Duyên Anh và tôi 2
Chương 4
Khoảng cuối tháng 3, đầu tháng 4, 1988, Julie và Trần Đình Thục
mời anh chị Duyên Anh đến ở chơi nhà hai người. Thỉnh thoảng, tôi ghé chơi thăm
Duyên Anh; Julie kho thịt, nấu canh cà chua, mấy anh em cùng ăn; còn Trần Đình
Thục hay làm món Tây, đãi chúng tôi với rượu vang.
Thời gian này, Julie đang sống với Trần Đình Thục ở căn nhà xinh xắn trên đường
Edwards, thành phố Westminster; vườn hoa sau nhà có một hồ nhỏ nuôi cá vàng.
Trần Đình Thục là một nghệ sĩ có thực tài. Nhiều người biết anh qua nghệ thuật
nhiếp ảnh, trình bày bìa sách, poster, và bìa băng nhạc. Có lẽ, ít người biết
anh vốn là một kiến trúc sư, tốt nghiệp Đại Học Kiến Trúc Saigon, một họa sĩ
chuyên vẽ truyện bằng tranh tiếng Pháp, và từng cộng tác với các nhà xuất bản
bên Âu Châu. Tôi được xem một số họa phẩm của Trần Đình Thục; và thật sự khâm
phục cái tài hoa trong nét vẽ độc đáo của anh.
Julie, mà tên tuổi gắn liền với Mùa Thu Chết của Phạm Duy, đã gặp gỡ và thân
thiết với Duyên Anh từ mấy năm trước tại Paris. Trần Đình Thục biết Duyên Anh,
qua Bùi Bỉnh Bân. Cả Trần Đình Thục và Julie đều coi Duyên Anh như người anh lớn
trong nhà. Họ dành cho anh chị Duyên Anh một phòng riêng.
Một buổi tối, khoảng hơn 10 giờ, tôi đã lên giường, sắp sửa ngủ; chuông điện
thoại chợt vang lên. Tôi nhấc máy. Đầu giây bên kia, tiếng Duyên Anh:
- Em xuống đây, đón anh ngay về Pasadena đi.
Tôi hỏi:
- Có chuyện gì vậy anh?
Duyên Anh có vẻ gay gắt:
- Cứ xuống đây ngay đi. Rồi anh sẽ kể cho nghe.
Tôi mặc vội quần áo, phóng xe xuống đến nơi, đã thấy Duyên Anh ngồi trước cửa,
chiếc va li nhỏ đặt bên cạnh.
Vừa thấy tôi, anh xách va li, bước vội ra. Tôi vòng tay, mở cửa sau cho anh bỏ
va li vào. Duyên Anh vừa vào ngồi phía trước, đã nói ngay:
- Mẹ nó, bực mình quá!
Tôi sang số, quay qua hỏi:
- Chị đâu rồi anh?
Vừa lúc đó, chị Duyên Anh từ trong nhà chạy ra, đưa tay vẫy, như muốn ra dấu
cho xe ngừng lại. Nhưng Duyên Anh đã giục tôi:
- Phóng luôn đi!
Tôi rồ ga, cho xe vòng ngược ra đại lộ Westminster, hướng về Freeway 405. Duyên
Anh nói:
- Vừa mới cãi nhau một trận kịch liệt.
Tôi hỏi:
- Đầu đuôi như thế nào?
- Bà ấy nhất định cho là anh ngủ với con Julie.
Tôi thắc mắc:
- Nhưng cái gì khiến cho chị ấy nghĩ như thế?
- Buổi chiều thu dọn phòng, bà ấy thấy có chiếc bít tất trẻ con ở cuối chân giường.
Rồi nhất định bảo đó là bít tất của Julie.
- Sự thật bít tất ấy của ai?
- Của con thằng Joe Marcel. Vợ nó bế con vào phòng của anh và bà ấy, thay tã
cho đứa bé. Sáng nay, vợ chồng Joe Marcel đến chơi mà. Một chiếc vớ của đứa bé
tụt ra hồi nào, chúng nó đâu có để ý?
Tôi thắc mắc:
- Sao anh không giải thích cho chị ấy hiểu như thế?
Duyên Anh “hừ” một tiếng:
- Bà ấy có chịu nghe anh nói đâu!
- Nếu không nghe, sao anh không nhờ vợ chồng Joe Marcel gọi lại, kể rõ đầu
đuôi. Hoặc họ đem chiếc vớ kia tới. Hai chiếc vừa một đôi là coi như anh được
giải oan thôi.
Duyên Anh chép miệng:
- Nghĩ được như em thì làm gì có chuyện!
Yên lặng một lúc, anh nói:
- Thằng Thục nó như em của anh. Anh đâu có thể làm những chuyện để nó coi thường
anh được.
Tôi không hỏi gì thêm, lặng lẽ lái xe đưa anh về Pasadena. Hôm sau, chị Duyên
Anh gọi điện thoại lên, nhưng anh còn giận chị, không nói chuyện. Chị Duyên Anh
lên Rowland Heights, ở nhà một người bạn mấy ngày, trước khi trở về Pháp.
Về phần Duyên Anh, cuốn hồi ký văn nghệ Nhìn Lại Những Bến Bơø đã xong. Trong mấy
hôm sau đó ở nhà tôi, anh quay sang làm thơ. Chiều nào tôi đi làm về, anh cũng
gọi tôi vào, đọc cho tôi nghe những bài thơ anh mới làm xong trong ngày. Ý tứ
và ngôn ngữ trong những bài thơ này rất lạ:
Đôi Mắt Ấy
Nó nhìn chim họa mi đậu trên cành véo von hót, tưởng rằng kên kên rỉa xác
Nó nhìn chim én bay về dựng mùa Xuân, tưởng rằng phi cơ vận tải đạn bom
Nó nhìn dòng sông phù sa mầu mỡ, tưởng rằng đại dương mênh mông máu đỏ
Nó nhìn ruộng nương xanh ngát hiền hòa, tưởng rằng mộ bia chi chít tha ma
Nó nhìn núi rừng thơ mộng, tưởng rằng xương khô chất đống
Nó nhìn em bé nô đùa, tưởng rằng quỷ sứ hò hét tung hô
Nó nhìn cuộc đời, tưởng rằng hắt hiu tàn tạ
Nó nhìn con người, tưởng rằng chết queo mục rã
Tưởng rằng nước mắt không rơi, tưởng rằng đã hủy diệt nụ cười
Nó nhìn em sảng khoái, nó nhìn anh, nhìn nhân loại
Nó nhìn xa không thấy
Ta tội nghiệp hận thù
Mơ Ước
Cho tôi một thế giới loài người hữu nghị bằng trái tim của đôi trai gái si tình
Cho tôi một thế giới không thép gai chủ nghĩa rào lấp biên thùy
Không giấy thông hành xét hỏi đến đi
Cho tôi một thế giới đạn nổ thành áo cơm, bom nổ thành hạnh phúc khôn cùng
Cho tôi một thế giới phản lực cơ chiến lược chở tình thương, tiềm thủy đĩnh
nguyên tử thám hiểm đáy biển mộng mơ
Cho tôi một thế giới không ai còn thèm nghĩ cách giết nhau, không còn ai sống
chết đớn đau
Cho tôi một thế giới không còn nhà lao, trại tập trung, kẻng tù, xà lim,
cachot, song sắt, xích còng
Cho tôi một thế giới trò chơi con nít thay chiến tranh, thù hận tiên phong
giăng biểu ngữ hòa bình
Cho tôi một thế giới loài người gặp nhau nói chuyện thật nhiều
Tình yêu
Di Chúc Của Một Lãnh Tụ
Ông ta đứng giữa trái đất hò hét “ Hãy diệt nhân loại theo lệnh ta
Nhân danh chủ nghĩa tinh hoa, nhân danh giáo điều kỳ bí, nhân danh ý thức hệ,
nhân danh bá chủ hoàn cầu
Hãy hận thù, hận thù là lý tưởng
Hãy hủy diệt hạnh phúc, hãy thắt cổ ước mơ
Hãy xây dựng trại tập trung, nhà tù, hãy rào vây biên giới”
Ngày kia lãnh tụ mệt mỏi, chủ nghĩa âm binh rã rượi, chém giết đã chán chường
Lãnh tụ ung thư óc, nằm trên giường
Phút lâm chung, nói những lời rất thực:
“ Hãy ước mơ, vì ta chưa hề biết mơ ước
Hãy yêu thương, vì ta chưa hề biết thương yêu, cứ mải hận thù
Cái vĩ đại bé tí teo
Nhân danh hạnh phúc, hãy xây dựng lại con người
Khắp nơi trên trái đất
Chủ nghĩa, căm hờn, đao binh, lãnh tụ muôn năm
Ném vào thùng rác.”
Cứ mỗi lần đọc xong một câu thơ, một bài thơ ưng ý, Duyên Anh lại cất tiếng cười
sảng khoái. Chắc chắn, không bao giờ tôi quên được giọng cười hồn nhiên, dòn
tan và khuôn mặt rạng rỡ của Duyên Anh khi đọc thơ và những đoạn văn vừa viết
cho tôi nghe. Đôi khi, tôi chân thành góp ý với anh. Những điều tôi nói, có khi
anh nghe, có khi anh nhất định bảo thủ ý kiến của mình.
Một lần, sau khi nghe Duyên Anh đọc Bài Lưu Đầy anh viết tặng Kiều Vĩnh Phúc
năm 1987, tôi góp ý với anh về hai câu
Cá sấu chưa cười rung tiệc máu
Diều hâu vẫn khóc rỉa moi thây
Tôi nói:
- Em đề nghị anh thay chữ diều hâu bằng kên kên thì hay hơn. Vì em nghĩ, chỉ
kên kên mới moi rỉa xác chết, chứ diều hâu không có thói quen đó.
Anh nói ngay:
- Ừ, để khi nào in, anh sẽ sửa lại như em bảo.
Duyên Anh ở nhà tôi hơn một tuần, rồi Julie và Trần Đình Thục lại mời anh về đường
Edwards ở chung với hai người.
Lúc ấy là tuần lễ cuối cùng của tháng 4, 1988. Tuần lễ định mệnh của Duyên Anh.
*
* *
Chiều 30 tháng tư, 1988, Trần Đình Thục gọi điện thoại cho tôi. Giọng anh có vẻ
hoảng hốt:
- Anh Hiền, anh biết tin gì chưa?
- Tin gì vậy anh Thục?
- Anh Duyên Anh bị hành hung. Đang hôn mê. Hiện ở bệnh viện Humana.
Bàng hoàng, tôi hỏi Trần Đình Thục đường đến bệnh viện, và phóng xe xuống
Westminster. Gặp Thục ở bên ngoài khu cứu cấp, anh nói:
- Để tôi đưa anh vào. Nhà thương họ chỉ cho thân nhân anh ấy vào thôi. Lý do an
ninh.
Tôi và Thục vào bên trong. Tôi giơ tấm thẻ có dán ảnh, nơi làm việc cấp, nói với
người y tá trực “Tôi là em của nạn nhân vừa được đưa vào đây ban nãy.”
Nhìn thấy tên tôi, cũng họ Vũ, và nhất là thấy Trần Đình Thục, người đưa Duyên
Anh đến bệnh viện, bà y tá cho vào.
Duyên Anh nằm một mình trong phòng, đôi mắt nhắm nghiền. Tấm khăn trải giường đắp
từ ngực trở xuống. Tôi quay sang hỏi Trần Đình Thục. Anh kể:
- Trưa hôm nay, anh Duyên Anh đi với anh Lê Quý An, tôi và em tôi đến khu Bolsa
Mini Mall, định ăn trưa ở quán Ngân Đình. Chúng tôi gặp Mai Thảo, bác sĩ NM và
bác sĩ NTV ở trước cửa quán. Duyên Anh dừng lại nói chuyện với họ chừng mươi,
mười lăm phút. Ăn trưa xong, khoảng 1 giờ, chúng tôi đang đi bộ về phía đường
Bolsa, thì bốn tên từ phía sau trờ tới. Một tên vỗ vai Duyên Anh. Ngay khi anh
vừa quay lại, nó đánh thật mạnh vào thái dương bên trái, rồi bồi thêm một cú
móc ở dưới cằm. Duyên Anh ngã quỵ xuống. Sự việc xảy ra thật đột ngột, không ai
kịp phản ứng. Anh Lê Quý An la lên ầm ĩ “Tại sao các cậu lại đánh người ta?”
Tên đánh Duyên Anh bỏ chạy về phiá đường Bushard. Tôi chỉ kịp giơ máy ảnh chụp
được phía sau lưng nó. Chúng tôi xốc Duyên Anh, dìu anh đến ngồi trước bậc thềm,
bên ngoài phòng chụp quang tuyến của bác sĩ NM.
Tôi hỏi:
- Các anh có gọi cấp cứu ngay không?
- Có chứ. Ngay sau khi chúng tôi đặt DuyênAnh ngồi xuống, tôi để anh Lê Quý An
và chú em tôi coi chừng anh ấy, còn tôi chạy vào phòng quang tuyến, xin bác sĩ
NM làm ơn ra coi cho Duyên Anh. Có cả bác sĩ NTV cũng đang ngồi trong đó nữa.
- Các ông ấy ra ngay chứ?
- Không có ai ra cả. Bác sĩ M bảo tôi, ông ta không khám bệnh, chỉ chụp quang
tuyến thôi.
- Như vậy, ai gọi 911?
- Lúc tôi ra ngoài, anh Lê Quý An đang xin nhân viên ở đó gọi dùm.
- Bao lâu thì xe cứu thương mới tới?
- Khoảng hai mươi phút sau.
- Suốt trong thời gian đó, không ai ngó ngàng gì đến Duyên Anh?
- Không có ai cả. Tôi lấy làm lạ, vì sao hai ông bác sĩ đó không thể bước ra
ngoài nhìn Duyên Anh một chút, dù trước đó một tiếng, họ đã bắt tay, và nói
chuyện với anh ấy.
Tôi nói:
- Anh không biết là bất cứ trong nghề gì cũng có những người đầy ắp lương tâm
chức nghiệp, và một thiểu số hèn mạt, đánh mất nhân tính rồi hay sao?
Trần Đình Thục không trả lời tôi, chỉ buồn bã than:
- Tôi đã cố tránh, không muốn để anh ấy đi ra ngoài nhiều…!
Tôi nói:
- Chúng ta đều lo lắng cho anh ấy cả. Anh ấy có nhiều kẻ thù quá.
Tôi xót xa nhìn Duyên Anh đang nằm thiêm thiếp. Bên tai tôi, văng vẳng lời bác
sĩ Hoàng Văn Đức, khi hai chúng tôi đi cạnh Duyên Anh, hôm ra đón anh ở phi trường
Los Angeles: “Chú thấy không, những chiến sĩ chống cộng có tầm vóc như Duyên
Anh ở hải ngoại, không còn mấy người đâu. Mình phải bảo vệ chú ấy mới được.”
Chúng tôi, những người yêu mến Duyên Anh, đã không thể làm gì hơn để bảo vệ anh
cho đúng mức được. Làm sao có thể giữ anh ở mãi trong nhà? Đôi khi, nghe anh em
nào khuyên anh nên thận trọng lúc ra đường, ghé chỗ nọ, chỗ kia, Duyên Anh thường
cười lớn: “Tao cóc sợ gì chúng nó. Duyên Anh này đang thèm được chết đây!”
Tôi đau đớn nhìn Duyên Anh nằm bất động, chơi vơi giữa biên giới của sống và chết.
Căn phòng thật yên tĩnh. Chỉ có tiếng máy lạnh rì rì, tiếng thở dồn dập của một
Duyên Anh đôi môi khô nứt nẻ, ống thở qua mũi và giây nhợ chằng chịt nối với
các màn ảnh.
Tôi tiến lại sát giường, đặt nhẹ tay lên ngực Duyên Anh. Anh bỗng mở mắt nhìn
tôi, khe khẽ gật đầu. Anh muốn nói với tôi điều gì đó, nhưng đôi môi chỉ hơi mấp
máy, và cổ họng anh phát ra những âm thanh gờ gờ, tôi không hiểu được. Rồi cơn
nấc liên tục tràn tới, mỗi tiếng nấc kèm theo một co giật, khiến anh oằn người
lại; nét đau đớn hiện rõ trên khuôn mặt anh. Những giọt nước mắt trào ra từ
khóe mắt anh.
Nước mắt tôi cũng rơi, không biết tự bao giờ…
Từ hôm đó, cứ vài ba ngày, tôi lại xuống thăm anh một lần. Vì có tên trong danh
sách sáu người nhà thương đã biết, tôi vào thăm anh dễ dàng. Trong thời gian
Duyên Anh nằm nhà thương, Đặng Xuân Côn và Thiên Chương, trưởng nam của Duyên
Anh, hầu như ở suốt ngày trong đó với anh.
Sáng thứ bảy của tuần lễ thứ ba, sau ngày Duyên Anh vào nhà thương Humana, tôi
đến thăm anh, như thường lệ. Lên thang máy, vào khu vực quen thuộc, tôi gặp cô
y tá hàng ngày thường săn sóc Duyên Anh. Vừa thấy tôi, cô ta nói ngay:
- Ông ấy rời bệnh viện rồi.
Tôi ngạc nhiên, hỏi dồn:
- Hồi nào? Ai đưa ông ấy đi?
- Đêm hôm qua. Thân nhân ông ấy.
- Cô có biết họ đưa ông ấy đi về đâu không?
- Tôi không biết. Nhưng có thể đến một cơ sở phục hồi nào đó.
Tôi cám ơn cô y tá và xuống cầu thang, lại máy điện thoại công cộng, gọi
cho CTB:
- Thưa anh, tôi đang ở bệnh viện Humana. Anh Duyên Anh rời khỏi đây rồi. Anh có
biết anh ấy ở đâu không?
- Không, anh ạ. Chiều hôm qua, lúc 6 giờ 10 phút, anh Côn gọi điện thoại cho
tôi. Anh Côn bảo “Tao đưa nó ra máy bay đây. Mày lên không kịp đâu.” Từ hôm qua
đến giờ, tôi chờ điện thoại anh Côn, chưa thấy anh ấy gọi lại.
Tôi cám ơn CTB, và nhờ anh gọi cho tôi, khi anh biết chỗ mới
của Duyên Anh.
*
* *
Sau khi Duyên Anh rời bệnh viện, không biết được chở đi đâu, đã có rất nhiều giả
thuyết, phỏng đoán, và tin đồn liên quan đến anh.
Tin đồn thứ nhất: Hung thủ tấn công Duyên Anh là một thanh niên mắc bệnh tâm
trí, có hồ sơ bệnh lý đàng hoàng. Thanh niên này đã ra tự thú với cảnh sát
Westminster.
Tin thứ nhì: Chính phủ Pháp đưa nguyên một phi cơ sang đón Duyên Anh. Anh được
trực thăng chở thẳng từ bệnh viện ra phi trường.
Tin thứ ba: Anh Đặng Xuân Côn đang săn sóc Duyên Anh ở một motel nào đó. Duyên
Anh vẫn còn ở quận Cam, chưa về Pháp.
Hai hôm sau, tôi gọi điện thoại sang nhà anh Côn bên Texas. Các con anh nói anh
không có nhà. Gọi sang Paris cho chị Duyên Anh, chị nói anh vẫn chưa về đến
nơi. Tôi gọi cho CTB một lần nữa. Anh nói không biết Duyên Anh đang ở đâu, nhưng
hứa nếu biết tin gì về Duyên Anh, anh sẽ gọi cho tôi. Tôi hỏi CTB:
- Thưa anh, mấy hôm nay, anh Côn có liên lạc với anh không? Vì tôi vừa gọi sang
Texas, các cháu con anh Côn bảo anh ấy vẫn còn ở Cali.
CTB đáp tỉnh bơ:
- À, vậy thì có lẽ anh Côn với cháu Chương ở lại lo việc bán sách hay băng nhạc
của Duyên Anh gì đó, để gửi tiền sang Pháp. Chứ anh Côn, từ thứ sáu tuần rồi,
không gặp tôi, và cũng không gọi điện thoại gì cả
- Thưa anh, còn tin chính phủ Pháp đưa máy bay sang đón Duyên Anh về, tin này có
được xác nhận chưa?
- Hôm thứ sáu, anh Côn chỉ bảo tôi “Tao đưa thằng Duyên Anh về Pháp ngay bây giờ
đây. Mày lên không kịp đâu.” Thế là biệt vô âm tín luôn….
- Thưa anh, như vậy tức là anh Côn cũng phải lên máy bay về Pháp cùng với Duyên
Anh luôn?
- Tôi không biết nữa, anh ạ. Từ hôm đó đến nay, tôi không liên lạc được với anh
Côn. Tôi chỉ nhớ là mấy tuần trước, tôi có nói chuyện với anh Côn, thì anh Côn
bảo là chuyện sách vở, băng nhạc của Duyên Anh còn giây cà, giây muống ở bên
Cali này nhiều lắm. Nên có lẽ anh Côn còn phải ở lại đây, liên lạc với Xuân Thu
và mấy chỗ phát hành băng nhạc để nhận tiền dùm Duyên Anh. Chứ anh bảo, không
có tiền, ở bên Pháp lấy gì cho gia đình Duyên Anh chi dùng?
- Nhưng nếu Duyên Anh đã về Pháp từ thứ sáu tuần trước, sao đến hôm nay, chị
Duyên Anh nói anh ấy vẫn chưa về đến nhà?
CTB ngập ngừng vài giây, rồi đáp rất tự nhiên:
- Có lẽ chính phủ Pháp phải giữ Duyên Anh ở một bệnh viện nào đó, để bảo vệ an
ninh cho anh ấy.
- Điều tôi lấy làm lạ, là các cháu con anh Côn nói, bố chúng nó và anh Chương từ
chiều thứ sáu tuần rồi vẫn còn ở Cali, và không gọi về nhà gì cả, nên chúng
không biết hai người này đang ở đâu…
CTB cười:
- À, chuyện đó thì tôi cũng chịu thua thôi. Dạ…
Tôi biết chữ “Dạ” này là dấu hiệu người ở đầu giây bên kia không muốn tiếp tục
câu chuyện nữa. Tôi cám ơn CTB, và như thường lệ, xin ông ta gọi cho tôi nếu có
tin tức gì về Duyên Anh.
Buổi trưa, tôi gọi Nguyễn Đức An (một người em văn nghệ của DA ở Westminster,
không phải bs Nguyễn Đức An ở miền Đông Hoa Kỳ):
- Hôm qua, anh gọi cho An hai lần, lần đầu lúc 10 giờ, người ta bảo An đi chưa
về. Gần 11 giờ gọi lại, chủ nhà bảo cậu ngủ rồi, ngủ mệt quá, họ không dám đánh
thức…
- Em đi uống với mấy thằng bạn. Say quá, về tới nhà là ngủ luôn…
- An có tin gì lạ không?
- Có. Hồi sáng, em gọi cho HHC…
- Anh ấy đang ở San José chữa bệnh hay đã về Washington?
- Về lại Washington rồi. Anh HHC kể với em, anh ấy gọi sang Pháp, nói chuyện với
con rể Duyên Anh…
- À, thằng David. Nó nói tiếng Việt giỏi lắm…
Nguyễn Đức An kể tiếp:
- David nói với HHC “Bố cháu sắp về. Ở nhà đang chuẩn bị ra phi trường đón bố
cháu với anh Chương và bác Côn”. Mà cũng lạ lắm; ở dưới này, báo của Du Tử Lê
đăng tin Duyên Anh rời bệnh viện bằng trực thăng, và tin ba nhà mạnh thường
quân ở quận Cam bằng lòng thanh toán các chi phí chữa trị ở nhà thương Humana
cho Duyên Anh…. Ông HHC ông ấy hay lắm, anh ạ! Chuyện ở dưới này, ông ấy biết hết.
Ông ấy bảo chính phủ Pháp dàn xếp với Tổng Thống Reagan đưa Duyên Anh về Paris.
Không biết ông ấy căn cứ vào nguồn tin nào.
- An có hỏi ông ấy nghe tin ấy ở đâu không?
- Có. Nhưng mà ông ấy bảo “Nếu tôi không có nguồn tin chính xác, tôi đã không
dám nói với cậu là chính FBI đã phối hợp với an ninh Pháp để tiến hành cuộc điều
tra vụ hành hung Duyên Anh “….
Buổi tối, L. gọi cho tôi:
- Này, chỗ anh em, anh nói riêng cái này cho Hiền biết nhé….
Tôi nôn nóng:
- Cái gì vậy?
L. chậm rãi:
- Cái vụ này, có lẽ là người quốc gia chơi người quốc gia thôi…
- Nghĩa là thế nào?
- Thôi, không nói được đâu….
- Tại sao?
- Vì nói ra, có thể nó nguy hiểm đến tính mạng của mình….
Tôi bật cười :
- Dân giang hồ tứ chiếng như anh mà cũng sợ “nguy hiểm đến tính mạng” à?
- Chứ sao? Chết vì đạn của Việt Cộng thì anh cóc sợ. Nhưng mà bị anh em trong
nhà thanh toán thì đau lắm….
- Nghĩa là, anh nghe đồn Duyên Anh bị phe nào hành hung?
- Không rõ phe nào. Chỉ nghe anh em dưới này nói Duyên Anh làm mất lòng nhiều
người lắm….Có người cũng nhắn anh khuyên Hiền là đừng đi gần với Duyên Anh nhiều
quá, tai bay vạ gió chẳng biết sao mà lường trước được…
- Nhưng mà chuyện em thân thiết với Duyên Anh có liên quan gì đến những tin đồn
mà anh nghe được? Kể lại cho em thì cũng chỉ là tin đồn thôi. Đâu có phải ý kiến
riêng của anh đâu mà anh phải ngại?
- Có chứ. Đi gần với Duyên Anh là thế nào cũng gặp rắc rối, không nhiều thì ít.
Cũng vì thế mà XT nó cũng sợ, tìm cách lảng ra từ từ rồi. Từ ngày Duyên Anh gặp
nạn, có bao giờ nó dám đến nhà thương thăm Duyên Anh đâu?
- Riêng em, thì chỉ khi nào Duyên Anh đi theo Việt Cộng, và làm việc cho Việt Cộng
thì em mới bỏ anh ấy thôi. Mà điều này thì em biết chắc chắn, không bao giờ có.
Bởi vì, Duyên Anh đã từng nói, và viết nữa, rằng khi nào anh ấy quyết định làm
việc với Việt Cộng, anh ấy sẽ công khai cho mọi người biết chuyện đó… Nhưng mà
chuyện anh định nói, có gần giống như vậy không?
- Không phải như vậy…Duyên Anh bị hành hung, chỉ vì chửi anh em nhiều quá thôi.
- Nhưng anh em đây là ai?
- Những người quốc gia, văn nghệ sĩ miền Nam, các tướng tá Việt Nam Cộng Hòa.
Ông Kỳ ông ấy cũng bực Duyên Anh lắm….
- Ông ấy bực cũng phải thôi. Trên tờ Ngày Nay của Lê Hồng Long và Quan Điểm của
Phạm Kim Vinh, Duyên Anh phạng ông ta hơi kỹ…
- Phạng như thế nào?
- Duyên Anh làm thơ, nhắc lại chuyện ông Kỳ mê xem đá gà ở Long Xuyên, bắt lính
đóng chốt chung quanh bảo vệ an ninh cho mình, chuyện ông ta đứng ở Tân Sa
Châu, thề không đi Mỹ…
- Mấy tháng trước, ông Lai, chủ nhân của Thúy Nga đem băng video Nước Mắt Việt
Nam hay là Giã Biệt Saigon gì đó, đến biếu ông Kỳ. Ông Kỳ thấy tên Duyên Anh
trên cuốn băng, nói ngay với ông Lai “Anh về, bảo thằng Duyên Anh nó câm cái miệng
của nó lại”…
- Nhưng rồi ông ấy có nhận cuốn băng ấy không?
- Nhận hay không, anh không biết. Nhưng mà nhiều người quen của anh đều bảo
Duyên Anh chửi ông Kỳ nặng quá…
- Vấn đề chính, là ông Kỳ có làm những chuyện đó hay không. Nhưng mà đâu có phải
Duyên Anh chỉ toàn công kích ông Kỳ. Năm 1966, hồi ông ta làm Chủ Tịch Ủy Ban
Hành Pháp Trung Ương, Duyên Anh dự cuộc họp báo của ông Kỳ, rồi về viết bài
khen tài hùng biện và ăn nói bay bướm của ông ta. Duyên Anh còn bênh ông Kỳ,
khi ông ta bị sinh viên kết án thiếu công bằng nữa…
- Chuyện đó, anh chưa được biết. Chỉ thâáy, trong thời gian gần đây, Duyên Anh
chửi ông Kỳ nhiều quá thôi…
Sau khi L. cúp máy, tôi gọi điện thoại cho Trần Đình Thục. Thục nói:
- Khổ quá, tại sao họ cứ muốn dấu mình. Tôi lo cho anh Duyên Anh quá, anh Hiền ạ.
Anh có tin tức gì mới không?
- Không, anh Thục. Tôi vừa gọi Texas. Hỏi cháu Chương. Con anh Côn bảo Chương
không có ở đấy. Chúng cũng không biết Chương đang ở đâu.
- Tôi nghĩ, vấn đề ưu tiên bây giờ là việc chữa trị cho anh Duyên Anh. Nếu anh ấy
về Pháp sớm thì tốt hơn. Hệ thống xã hội của Pháp tốt và nhân đạo hơn bên Mỹ
nhiều. Hơn nữa, về bên ấy còn có chị Duyên Anh và hai cháu săn sóc anh.
- Tôi lấy làm lạ về thái độ của anh Côn đối với tụi mình. Anh và tôi ở trong số
những người thân nhất với Duyên Anh. Vậy mà có vẻ như anh ấy không tin cả anh lẫn
tôi rồi.
Thục nói:
- Giữ Duyên Anh ở lại quận Cam, làm sao anh Côn có đủ phương tiện lo cho anh ấy.
Còn nếu đã đưa Duyên Anh về Dallas, lẽ ra anh Côn nên gọi cho chúng mình một tiếng
chứ. Mình là người đã ở sát với Duyên Anh trong những lúc nguy ngập nhất mà?
- Riêng tôi, tôi cảm thấy hơi tủi thân một chút.
- Vâng, tôi cũng cảm thấy như vậy. Có lẽ, tôi sẽ chờ chừng một vài tuần nữa mới
gọi cho anh Côn. Tôi kính trọng tinh thần xả thân của anh ấy đối với Duyên Anh.
Chắc anh ấy đang trải qua một hoàn cảnh khó khăn hay đau khổ nào đó mà chưa thể
giải quyết được, nên chưa tiện nói với chúng mình đó thôi.
- Tôi suy nghĩ nhiều, càng nghĩ càng thấy khó hiểu….Có cảm tưởng như anh Côn muốn
đóng cửa rút cầu với anh em mình rồi…
Trần Đình Thục không nói gì thêm, sau khi dặn tôi có tin tức mới, báo cho anh
biết…
Buổi tối, ông C. gọi cho tôi. Ông vốn là đồng nghiệp với anh cả tôi, khi hai
người dạy ở một trường trung học tại Vĩnh Long. Do đó, tôi gọi ông là anh, còn
ông gọi tôi là chú. Sau khi tôi kể cho ông C. nghe những gì tôi đã thu thập được,
ông nói:
- Như vậy, chắc cũng không sao đâu. Ông dân biểu Dornan đã lo mấy việc này rồi.
Chú cứ yên tâm về Duyên Anh đi.
- Anh bảo ông Dornan lo những việc gì?
- Trước hết, cách đây bốn năm hôm, ông ấy bảo đã liên lạc với Tòa Bạch Ốc, xin
máy bay quân sự Mỹ đưa Duyên Anh về Pháp. Thứ nhì, ông ấy đã yêu cầu FBI tiến
hành điều tra vụ này. Bởi vì Duyên Anh bị hành hung ở ngay đơn vị ông ấy đại diện.
Nó có thể sẽ ảnh hưởng đến vụ tái tranh cử của ông ấy. Chuyện này, nó sensible
(Ông C. vốn là giáo sư Pháp Văn) lắm. Có lẽ mình phải chờ một thời gian mới biết
rõ được…
Ông C. nhờ tôi gửi lời thăm ông anh cả, và hứa biết tin gì mới, sẽ thông báo
cho tôi.
Tôi gọi điện thoại, nói chuyện với anh Phạm Kim Vinh. Trước đó vài hôm, anh
Vinh cho biết anh và một số thân hữu của Duyên Anh sẽ viết bài bênh vực Duyên
Anh, và lên án những kẻ chủ mưu vụ hành hung. Tôi nói:
- Anh có nghe tin là đứa hành hung Duyên Anh đã ra tự thú rồi không?
Phạm Kim Vinh hỏi:
- Em nghe tin này ở đâu?
- DT gọi cho em. Tin từ ĐTB, ở San Diego.
- Em có thể kiểm chứng tin này được không?
- Nếu nó tự thú ở khu Westminster, thì có thể hỏi được. Nhưng nếu nguồn tin này
phát xuất từ San Diego thì….
- Thôi được, để anh nhờ LTĐ hỏi dướùi đó xem sao.
- Anh LTĐ có bằng lòng viết không?
Anh Vinh có vẻ không thích câu hỏi của tôi. Anh nói:
- Em đừng nói chuyện bằng lòng hay không bằng lòng. Anh phải nói ngay với em điều
này. Em đừng nên kỳ vọng ai cũng phải tha thiết với Duyên Anh như anh em mình
đâu. Mình không cần phải năn nỉ ai cả. Năn nỉ hay nài ép người ta, chính nghiã
của mình sẽ tiêu tan ngay. Anh và em cứ viết. Mình sẽ đăng trên tờ Quan Điểm của
anh và tờ Ngày Nay của anh Lê Hồng Long. Bây giờ là lúc để cho mình đo lường
cái can đảm của những người cầm bút hải ngoại. Theo anh để ý trong mấy tuần
nay, bọn cầm bút ở cái vùng Orange County này, đa số chỉ là một lũ hèn nhát.
Chúng nó đều cúi mặt, ngậm miệng. Không đứa nào dám lên tiếng cả…Thật là tởm!
- Không phải hèn nhát đâu. Đố kỵ, có lẽ đúng hơn. Duyên Anh bị một số người
ghen ghét. Nhân dịp này, có thể là họ hả hê lắm. Làm sao viết bài bênh vực anh ấy
cho được?
- Nhưng mà dưới San Diego, ít nhất cũng còn nhóm VNHN của ông ĐTB. Ông ấy bảo,
sẽ dành nguyên một số báo để bênh vực Duyên Anh…
- Anh có đóng góp cho số báo ấy không?
- Có chứ. Họ cho anh là người hiểu việc làm của Duyên Anh nhiều nhất. Họ sẽ cho
người đến nhà anh trưa mai. Anh còn giữ được copy bài anh viết về Duyên Anh sắp
đăng trên Quan Điểm.
- Sao anh không gửi copy ấy cho họ?
- Không. Anh muốn họ đọc ngay tại chỗ. Đăng được hay không, cho anh biết ngay.
- Anh sợ họ không đăng nguyên văn?
- Không phải là sợ. Anh không thích bất cứ ai thêm bớt, sửa chữa những gì anh
đã viết. Ông ĐTB hoạt động theo tinh thần của toàn nhóm ông ấy. Có thể, bài anh
viết sẽ đụng chạm một vài cá nhân trong nhóm thân hữu của ông ấy. Sợ đụng chạm
thì không viết. Ngại đụng chạm thì đừng đăng. Có vậy thôi.
- Nhưng em nghĩ, ĐTB cũng là một tay sừng sỏ, đâu biết sợ gì ai. Theo anh, vì
sao ông ta cho VNHN nhập cuộc?
- Nhóm này cho việc đánh trọng thương Duyên Anh là nằm trong âm mưu đưa Nguyễn
Văn Thiệu trở lại chính trường. Như em biết, Duyên Anh là một trong những nhà
văn chống Thiệu mạnh bạo nhất trước 75. Cho nên, phải bịt miệng những thành phần
này, trước khi hắn chường mặt ra.
- Điều anh vừa nói làm em nhớ lại hôm qua, DT bảo, anh ta nghe nói tên đánh
Duyên Anh là người của TST…
- Không thể biết được, em ạ. Có thể bọn chủ mưu là cộng sản, hoặc là người của
Thiệu, không thể kết luận ngay bây giờ được.
Tôi hỏi:
- Như vậy, ngoài anh em mình, anh Lê Hồng Long, và nhóm của ông ĐTB, không còn
ai lên tiếng vụ này nữa phải không?
- Như thế cũng đủ rồi. Em tin anh đi, nếu bây giờ mà Vũ Trung Hiền cứ gọi đi hết
báo này đến báo kia, nhờ chúng nó lên tiếng vụ Duyên Anh, chắc chắn chúng nó sẽ
coi thường em ngay…
- Đời nào em làm chuyện năn nỉ đó…
- Ngay cả với LTĐ và những anh khác cũng thế. Anh đều bảo với họ rằng “Nếu các
anh thấy đó là việc phải, cần lên tiếng thì lên tiếng. Chứ không ai có thể ép
các anh lên tiếng được.”
- Em nghĩ, mình là những người gần gũi với Duyên Anh nhất, thì mình lên tiếng
trước cũng là chuyện đương nhiên thôi. Mai mốt, khi các thân hữu khác của Duyên
Anh biết được thêm chi tiết về vụ này, chắc hẳn họ sẽ dự phần vào việc bênh vực
anh ấy.
- Anh vừa nói với anh Lê Hồng Long, rằng anh không hiểu tại sao ngay cả đối với
em, là người thân cận nhất với Duyên Anh, mà người nhà anh ấy cũng không cho em
biết sự thật….
- Em thì cứ cho là thế này: Họ lo ngại cho sự an toàn của Duyên Anh. Có lẽ,
mình chưa ở trong hoàn cảnh của gia đình nạn nhân, mình không thông cảm được những
nỗi khó khăn, đau khổ mà họ đã trải qua đâu. Đến một lúc nào đó, gia đình anh ấy
thấy có thể cho mình biết sự thật thì họ sẽ liên lạc với mình thôi.
- Ừ, thôi, mình cứ nghĩ tốt về họ như thế đi. Cho tâm hồn mình được thư thái.
- Lần chót anh Đặng Xuân Côn gọi cho anh là lúc nào?
- Thứ tư tuần trước. Anh ấy bảo thứ sáu, bác sĩ cho Duyên Anh xuất viện. Nhưng
anh Côn xin họ cho ở thêm hai ngày nữa, chúa nhật mới ra. Anh Côn bảo là sẽ
thuê một phòng ở motel gần nhà thương Humana để y tá ở đó dễ dàng qua, giúp
Duyên Anh mau chóng phục hồi.
Tôi cũng cho Phạm Kim Vinh biết, Đỗ Tiến Đức và nhóm Quốc Gia Hành Chánh sẽ tổ
chức một buổi họp, để cựu sinh viên trường này, Phó Quận Trưởng Nguyễn Đình Đức,
một cựu tù cải tạo từng ở tù chung đội với Duyên Anh và Nguyễn Mạnh Côn, kể lại
sự thật về cái chết của Nguyễn Mạnh Côn. Mục đích của buổi họp mặt này là minh
oan cho Duyên Anh
về những lời đồn đại Nguyễn Mạnh Côn chết vì Duyên Anh làm ăng ten tố cáo tác
giả Ba Người Lính Nhảy Dù Lâm Nạn. Cũng theo Đỗ Tiến Đức, Phó Quận Nguyễn Đình
Đức sẽ thách thức những ai đã từng ở chung trại Xuyên Mộc đưa ra bằng cớ Duyên
Anh làm việc cho Việt Cộng. Nguyễn Đình Đức sẵn sàng đối chất với những người
đó.
Tối hôm sau, DT gọi điện thoại, cho tôi biết, người đánh Duyên Anh có hồ sơ bệnh
lý, xác nhận anh ta bị bệnh tâm thần, mất trí gì đó, để nếu có bị truy tố, thì
cũng được giảm khinh. Nghĩa là những người chủ mưu đã chuẩn bị từ trước, khủng
bố những người đã từng công kích cựu tổng thống Thiệu, để khi ông này xuất hiện,
sẽ không ai dám chống đối nữa.
Tôi cho DT biết chuyện nhóm Quốc Gia Hành Chánh dự tính làm cho
Duyên Anh. DT nói:
- Hôm Duyên Anh nói chuyện ở trên này, cũng có một người xưng tên Đỗ Kim. Anh
ta bảo là đã ở trại Xuyên Mộc với Duyên Anh. Nhưng khi bị vặn hỏi ở tổ nào, nằm
gần những ai, ăn cơm chung với ai, thì cu cậu ú ớ ngay..
- Nguyễn Đình Đức cũng sẽ làm như vậy đó. Trước hết, anh ta sẽ hỏi xem có thật
sự là người tố cáo Duyên Anh đã từng ở trại đó không đã. Sau đó, anh ta sẽ kể
ra những bằng cớ chứng tỏ trong thời gian ở Xuyên Mộc, Duyên Anh đã chống đối Cộng
Sản và đứng về phía các bạn đồng tù như thế nào.
- Trường hợp Duyên Anh cũng oan uổng như Vũ Thành An vậy. Trước đây, mình cũng
nghe nói anh ta làm ăng ten, hại anh em này nọ. Đùng một cái, đọc hồi ký Vùng Đất
Ngục Tù của Nguyễn Vạn Hùng, mới biết Vũ Thành An chỉ là một con người hiền
lành, nạn nhận của tin đồn thôi. Lời nói của con người ta nguy hiểm lắm, Hiền ạ.
Giết người như chơi thôi.
Tôi hỏi:
- Anh nhớ chuyện Thầy Tăng Sâm giết người chứ?
- Nhớ. Mấy năm trước, hồi tôi còn ở trại tị nạn, có một tay dám nói trước mặt
tôi là chính mắt anh ta thấy Duyên Anh chết ở trong tù rồi. Anh ta còn bảo trước
đây, anh ta làm chung tờ Tuổi Ngọc với Duyên Anh nữa chứ! Tôi tức mình quá, mới
bảo anh ta: Anh chỉ nói phét thôi! Tôi là bạn thân của Duyên Anh đây này. Hiền
thấy không, tôi quý mến Duyên Anh như thế đó. Vậy mà anh ấy nghe lời bà vợ, hiểu
lầm tôi…
- Anh muốn nói vụ Duyên Anh xuất hiện ở trường đại học San Francisco, mấy tháng
trước?
- Ờ, tôi mời anh chị Duyên Anh lên ở chơi nhà tôi. Anh ấy muốn tiếp xúc với
thân hữu và độc giả, nên tôi tổ chức một buổi để Duyên Anh nói chuyện tại trường
đại học ở đây. Chiều hôm ấy, có người lên hỏi móc Duyên Anh một câu. Anh ấy
nóng lên, thế là hỏng hết! Ngay hôm sau, anh TVA và tôi dàn xếp để anh ấy xuất
hiện trên mấy chương trình TV…
- Xuất hiện để làm gì?
- Để Duyên Anh có dịp giải độc những hiểu lầm và xuyên tạc trong buổi chiều hôm
trước..
- Thế rồi sao?
- Anh ấy bằng lòng. Người ta đã chuẩn bị xe cộ đón anh ấy lên đài. Nhưng rồi,
bà ấy không cho Duyên Anh đi. Bà ấy còn cho là tôi âm mưu bắt cóc Duyên Anh, và
hai người đã phải trốn khỏi nhà tôi nữa.
DT chép miệng, nói tiếp:
- Buồn quá, Hiền ạ. Phe quốc gia mình cứ đánh lẫn nhau vậy thôi! Cộng Sản nó chẳng
cần đánh mình gì hết. Nó chỉ cần đứng ngoài, xúi giục, khích bác để cho chúng
mình đánh giết nhau. Và nó hưởng lợi. Mà thôi, bây giờ cốt sao cho Duyên Anh
bình phục. Nhất là phần trí não của anh ấy. Biết đâu một phần cơ thể của anh ấy
bị liệt, lại chẳng tốt hơn cho những phần kia?
- Nghĩa là năng lực không dùng được ở tay chân, sẽ được chuyển lên trên óc, và
óc anh ấy sẽ phát triển mạnh hơn?
- Có thể như vậy lắm. Hiền biết những người mù, thì thính giác và xúc giác của
họ phát triển mạnh hơn chứ?
- Vâng, biết đâu sau vụ này, anh ấy lại chẳng viết hay hơn trước?..
Suốt hai tuần lễ chờ đợi tin Duyên Anh, điện thoại nhà tôi reo liên tục, gần
như mỗi ngày. Những thân hữu của Duyên Anh xa gần, gọi tới hỏi thăm. Mãi tới thứ
sáu, hai tuần sau ngày Duyên Anh rời bệnh viện, tôi mới biết Duyên Anh ở đâu.
Người gọi là Nguyễn Đức An. An cho tôi biết anh Đặng Xuân Côn mới từ Pháp về
Texas, sau khi đưa Duyên Anh trở lại Paris. Anh Côn nói Duyên Anh còn ở bệnh viện,
đã khá hơn, đang tập đi. Khi Nguyễn Đức An hỏi Duyên Anh về Pháp bằng phương tiện
gì, máy bay quân sự hay dân sự, anh Côn không trả lời. Sau cùng, theo Nguyễn Đức
An, anh Côn còn nói:
- Duyên Anh chưa chết đâu. Phải ba mươi năm nữa, Duyên Anh mới chết.
Nguyễn Đức An than thở:
- Em thấy anh Côn có vẻ hằn học với em. Anh ấy làm như em là kẻ thù của Duyên
Anh vậy!
Tôi nói:
- An đừng buồn. Có lẽ gánh nặng lo cho Duyên Anh chất đầy vai anh Côn, nên anh ấy
mệt đấy thôi. Anh Côn không nghĩ về anh em mình như vậy đâu…
(Về sau, tôi được biết, ngay khi hay tin Duyên Anh bị nạn, nhà văn Vĩnh Phúc đã
từ Luân Đôn, liên lạc với nhà thương Humana, yêu cầu họ tích cực chữa trị cho
Duyên Anh. Anh cũng gọi cho đại diện BBC tại Mỹ, và các thành viên của tổ chức
Ân Xá Quốc Tế, Văn Bút Quốc Tế, yêu cầu những người này gọi về bệnh viện. Có lẽ
nhờ vậy mà nhà thương Humana, và chính quyền Westminster, đã bảo vệ an ninh chặt
chẽ trong thời gian Duyên Anh nằm tại đó.
Chiều thứ sáu, khi Duyên Anh rời bệnh viện, anh được chở thẳng về nhà Bùi Bỉnh
Bân, nghỉ ngơi tại đó, trong lúc chờ chuyến bay về Pháp. Hồng Thập Tự Pháp mua
tặng hai vé, để Duyên Anh có thể nằm nghỉ trên phi cơ.
Vì muốn bảo vệ Duyên Anh thật chu đáo, Đặng Xuân Côn, người bạn thân nhất của
Duyên Anh, phải tung tin anh đã ra phi trường về Pháp ngay buổi chiều hôm đó.)
Cùng ngày Nguyễn Đức An gọi, tôi nhận điện thoại của Julie. Tôi hỏi:
- Julie vừa đi đâu về vậy?
- Em vừa ở Úc về. Anh được tin gì của anh Duyên Anh không?
- Anh ấy về Paris rồi. Đã khá hơn. Nhưng vẫn còn ở nhà thương.
Julie nói:
- Em lo cho anh Duyên Anh quá. Hôm nghe anh ấy bị nạn, em nôn nóng định về
ngay. Nhưng gọi điện thoại cho anh Thục, anh ấy nói em về cũng không giúp được
gì cho anh Duyên Anh đâu.
Tôi hỏi:
- Khi nghe tin Duyên Anh bị hành hung, Julie đang ở đâu?
- Em vừa mới đến Úc được vài ngày. Từ hôm đó đến nay, em ăn chay liên tiếp để cầu
nguyện cho anh ấy đó. Phải chi bữa đó em ở nhà, thì đâu có đến nỗi!
Tới đây, tôi thấy rất cần thiết phải mở một dấu ngoặc thật đậm, để nhắc lại việc
này: Sau ngày chị Duyên Anh về Pháp, Julie và Trần Đình Thục mời Duyên Anh trở
lại căn nhà đường Edwards, sống với hai người. Theo tôi nghĩ, đây là một chi tiết
rất quan trọng.
Chỉ nội chi tiết này thôi, cũng đủ đánh tan mọi tin đồn nhảm về liên hệ giữa
Duyên Anh và Julie.
Tôi thắc mắc:
- Nghĩa là….
- Em đã không cho anh Thục đưa anh Duyên Anh đi đâu hết. Em đã nói với anh
Duyên Anh là đừng ra khu Bolsa làm gì. Ngoài đó, một số người không ưa anh ấy.
Em ghét nhất là đi ăn ở ngoài đó. Em nói anh Duyên Anh cứ ở nhà với tụi em. Ăn
uống gì, em nấu cho anh Thục với anh ấy, ba anh em ăn uống với nhau vui hơn. ..
- Thôi, thì lỡ như vậy rồi. Biết làm sao được!
Julie nói:
- Anh biết không, hôm anh Duyên Anh bị nạn, em nóng ruột, bồn chồn cả ngày. Dường
như em có cái giác quan lạ lắm cơ. Em sentir (cảm thấy) trước được hiểm nguy xảy
đến cho người thân mình. Mấy bữa trước, em vui lắm, đùa giỡn với mấy đứa đi hát
chung với em, có cả Khánh Hà nữa. Vậy mà hôm đó, em ngồi buồn thiu. Tụi nó thấy
em buồn, cố chọc cho em cười. Mà em vui không nổi đó anh…
Thấy Julie dùng tiếng Pháp, tôi đưa đẩy:
- Cái hiện tượng ấy, Tây nó gọi là télépathie đó…
Julie kể tiếp:
- Anh biết không, rồi bữa sau, có một ông chủ báo mời em đi hát. Em đi ăn cơm rồi
ghé thăm tòa soạn của ông ấy. Em nghe ông ấy hỏi một ông nhà báo “vụ tụi nó
đánh Duyên Anh đi tới đâu rồi”, em bực mình quá, đã tính mắng ông ta nói bậy bạ
rồi đó. Mãi đến lúc ấy, em mới hay tin anh Duyên Anh bị nạn. Em gọi ngay về cho
anh Thục. Lúc đầu, anh Thục tính giấu em. Anh ấy bảo không có gì hết. Em bảo phải
cho em biết sự thật đi. Bên Úc, người ta nhận được bản tin của Chử Bá Anh mà.
Mãi, anh Thục mới cho em biết. Nhưng anh ấy nói anh Duyên Anh chỉ bị xây xát
thường thôi, và cảnh sát phải giữ anh ấy trong bệnh viện để bảo vệ an ninh cho
anh ấy. Anh Thục nói vậy cốt để trấn an em thôi mà.
Tôi hỏi:
- Hôm ấy là ngày mùng mấy?
- Mùng hai, tháng năm.
- Lúc ấy, Duyên Anh còn đang hôn mê…
- Anh còn nhớ, bữa Kim Ngân bạn em bị đánh không? Bữa đó, Duyên Anh đang ở với
tụi em. Anh ấy viết bài bênh vực Kim Ngân ngay. Em thì vốn tin tử vi, và cũng
hơi đồng bóng chút xíu. Nên em mở cuốn lịch tử vi ra, coi cho mấy người thân.
À, anh Duyên Anh tuổi gì vậy anh, Thân hay Hợi?
- Anh ấy tuổi Hợi.
- Tuổi em khắc tuổi Hợi đó anh. Rồi em coi trong cuốn lịch. Người ta nói tuổi
Thân và tuổi Hợi trong tháng tư xui lắm. Mấy ngày ở Úc, nóng ruột quá, em cứ
nghĩ là sẽ có tai nạn gì xảy đến cho mấy đứa con em bên Pháp. Em gọi điện thoại
cho tụi nó, nói “mấy con có thương mẹ, thì đừng đi đâu chơi hết.” Em đâu có ngờ
tai nạn lại xảy đến cho anh Duyên Anh.
- Như vậy, chuyện thần giao cách cảm kể cũng lạ đấy chứ?
- Anh biết không, em vốn đạo Công Giáo mà, tuy cũng hơi lạc đạo rồi. Nhưng mà từ
hôm nghe tin anh ấy bị nạn, em cứ cầu xin hoài đó….
- Julie cầu Chúa hay cầu Đức Mẹ?
- Em cầu cả hai, cầu đủ thứ hết…
- Đủ thứ là làm sao?
- Nghĩa là em cầu xin sao cho em chia bớt được cái khổ đau anh ấy đang phải chịu.
Nếu có phải hy sinh phần em, làm sao em cũng chịu được hết.
- Julie cầu Chúa hay cầu Đức Mẹ?
- Em cầu cả hai, cầu đủ thứ hết…
- Đủ thứ là làm sao?
- Nghĩa là em cầu xin sao cho em chia bớt được cái khổ đau anh ấy đang phải chịu.
Nếu có phải hy sinh phần em, làm sao em cũng chịu được hết.
- Duyên Anh mà biết được Julie nghĩ về anh ấy như vậy, chắc anh ấy cảm động lắm
đấy.
- Mà cũng lạ lắm, anh ạ. Em vừa khấn vái đêm hôm trước, thì sáng hôm sau,
nguyên cả chân phải của em bị tê luôn. Tê đến nỗi em nhấc chân không nổi nữa!
- Cũng lạ đó! Vì Duyên Anh bị liệt cả tay phải lẫn chân phải.
- Mấy hôm trước khi anh Duyên Anh xuất viện, anh có đi thăm anh ấy không?
- Có chứ. Thường xuyên lắm.
- Anh ấy đỡ nhiều chưa?
- Kể như đỡ nhiều. Anh ấy có thể nói được một số câu. Đưa một cuốn sách cho anh
ấy xem, anh ấy đọc được. Nhưng bập bẹ như con nít ấy. Có khi anh ấy đọc thơ,
nhưng là những câu thơ không đầu không đuôi gì cả. Tóm lại, so với hôm mới bị nạn,
anh ấy khá hơn. Nhưng trí nhớ thì chưa được bình thường trở laị.
Tôi hỏi:
- Julie định làm gì trong mấy tháng tới?
- Sáng mai, em đem mười bản nhạc Duyên Anh đi cho người ta hòa âm. Em định làm
một cuốn băng nhạc Duyên Anh, để khi anh ấy hồi phục, đem tặng anh ấy.
- Băng này, ngoài Julie, còn có ai khác hát không?
- Không. Chỉ một mình em hát thôi.
Tôi chợt nhớ đến thùng băng nhạc Duyên Anh đem từ Texas qua, tháng 4
khi tôi tới, vẫn thấy để ở nhà Julie:
- Julie có nhìn thấy thùng băng Còn Thoáng Chiêm Bao, nhạc Duyên Anh, Quỳnh
Giao hát không?
- Không. Anh Côn và con anh Duyên Anh đem đi rồi …
Chương 5
Một ngày cuối tuần, sau khi Duyên Anh đã về Pháp, L. gọi cho
tôi. Anh nói là vừa đi ăn với một số nhà báo ở quận Cam, trong câu chuyện, người
ta có nhắc đến Duyên Anh.
Họ kể, là có một ông xếp Trung Ương Tình Báo nào đó, cũng đi tù với Duyên Anh.
Duyên Anh ở trong mạng lưới tình báo của ông này. Ông ta bảo, Duyên Anh khai
tùm lum hết…
- Anh có biết tên tuổi của “ông xếp” này là gì không?
- Không. Anh nghe họ nói thì biết vậy thôi. Anh không hỏi.
- Lẽ ra, anh nên hỏi. Anh thừa biết Duyên Anh là mục tiêu chính của Hà nội
trong chiến dịch bôi lọ người quốc gia mà. Những loại tin đồn như thế, mình
không kiểm chứng thì tai hại lắm…
Tháng 8, 1988, tôi gọi sang Paris, gặp Duyên Anh ngay. Tôi nói:
- Em gọi sang mừng sinh nhật anh, mong anh chóng bình phục.
Giọng nói Duyên Anh vẫn còn hơi yếu. Tuy nhiên, anh bảo, so với hôm ở
Mỹ, anh khá hơn nhiều rồi.
Duyên Anh nói:
- Anh đang tập viết bằng tay trái. Nhưng viết rất chậm, và chữ còn xấu lắm.
Nhưng cũng còn may, anh vẫn còn đầy đủ trí nhớ, chứ không mất trí như người ta
đồn đâu.
- Anh đi lại được chưa?
- Cũng tạm được. Người ta phải bó chân phải của anh lại để đi cho dễ. À, lúc
này, anh làm thơ lại rồi. Để anh đọc tặng em bài thơ bốn câu, anh mới làm xong
Ta ở năm ngày, em biết không?
Trưa nghe một tiếng mộng tan lòng
Bắt đầu chiều tối ru đêm sáng
Chả có cái gì, không vẫn không
Tôi nói:
- Thơ nghe thì hay, nhưng em không hiểu anh muốn diễn tả cái gì.
- Làm có bốn câu này, mà nghĩ mãi mới ra đấy. Anh muốn diễn tả lại thời gian
hai mươi ngày nằm nhà thương ở bên Mỹ. Năm ngày ở đây, anh muốn nhắc đến lúc
đang còn bị hôn mê…Kể ra, thì Thượng Đế vẫn còn thương mình lắm. Bị đánh như vậy,
mà mình không chết, cũng không mất trí nhớ…
- Lúc này, anh còn hút thuốc lá không?
Có tiếng cười ở đâàu giây bên kia:
- Không, anh không hút thuốc nữa. Rượu, anh cũng bỏ rồi.
- Thế còn bia?
- Bia và rượu vang, anh cũng bỏ luôn.
- Như thế, chắc chị mừng lắm hả?
- Dĩ nhiên, phải mừng chứ.
- À, hôm nọ Julie bàn với em về việc ra một băng nhạc, trong đó cô ta sẽ hát mười
bài của anh. Julie bảo đã nhờ người làm hòa âm mấy bài ấy rồi.
- Ừ, cứ làm đi. Không có gì trở ngại cả. Nhưng mà, anh dặn cái này. Mỗi bài, em
nên viết mấy dòng giới thiệu, để người ta hiểu được nội dung bài hát…
Hôm sau, ông C. gọi cho tôi. Ông kể:
- Tôi vừa đi dự một buổi tiếp tân ở vùng Hoa Thịnh Đốn. Một vài thân hữu của
tôi, trong lúc nói chuyện về Duyên Anh, đã đưa ra những lời đồn đại bất lợi cho
anh ấy. Tôi nói thẳng với mấy anh em đó như thế này: “ thứ nhất, nếu các anh ở
vào điạ vị của Duyên Anh, các anh có anh hùng hơn Duyên Anh hay không? Thứ nhì,
về tin đồn anh ấy làm ăng ten, thì tôi đã nghe ít nhất hai người nói về tư cách
của anh ấy trong tù. Người thứ nhất là anh Đỗ Tiến Đức. Anh Đức kể cho tôi nghe
là một anh phó quận trưởng tên là Nguyễn Đình Đức, bị giam chung phòng với
Duyên Anh, đã xác nhận là không hề có chuyện ấy. Người thứ hai là ông T., tự T.
T, ở San Diego. Ông T. kể cho tôi nghe là ông PL, cựu nhân viên hãng thông tấn
UPI, chính mắt thấy Duyên Anh, trước mặt cán bộ Việt Cộng, đã khai nghề nghiệp
như sau: Viết Văn, Viết Báo Chống Cộng. Ông PL đứng ngay phiá sau Duyên Anh, đã
hoảng lên khi thấy Duyên Anh dám khai như vậy. Theo ông PL, một người khí phách
anh hùng như vậy, không thể nào làm ăng ten được…”
Tôi hỏi ông C.:
- Ông T. T trước đây là người thân cận của ông Ngô Đình Nhu phải không?
- Đúng rồi.
- Vậy thì em biết. Em có gặp ông ta một lần.
- Sau cùng, tôi nói với mấy anh em hôm đó rằng “nếu các anh em chưa có bằng cớ
rõ ràng, thì không nên loan những tin đồn có hại cho danh dự người ta như vậy.”
Tôi cũng đề nghị các anh em ấy nên đọc các tác phẩm của Duyên Anh để thấy Duyên
Anh chống cộng siêu đẳng như thế nào. Anh ta không chửi cộng sản một cách bâng
quơ, bừa bãi như những người khác. Duyên Anh châm biếm cộng sản một cách cay độc,
không thương xót; khiến cho người đọc, nếu chống cộng, thì thấy hả hê lắm; còn
nếu là cộng sản, hay thân cộng, thì đau đớn, bực tức phát điên lên được.
Ông C. hỏi tôi:
- Chú có xem cuốn video Giọt Nước Mắt Cho Việt Nam chưa?
Khi tôi nói chưa, ông đề nghị:
- Chú nên tìm xem cuốn video đó đi. Những bản nhạc trong ấy, thì cũng tương tự
như trong các cuốn video khác thôi. Giá trị độc đáo của nó nằm trong những lời
giới thiệu Duyên Anh viết, được đọc trước khi ca sĩ trình bày một nhạc phẩm. Mỗi
lời giới thiệu là một viên đạn cực mạnh bắn vào cộng sản và đám tay sai đã khuấy
phá miền Nam bằng những phong trào đòi hòa bình giả tạo.
Chúng tôi nói qua chuyện khác. Ông C. cho biết ông vừa đi dự một tiệc cưới ở
San José, và gặp DT tại đó. Ông muốn biết có phải tôi giới thiệu DT vào thăm
Duyên Anh, khi anh đang nằm tại Humana Hospital không.
Tôi kể cho ông C. nghe, đầu tháng 5,1988, DT xuống Los Angeles dự một hội nghị
y khoa. Anh cả tôi đưa DT về nhà chơi. Buổi chiều, tôi lái xe đưa DT đến thăm
Duyên Anh. Lúc đó, Duyên Anh còn đang ở trong tình trạng hôn mê, hoàn toàn chưa
nói năng, cử động gì được. DT sờ nắn tay và chân của Duyên Anh, gõ nhẹ vào mấy
khớp có gân để thử phản xạ.
DT nói với tôi:
- Như thế, là anh ấy bị tổn thương ở não bộ rồi. Đối với một số trường hợp ở Mỹ
này, bác sĩ có thể giải phẫu óc để chữa phần bị thương, thì bệnh nhân mới cử động
bình thường được.
Điều mà cả DT và tôi không ngờ, là khi chúng tôi nói chuyện bên giường anh,
Duyên Anh đã nghe, và hiểu hết. Nhưng tôi chắc chắn, Duyên Anh đã hiểu lầm điều
DT nói. DT chỉ chia xẻ với tôi nghe kiến thức y khoa của anh về những trường hợp
tương tự như của Duyên Anh thôi. DT không phải là bác sĩ điều trị của Duyên
Anh. Anh cũng chẳng phải là bác sĩ chuyên môn về giải phẫu não bộ. Vậy thì làm
sao anh có quyền “đòi mổ óc nhà văn, nhét óc khác vào”, như gia đình Duyên Anh,
và ngay chính Duyên Anh đã nghĩ được? Câu hỏi này, tôi đã hỏi Duyên Anh. Nhưng
anh chỉ giữ yên lặng. Tình bạn giữa anh và DT kể như đã chấm dứt từ sau lần DT
mời anh lên San Francisco chứng kiến buổi ra mắt quốc ca mới, và kế đó, lần tiếp
xúc với độc giả ở đại học San Francisco. Một vài bài hát Duyên Anh làm thời 85,
86, đề tặng DT, bạn tôi, sau này, tôi thấy anh xóa bỏ lời đề tặng ấy đi. Tính
tình Duyên Anh vẫn thế: thương ai, thì làm bất cứ chuyện gì cho người ấy. Đến
khi ghét người ta, thì ghét cay ghét đắng, và không ngại viết những lời nặng nề
về chính người mình đã một thời có những giao tình!
Chỉ vài tuần sau lần tôi gọi sang thăm Duyên Anh, tôi nhận điện thoại của
anh tôi, Vũ Đức Anh:
- Anh vừa nói chuyện điện thoại với Duyên Anh. Anh ấy vừa nói vừa khóc. Cháu
Thiên Hương, và chồng cháu, đều tử nạn, khi chuyến bay từ Hà nội sang Thái Lan
bị rơi. Cuối tuần này, tang lễ sẽ cử hành ở Vitry…
- Có an táng luôn ở đó không?
- Không chôn. Sẽ hỏa táng. Duyên Anh bảo, lẽ ra, anh ấy gọi sang báo tin cho cậu
mẹ và em. Nhưng anh ấy buồn quá, nhờ anh nhắn lại với em như vậy. Anh ấy bảo
lúc nào cũng thương mến em, và có nhiều chuyện chỉ có thể nói riêng khi gặp em
thôi…
*
* *
Không đầy một năm, sau ngày gặp nạn, khoảng cuối tháng 3,1989, Duyên Anh từ
Paris gọi sang cho tôi:
- Sao, Hiền khỏe mạnh chứ?
- Em khỏe. Còn anh thì sao? Tiếng nói của anh nghe rõ lắm.
Duyên Anh cười vang:
- Dạo này thì khỏe rồi. Nhất là trí nhớ mình vẫn không mất đi một tí gì cả. Tuy
nhiên, anh đang phải học lại tiếng Pháp, tiếng Anh. Nói tiếng Việt, anh cũng phải
nói chậm thôi. Nói nhanh, là mất đà ngay lập tức.
- À, em có được đọc bài Bạch Thái Hà viết về buổi ra mắt Đồi Fanta …
- Nhờ cuốn này, Hàn Lâm Viện Pháp vừa quyết định trao tặng anh Prix de la
Liberteù (Giải Thưởng Tự Do)…
- Giải thưởng này to không? Nhiều tiền không?
Duyên Anh lại cười:
- Chưa biết bao nhiêu. Họ chỉ mới báo cho anh biết vậy thôi. Mừng quá, gọi ngay
cho em biết.
- Giải này, họ có hàng năm không?
- Không rõ nữõa. Chỉ biết họ trao cho nhà văn nào viết những tác phẩm tranh đấu
cho quê hương của mình.
- Họ tặng giải cho anh nhờ cuốn Đồi Fanta này, hay nhờ cả mấy cuốn
trước nữa?
- Nhờ cuốn này thôi.
- Anh bắt đầu viết lại chưa?
- Anh muốn tiếp tục viết ghê lắm, nhưng viết bằng tay trái chậm quá. Cho nên
thôi, khoan đã. Nghỉ một thời gian nữa, rồi mới viết lại.
- Mấy tháng nay, anh làm những gì?
- Suốt ngày, anh chỉ ngủ thôi. Dạo này, anh buồn ghê lắm…. Có hôm, anh đang nói
chuyện với thằng XT, bà vợ anh chen vào nói, rồi chửi nó ghê gớm lắm, gọi nó là
đồ ăn cướp, làm anh mất mặt quá. Hôm sau, anh phải gọi cho nó. Anh bảo “Bà vợ
tôi có nhiều chuyện đau buồn, nhất là từ khi con gái tôi chết, nên nói năng
lung tung lắm, anh bỏ ngoài tai đi. Anh làm việc với tôi, chỉ biết tôi thôi. Đừng
để ý những gì bà ấy nói”…
- XT đã từng quý trọng và biệt đãi anh, phải không?
- Ừ. Nó trả tác quyền cho anh cao lắm, sáu bảy ngàn một cuốn. Trong khi ấy, nó
trả các tác giả khác một vài ngàn thôi. Nhưng có lẽõ, sau lần này, anh sẽ không
còn làm việc với nó nữa đâu…
- D. nói với em, anh ta bực mình lắm, và sẽ không in Hồn Say Phấn Lạ nữa…
- Nó không in, sẽ có đứa khác in. Em đừng lo chuyện đó…Anh chỉ muốn gọi tâm sự
với em chút thôi. Giá ở gần em, em đến thăm anh, anh em mình nói chuyện, chắc
anh chóng khỏi hơn. Bây giờ, anh chưa làm gì một mình được hết. Cánh tay phải mới
chỉ hơi nhấc lên được một chút thôi…
- Thế còn chân phải? Anh đã tự mình đi được chút nào chưa? Có phải dùng gậy chống
không?
- Đi một mình cũng được. Chậm thôi. Không dùng gậy cũng đuợc, nhưng đi không vững
lắm…
- Anh còn phải vào nhà thương không?
- Không. Chúng nó cho anh về nhà rồi. Bây giờ, mỗi tuần ba lần, có xe đến đón
anh tới chỗ tập ở Trung Tâm Phục Hồi. Mai mốt, không tới tập nữa, thì sẽ có y
tá đến nhà, mỗi tuần một lần, để theo dõi và tập cho mình…
- Như thế là anh cũng đã hồi phục mau lắm rồi. Chưa đầy một năm mà….
- Ừ. Họ bảo anh, ít nhất phải hai năm tập luyện đều đặn mới khá được….Cánh tay
phải, anh giơ lên được. Chỉ mấy ngón tay là chưa cử động thôi. Nhưng so với mấy
ông Tây bị tai nạn, họ liệt và ngọng luôn, không nói được như anh, thì mình
cũng may mắn hơn rồi…
Sau vài giây trầm ngâm, Duyên Anh tiếp:
- Nhưng cái buồn phiền không phải ở chỗ mình què quặt…
- Em hiểu anh nói gì rồi…
Duyên Anh hỏi:
- Mấy tuâàn nay, em có nói chuyện với Julie không?
- Vài tháng trước thì có. Tháng vừa rồi thì không.
- Hôm nọ, nhân đi Thụy Sĩ trình diễn, nó có ghé thăm anh…
- Ở nhà hả?
- Không. Ở nhà bạn anh. Bạn anh tới, đón anh về nhà anh ta chơi. Julie gặp anh ở
đó. Buổi chiều. Tội nghiệp, thấy anh tật nguyền, nó khóc! Julie hỏi, có thể gặp
anh một lần nữa không. Làm sao gặp được? Ra khỏi nhà, khó khăn lắm, em ạ! Bạn
bè, đâu phải lúc nào mình muốn đi, họ cũng đến đón được? Anh cảm thấy tù túng lắm.
Ở nhà, mỗi lần có chuyện, anh vừa nói được hai câu, là phải câm miệng luôn. Cứ
im lặng mà chịu đựng thôi…
- Ông bạn nào của anh thường đến chơi với anh?
- Thằng Ngọc.
- Anh Mai Trung Ngọc của Nam Á?
- Ừ. Lâu lâu nó chở anh đi chơi loanh quanh. Mỗi lần đi chơi về đến nhà, là lại
có chuyện! Thành thử, anh đâm ra chán, chẳng muốn đi chơi đâu nữa. Mẹ, chán lắm
cơ! Mình có một số bạn thân quý mến mình; họ không dám đến thăm mình nữa. Anh
đã khổ, lại càng khổ thêm. Nhưng mà cái khổ thêm này, nó cũng chỉ có hạn thôi.
Anh chỉ mong khỏe hơn một chút, anh sẽ đi tìm một chỗ nào đó, sống riêng cho
mình. Con cái bây giờ, chúng nó lớn hết cả rồi, anh có bỏ đi luôn cũng chẳng
sao hết. Tiếp tục sống như thế này, anh đau khổ và buồn phiền lắm.
Tôi an ủi:
- Thôi, anh ạ. Anh cố tĩnh dưỡng, cho khỏe hẳn. Ước gì em được sang đó thăm
anh…
Duyên Anh:
- Anh biết. Nhưng em còn phải ở nhà trông nom ông bà cụ….Nếu em ở gần, anh tin
em sẽ giúp anh phá vỡ cái tâm sự buồn phiền này.
Thấy nói chuyện đã lâu, tôi từ giã Duyên Anh, và hứa sẽ thỉnh thoảng, gọi
sang nói chuyện cho anh bớt cô đơn.
Từ đó, cứ vài tuần một lần, tôi gọi sang, nói chuyện với Duyên Anh.
Chúng tôi nói đủ thứ chuyện, có khi cả nửa tiếng mới xong. Một hôm, tôi hỏi
Duyên Anh về chuyện viết lách. Anh thở dài:
- Đ.m, chán lắm! Chẳng viết được cái gì hết. Mình vừa đặt bút, viết được mấy
dòng, hay đang suy nghĩ về một đề tài định viết, thì bên ngoài lại làm ồn lên,
mất cả hứng đi. Anh bực mình, vứt hết mẹ nó đi, chẳng viết lách gì nữa. Và lại
nằm xuống ngủ. Cho nên, khổ ghê lắm. Chẳng biết làm gì cả!
Tôi đề nghị:
- Anh có thể, mỗi ngày, đến thư viện gần nhà, ngồi ở đó ba bốn tiếng đồng hồ, để
được yên tĩnh, thoải mái mà viết không?
Duyên Anh “hừ” nhẹ một tiếng:
- Muốn ra thư viện, đâu có ai chở. Mà đi bộ, thì đi không nổi. Với lại, anh viết
bằng tay trái, chậm lắm. Và anh có thói quen khi viết, phải viết ở nhà cơ. Phải
chi, anh có một phòng riêng, đóng kín cửa lại, để viết cho yên ổn! Bây giờ thì,
hễ viết được một chút là lại có chuyện. Chuyện không phải của mình, cũng biến
thành chuyện của mình, mới khổ chứ! Cho nên, năm ngoái, khi anh sắp rời nhà
thương, cháu Ki, con gái anh bảo “Bố không về nhà được đâu”. Nó nói thẳng với
các bác sĩ như vậy. Cháu đề nghị họ cho anh về thăm nhà một vài hôm thôi, rồi
trở lại bệnh viện. Nhưng em biết, mình đâu có là cái gì mà tụi Tây nó phải giữ
mình mãi trong đó để săn sóc.
- Cháu Ki có lẽ hiểu anh nhiều…
- Lúc ấy, anh không hoàn toàn hiểu ý của nó. Bây giờ, anh hiểu rồi. Lúc họ đưa
anh từ Mỹ về, là vào thẳng bệnh viện thôi. Trước đây, anh cứ nghĩ, đời mình như
thế này, mình yêu tất cả mọi người, Thương Sinh nghĩa là thương yêu chúng sinh
mà. Dĩ nhiên, mình phải thương yêu vợ con mình chứ. Thế mà bây giờ, gặp cảnh
này, rồi thì còn sẽ ra thế nào nữa? Cứ hết oan khiên này, lại đến một đoạn trường
khác, đau khổ lắm, em ạ!
Tôi hỏi:
- Trong bài giới thiệu Đồi Fanta, Bạch Thái Hà hỏi anh có tha thứ cho kẻ hành
hung anh không, anh bảo đã tha thứ rồi…
Duyên Anh nói ngay:
- Anh tha thứ chứ. Anh biết, thằng đó chỉ là một thằng đánh thuê thôi. Nó chỉ
là công cụ của một cá nhân hay phe nhóm nào đó thôi.
- Theo anh, phe nhóm nào chủ mưu vụ hành hung anh?
Có tiếng cười khan bên kia đầu giây:
- Nó đủ cả mọi nhóm, em ạ. Mỗi người suy đoán một cách. TTQ kể cho anh, anh ta
nghe nói ĐNT bỏ tiền thuê người đánh anh. Người khác thì bảo đấy là do nhóm HCM
chủ trương…
- Còn riêng anh, anh có linh cảm kẻ nào, nhóm nào chủ mưu vụ đó không?
Sau vài giây im lăëng, Duyên Anh nói:
- Không, anh chẳng linh cảm thấy gì hết. Mình nghi ngờ người này, nhóm kia, có
thể oan cho người ta. Nên anh trả lời là anh không biết, và cũng chẳng nghi ngờ
ai đã chủ mưu vụ hành hung đó. Còn khi anh Bạch Thái Hà hỏi anh có tha thứ cho
thằng đánh anh không, thì anh tha thứ chứ. Với thằng đi đánh thuê, thì mình tha
thứ cho nó chứ….
- Nhưng với bọn chủ mưu?
- Bọn này, thì cần phải tìm ra chúng, để tránh cho những người cầm bút khác khỏi
phải trải qua những gì anh đã phải chịu đựng. Còn cá nhân anh, thì chẳng có
nghĩa lý gì cả.
Tôi hỏi sang chuyện khác:
- Mấy tháng nay, anh có viết được bài, hay truyện ngắn nào không?
- Không, chẳng có bài nào cả. Chỉ thỉnh thoảng viết được vài lá thư ngắn, gửi
cho bạn bè thôi. Có nhiều ý tưởng tiểu thuyết rất lạ, muốn viết ra lắm, nhưng
không viết được. Sở dĩ như thế là vì suy nghĩ của mình đến rất nhanh, và biến
đi cũng rất nhanh. Bàn tay mình không ghi kịp trên giấy, thế là mất luôn…
- Anh có nghĩ đến việc đọc những gì anh định viết vào máy thu băng, rồi có người
sẽ đánh máy ra không? Có một số tác giả từng viết theo cách đó.
- Cái đó, anh chưa làm bao giờ.
- Anh cứ thử đi. Họ đánh máy xong, anh sẽ sửa lại, thêm bớt. Bản văn sẽ hoàn chỉnh
hơn nhiều…
- Ừ, có lẽ anh sẽ thử vậy xem. Nhưng mà, chắc anh sẽ không viết báo nữa đâu. Chắc
anh sẽ chỉ viết sách thôi. Tụi Tây xem chừng khoái sách của mình. Thằng giám đốc
nhà xuất bản Belfond nói nó sẽ in La Colline de Fanta ở bên Ý nữa…
- Và họ sẽ làm thành phim nữa chứ?
- Ừ. Nhưng chưa biết đến khi nào. Em nhớ, mấy năm trước, nó đã ký contrat với
mình về chuyện đó. Nhưng bây giờ, anh sẽ đưa cho nó in cuốn thứ ba, đã dịch
sang tiếng Pháp rồi.
- Cuốn Một Tù Binh Mỹ ở Việt Nam?
- Phải rồi. Để anh nhờ agent littéraire của anh, thằng Ghislain Ripault đó, sửa
lại vài chỗ, rồi mới in. À, hôm anh họp báo, sau khi Hàn Lâm Viện Pháp báo tin
Đồi Fanta được giải, vui lắm cơ…
- Họp ở đâu?
- Ở phòng khánh tiết của nhà xuất bản Belfond. Khoảng một trăm người, thuộc giới
văn nghệ, báo chí Paris tham dự. Có cả Oliver Todd nữa….
- Oliver Todd, anh chàng nhà báo thân cộng trước 75, sau này phản tỉnh?
- Ừ, nó viết cuốn Tháng Tư Đen, anh Phạm Kim Vinh dịch ra tiếng Việt đó. Hôm ấy,
nhiều người khác nữa, toàn dân Tây thôi, đến bắt tay, cám ơn anh đã viết Đồi
Fanta cho họ đọc. Có người bảo “Cuốn sách ấy, tôi đọc hai lâàn, lần nào tôi
cũng rơi nước mắt.”
- Như vậy là anh cũng sướng đấy chứ?
- Dĩ nhiên. Oliver Todd dự buổi họp báo ấy xong, viết một bài về anh đăng trên
Paris Match. Trong đó có câu “Người Việt Nam đã tìm thấy Solzhenitsyn của mình
rồi”. Anh cảm thấy mình đã phần nào được đền bù. Nhưng mà, giá cuốn sách này được
phát hành trước đây năm sáu năm, thì mình đã ăn lớn rồi.
- Tại sao vậy?
- Hồi ấy, tụi Việt Cộng bên nhà còn gắt gao. Anh viết cuốn Đồi Fanta năm 1982,
dạo tụi nó còn bắt trẻ bụi đời tập trung dữ lắm. Bây giờ 1989, tụi nó đã thả bọn
trẻ con ra hết rồi; không còn sắt máu như trước nữa, nên sách của mình ra lúc
này, kể như hơi muộn…Mẹ nó, mình đen thật, đen thật!
- Thôi, anh ạ. Mình nhắm vào cái giải sắp tới, sẽ còn ngon lành hơn cái Giải Tự
Do nữa. Thế còn buổi họp báo hôm ấy, anh có phát biểu gì không?
- Dĩ nhiên là có chứ. Em cứ đọc tờ Ngày Nay của Lê Hồng Long là biết đủ mọi chi
tiết. Có cả hình ảnh nữa…Anh cũng trả lời một số câu hỏi của các nhà báo.
- Anh nói bằng tiếng gì?
- Tiếng Việt. Ông frère ngồi cạnh anh, dịch ra tiếng Pháp.
- Ông Jean Mais hả?
- Không. Ông Pierre Trần Văn Nghiêm. À, mấy tuần trước, thằng Ngụy Ngữ sang Mỹ
chơi, rồi về Việt Nam, gọi điện thọai cho bốn thằng bên ấy. Một thằng nhà văn,
dù nó ở với Việt Cộng đi nữa, khi nó bàn chuyện văn nghệ với mình một cách thẳng
thắn, thì mình cũng công khai và đàng hoàng trao đổi ý kiến với nó chứ. Có gì
đâu mà mấy anh bên Mỹ cứ làm như chạm phải nọc, ầm ĩ cả lên? Rồi lại ông NT nữa.
Ông ấy viết một bài trên tờ Nghiên Cứu Văn Hóa của Hà nội, trong đó, ông ấy nhận
mấy anh Cộng Sản gộc là “ đồng chí ”. Bài ông ấy viết có tựa là Đồ Chơi Trẻ Em.
Ông ấy nhắc đến “đồng chí” Lê Duẩn, và trích dẫn bài tham luận của “đồng chí”
Võ Nguyên Giáp…
- Anh căn cứ vào đâu để nói về NT như vậy?
- À, có lẽ em chưa tin trí nhớ anh đã hoàn toàn hồi phục đâu. Anh nói có sách,
mách có chứng đây này. Hồi ấy, anh đang ở tù Xuyên Mộc với Đằng Giao. Một hôm,
Đằng Giao đi làm tạp dịch ở phòng ngủ của cán bộ. Cu cậu mượn được tờ Nghiên Cứu
Văn Hóa, đem về ném trước mặt anh. Anh còn nhớ rõ, đây là số báo phát hành năm
1979. Đằng Giao nói: “Ông xem đây này, đ.m, chúng mình đi tù, khổ bỏ mẹ. Nó ở
nhà, viết bài như thế này đây. Hồi xưa, ai cũng bảo thằng NT khí khái lắm. Đây
này, ông xem, nó khí khái như thế này đây.” Em có dịp gặp Đằng Giao, nó sẽ xác
nhận chuyện đó. Thôi nhé, anh cúp máy đây. Nói chuyện vậy, mà anh thấy mệt rồi
đấy. Lúc nào có một mình anh ở nhà, anh sẽ gọi cho em. Còn anh không gọi, em biết
tại sao rồi đấy.
*
* *
Mùa hè 1991, Duyên Anh gọi sang cho tôi. Thời gian này, anh sống ở Arlington,
Texas, để làm tờ Con Cò. Duyên Anh bao sân, viết hầu như tất cả mọi mục. Có thể
nói, Con Cò là hậu thân của Con Ong gần ba mươi năm về trước. Anh đọc cho tôi
nghe chủ trương của tờ báo, đại khái gồm hai phần: phần trào lộng, đả phá, diễu
cợt, sống sượng; và phần tâm bút, đứng đắn hơn, để xây dưnïg. Anh nói, “báo này
chỉ bán có một đồng thôi. Sẽ không sống bằng quảng cáo. Nếu nhận quảng cáo, thì
sẽ không phải là thứ quảng cáo vớ vẩn năm mười đồng. Làm tờ báo này cũng có
nghĩa là cách mạng báo chí đấy. Để chấm dứt tình trạng báo phát không ở chợ, tiệm
ăn, và các phòng nhổ răng.”
Tôi hỏi Duyên Anh:
- Anh có nghe vụ Lê Triết không?
- À. Cộng sản nó bắn đấy. Chúng nó khôn lắm, làm cái gì rồi, cứ đổ vạ cho Kháng
Chiến là xong. Đánh anh rồi, chúng nó cũng đổ vạ cho Kháng Chiến. Nhưng những
thằng ở Kháng Chiến đâu có phải tụi đi giết người. Dọa nạt vớ vẩn, bố láo bố lếu
vậy thôi. Còn đánh người, giết người chỉ có cộng sản thôi. Ngày xưa, chúng nó
giết Từ Chung, bắn Chu Tử, ám sát Nguyễn Văn Bông, chúng đều tung tin, cho người
ta nghi ngờ chính quyền miền Nam làm những việc đó. Mãi hai mươi năm sau, chúng
nó mới xác nhận, chính chúng nó đã bắn giết những người ấy.
Tôi hỏi:
- Anh liên lạc được với Nguyễn Minh Tranh chưa?
- À, thằng Tranh, lính nhảy dù. Nó quý anh lắm. Sang Wichita, anh tìm nó, nhưng
chưa gặp.
Duyên Anh nói:
- Thằng Nguyễn Đức An vừa gọi. Nó bảo vùng quận Cam đã bày bán rồi. Anh nhờ nó
lo việc phát hành bên ấy.
- Em có nhìn thấy Con Cò ở mấy hiệu sách. Nhưng anh có nghĩ đến việc gửi thẳng
cho độc giả dài hạn không?
- Có chứ. Anh hiện có khoảng một trăm độc giả dài hạn. Hôm qua, nhờ người gửi
báo cho họ. Bưu phí đã hết gần hai trăm đô rồi.
Tờ Con Cò vắn số, chỉ ra được ba lần rồi thôi. Trong mấy số báo ấy, Duyên Anh
đánh một số nhân vật được nhiều người quý mến trong giới văn nghệ sĩ như tài tử
Kiều Chinh, và nhà báo Lê Đình Điểu.
Duyên Anh từng nói với tôi hồi 1988, trước khi anh gặp nạn, Kiều Chinh đã hứa đến
dự buổi ra mắt tác phẩm Nhà Tù của anh, do Xuân Thu tổ chức tại khách sạn
Disneyland, tháng giêng, năm 1988. Nhưng sau đó, cũng theo lời Duyên Anh, Kiều
Chinh nghe lời Mai Thảo (không có mặt trong buổi ra mắt này), đã không đến tham
dự.
Còn Lê Đình Điểu, đối với Duyên Anh cũng không xa lạ gì. Năm 1974, và đầu 75,
khi Duyên Anh tiếp xúc thường xuyên với Phó Thủ Tướng Nguyễn Văn Hảo, chính Lê
Đình Điểu, một trong những nhân viên phụ tá thân cận của Nguyễn Văn Hảo, là người
liên lạc giữa ông Hảo và Duyên Anh. Trong bài viết ngắn châm chọc Lê Đình Điểu,
Duyên Anh đã đi quá giới hạn của trào phúng, để gần như trở thành đặt điều, mạ
lỵ cá nhân. Tôi sẽ viết thêm về việc này trong phần sau, khi Duyên Anh sang Cali
lần cuối.
1991 cũng là năm Duyên Anh cắt đứt mọi liên lạc với Quỳnh Giao. Trước khi gặp
tai nạn, Duyên Anh từng cho tôi biết, Quỳnh Giao đã đến với các nhạc phẩm của
anh hoàn toàn vô vụ lợi. Chị đến Paris, chỉ xem qua các nhạc phẩm này, là có thể
ngồi vào piano, đệm và hát ngay được. Không những thế, chị hát những bài ấy
chính xác và điêu luyện đến nỗi có thể thu vào băng nhựa luôn. Tài năng của Quỳnh
Giao đã khiến cho người nhạc trưởng Pháp phải kinh ngạc và thán phục. Chính
Duyên Anh đã viết bài Quỳnh Giao, Danh Ca của Kỷ Niệm, với những lời văn thật đẹp,
đăng trên nguyệt san Ngày Nay của Lê Hồng Long, để ca tụng chị.
….
“Tuổi dương câàm của Quỳnh Giao dễ chừng đã 30. Ba mươi năm tay ngọc lướt trên
phím ngà, tôi nghĩ, khó mà tìm ra ở nữ ca sĩ Việt Nam, kể luôn Thái Thanh. Hãy
đưa Quỳnh Giao một ca khúc mới nhâát và khó nhất của Cung Tiến, của Vũ Thành!
Nàng nhìn qua, xướng âm ngay và hát liền sau đó, khỏi cần dạo nhạc.”….
“Đừng so sánh Quỳnh Giao với bâát cứ ai. Quỳnh Giao là Quỳnh Giao, là “con chim
tới từ núi lạ”. Đừng hỏi Quỳnh Giao đứng hạng mấy trên Top. Quỳnh Giao là nghệ
sĩ không thích nói đến lợi nhuận. Đừng kiếm Quỳnh Giao tại bục gỗ phòng trà,
nơi đàn điện, trống phách là thảo khấu âm thanh. Hãy tìm Quỳnh Giao ở giàn nhạc
hòa tấu Pháp hay Mỹ, Việt hay Ý, Anh hay Đức. Hãy chiêm ngưỡng nhạc trưởng điều
khiển. Hãy lắng nghe Quỳnh Giao hát. Nàng gửi hồn mình vào hồn tác phẩm. Nàng
diễn tả điêu luyện, chứa chan cảm xúc. Quỳnh Giao, tiếng hát của những người
yêu thương kỷ niệm. Sau hết, một lời tôn vinh cao quý nhất, đẹp đẽ nhất: Quỳnh
Giao, danh ca của kỷ niệm.”
Quỳnh Giao đã hát và thu băng cho Duyên Anh khoảng chừng hai mươi ca khúc của
anh, trong hai cuốn Còn Thoáng Chiêm Bao và Rồi Em Ngủ Võng Đong Đưa. Theo tôi
biết, Duyên Anh không gửi bán hai cuốn này. Anh chỉ tặng một số thân hữu của
anh thôi.
Rất tiếc, khi tên tuổi Quỳnh Giao tại Cali bắt đầu gắn liền với NXN, Duyên Anh
không ưa NXN, đâm ra ghét lây Quỳnh Giao.
Chương 6
Khoảng tháng ba, tháng tư, 1993, Duyên Anh gọi cho tôi. Giọng
anh hớn hở:
- Anh vừa viết xong được một tập Nhìn Lại Mình rồi…
- Nhìn Lại Mình là thế nào? Tại sao anh lại đặt cái tựa này?
- Đây là một thứ hồi ký lịch sử, phần tiếp theo của Nhìn Lại Những Bến Bờ. Anh
kết hợp cả văn nghệ và chính trị vào trong bộ này. Phải bốn tập mới xong cơ.
Xong rồi, thì cũng phải tới hai nghìn trang. Cái tựa, thì anh lấy hứng từ câu
nhạc của thằng Trịnh Công Sơn “…nhìn lại mình, đời đã xanh rêu” ấy mà.
- Anh viết về những chuyện gì trong đó?
- Thì cũng chỉ loanh quanh là cuộc đời mình, bắt đầu từ năm 64, 65, và các chuyện
trong các giới chính trị, văn nghệ. Trong cuốn này, anh đập một số ông thầy
chùa và cha cố ghê lắm. Mấy ông ấy có tội với dân tộc ghê lắm, mà nhiều người
không biết đó thôi.
- Ngoài mấy ông kể trên, anh còn viết về những ai nữa?
- Anh cũng điểm mặt những đứa, mà anh gọi là bọn đối lập với tổ quốc. Đây là những
đứa ăn cơm quốc gia, nhưng lại ăn cứt của cộng sản. Bọn này bày trò xuống đường
chống đối chính phủ vì những lý do chẳng ra gì cả. Chúng nó phá hoại miền Nam,
và chỉ làm lợi cho cộng sản thôi. Ngoài ra, anh còn khôi hài hóa những thằng tập
tành làm chính trị, theo lệnh của nhà thờ, nhà chùa, mà anh gọi là bọn chính
khách nhện nướng.
- Thế còn việc anh nhờ anh N. đi đến đâu rồi?
- Anh chỉ thử nó thôi, để biết nó có còn tốt với mình không. Nhưng nó bảo lương
nó có ba mươi sáu ngàn một năm, không thể bảo lãnh mình được. Anh hỏi nó, là hỏi
chơi vậy thôi. Chứ mình đâu có thiếu gì bạn bè sẵn sàng giúp mình chuyện ấy. Vậy
mà nó định nhờ mình viết hồi ký về cuộc đời nó mới hay chứ!
- Tập 1 này, khi nào anh in?
- Cứ để từ từ, bao giờ có tiền nhiều, rồi in cũng chẳng muộn gì. À, vừa rồi, lại
có thằng thầy bói bảo anh năm tới sẽ khá hơn, và năm tới nữa, sẽ kinh khủng lắm.
Anh hiện nay, có sáu bảy cuốn, đánh máy cả rồi, nhưng chưa in. Bộ truyện Những
Đứa Trẻ Thái Bình, anh Hoàng Mạnh Hùng đánh máy hộ anh. Anh ấy cũng chỉ cho anh
những chỗ sai về lịch sử, để anh viết lại cho đúng…
Duyên Anh chợt cười vang thích thú:
- Bộ Những Đứa Trẻ Thái Bình này, anh viết hay lắm cơ. Đ.m, độ rày, không hiểu
sao mình lại viết hay như thế! Viết xong Tập 1 của Nhìn Lại Mình cũng vậy. Anh
đọc lại cẩn thận, và thấy hay quá, hay quá à! Lại một tin đáng mừng nữa: Tụi
nhà xuất bản Fayard vừa bảo anh, chúng nó muốn độc quyền xuất bản các sách viết
về tuổi thơ của anh. Thế là, mình viết truyện trẻ con cũng thuộc hạng nhất trên
thế giới, chứ còn chó gì nữa? Ở bên Mỹ, đã có thằng nào làm được như thế chưa?
- Đâu có ai, ngoại trừ Mark Twain.
- Mình cũng hồ hởi, phấn khởi chứ. Mình nhìn thấy con đường phía trước mặt mình
cũng sáng sủa lắm. Thằng thầy tướng bảo “ tôi chắc chắn sang năm, ông sẽ khá. Rồi
thì năm sau nữa, tức là năm ông sáu mươi tuổi, danh tiếng ông sẽ nổi như cồn,
và tiền cũng vào như nước. Cái hạn hai mươi năm của ông, lúc đó, sẽ chấm dứt. Cứ
yên chí chờ đợi đi. Dạo này, tôi thấy mặt ông tươi lắm đó. ” Thành ra, anh cũng
khoái quá đi chứ. Và làm việc cũng chăm chỉ lắm. Mỗi ngày, anh đều cố viết cho
được hai trang, ít lắm cũng phải một trang. Cũng có khi được sáu trang. Hôm nào
hứng lắm, anh viết được tới tám trang. Đ.m, kinh quá đấy chứ? Anh viết Tập 1
này cũng nhanh lắm đó. Chỉ có hai tháng rưỡi là xong thôi.
Tôi hỏi:
- Tháng mấy anh sang đây?
- Tháng tám. À, không, tháng sáu chứ.
- Chị ấy có đi với anh không?
- Không.
- Hôm nào anh ra mắt cuốn Những Đứa Trẻ Thái Bình với độc giả Tây?
- Chưa biết nữa. Chỉ biết hai mươi tám này, anh sẽ ký sách tặng tụi nhà văn,
nhà báo. Còn ngày nào ra mắt độc giả, tụi nhà xuất bản sẽ cho anh biết sau.
Nhưng chắc chắn sẽ phải xong trước tháng 5, để tháng 6, anh còn đi Mỹ chứ.
- Những Đứa Trẻ Thái Bình có phải là tiếp nối của Thằng Vũ, Thằng Côn, Con Thúy
không?
- Đúng rồi. Hai cuốn này là chấm dứt luôn. Bây giờ thì, thằng Vọng cũng đã trở
thành cộng sản rồi. Thằng Luyến bị què chân, trở về. Thằng Vũ cũng trở về, sau
khi bị phế thải một trăm phần trăm. Những thằng bạn xưa nói chuyện với nhau, và
đi đến kết luận “Cách mạng mà có chủ nghĩa dính vào, thì cách mạng hỏng rồi.”
Chúng nó hồi tưởng lại năm 1945, thời còn “Nhanh bước nhanh nhi đồng, theo cờ đỏ
sao vàng”, đến nay đã chín năm rồi, chúng nó đều thấy bải hoải. Thằng thì bị
thương, thằng thì què chân, thằng thì trốn vào Nam. Chúng nó thấy, rốt cuộc
cách mạng chẳng mang lại cái gì tốt đẹp cả. Chỉ là cuối thu hiu hắt đường đời
thôi. Đ.m, hay lắm cơ! Truyện này mà về đến Việt Nam, anh chắc, tụi cộng sản sẽ
điên lên mất thôi. Cha con chúng nó sẽ cay cú lắm đấy. Nhưng anh chỉ viết tiểu
thuyết lịch sử thôi mà. Các anh muốn chửi tôi, cứ việc chửi. Các anh dự phần
vào giai đoạn lịch sử đó, thì các anh phải chịu chứ. Thực ra, anh có định coi
đó là tiểu thuyết lịch sử đâu? Tụi Tây đọc xong, nhất định cho là tiểu thuyết lịch
sử. Thì mình cũng “Ừ, thì đó là tiểu thuyết lịch sử.”
- Ai dịch sang tiếng Pháp cho anh?
- Thì cũng mấy người cũ thôi. Ở đây, đâu phải dễ tìm được người dịch. Bởi vì
văn của anh, dịch cũng khó lắm, chứ không dễ đâu. Khi vào cuộc rồi, mới thấy là
những người giỏi của mình, không có mấy đâu. À, hôm nọ, MT sang đây, nhờ người
nhắn muốn gặp anh, nhưng anh bảo “Tôi không có thì giờ tiếp các anh văn nghệ sĩ
đâu”…
- Bởi vì tôi thuộc loại siêu đẳng rồi hả?
- Đ. thuộc loại gì cả. Nhưng mà, mình khá hơn chúng nó, là nhờ mình bị què rồi,
chỉ ở nhà suy nghĩ, và viết thôi. Dạo này, em thấy anh đã nói khá rồi, phải
không?
- Khá lắm, gần như bình thường lại rồi. Tiếng Pháp của anh lúc này ra sao?
- Anh đang tập đọc lại tiếng Pháp. Còn nói, thì vẫn ngọng ghê lắm. Nhưng mà sẽ
giỏi thôi. Mấy hồi? Đ.m, còn hai năm nữa để mình chuẩn bị mà. Em đừng có lo.
Bây giờ, anh chẳng còn thân thuộc gì bên đây cả. Chỉ còn có Vũ Trung Hiền là em
của anh thôi. Mai đây, anh khá, thì em cũng sẽ khá thôi.
- Dạ.
- Thiên hạ bạc bẽo lắm; nên anh cũng không muốn tiếp xúc nhiều. Anh sẽ cố xây dựng
cho em, và cho thằng Nguyễn Đức An nữa, cách viết văn chương trào lộng. Loại
văn chương này, không phải ai cũng viết được đâu. Anh đánh cuộc một triệu đô
la, đố hai ông VP và MT, viết cho tôi nửa trang hài hước thôi. Các ông ấy không
viết được đâu. Cam đoan với em, họ không viết được đâu. Sẽ chỉ ngồi cắn bút
thôi. Cái đó, thì anh em mình chỉ ngồi một tí, là viết ra được thôi. Cho nên,
chúng nó ghét anh, là chỉ vì vậy thôi. Trong Nhìn Lại Mình, Tâäp 1, anh cho
chúng nó biết là từ thời Ba Giai, Tú Xuất, Tú Xương đến giờ, đã có mấy nhà văn,
nhà thơ trào lộng? Tú Mỡ cũng cố gắng, nhưng không theo kịp Tú Xương được. Phải
đợi đến Tú Kếu, mới xứng đáng được gọi là nhà thơ trào lộng của thời đại. Mỗi
thời đại, chỉ sản sinh được vài ba người như vậy thôi. Trong Tập 1 này, anh chửi
nhiều đứa lắm. Thời đại anh sống, từ 1963 đến 1975, một thời đại khốn nạn, đã tạo
anh thành thằng viết văn trào phúng, đứng về phía quần chúng để diễu cợt bọn thống
trị, bọn trọc phú, bọn đội lốt tôn giáo làm chuyện tầm bậy…
Duyên Anh chợt chuyển sang chuyện khác:
- À, còn việc thi vào VOA của em đi đến đâu rồi?
- Em ở trong danh sách được chọn. Chỉ chờ họ gọi thôi.
(Phải hai năm sau, VOA mới gửi thư, đề nghị tôi làm việc theo kiểu tạm tuyển,
trong vòng một năm; chi phí di chuyển từ California sang Hoa Thịnh Đốn hoàn
toàn tự túc; sau một năm, không có hứa hẹn tiếp tục làm việc gì cả. Tôi cho đó
là một lá thư mất dạy, nên xé vụn, và vứt ngay vào sọt rác. Từ đó, tôi bỏ hẳn
việc theo đuổi làm xướng ngôn viên cho bất cứ đài nào.)
Duyên Anh tiếp:
- Này, em có biết là em nhảm lắm không?
- Không. Nhảm thế nào mới được chứ?
- Bà cụ mất, mà sao không cho anh biết gì cả?
Tôi lúng túng:
- Thời gian ấy, em buồn lắm. Với lại, anh…ở xa quá…Em tưởng anh Vũ Đức Anh có
cho anh biết rồi…
- Anh Anh chẳng cho anh biết gì hết. Còn xa, thì xa cái chó gì. Nhấc điện thoại
lên một cái là xong rồi chứ? Nhưng mà cụ về đất như vậy cũng phải thôi. Để cụ ở
lại, không có cụ ông rầy rà, bà cụ buồn chết được. Xuống đấy, gặp cụ ông, thì
cũng vui thôi…
Tháng 7, 1993, tôi gọi thăm Duyên Anh. Anh nói:
- Thế nào tháng 10 này, anh cũng sẽ sang Cali thăm em. Sang lần này, thế nào
anh cũng ở lại, ít nhất là hai năm. Anh đếch về Paris nữa. Anh chán nhà lắm rồi.
Khi gặp nhau, anh sẽ nói rất nhiều. Tóm tắt cho em biết thôi, anh đang viết tiếp
bộ hồi ký Nhìn Lại Mình. Khi đọc, em sẽ thấy anh viết còn hay hơn hồi xưa nữa
cơ. Anh viết hay không thể tưởng được. Đến nỗi, anh còn phải phục anh sao lại
viết hay như thế. Anh chỉ muốn sang Cali ngay bây giờ, để cho em xem những cái
anh mới viết xong. À, em có nhớ những ngày em đến chơi với anh ở tòa sọạn Con
Ong không? Anh nhớ những kỷ niệm ấy ghê lắm. Hình ảnh những người từng thân thiết
với mình, anh chẳng bao giờ quên được. Dần dần, anh cố tập quên đi những kẻ và
những chuyện đáng ghét. Nhưng mà quên được, thì cũng khó lắm đấy!
Tôi hỏi:
- Anh làm xong giááy tờ chưa?
- Chưa. Nhưng mà thế nào cũng xong trước tháng mười. Kỳ này sang Mỹ, chắc anh
không còn về lại nhà nữa đâu. Khổ lắm rồi. Anh thấy là đàn bà, họ giống nhau hết
thảy; chẳng khác nhau cái chỗ chó nào cả. Họ có cái nhìn rất ngắn về sự làm việc
của người ta, cũng như về đời sống này. Trong khi ấy, là một thằng nhà văn,
mình phải nhìn xa mới được. Nếu phải nói thật ra, mà mình lại đếch dám nói, thằng
nhà văn nó có thương chó gì ai đâu. Nhà văn chỉ yêu thương tác phẩm của mình
thôi. Vợ con chỉ là phụ. Điều đó, mình lại không dám nói! (Duyên Anh vừa nói vừa
cười). Nói ra, là sợ nghe chửi um lên thôi. Tại sao lại sợ họ chửi um lên? Là
vì anh què quặt rồi, đếch đi đâu được cả. Mỗi lần đi đâu, phải có bạn bè đến chở
đi. Mà bây giờ, chẳng thằng nào dám đến tìm mình nữa. Thành thử, mình cứ nằm
trơ ra như thế này thôi. Bây giờ, gặp anh, em sẽ thấy anh vẫn khỏe, chỉ trừ ra
cái tay phải và chân phải thôi. Tiếng nói, đã rõ ràng rồi. Khuôn mặt anh vẫn trẻ
như hồi mấy năm trước. À, còn chuyện này nữa. Anh muốn kỳ này sang, anh em
chúng mình sẽ làm lại tờ Người. Sẽ có Thiện Nhân Nguyễn Khánh Do cộng tác. Thằng
này viết văn chương vỗ mặt thuộc loại cự phách. Anh sẽ ghi một hàng chữ ở ngoài
trang bìa là Người, Tiếng Nói Bất Khuâát Của Tuổi Trẻ Lưu Vong. Mình sẽ ra mỗi
tháng một kỳ, in giống như một quyển sách nhỏ, đem đi đâu cũng tiện. Chỉ cần lấy
quảng cáo cho vừa đủ tiền in thôi. Cứ tà tà mà đi. Theo tử vi của anh, đại vận
sẽ đến vào năm anh bảy mươi tuổi. Lúc ấy, anh làm gì cũng sẽ thành công hết.
Bây giờ, anh cũng gần sáu mươi rồi. Ước muốn của anh chỉ là, trong những năm
tháng cuối đời, được sống bên những người thực sự thương yêu mình. Đại khái như
vậy thôi. Hẹn em tháng mười nhé.
Tháng mười tôi chờ. Duyên Anh không sang được. Anh cho tôi biết, giấy tờ bảo
lãnh trục trặc. Trước đó mấy tháng, Duyên Anh nhờ một người bảo lãnh, nhưng việc
này không xong. Tiếp theo, anh bảo tôi là đã nhờ Đặng Xuân Côn rồi, thế nào
cũng xong trước tháng mười. Tháng mười tới. Chưa xong. Và Duyên Anh vẫn còn ở
Paris.
Cuối tháng mười, tôi gọi điện thoại cho Duyên Anh. Anh nói:
- Bây giờ, cứ vài tuần lại có một tay cộng sản gộc tìm đến, chiêu dụ anh về Việt
Nam với họ.
- Họ nói với anh những gì?
- Họ bảo, đại khái “Thôi, bây giờ hận thù làm gì nữa. Anh cứ trở về đi. Đừng ngại.
Sẽ chẳng có ai khó dễ gì anh đâu.”
- Rồi anh trả lời họ làm sao?
- Anh nói “tôi không về vì tôi không thích chế độ cộng sản của các anh thôi. Chứ
tôi sợ gì các anh? Tôi ghét cộng sản, là tôi không ở với cộng sản được. Trước
hay sau gì, tôi vẫn là tôi thôi.” Còn phía quốc gia, anh muốn nói những đứa tự
nhận mình là quốc gia, nhưng chỉ là bọn quốc gia giả hiệu, anh cũng ghét chúng
nó luôn, nên không thể sống gần chúng nó được. Vì thế mà anh cô đơn đứng giữa,
chịu một lúc hai sức ép của cả cộng sản lẫn cái gọi là quốc gia. Thành ra, anh
tiếp tục chịu khổ sở, thiệt thòi đủ thứ. Nhưng mà ăn thua gì? Mình có cái sướng
là được tiếp tục hướng đi đúng đắn của mình.
- Mấy tay cán bộ gộc đó có nói chuyện gì lạ với anh không?
- Lạ thì không lạ. Họ chỉ nói cho anh biết là Việt Nam đang ở trong thế kẹt. Bị
Trung Cộng đe dọa thường xuyên, nên họ phải rải cả trăm ngàn quân để bảo vệ
biên giới phía Bắc. Anh nghĩ thế nào Trung Cộng cũng xua quân đánh Việt Nam một
lần nữa. Hồi 74, khi hải quân Trung Cộng chiếm đảo Hoàng Sa của Việt Nam Cộng
Hòa, Hà nội phải câm miệng, vì lúc ấy, Phạm Văn Đồng đã ký giấy xác nhận chủ
quyền của Trung Cộng trên đảo ấy rồi. Thế mới bẩn chứ! À, chuyện này nữa, có lẽ
em chưa nghe bao giờ. Chuyện cái chết của thi sĩ Huy Thông. Ở miền Nam, đâu có
ai biết vợ Võ Nguyên Giáp yêu thi sĩ Huy Thông, và cứ đến nhà, đi lại với anh
này. Huy Thông cũng ngang nhiên thụ hưởng, chẳng coi Võ Nguyên Giáp ra cái củ
c. gì cả. Đàn em của Giáp bực mình, đốt căn nhà của Huy Thông ở Phố Hàng Đào.
Và Huy Thông chết cháy. Những chuyện như thế, nếu không do những tay kỳ cựu
trong đảng cộng sản cho mình biết, làm sao ai dám nói? Báo chí ở Mỹ, làm sao
chúng nó biéát những chuyện như thế này?
- Bây giờ anh em mình mà làm báo, thì tha hồ mà khai thác chuyện ngoài Bắc nhỉ?
- Không. Bây giờ chưa phải là lúc mình ra báo. Làm báo ở Paris, chắc chắn là
không khá được rồi. Báo chí ở Mỹ thì càng ngày càng đổ đốn ra. Nếu anh sang đó,
anh em mình có làm một tờ báo nào gây được tiếng vang, thì hãy làm. Nhưng trước
hết, phải tìm ra được nguồn tài trợ tương đối đều đặn, ít nhất là trong sáu
tháng đầu, mới được. Hồi ở Việt nam, anh làm báo, toàn là tụi phát hành bỏ tiền
ra cho mình, thành ra dễ dàng và hiên ngang lắm, chẳng phải lo lắng gì cả.
Nhưng bây giờ, vẫn chưa phải là lúc cho mình ra báo. Ra bây giờ, mình sẽ bị đồng
hóa với tụi chúng nó thôi. Đợi vài năm nữa đi. Thế nào thằng Mỹ cũng ký hiệp ước
bang giao với thằng Việt cộng. Lúc ấy, Mỹ nó sẽ cho Việt cộng thiết lập tòa đại
sứ và lãnh sự quán ở các nơi. Cũng là lúc những thằng nằm vùng và những thằng
thân cộng sẽ bắt đầu ló mặt. Chúng nó tưởng bố chúng nó có trụ sở ở Hoa Thịnh Đốn
và các thành phố chính là ngon rồi. Bấy giờ, anh em mình sẽ ra báo chống Cộng.
Duyên Anh chợt ngưng nói. Giọng anh trở nên ngập ngừng:
- Hiện giờ, anh chỉ có một điều băn khoăn thôi…
- Anh băn khoăn cái gì ?
- Anh thì sẽ sống dai lắm, bởi vì nếu chết, thì anh đã chết rồi. Nhưng anh cũng
ngại, không biết lỡ mai mốt, anh bệnh tật báát ngờ, hoặc là chán đời quá, anh
không còn muốn sống nữa, thì em có tiếp tục thực hiện dự tính cuả anh em mình
không.
- Có chứ. Nhưng anh yên trí, dái tai anh dài lắm, anh còn sống vài ba chục năm
nữa cơ.
Có tiếng cười bên kia đầu giây:
- Mấy thằng thầy tướng cũng nói như thế đấy. Còn sống ngày nào, anh muốn chỉ dẫn
em, để em viết thật hách, và vượt xa anh, thì anh hài lòng lắm.
Tôi ngập ngừng:
- Em cũng thích viết, nhưng thì giờ eo hẹp quá. Đi làm về, mệt. Xem báo, TV một
chút là hết ngày rồi.
- Em cứ tiếp tục những đề tài quen thuộc về gia đình, về những kinh nghiệm em
đã sống qua. Mỗi lần viết, tập trung về một đề tài. Suốt ngày, chỉ suy nghĩ về
đề tài ấy thôi. Không được nghĩ đến bất cứ điều gì khác. Lúc ngồi vào bàn, em
phải cố viết cho anh hai trang, có lười lắm thì cũng phải một trang. Cứ chăm chỉ
đều đặn như thế, mỗi năm em sẽ có một tác phẩm rồi. Anh đã chọn em để truyền lại
tất cả những gì anh biết về kỹ thuật viết văn. Anh đặt hết kỳ vọng vào em. Em
không làm được như thế, thì anh buồn lắm đấy…
- Vâng, em sẽ cố gắng.
Tôi nói thế cho Duyên Anh yên tâm; chứ, trong thâm tâm, tôi biết rõ mình lắm.
Tôi không có khả năng tưởng tượng, thêu dệt của một nhà văn viết tiểu thuyết.
Tôi sống một cuộc đời rất bình thường, không giao du nhiều; đi làm về là chỉ ra
vườn tưới cỏ, trồng cây. Tôi biết, sẽ chẳng bao giờ đáp ứng được kỳ vọng Duyên
Anh đặt vào tôi. Suốt thời gian sau đó, ngoài vài bài báo và truyện ngắn tầm
thường, tôi chẳng viết được gì cả.
Duyên Anh vẫn say sưa nói:
- Viết văn rồi, em sẽ hiểu thấu triệt thế nào là hai tiếng chữ nghĩa. Và biết
giá trị của nó như thế nào. Còn bây giờ, chúng nó múa may như thế nào ở Mỹ, em
cứ kệ chúng nó. Em phải nghĩ trong những năm tới, các tác phẩm em viết về tình
tự dân tộc sẽ phổ biến ở Việt nam, một Việt nam không còn cộng sản nữa. Bấy giờ,
em sẽ thấy chữ nghĩa quý ghê lắm. Em không cần viết nhiều đâu. Chỉ cần mười quyển
trở lại, cũng đủ rồi. Chứ viết nhiều quá như anh, nó thành thợ viết rồi. Chỉ cần
mười cuốn thôi, là đẹp lắm rồi. Nếu anh có bắt đầu viết văn lại như thuở xưa,
thì anh sẽ chỉ viết mười cuốn thôi. Có vậy, nó mới hay.
Ngưng lại vài giây, anh bắt qua chuyện khác:
- Chúng nó bảo thế nào đến năm 95, anh cũng sẽ giầu, bởi vì cái đại nạn hai
mươi năm của anh kể từ 1975 sẽ chấm dứt. Anh thấy cũng có thể đúng. Bởi vì lúc ấy,
chúng nó đã thực hiện xong phim Đồi Fanta rồi. Thì sách tiếng Tây của anh sẽ
bán chạy hơn. Còn sách tiếng ta, anh đã có sẵn mười hai cuốn trong mấy ngăn kéo
đây rồi. Thế thì, tụi bên Mỹ đua thế chó nào được với anh?
Trước khi cúp máy, Duyên Anh dặn tôi:
- Nếu có đứa nào hỏi chừng nào Duyên Anh sang, em cứ bảo không biết bao giờ
nhé.
*
* *
Ngày mùng một, tháng giêng 1994, tôi gọi sang:
- Em gọi, chúc tết Tây anh đây. Anh đang làm gì vậy?
- À đang viêát thôi. Nhưng ngưng một chút, nói chuyện được.
- Bây giờ đang buổi trưa bên đó. Anh ăn cơm chưa?
- Chưa. Sáng nay, anh thức dậy lúc ba giờ sáng. Ngồi viết đến bẩy giờ. Nằm ngủ
tới mười một giờ. Thức dậy, lại viết nữa. Vừa viết được một trang thì em gọi đấy.
Bây giờ, sắp ăn cơm rồi lại ngủ nữa…
- Như vậy là, ngủ trưa dậy, lại viết tiếp?
Duyên Anh cười:
- Không, nhiều khi phải có hứng nữa cơ. Viết mà chữ nó không chịu ra, thì cũng
phải ngưng thôi. Nhưng có lúc, mình cứ ngồi viết. Cứ viết, thì cái hứng nó mới
đến với mình.
- Anh viết đến đâu rồi? Sắp xong chưa?
- Chắc còn khoảng hai mươi trang nữa sẽ xong cuôán Nhìn Lại Mình, tập 4 này.
- Như vậy là đến năm nào rồi?
- Mới chỉ đến năm 1965 thôi. Anh đã viết xong phần nhóm Dương Văn Đức biểu
dương lực lượng. Đang viết đến chỗ Nguyễn Cao Kỳ đá Nguyễn Khánh ra khỏi Việt
Nam.
- Thế là trí nhớ anh lúc này tốt quá rồi.
- Dĩ nhiên. Có những cái tên của một số thằng, mình tưởng là quên. Nhưng viết rồi,
thì lại dần dần nhớ ra hết. Anh dự trù là phải viết đến hai mươi quyển, hay hơn
nữa, mới xong trọn bộ hồi ký của mình. Bộ hồi ký này, không phải chỉ ghi lại những
sự kiện lịch sử, mà còn viết ra những điều rất ít người biết về bộ mặt thật của
những thằng chính trị gia nữa. Cho nên, anh còn sống ngày nào, chúng nó còn sợ
anh ngày đó.
Tôi hỏi:
- Anh sắp sang Mỹ chưa?
- Sắp rồi. Anh đang chuẩn bị hành lý đây. Quần áo, chỉ đem theo vài bộ thôi. Nặng
nhất là tất cả những gì anh đãviết trong mấy năm qua.
- Anh sẽ đến thành phố nào trước?
- Dallas. Anh ở đó vài ngày rồi sẽ bay qua Cali. Anh rất mong gặp lại em. Mình xa
nhau đã năm sáu năm rồi còn gì? Kỳ này sang đó, anh sẽ xuâát bản lấy sách của
mình, chứ không viết thuê cho chúng nó nữa. Có dư tiền, mình sẽ giúp đỡ được
nhiều người. Anh chỉ ao ước một cuốn sách của mình trúng mối vào thị trường
phim ảnh Mỹ, mình sẽ có phương tiện làm bao nhiêu chuyện.
- Em thì chỉ mong ước anh sẽ được giải Nobel văn chương thôi.
Duyên Anh cười:
- Anh cũng đã từng nghĩ láo nghĩ lếu đến chuyện ấy rồi. Nhưng mà, em phải biết,
cái giải đó là một giải thưởng nặng về chính trị thôi. Anh đọc mấy tác phẩm của
những thằng được Nobel rồi. Chúng nó viết, có cái gì gọi là hay ho đâu? Nếu được
cái giải ấy, thì anh chỉ nghĩ, mình sẽ có một thế đứng quốc tế để nói chuyện với
tụi Hà nội, cho chúng nó bớt lỗ mãng đi thôi. Bây giờ mà nói chuyện chúng nó
thay đổi, thì còn phải lâu lắm. Chỉ khi nào những thằng già ở đó chết hết đi rồi,
mình mới nghĩ đến chuyện trở về được. Cho nên, phải làm việc ngày hôm nay, thì
mới nghĩ đến chuyện trở về ngày mai được. Lúc trở về, mình đâu có thể về tay
không được?
Tôi hỏi:
- Anh sang Mỹ lần này, có định đóng đô tại đâu chưa?
Duyên Anh cười:
- Ừ, cứ để từ từ rồi tính. Thực ra, bây giờ nếu sống một mình ở bên Mỹ, cũng
khó cho anh. Mình có mọät tay, giặt quần áo làm sao được? Nấu ăn, thì mình biết
nấu, nhưng khi cầm dao, muốn cắt cái gì, không có tay kia đè lên, cũng chẳng cắt
được. À, em đã bắt đầu viết chưa?
Tôi lúng túng:
- Viết thì cũng ngày đực ngày cái thôi. Em sợ sẽ không có khả năng đáp ứng kỳ vọng
của anh đâu. Em không muốn làm anh thất vọng…
- Không, em lầm rồi. Anh chơi với em gần ba mươi năm rồi, anh biết em có khả
năng chứ. Em cứ viết đi. Bền chí mà viết. Rồi thiên hạ sẽ phải biết đến em
thôi. Em nhớ chuyện Erskine Caldwell, anh kể cho em mấy năm trước chứ? Trong
tác phẩm Call It Experience, ông ta kể là hồi mới viết văn, những truyện ngắn
ông ấy gửi đến một tạp chí nọ đều bị thằng chủ bút ở đó đọc xong rồi quẳng đi
vào một xó, chẳng chịu đăng cho ông ta bao giờ cả. Đến khi một chủ bút khác
lên, tình cờ thấy bản thảo của Caldwell, đọc thử, thấy hay quá, bèn phát luôn
cho ông ta một giải thưởng. Em đừng ngại gì cả. Cứ tiêáp tục viết đi.
Tôi đánh trống lảng:
- Anh sắp sang, có cần em chuẩn bị gì cho anh không?
Duyên Anh cười:
- Không phải chuẩn bị gì cả. Đến đâu hay đến đó thôi. Cuộc đời này, em cứ coi như
nó là một cuộc chơi vậy. Em không cần lo trước làm gì. Cái mà anh muốn em lo,
là tiếp tục viết đi thôi.
- Còn anh, anh vẫn tiếp tục viết Nhìn Lại Mình chứ?
- Ừ, anh đang viết về việc ông Diệm sử dụng bồi bút. Thí dụ, cho Nguyễn Văn
Trung viết sách chửi Phạm Quỳnh. Ông Diệm, thì cũng phải phê bình một số khuyết
điểm của ông ấy mới được. Ông ấy không có hoàn toàn tốt như một số người nghĩ
đâu. Ông ấy thù ghét hai người, Phạm Quỳnh và Nhất Linh. Khi Nhất Linh từ giã
dòng suối Đa Mê ở Đà lạt, về Saigon, định làm sống lại tờ Phong Hóa Ngày Nay,
anh em ông Diệm sợ uy tín của Nhất Linh, nên dùng bồi bút để chửi Nhất Linh.
Chính MT là người đã tổ chức một buổi hội thảo để đánh đấm Nhất Linh…
- Vậy sao?
- Ừ, anh còn sẽ nói ra nhiều điều đáng sợ hơn nữa trong cái hồi ký Nhìn Lại
Mình này. Vì tờ Sáng Tạo đã lấy tiền của Mỹ để làm. Ông Diệm không tiếp xúc thẳng
với MT, nhưng nhờ bác sĩ Lý Trung Dung đưa tiền cho MT. Thuở xưa, trong cuộc
bút chiến về thơ cũ thơ mới, báo Phong Hóa Ngày Nay đã từng chửi Tản Đà ghê lắm.
Nhưng khi Tản Đà chết, Phong Hóa Ngày Nay lập tức làm số báo tưởng niệm Tản Đà.
Còn Sáng Tạo, mấy chục năm sau, chửi Nhất Linh chán chê, khi ông ấy chết, không
được một dòng chữ phân ưu. Rồi khi đổi đời, tiếp tục nhận tiền của Nguyễn Cao Kỳ
để làm tờ Nghệ Thuật, tờ báo này có bao giờ nhắc tới Nhất Linh đâu? Trong lịch
sử khốn nạn của chúng ta, đã có những thằng như thế. Vậy mà thiên hạ cứ ôm lấy
nó xưng tụng, hít hà. Còn anh, anh cho là tất cả tác phẩm phòng trà tửu điếm của
nó góp lại, không bằng một góc Xóm Cầu Mới của Nhất Linh đâu.
Tôi hỏi:
- Làm sao anh biết chuyện này?
- Thế Nguyên, trên tờ Trình Bày, đã nêu ra hai trường hợp nhận tiền của Mỹ làm
báo: Sáng Tạo của MT, và Hiện Đại của NS. Sau bài viết của Thế Nguyên, NS phản
tỉnh, viết bài công nhận là mình có lấy tiền của Mỹ. Còn MT thì vẫn im lặng.
Bây giờ, em hiểu vì sao chúng nó ghét anh rồi chứ? Chỉ vì anh biết quá nhiều,
và biết hết những việc làm khốn nạn của chúng nó thôi. Chắc chắn, chúng nó đang
mong anh chết đi. Bởi vì, chỉ khi nào anh chết rồi, mới không ai nhắc lại tội lỗi
của chúng nó thôi. Cái khôi hài là ở Việt nam, hai anh MT, NS chửi nhau như
chó. Sang đến Mỹ, hai anh lại xưng tụng nhau, mỗi người ngồi thôáng lĩnh một ngọn
núi văn học. Trong hồi ký của anh, anh cũng nhắc tới hai ông Duy Dân: một là
NXH, đi theo hầu Nguyễn Khánh; hai là TLN, người dâng kế hoạch Nước Lụt lên cho
anh em họ Ngô để diệt tan phong trào Phật Giáo. May cho Phật Giáo là ông Diệm
thấy kế hoạch này tàn độc quá, nên không dùng. Vậy mà sau này, ông Diệm đổ rồi,
mấy anh ở Phật Giáo lại quay ra tung hô TLN ghê quá. Họ xưng tụng chính cái kẻ
đã định tiêu diệt mình.
- Anh có viết về các ông tướng không?
- Dĩ nhiên có chứ. Anh sẽ nhắc tới các anh tướng dốt và bẩn, tàn tích của chế độ
thực dân, mà anh đặt vào giai cấp trung sĩ, bởi vì các anh ấy đều là trung sĩ
thời Tây cả. Qua thời ông Diệm, các anh âáy mới mò lên tướng. Ông Diệm cay các
anh tướng gốc lính Tây này lắm, nên đã cho cải biến Trường Võ Bị Liên Quân Đà lạt
thành Trường Võ Bị Quốc Gia, để đào tạo một lớp sĩ quan mới có trình độ và tư
cách hơn. Còn bọn tướng gốc trung sĩ, nhiều đứa là con nuôi ông Diệm, về sau đã
trở mặt, giết bố nuôi của mình. Xây dựng Trường Võ Bị Quốc Gia là việc làm đáng
khen của ông Diệm. Một việc đáng khen nữa, là ông ấy đã thành lập Trường Quốc
Gia Hành Chánh, để đào tạo một tầng lớp mới, thay thế giai cấp đốc phủ sứ của
Pháp để lại. Có thể nói, đem gom tất cả bọn lãnh đạo quốc gia kể từ 1963 trở
đi, so với ông Diệm, thì chúng nó chỉ bằng cái lông chân của ông ấy thôi. Ít nhất,
ông Diệm cũng cho mình chút tự hào về chủ quyền và lý tưởng quốc gia. Còn bọn
lãnh đạo sau này của miền Nam chỉ là tay sai của Mỹ thôi. Thế thì, những người
sống trong cái thời đại chó đẻ sau 1963, làm sao không trở thành những kẻ bất
mãn được? Vì thế, Duyên Anh đã biến thành Thương Sinh, chửi bới loạn cả lên. Nếu
có ai chửi Thương Sinh vì nó hay công kích, diễu cợt cay độc, thì họ hãy chửi
cái thời đại ấy. Chính cái thời đại khốn nạn lúc đó đã tạo ra một Thương Sinh bất
mãn như thế đấy. Sau khi ông Diệm đổ rồi, anh thấy mình như một thứ Bá Di Thúc
Tề không ăn thóc của nhà Châu, tuy rằng anh không đến nỗi cực đoan như vậy. Điều
khôi hài là, một số tay chân cũ cuả ông Diệm, miệng nói “không ăn thóc của nhà
Châu”, nhưng đêm đêm, vẫn lẻn về ăn lúa của cách mạng tháng 11. Anh muốn nói đến
cái bọn đã được hưởng mưa móc của ông Diệm khi trước, bây giờ lại mon men ra ứng
cử dân biểu, nghị sĩ, hay cố chạy một chân bộ trưởng. Chúng nó đều là bọn khốn
nạn hết!
° ° °
Một ngày đầu tháng ba, năm 1994, Duyên Anh ở Texas gọi về cho
tôi. Anh nói:
- Anh gọi từ giã em?
- Anh đi đâu?
- Anh phải về Paris có chút việc.
- Anh sẽ đi bao lâu?
- Có lẽ chừng vài tháng. À, anh đọc mấy truyện em viết rồi. Anh hài lòng lắm. Cứ
như thế mà tiến tới.
- Anh có gì khuyên em không?
- Viết hồi ký, em cứ nhớ đến đâu, viết đến đấy. Đừng thắc mắc mình đã viết gì.
Viết cho xong cái đã. Rồi đọc lại, mình sẽ sửa chữa, và sắp xếp sau. Nếu có thể
được, em nhớ bỏ hẳn mấy cái “thì, mà, là” đi, là kể như trình làng được rồi. Một
số đoạn, anh đọc thấy xúc động lắm.
- Vâng, em sẽ nhớ lời anh dặn.
- Thôi nhé, Hiền, anh đi nhé.
- Vâng, anh đi bình yên. Mong sớm gặp lại anh.
Duyên Anh cười ha hả:
- Yên chí, bình yên mà. Từ đây về Paris, có gì là ghê gớm đâu. Em ở lại ngoan
nhé.
Mấy hôm sau, tôi gọi sang Paris. Duyên Anh nói:
- Bữa nọ, đang ở nhà anh Côn, anh không tiện nói với em. Anh Côn không muốn anh
từ Texas bay thẳng sang Cali. Anh ấy bảo “ Mày muốn qua bên Cali, thì đi về
Paris trước đã. Tao không muốn chịu trách nhiệm nếu mày từ đây sang Cali, mà có
chuyện gì xảy ra cho mày, như lần trước.”
- Như vậy, anh Côn cũng lo cho anh lắm đấy chứ? Thế là anh chưa ăn Tết ở Mỹ lần
nào nhỉ?
- Úi dào, còn nhiều dịp mà. Với lại tháng 3 này, anh còn phải ra mắt hai cuốn
trong bộ Những Đứa Trẻ Thái Bình của anh. Một số ông tướng Pháp vừa viết thư, mời
anh ăn cơm với họ…
- Tại sao vậy?
- Vì họ đã đọc bộ tiểu thuyết, trong đó anh thuật lại những trận đánh giữa Pháp
và Việt Minh, mà họ có tham dự. Cho nên họ khoái, muốn có dịp gặp anh.
° ° °
Sinh nhật thứ năm mươi chín của Duyên Anh, 16 tháng 8, 1994,
tôi gọi sang chúc mừng anh. Duyên Anh vui vẻ cho tôi biết, anh vừa viết xong một
số sách về ca dao, và một cuốn tiểu thuyết. Tôi hỏi về tình trạng sức khỏe của
anh, Duyên Anh nói:
- Lúc này, anh khá hơn rồi. Sắp sang thăm em được rồi. À, hôm nọ, bọn FBI sang
đây. Chúng nó hỏi anh về vụ anh bị đánh mấy năm trước. Anh nói “Đaõ sáu năm rồi.
Các ông giỏi quá, mà không biết được ai đã đánh tôi! Nay phải sang tận đây tìm
tôi để điều tra thêm, có ích lợi gì đâu? Chuyện đó, tôi cũng quên đi rồi. Các
ông tiếp tục điều tra, ví dụ có tìm ra được người đó, rồi bắt họ vào tù, thì
cũng tội nghiệp cho họ thôi. Chứ đâu có thể làm cho tôi lành lặn lại như trước
nữa? Vậy thì, tôi xin các ông, đừng điều tra tôi nữa. Lần sau các ông đến đây,
tôi không tiếp các ông nữa đâu.”
- Họ đến tìm anh bao lâu rồi?
- Cách đây chừng một tháng thôi. Nghe anh nói vậy, chúng nó cám ơn và ra về
luôn.
- Và không hề trở lại thêm lần nào nữa?
- Ừ. Anh đã nói không tiếp, là sẽ không tiếp. Bây giờ, anh cũng đã sáu mươi tuổi
ta rồi. Phải tập trang trải lòng mình ra, để không còn vướng bận những chuyện
buồn trong quá khứ nữa. Anh cũng quyết định tha thứ cho thằng đã đánh anh rồi.
Không thèm nghĩ đến nó nữa.
- Anh vẫn tiếp tục viết?
- Ừ. Anh đang viết bộ Nhìn Lại Mình, một thứ hồi ký văn nghệ và chính trị. Đã
xong được bốn cuốn rồi. Đỗ Tiến Đức đang đánh máy hộ anh. Chữ anh độ này đẹp lắm
rồi, không còn cua bò như vài năm trước nữa. Anh bằng lòng về mình lắm. Vì anh
đã hơn chúng nó rồi. Anh què quặt tay chân, nhưng đầu óc anh vẫn lành mạnh; vẫn
sáng tạo được. Còn chúng nó, tay chân lành lặn, nhưng đầu óc chúng nó què cụt rồi.
Chúng nó đâu có viết được như anh.
- Anh có hay đi đâu chơi không?
- Lâu lâu mới có bạn đến chở đi uống rượu. Nhưng anh thích ở nhà hơn. Ở nhà,
mình mới viết nhiều được. Anh đang viết về Tản Đà, và cuộc chiến giữa thơ mới
thơ cũ.
- Anh còn chữa bằng châm cứu không?
- Thôi rồi. Châm cứu mãi cũng chẳng hết, anh chán, bỏ luôn rồi. Nhưng nói
chung, sức khỏe anh tốt. Độ này, anh mập ra mới chết chứ! Hơn sáu mươi ký rồi.
- Như vậy cũng đâu có nhiều?
- Nhưng mà lên ký, đi lại sẽ khó khăn hơn. Anh ăn uống cũng đâu có nhiều gì. Vậy
mà cứ tiếp tục lên cân. Đành chịu vậy thôi. Nhưng lạ lắm, tay chân bên phải của
anh, lẽ ra nó teo lại, nhưng mà không. Vẫn lớn như bên trái. Có đêm, anh mơ thấy
mình thức dậy, giơ hai chân hai tay như bình thường vậy. Nên anh tin Thượng Đế
thương anh, và sẽ làm phép lạ…
- Anh tin vào phép lạ?
- Anh vẫn tin đấy chứ. Anh bị đánh trọng thương như thế, các bác sĩ Tây cho rằng
anh sẽ chỉ ngồi yên một chỗ, không hoạt động gì được nữa. Vậy mà, chỉ một thời
gian ngắn sau, anh hồi phục, tay trái viết trơn tru; nói năng dễ dàng, và có thể
nhớ lại từng chi tiết những gì đã xảy ra hơn năm mươi năm trước. Tụi bác sĩ Tây
phải phục lăn ra. Đấy không phải phép lạ, thì là gì nữa? Nghĩ lại cho cùng,
mình phải cám ơn Thượng Đế. Ông ấy cho mình bị liệt, có khi lại tốt cho mình.
Thứ nhất, là mình chỉ ngồi nhà, không đi chơi lung tung như trước nữa. Thứ nhì,
là mình viết chậm, nhưng viết chậm thì mình có thì giờ suy nghĩ nhiều hơn, gọt
dũa câu văn kỹ càng hơn…
- Anh nói vậy nghĩa là trước khi găëp nạn, anh nghĩ nhanh viết vội, không cần sửa
chữa?
- Đúng vậy. Bây giờ đọc lại những cái anh viết lúc trước, anh thấy hồi đó, mình
viết ẩu thật, chấm phẩy chẳng cẩn thận gì cả. Gần đây, anh cố gắng viết cho thật
giống Quốc Văn Giáo Khoa Thư. Anh cho viết được như thế là mình đạt rồi đó.
- Thế còn mấy cuốn sách vừa viết xong, anh có cho nhà Nam Á in không?
- Không. Anh in lấy.
- Vẫn là nhà xuất bản Tam Thiên?
- Không. Nhà xuất bản Tuổi Ngọc.
- Anh sẽ in ở Pháp chứ?
- Không. In ở Pháp đắt lắm. Rồi lại phải chở sang Mỹ, tốn thêm cước phí. In ở Mỹ
rẻ hơn. Lại tiện việc đem bán các nơi.
- Anh có giao cho cháu Chương làm việc này không?
- Không. Chắc anh sẽ nhờ Đặng Xuân Côn.
- À, còn tiếng Pháp của anh lúc này khá hơn chưa?
Tôi hỏi thế, vì tôi nhớ khoảng giữa tháng ba, 1988, bác sĩ Hoàng Văn Đức tổ chức
một buổi nói chuyện ở Trung Tâm Văn Hóa Pháp, khu vực gần Santa Monica, giới
thiệu tác phẩm Một Người Nga ở Saigon, bản tiếng Pháp, để Duyên Anh tiếp xúc với
các độc giả người Pháp. Trong buổi đó, Duyên Anh ứng khẩu một bài nói chuyện bằng
tiếng Pháp, và trả lời trực tiếp, trơn tru, cũng bằng tiếng Pháp, những câu hỏi
của thính giả. Trước đó một năm, Duyên Anh viết một bài báo bằng tiếng Pháp, về
việc Doãn Quốc Sĩ bị đầy đọa nơi quê nhà, đăng trên tờ La Croix.
Sau tai nạn tháng tư 88, trong mấy năm đầu, Duyên Anh không nói tiếng Pháp được
nữa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét