Thứ Sáu, 4 tháng 10, 2024
Trong gia đình 2
- 2 -
Cuối cùng, mụ La Noayden thao thao bất tuyệt rồi cũng phải chậm
lại. Mụ chỉ còn ném ra những tiếng lè nhè, sau đó thì có tiếng ngáy. Tuy gian
phòng trở lại im lặng, nhưng Perin vẫn không tài nào ngủ được. Em ngạt thở - Có
những tiếng trầm trầm ở sau em – Mồ hôi ướt như tắm từ đầu đến chân em.
Perin bước xuống, tìm kiếm và thấy được trong đám lau sậy một
con đường nhỏ chưa rõ rệt, hình như dẫn đến lều cỏ. Em đi theo con đường ấy.
Tuy nó dẫn em đến đúng chỗ, nhưng nó vẫn không đưa em vào túp lều được. Lều nằm
trên một hòn đảo nhỏ. Người ta trồng ba cây liễu để làm sườn lều. Một ao hồ ngập
nước ngăn cách túp lều với đám lau sậy. May thay có một thân cây bắc ngang hồ.
Cái cầu ấy tuy chật hẹp, ướt đẫm sương mai, rất trơn, nhưng Perin vẫn không ngại
vượt qua. Em mở cửa.
Thật ra, công việc quá đơn giản, có ngu đần mới không làm nổi!
Em để hết tâm trí vào việc làm cho nên đến khi ra về bố Chân Tháp không hét qua
mười hai lần. Bác đến bên Perin, nhưng chỉ để nhắc nhở, hơn là la mắng.
Nhanh nhẹn, Perin bắt tay vào công việc. Em lấy cán chổi đang
nằm trên mặt đất hất hết đất ở hai đầu khúc liễu, kéo nó về phía bờ mình đang đứng.
Bây giờ, Perin đã đàng hoàng ở trong ngôi nhà của mình. Em là chủ của Vương quốc,
là Nữ hoàng của hòn đảo. Em sắp đặt tên cho nó. Như những nhà thám hiểm lớn thường
làm. Perin không do dự và ngần ngại về cái tên. Trong hoàn cảnh hiện nay, còn
tên nào hay hơn cái tên: Hy vọng? cũng có mũi hy vọng, nhưng người ta không thể
lầm lẫn với đảo được!
Tối hôm ấy, Perin nằm ngủ trong túp lều đóng cửa. Trước đôi mắt
ngái ngủ, cái hình ảnh cuối cùng lướt qua, cũng như cái ý nghĩ đang trôi nổi
trong trí óc mơ màng của em, vẫn tiếp tục cuộc thăm dò quanh hòn đảo. Thật ra,
chưa chắc Perin đã mơ màng về cuộc du ngoạn mà có lẽ cả về những bữa tiệc.
Trong một cái bếp cao, to như ngôi nhà thờ, có một đội phụ bếp bé nhỏ, mặc áo
trắng, dáng điệu như bầy quỷ ranh. Chúng đang lăng xăng trên những cái bàn rộng
mênh mông và một bếp than rực lửa của địa ngục. Người đập trứng, kẻ đánh trứng.
Trứng dậy lên, nổi bọt trắng như tuyết. Các quả trứng ấy, có quả to bằng quả
dưa, có quả nhỏ như hạt đậu. Mấy chú phụ bếp chế biến những món ăn kỳ lạ. Hình
như bọn họ muốn nấu dọn trứng theo đủ mọi cách: trứng la cốc, trứng rán mỡ, trứng
rán khoai tây, trứng phomát, trứng cà chua, trứng ráng dăm bông, trứng với các
loại mứt, với rượu rum đang cháy như ánh chớp. Bên cạnh các chú, có những người
quan trọng, chắc là các bác đầu bếp. Họ đang nhào bột với trứng để làm các món
bánh ngọt, bánh rán… Mỗi lần Perin tỉnh giấc, cố cựa quậy, để xua tan giấc mộng
ngu ngốc, thì nó lại bám lấy em. Những chú phụ bếp cũng chẳng thả em ra, vẫn tiếp
tục cái công việc kỳ dị ấy. Khi còi nhà máy đánh thức Perin, em đang theo dõi
cách làm kem sôcôla. Em cảm thấy trên môi còn đượm mùi thơm và vị ngọt của món
kem.
- Đây là cô gái ấy đấy, - Taluen nói – Anh đưa cô ta đến
gặp ông Vunphran, nhanh lên!
Ông Vunphran đáp lại để chấm dứt cuộc tranh luận mà ở mỗi
bên, những lời lẽ thốt ra quá nhanh! Perin cố thu mình lại cho thật nhỏ bé,
trong khi cậu cháu họ đối đáp nhau. Em không dám cựa quậy nhưng Casimia không
thèm đưa mắt về phía em và ngay sau đó, anh ta đi ra, đưa tay dìu ông cậu. Bây
giờ, Perin mới được tự do để theo dòng suy nghĩ của mình. Ông Vunphran thật là
nghiêm khắc với cháu ông. Nhưng mà người cháu ấy cũng lạnh lùng, khô khốc và dễ
ghét quá! Họ có thương yêu nhau không? Tại sao anh thanh niên lại không dịu
dàng, thân ái với ông già đang buồn phiền về bệnh tật hành hạ? Tại sao ông già
lại nghiêm khắc đến thế, đối với một trong những người đang thay thế con trai
ông, bên cạnh ông? Trong lúc đầu óc Perin loay hoay với những câu hỏi ấy thì
ông Vunphran trở vào xưởng. Lần này, ông quản đốc dắt ông. Ông ta để ông chủ ngồi
trên một cái thùng đựng hàng hóa rồi báo ông hay công việc của tốp thợ lắp máy
đến đâu. Lát sau, Perin nghe ông quản đốc gọi hai lần:
Perin cầm tay ông Vunphran trong tay mình. Ông cảm thấy em
xúc động, run run. Những kỷ niệm được gợi lên thật là xót xa! Bởi thế, không bỏ
dở câu chuyện, ông chuyển qua những câu hỏi cần thiết, từ những câu em vừa trả
lời.
Em theo ông ta. Đến hàng hiên ông ta ngồi trên một chiếc ghế
hai chân xoạc ra hai bên như cưỡi ngựa. Ông lấy tay ra hiệu cho Perin đến trước
mặt ông ta.
Em mong ước đó là bà chủ hiệu em đã mua vải. Em đã quen biết
bà ta, sẽ đỡ bối rối khi hỏi bà những thứ mà em cần sắm. Câu nói cuối cùng của
ông Vunphran: “Cách lựa chọn sẽ xác định tính cách của cháu” làm cho câu nói dễ
sợ này càng quan trọng. Có lẽ chẳng cần lời cảnh cáo ấy em cũng không dám buông
mình trong cách ăn mặc lố lăng. Nhưng em không biết cái gì mà em cho là vừa phải
thì đối với con mắt ông Vunphran sẽ như thế nào? Trong thời thơ ấu, em đã được
biết những chiếc áo đẹp. Em đã từng mặc những chiếc áo ấy và hãnh diện được đi
vênh vang. Thật ra, những chiếc áo kiểu ấy vẫn không phù hợp với hiện nay.
Nhưng những chiếc áo giản dị nhất mà em có thể tìm được, có hợp hơn không nhỉ?
Nếu ai đó, tối hôm qua nói với em, trong lúc em đang khổ sở vì nghèo đói là người
ta sẽ cho em quần áo, vải vóc, em cũng chẳng thể tưởng tượng nổi! Thật thế, món
quà bất ngờ này làm cho em vui mừng khôn xiết. Thế nhưng nỗi bối rối và lo sợ lại
xâm chiếm em.
- Ôi! Thưa ông! Giá mà ông thấy thì ông sẽ không cho những cô
thợ của ông sống ở đó!
Đến ba giờ, như đã dặn, ông Vunphran bấm chuông gọi Perin. Họ đi xe như thường lệ đến thăm các nhà máy. Ông Vunphran không để sót một ngày nào, không đến nhà máy này, nhà máy kia, không phải để nhìn thấy tất cả, ít nhất cũng để người ta nhìn thấy ông. Ông giao mệnh lệnh cho các quản đốc, sau khi nghe những nhận xét của họ. Còn biết bao nhiêu chuyện mà ông muốn tự mình kiểm tra như thể mình vẫn còn nhìn thấy, bằng tất cả mọi phương tiện để bổ khuyết cho đôi mắt mù lòa.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Trong gia đình 3
Trong gia đình 3 - 2 - Sau bữa ăn chiều, Perin lại được nghe Phabry và Môngblơ hỏi: “Ở Xanh Pipô, Guydôm đã làm chuyện gì thế?”. Thật ra t...
-
Vài nét về văn học Đông Nam Á Đặc điểm của văn học Đông Nam Á (ĐNA) Nói đến văn học Đông Nam Á là phải nói đến sức m...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
-
Sự tích mặt đất và muôn loài Trái đất ngày xưa không được đẹp như bây giờ, một nửa đất sống, một nửa đất chết. Lúc ấy bề mặt quả đất ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét