Mưa trong nhạc Trịnh
“Diễm xưa”, một tình khúc nổi tiếng của nhạc sĩ Trịnh Công
Sơn, mà phần lớn người Huế đều yêu thích; cũng được người Nhật yêu thích, chuyển
ngữ với tựa đề “Utsukushii Mukashi”, rồi lại được Đại học Kansai Gakuin chọn
làm nhạc phẩm đưa vào chương trình giảng dạy trong bộ môn Văn hóa và Âm nhạc; bắt
đầu bằng những ca từ:
“Mưa vẫn mưa bay trên tầng tháp cổ,
Dài tay em mấy thuở mắt xanh xao,
Nghe lá thu mưa, reo mòn gót nhỏ,
Đường dài hun hút cho mắt thêm sâu...”
Trong ký ức “Diễm của những ngày xưa”, Trịnh
Công Sơn kể lại: “Thuở ấy có một người con gái rất mong manh, đi qua những
hàng cây long não lá li ti xanh mướt để đến trường Đại học Văn khoa ở Huế. Nhiều
ngày, nhiều tháng của thuở ấy, người con gái ấy vẫn đi đi qua dưới những vòm
cây long não. Có rất nhiều mùa nắng và mùa mưa cũng theo qua... Mùa mưa Huế,
người con gái ấy đi qua nhòa nhạt trong mưa giữa hai hàng cây long não mờ mịt...”
Để giải thích hiện tượng một tâm hồn “buổi chiều ngồi
ngóng, những chuyến mưa qua”, rồi thắc mắc “chiều này còn mưa, sao em
không lại?”, có thể hiểu tương tự như cơ chế hình thành phản xạ có điều kiện của
Pavlov trong y học. Đó là sự lập đi lập lại của một sự việc (những “buổi chiều...
em... lại”) trong một điều kiện tự nhiên nhất định (“những chuyến mưa qua”), tạo
nên một phản xạ có điều kiện trong... tâm thức. Và khi điều kiện tự nhiên ấy xảy
ra (“chiều này còn mưa”), lập tức có phản xạ liên đới là “ngồi ngóng” hiện tượng
kèm theo (“em... lại”), nhưng nếu hiện tượng kèm theo không có, sẽ gây trong
tâm tư một thắc mắc “sao em không lại”?!.
Nói về sinh thái học nhân văn, giáo sư Trần Quốc Vượng bảo rằng
văn hóa - nhân văn Huế đã “dựa theo và thích nghi với hệ sinh thái tự nhiên”.
Đường vô xứ Huế loanh quanh, phần lớn diện tích của Thừa
Thiên - Huế có địa hình đồi núi tạo thành một vòng cung từ phía tây xuống phía
nam. Các dãy núi cao của Trường Sơn Bắc ăn lan ra sát biển và đột ngột chấm dứt
ở phía nam của tỉnh bằng một mạch núi cao lên đến trên 1000m đâm thẳng ra biển
và kết thúc bằng hòn Sơn Trà ở phía đông núi Hải Vân như một bức tường thành đồ
sộ chắn gió mùa đông bắc, nên các đợt gió mùa hầu như không còn đủ sức vượt qua
dãy núi cao này.
Do vậy, bao nhiêu lượng hơi nước trong không khí của gió mùa
đều tích đọng ở Huế gây nên mưa và rét, và đây là vùng có lượng mưa vào loại
nhiều nhất nước ta. Đặc biệt mưa Huế là loại mưa lệch pha: ở hai miền bắc nam
thì có hai mùa mưa và khô gần như trùng nhau trong hai nửa thời gian của năm với
hai mốc khoảng tháng 4 và tháng 10 dương lịch, còn ở Huế mùa mưa lại trùng với
mùa đông lạnh.
Vào những lúc thời tiết đông lạnh mưa như vậy, người Huế ít
ra khỏi nhà, thường nhìn mưa mà hồi ức với những kỷ niệm xưa... Từ đó hình
thành nên một trong những nét của phong cách người Huế là thường trầm tư mặc tưởng,
sống hướng nội hơn hướng ngoại, thích sâu lắng, không thích khoa trương ồn
ào...
... Kiểu mưa Huế ấy, đã được mô tả rất đặc sắc: “trời còn
làm mưa, mưa rơi mênh mang/ thênh thang...”, hoặc “mưa kéo dài lê thê những
đêm khuya lạnh ướt mi”, hoặc:
“Chiều chủ nhật buồn,
Nằm trong căn gác đìu hiu,
Ôi tiếng hát xanh xao của một buổi chiều,
Trời mưa trời mưa không dứt,
Ô hay mình vẫn cô liêu...”
Và so sánh với mưa các xứ khác, nhạc sĩ đã cho thấy rõ:
“Em còn nhớ hay em đã quên,
Nhớ Sài Gòn mưa rồi chợt nắng...”
Trịnh Công Sơn tâm sự: “... Thường thường, con người có thói
quen sống bằng kỷ niệm, và khi một tác phẩm được gắn liền với kỷ niệm thì tác
phẩm ấy đã sẵn có bề dày của sự ưu ái rồi!”.
Hãy theo dõi tiến trình xao xuyến của nhạc sĩ về kỷ niệm “yêu
nhau yêu cả đường đi” trong không gian mưa... Với sự tả thực, khi thì “nghe lá
thu mưa, reo mòn gót nhỏ...”, khi thì “mưa thì thầm, dưới chân ngà...”; nhưng
khi những hình ảnh ấy chỉ còn là ký ức thì nhạc sĩ lại xót xa “... trên bước
chân em, âm thầm lá đổ...”. Cho nên, phản xạ Pavlov “... bước chân em xin về
mau...” vẫn tiếp diễn mãi như hiệu ứng domino:
“Người ngồi xuống, mây ngang đầu,
Mong em qua, bao nhiêu chiều...”
Một lối tu từ được nhạc sĩ sử dụng để ẩn dụ “còn mưa xuống
như hôm nào, em đến thăm...”, mà “người ngồi đó, trong mưa nguồn, ôi yêu
thương, nghe đã buồn...”, thì tính chất cơn mưa lại là một đối trọng được đặt
ra để so sánh:
“Mưa có buồn bằng đôi mắt em?...
Mưa có còn buồn trong mắt trong?”
Là người Huế, các điệu hò mái nhì, mái đẩy man mác nước sông
Hương chính là một biểu hiện rõ nét tính cách sâu lắng trong tâm hồn; cho nên
những tiếng rơi của cơn mưa lại được ẩn dụ qua điệu ru “thôi ngủ đi em, mưa ru
em ngủ...” là điều rất kỳ lạ:
“Trời còn làm mưa, mưa rơi mênh mang...
Lời ru miệt mài, ngàn năm ngàn năm,
Ru em nồng nàn, ru em nồng nàn...”
Đó là những cơn mưa thực thể, nhưng ở nhạc sĩ họ Trịnh lại
còn có những cơn mưa trong tâm thức:
“Nghe mưa nơi này, lại nhớ mưa xa,
Mưa bay trong ta, bay từng hạt nhỏ...”
Hoặc:
“Đôi khi, trên mái tình ta, nghe những giọt mưa,
Tình réo tình âm thầm, sầu réo sầu, bên bờ vực sâu...”
Giải thích ý nghĩa tác phẩm của mình, Trịnh Công Sơn
nói: “Âm nhạc của tôi, nói cho cùng chỉ là những kỷ niệm của tôi và rồi sẽ
là kỷ niệm của người nghe...”. Vì thế, giáo sư Cao Huy Thuần nhận xét: “Cảnh,
tình và người trong Trịnh Công Sơn là cảnh Huế, tình Huế, người Huế... Sau này
Sơn rời Huế và Sài Gòn, chất thơ trong nhạc của Trịnh Công Sơn vẫn là chất Huế,
nguồn thơ vẫn chảy từ Huế. Vô số những bài hát của Sơn đều ướt và mưa. Vì Huế
là xứ của mưa dầm. Mưa mùa đông, mưa mùa hè, mưa sợi nhỏ, mưa sợi to, mưa tỉ
tê, mưa ray rứt, cảnh mưa trong Trịnh Công Sơn buồn nhưng rất đẹp...”.
Cuối cùng, nhạc sĩ bộc bạch, cho dù suối nguồn tạo cảm hứng
trong tình ca của mình xuất phát như thế nào, vẫn không thể thiếu được một điều
kiện tự nhiên:
“Từng người tình bỏ ta đi như những dòng sông nhỏ,
Ôi! những dòng sông nhỏ, lời hẹn thề... là những cơn mưa...”
Và đó chỉ là một tiền đề, một tiền đề để người nghệ sĩ ước
mong được tiếp tục cuộc hành trình của mình:
“Xin hãy cho mưa qua miền đất rộng,
Để người phiêu lãng, quên mình lãng du...”
14/12/2006Anh Huy
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét