Thứ Hai, 28 tháng 10, 2024
Ngã tư hoàng hôn 100000
Tiểu sử nhà văn Văn Quang
Suốt cuộc đời tuổi trẻ của ông Huy trôi qua bằng ba thứ công
việc đó. Có thể nói là một sự may mắn và bây giờ nhìn lại có thể coi như cái
"một thời lừng lẫy" và đó chính là mảng nuối tiếc một dĩ vãng vàng
son đã qua đi, qua mãi. Song ông thường khéo léo chôn sâu giấu chặt nỗi nuối tiếc
ấy, bởi ông đã từng nhìn thấy những người cũng như ông quá nuối tiếc đến trở
thành lố bịch, từ lố bịch trở thành kẻ giả dối hợm hĩnh vì tưởng tượng quá nhiều
để bôi son vẽ phấn cho cái "thời oanh liệt" đã qua đi của mình. Ông
Huy chỉ âm thầm nhớ đến những ngày tháng ấy và bây giờ ông nhìn lại như một nhịp
cầu vắt qua dòng sông đẹp thơ mộng và xanh biếc. Màu xanh dịu dàng của một tà
áo nào đó trong kỷ niệm. Thật thế, cuộc đời trôi qua rất nhanh, chỉ ở tuổi trên
năm mươi người ta mới thấy rõ được đời vụt qua nhanh biết chừng nào!
Cô tươi cười nhặt lại tờ báo, thản nhiên ngồi đọc. Có vô số
tiết mục để giải trí. Nào là chuyện I-Rắc tấn công Cô-Ét, chuyện thống nhất nước
Đức, vãn hồi Hòa bình Campuchia, Liên Xô đang chia năm xẻ bảy. Đấy là chuyện giải
trí thế giới. Chuyện Việt Nam thì vẫn là hàng lậu, hàng mạo hóa, hàng giả, điện
nước chập chờn khi có khi không, trộm cắp, hiếp dâm, sách báo băng video đồi trụy-
trong khi tỉnh này vẫn "lập thành tích", tỉnh kia vẫn "vượt kế
hoạch", đại hội các cấp tiếp tục đưa ra các nghị quyết chống buôn lậu, chống
tham nhũng, chống văn hóa cà chớn độc hại; rồi các nhà lý luận vẫn "phát
huy quan điểm xã hội theo chiều hướng mới", "đả phá bọn chủ trương đa
nguyên", "xây dựng nền kinh tế vững mạnh"," tổ chức lại hệ
thống ngân hàng", "cải tổ cơ cấu hành chánh liên quan đến tham nhũng
trì trệ", "đi tìm thực chất và giải pháp kinh doanh"-, các trang
khiếu nại khiếu tố thì đầy rẫy chuyện bị bắt oan, bị chèn ép, bị chiếm nhà chiếm
đất. Các mục khôi hài vẫn là chuyện đồng lương chết đói của thầy cô giáo, chuyện
các trường học làm tiền phụ huynh học sinh, chuyện mấy ông cán bộ ăn hối lộ từ
điếu thuốc lá đến vỡ nợ hàng tỉ đồng. Một tờ báo mới ra mắt đang quảng cáo báo
mình gồm mười tiết mục yêu đương đại loại như chuyện tình của Sophia Loren, trước
ngày hôn phối, yêu nhau cần biết, hạnh phúc tình yêu là gì- Câu lạc bộ làm quen
đăng vài chục nam nữ thanh niên tìm bạn bốn phương với các sở thích yêu âm nhạc,
thích thể thao, mê văn chương, khoái du lịch. Chỉ còn một thứ khoái không ai chịu
nói thật.
- Dễ quá. Mai Cơn, nghe có vẻ tên Ăng-lê, chỉ là cô gái có
tên Lê Thị Mai, sinh năm 1958 tại phố Hàng Kênh thị xã Hải Phòng. Con ông Lê
Văn Tất, anh hùng lực lượng vũ trang nhân dân, anh hùng bắn máy bay Mỹ rồi anh
hùng vì bị máy bay Mỹ bắn chết. Chồng của Mai là Hoàng Việt Chiến, phó tiến sĩ,
ủy ban khoa học nhà nước, vợ đã từng là chủ nhiệm cửa hàng hợp tác kinh doanh,
bởi vậy mới có hai triệu lít xăng để thụt két. Đặc điểm nhận dạng cao một mét
năm tám, có vết sẹo mờ nghiêng trên mắt trái, có nốt ruồi đỏ mi mắt phải. Bản
tính vui buồn bất thường nên gọi là Mai có cơn, gọi tắt là Mai Cơn. Khi ở tù
ra, bỏ chồng- đúng ra là bị chồng bỏ. Hiện vẫn sống độc thân. Đối tượng cần được
theo dõi. Đấy là lý lịch trích ngang, nguyên xi.
Hai bờ vai chạm nhau, hai mái tóc sát lại, họ trở nên ôn hòa
thân mật, rủ rỉ tâm sự như đôi chim trong bóng rợp của chòm lá cây dày đặc.
Trong khi đó Phúc Bệu và cô tình nhân trẻ đang lắc lư theo một điệu disco sôi động.
Một nam ca sĩ trẻ ăn mặc theo kiểu nửa mọi da đỏ, áo da thú ngắn tay, đeo chuỗi
hạt dài tận rốn; nửa cao bồi Texas, quần Jean màu đất vá hai miếng đen sì giữa
hai đầu gối, chân đi giầy "bốt" cao cổ có cựa phía sau gót, vặn vẹo
theo tiếng gào rú của một bài ca man dại với cái giọng cố làm ra khàn khàn như
ca sĩ da đen. Phải nói rằng anh ta giống hệt hình ảnh một ca sĩ nào đó trong những
cuốn băng video mới được nhập vào Việt Nam. Cái tài bắt chước dập khuôn ấy làm
thành một nét văn minh điển hình của thành phố vừa trải qua hàng chục năm buồn
tẻ, bây giờ mới được nhỏ giọt đôi chút đời sống xì hơi. Dù sao nó cũng còn hơn
là cái thời kỳ một nữ ca sĩ biểu diễn trên truyền hình chỉ cần nhún nhảy vài
cái, ngoáy mông tí ti, tức khắc bị phê bình kiểm điểm và treo giò một thời gian
dài, người ta gọi là "một thời để chết, một thời để rách". Cũng may
cái thời gian ấy đang lột xác, đang qua dần. Song người ta đều hiểu rằng con rắn
muốn tồn tại cần phải lột xác, cho nên ở đây người ta đang ăn chơi, đang vung vẩy
xì hơi, nhưng ai nấy vẫn giữ tư thế phòng thủ tối đa bởi con rắn chỉ không nguy
hiểm khi không còn phải là con rắn. Phúc Bệu và Khánh đều hiểu rõ điều ấy, một
nguyên tắc của cuộc sống hai mặt cực kỳ tương phản, cực kỳ tế nhị. Không cho
phép bất cứ ai phạm sai lầm. Bộ mặt đạo đức càng đẹp bao nhiêu càng giúp bộ mặt
phi đạo đức thành công bấy nhiêu. Xét cho cùng cái nguyên tắc ấy cũng không xa
lạ gì. Tuy nhiên ở đây người ta không cần che giấu nó, người ta đều nhìn ra
nhau như một với một là hai và người ta hồn nhiên chấp nhận hai mặt ấy như một
lẽ sống còn trong con đường một chiều, không có gì phải bàn cãi lôi thôi.
Ông rùng mình nghĩ tới một ngày gần đây, ông từ giã quê hương
này ra đi, đoạn tuyệt với quá khứ, xa rời quê hương để nhận lấy cuộc sống của kẻ
lưu vong no đủ, nhưng sẽ cực kỳ cô đơn, cực kỳ buồn thảm trong cái tuổi già bất
lực trước lớp sóng vĩ đại của tuổi trẻ. Ông sẽ bị nhận chìm trong cơn bão tố
văn minh cơ khí, sẽ bơ vơ ôm hộp sữa lớn và chiếc bánh mì đi trong hoang mạc.
Ông nghĩ vậy nhưng ông vẫn phải đi, vẫn phải đợi chờ cái ngày tươi đẹp mà đau đớn
kia đang tới. Ông không còn con đường nào khác nữa. Sinh lộ hay là mê lộ? Ông
không muốn trả lời câu hỏi này. Ông chỉ biết rằng ông phải ra đi như kẻ khát giữa
sa mạc phải đành uống ly nước đắng đục ngầu cát sạn. Ông cũng muốn bắt chước những
người khác, giả vờ quên, tự đánh lừa mình rằng ly nước ngọt ngào thơm phức như
mùi Coca-Cola của Mỹ. Ông không còn là cậu trai trẻ mang tâm trạng của kẻ
"ra đi tìm đường cứu nước", cũng không thể mang nỗi háo hức ra đi như
cánh chim tung gió tìm đến một phương trời bao la để trở thành Phượng Hoàng.
Ông ra đi vì tương lai của những đứa con, ông ra đi vì chính ông cần thoát khỏi
tình trạng khốn khổ trong cái gia đình bất hạnh này. Ông ra đi để thay đổi môi
trường xã hội, tìm hy vọng vào một tình trạng mưu sinh dễ chịu hơn. Chính vì vậy,
ông chấp nhận tất cả với dự tính mơ hồ rằng ông ra đi rồi sẽ trở về nếu cuộc sống
ở đó thật sự là địa ngục. Ông đã từng ở dưới chín từng địa ngục rồi thì có thêm
một địa ngục thứ mười cũng không thể khổ hơn. Tuy nhiên từng địa ngục thứ mười
biết đâu lại chẳng ở thiên đường và sẽ là nhà tù dành cho kẻ cô đơn già cả và dễ
dàng trở thành tàn phế? Ông sẽ ngoi ngóp bơi một mình trong nước lạnh của biển
đêm đen sì mênh mông nhìn lên bầu trời đầy sao.
Thế là hôm sau bốn người bạn kéo đến nhà Huy. Họ được gia
đình Huy đón tiếp niềm nở. Căn nhà Huy là một dinh cơ đồ sộ ngay đầu làng rộng
khoảng một mẫu tây. Trước hết là chiếc cổng gạch bề thế, hai cánh cổng gỗ lim nặng
nề lên màu đen bóng như thép. Xung quanh là hàng rào tre dày đặc. Bao vây phía
trong dinh cơ là ao cá thay cho những hào sâu. Phía trong nữa là một hàng rào gạch
cao vút. Lối đi vào được lát gạch trên hai cái ống cống lớn. Bên trong lại một
lần cổng gạch cánh gỗ y như cổng trước. Bốn góc dinh cơ là bốn cái chòi gác nhô
cao khỏi những mặt tường cắm đầy mảnh chai sắc nhọn. Trong cổng là một chiếc
sân gạch bát tràng mỗi chiều khoảng ba mươi thước. Phía tay phải là tường hoa
chạy dọc để phân cách sân và một khu vườn xanh tốt đủ các loại cây bưởi, vải,
na, chanh, lựu- Phía trái là một căn nhà kiểu Tây được gọi là nhà khách. Sát đầu
nhà khách là một căn nhà gỗ rộng thênh thang, lợp ngói, nền cao được gọi là nhà
thờ từ đời ông cố ông kỵ. Nhìn từ cổng thẳng vào là một căn nhà đối diện cũng
giống như nhà khách dùng làm nhà ở gồm nhiều phòng. Phía sau đó lại là một sân
gạch bát tràng vừa bằng sân trước. Xung quanh là "hậu dinh" gồm các
loại nhà ngang, nhà trống, nhà bếp dài. Tiếp đó là một nhà kho dùng để thóc với
những cót thóc kềnh càng sát mái nhà và đầu kho là gian để các loại nông cụ. Rồi
đến các loại chuồng gà, chuồng chim bồ câu-
Suốt thời gian đó, Huy vẫn cố bám lấy trường học di tản từ
nơi này qua nơi khác trong bốn năm đầu của cuộc chiến. Cuối năm 1948 anh mới phải
bỏ học bỏ làng, theo gia đình tản cư lên vùng Việt Bắc. Tại đây, gia đình Huy lại
nhìn rõ thành phần "địa chủ cường hào" của mình đã đến ngày bị điệu
ra pháp trường, nên tìm cách lẩn tránh lang bạt từ Hòa Bình đến Việt Trì, Thái
Nguyên, Tuyên Quang. Hơn một năm sau, Huy cùng gia đình trở lại thành phố. Anh
tiếp tục cắp sách đến trường. Nhưng vừa đậu xong mảnh bằng tú tài, tức khắc anh
nhận được lệnh động viên vào trường sĩ quan do người Pháp chỉ huy. Lúc này người
ta bắt đầu phát động phong trào "Chống Cộng Bảo Vệ Tự Do". Anh chấp
nhận lý tưởng ấy, nhưng từ đáy sâu tâm tư, anh thừa biết nó cũng chỉ là thứ
chiêu bài dành cho những mục tiêu khác của các cường quốc mà với tuổi trẻ non nớt,
anh chưa thể nắm được là cái gì. Song điều chắc chắn nó phải gắn với quyền lợi
của những anh khổng lồ dù diễn ra dưới hình thái nào chăng nữa.
Sau những ngày phép, Huy chuyển tới một đơn vị bộ binh theo lệnh
của Đệ Tam Quân Khu ở Hà Nội. Đại đội của anh được chỉ định tăng cường bảo vệ
an ninh trực tiếp cho Phi Trường Cát Bi Hải Phòng. Cả đại đội dựng tăng ở sát
hàng rào kẽm gai, suốt ngày bận rộn đào công sự chiến đấu, giao thông và bố trí
thêm các cộng sự phòng thủ vì tình hình quân sự mỗi lúc một khẩn trương. Quân đội
Pháp không còn được coi là một đội quân tinh nhuệ của một trong những cường quốc
trên thế giới. Tình hình chính trị khủng hoảng của nước Pháp kéo dài. Sự suy sụp
về kinh tế và thắng lợi chính trị của phe xã hội Pháp đã đánh những đòn mạnh mẽ
vào chủ nghĩa thực dân của các ông trùm tài phiệt, quân chủ. Tất nhiên, quân đội
viễn chinh Pháp tại Đông Dương cũng suy yếu theo. Ngược lại, lực lượng Cộng sản
Việt Nam được các nước theo chủ nghĩa Cộng sản tích cực yểm trợ, đã lớn mạnh
thêm, đủ sức quật lại những chiến dịch càn quét lớn của Pháp.
- Bác thì vậy song chúng cháu hiểu rằng nhiều người ở đây vẫn còn đôi chút "đố kị" với chúng cháu. Cháu hiểu là do hoàn cảnh tạo nên. Giả dụ như nhà mình thì bị một ông cán bộ ngang nhiên ở trong khi chính mình phải đi ở thuê, ở đậu. Ai mà không giận. Hay là đa số viên chức có quyền hành đều là người Bắc trăm phần trăm, sự va chạm trong tiếp xúc làm người Nam bực bội. Ngay cả đến các công ty, xí nghiệp, những chỗ làm ăn ra tiền, mấy ông bà con ông cháu cha cán bộ miền Bắc cũng chiếm đa số nên gây ra nhiều chuyện kỳ thị sâu sắc. Cháu hiểu rõ điều đó lắm và cháu chỉ thấy buồn. Đáng lẽ dân tộc mình phải là một.
Văn Quang
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
XXXXNgã tư hoàng hôn 2
Ngã tư hoàng hôn 2 Chương 12 Mỗi lần ông Tuân đổi chức vụ - đúng hơn là đổi địa vị - nhà ông lại tăng nhịp khách khứa viếng thăm. Tất nh...
-
Vài nét về văn học Đông Nam Á Đặc điểm của văn học Đông Nam Á (ĐNA) Nói đến văn học Đông Nam Á là phải nói đến sức m...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
-
Sự tích mặt đất và muôn loài Trái đất ngày xưa không được đẹp như bây giờ, một nửa đất sống, một nửa đất chết. Lúc ấy bề mặt quả đất ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét