Thứ Hai, 1 tháng 7, 2024
Con Phèn
Chẳng biết tự bao giờ ở khu đất cù lao này bỗng mọc lên một cái chòi bằng lá nghèo nàn. Cái chòi được dựng lên chênh vênh giữa bãi đất bồi của dòng phù sa bù đắp. Trong đó có một ông già tuổi đã xấp xỉ gần đất xa trời. Không vợ không con không có ai thân thuộc trong cù lao này. Ông chỉ có duy nhất một con vật hay nói đúng hơn là một người bạn đó là con phèn. Nghe đâu ông là người miền tây lên đây lập nghiệp, một thân một mình ai cũng gọi ông là ông Chín.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Chị tôi
Chị tôi Hai bữa nay Sài Gòn hửng nắng, đường sá khô ráo đôi chút. Thật dễ chịu… Tôi buộc miệng với câu hát quen thuộc: “Nắng Sài Gòn anh đ...
-
Sự tích mặt đất và muôn loài Trái đất ngày xưa không được đẹp như bây giờ, một nửa đất sống, một nửa đất chết. Lúc ấy bề mặt quả đất ...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
-
Cảm nhận về bài thơ một chút Kon Tum của nhà thơ Tạ Văn Sỹ “Mai tạm biệt – em về phố lớn Mang theo về một chút Kon Tụm”… Vâng...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét