mạnh. Nó bàng hoàng, lợm giọng nghĩ đến lúc mình đã nằm cạnh những xác chết đó.
On nhà xác ghé tai Loan nói nhỏ:
- Ngày hôm nay tôi kiếm được tám mươi ba đồng. Trưa tôi chỉ
ăn một đĩa cơm sườn hết mười đồng, ba đồng lẻ hút thuốc lá và uống đá lạnh...
Tiếng nói của Loan lạnh lùng, nhưng đôi mắt nó nhìn xa vời tận
đâu đâu. Tý què hút thuốc, nhả khói tùm lum. Thằng lỏi chưa quen hút thuốc nên
khói bay vào mắt làm hai mắt nó cứ phải nheo lại. Tý què cũng cặp điếu thuốc
vào hai đầu ngón tay trỏ cẩn thận, một ngón tay đập đập trên điếu thuốc cho tàn
rụng xuống bàn. Miệng nó chu ra phun khói, đôi khi nó thở ra bằng mũi cẩn thận:
Loan quên suy nghĩ đến vấn đề đó, nó cứ nghĩ chỉ có mình Hoạch
sún, nếu một mình Hoạch sún thì giải quyết đâu có khó khăn gì.
Loan mắt nhung không có phản ứng gì, hắn xuôi xị cho Tám Neo
muốn làm gì thì làm. Hắn nghĩ đến Xuân và bỗng nhớ Xuân ghê gớm. Từ sự làm mình
làm mẩy tới sự chớt nhả, nhất nhất Tám Neo đều giống Xuân, những cái tát nhẹ,
những cái câu véo đĩ thõa như đúc khuôn với những động tác của Xuân.
Loan mắt nhung sờ tay vào chuôi dao, ngực áo hắn phanh ra vừa
đủ để thò tay vào rút con dao. Đêm lạnh giá, hai chai 33 không làm cho Loan
nóng người, chỉ làm hắn thêm can đảm.
Loan gật đầu, nó đưa tay vào bụng nắm lấy chuôi dao. Hai Huỳnh
trông thấy, nhảy lùi lại đưa tay ra phía trước cản:
Đôi mắt Hai Huỳnh mở to, đôi mắt khiếp hãi đến tột độ, khi
nhìn địch thủ mình sắp sửa hạ lưỡi dao xuống. Không biết ngẫm nghĩ làm sao,
Loan mắt nhung xoay ngược chuôi dao gõ đến cốp vào tam tinh Hai Huỳnh. Hai Huỳnh
thấy hình ảnh địch thủ mờ đi... Khi hắn mở mắt ra, hắn thấy một chân địch thủ
chặn lên ngực mình, mũi dao chĩa xuống. Giọng Loan mắt nhung lạnh lùng:
- Đâu có phải chỉ riêng chuyện mấy thằng đánh giày, mình còn
đi xa hơn nữa kia. Trước đây tao đâu có nghĩ đến chuyện này, tao khổ quá, tao bị
vùi dập như con chó! Ừ, con chó hay cắn bậy khi phải dồn vào góc tường. Từ khi
tay tao nhúng máu, tao ở tù ra, tao thấy rằng mình khó có thể trở lại lối sống
như hồi xưa.
Hoạch sún đứng nép vào tường, chỗ tối nhất, theo dõi bộ ba
Loan mắt nhung, Dương húc và Hai Huỳnh. Chúng đang đi vào xóm và nói chuyện ồn
ào.
- Để chờ lát hắn ra mình làm thịt ở đầu hẻm. Ở đây phiền chị
Sáu...
Cả ba ngồi xuống sàn. Gã đàn ông tiếp tục nạo sái rột rột:
Gã ngồi dậy, với chiếc áo trên móc mặc vào người:
- Thằng Loan mắt nhung ngu đ... chịu được, mày còn cho tiền
thằng Hoạch sún làm mẹ gì!
Loan mắt nhung ngồi ngả lưng ra ghế, hắn mỉm cười với Tư Mạnh:
- Đâu cần nhỉ, đêm mai anh muốn mời em về du hí với anh có được
không?
Loan mắt nhung dịu giọng lại:
Phong vành khăn nằm xuống một bên, đích thân tiêm thuốc. Tư Mạnh
nằm đối diện. Căn phòng chỉ có một ngọn đèn dầu lạc nên tối mù mù. Loan mắt
nhung ngồi xuống dưới chân Tư Mạnh, Dung ngồi cạnh. Phong vành khăn nhìn nàng
không nói gì. Điếu thuốc được nướng cháy xèo xèo trên ngọn lưa.
- Nhiều người cũng nghĩ thế, nhưng thật ra là xương và gân
kêu, phải nghệ thuật lắm mới làm được...
- Không bảnh sao cầm đầu nổi hầu hết những tay giang hồ ở đây, ảnh ăn ở còn có cái đức nên anh em rất mến phục.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Chị tôi
Chị tôi Hai bữa nay Sài Gòn hửng nắng, đường sá khô ráo đôi chút. Thật dễ chịu… Tôi buộc miệng với câu hát quen thuộc: “Nắng Sài Gòn anh đ...
-
Sự tích mặt đất và muôn loài Trái đất ngày xưa không được đẹp như bây giờ, một nửa đất sống, một nửa đất chết. Lúc ấy bề mặt quả đất ...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
-
Cảm nhận về bài thơ một chút Kon Tum của nhà thơ Tạ Văn Sỹ “Mai tạm biệt – em về phố lớn Mang theo về một chút Kon Tụm”… Vâng...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét