Thứ Ba, 10 tháng 1, 2023
Nỗi lòng Đồ Chiểu hay Phan Văn Hùm? - Tiểu luận của Trần Bảo Định
Nỗi lòng Đồ Chiểu hay Phan Văn Hùm?
“‘Nỗi lòng Đồ Chiểu’ tức là nỗi lòng Phan Văn Hùm. Sự thật có
phải như thế chăng? Tôi xin nhường quyền cho tri-kỷ bốn phương của anh Hùm tôi
phán-đoán”[1]. (Kim Ba Mai Huỳnh Hoa)
Hành trình tư tưởng Phan Văn Hùm, nói vậy cũng tức là kèm
theo quá trình hoạt động của tiên sinh. Bởi, với tiên sinh, tư tưởng và hoạt động
chẳng tách rời nhau. Vậy, tiên sinh đã tư tưởng gì, đã làm gì? Về tư tưởng, nền
tảng căn bản là văn hóa Việt của đất phương Nam, tiên sinh gắn chặt trái tim
lòng, khối óc vào nền đất nước phù sa xứ sở. Rồi, tiên sinh vọng phương hoàn cầu,
ngóng hướng Tây phương mong muốn tận mắt ngó thấy cách người Tây phương làm
cách mạng. Nhưng, có lẽ, tiên sinh phát hiện ra sự trống rỗng của căn bản tư tưởng
Tây phương hàng ngàn năm mà đương thời, Heidegger ca thán trong nhiều trước tác
(Hữu thể và thời gian, Về thể tính chân lý, Thư về nhân bản). Cho nên, tiên
sinh tìm kiếm u huyền man mác (numen)[18] của Đông phương (cùng với sự
phát hiện và căn nguyên thúc đẩy này, Kim Định tiến hành đối chiếu hai nền
triết lý Đông Tây) nhằm bổ khuyết cho những gì còn khiếm khuyết của tư tưởng
Tây phương. Nhưng, tựu trung, tiên sinh không thấy rằng cả hai nền triết lý ấy
có thể tạo nên thế quân bình cần thiết cho tâm thế linh hồn của người Việt bấy
giờ. Lấy sự dung hòa hai nền triết lý Đông Tây tạo thành thế quân bình cho tư
tưởng Việt, e rằng bất khả. Song, cũng không có nghĩa hành trình tư tưởng của
tiên sinh họ Phan lâm vào khủng hoảng, cùng quẫn. Người ta chẳng cùng quẫn nếu
còn có quê hương. “Nhưng dù sao ông cũng nhớ mình là người Việt-Nam, có một bầu
tâm-lý Việt-Nam do bao nhiêu thế-hệ nung-đúc di-truyền. Cho nên khi trở về nước,
sống cuộc đời Việt-Nam thì hồn lịch-sử như một thế-lực tự-nhiên trầm-tiềm
bàng-bạc ở giang-sơn, trong xã-hội, đêm ngày gọi tỉnh trong ý thức tiềm-tại,
cái tiềm-tại ý-thức của bao nhiêu thế-hệ đã qua”[19]. Và, rõ ràng, quê hương là
kim chỉ nam cho tư tưởng tiên sinh giữa tạo loạn cách mạng của thời cuộc.
Là Duy vật hay Duy tâm, trong tư tưởng Phan Văn Hùm vẫn là dòng
chảy xuyên suốt của tinh thần Duy Nhân. Khoa học và Đạo học là
tử số, mẫu số là Nhân học. Nhân học hay Nhân bản luận, căn nguyên tư tưởng
vốn có bàng bạc trong toàn bộ hành vi tác ý tác hành của tộc Việt phương Nam,
thấm nhuần trong mọi sinh hoạt gia đình, xã hội, văn hóa, tôn giáo tín ngưỡng,
… của người bình dân. Nói rộng là vậy, nói hẹp thì ở ngay trong nền nếp sẵn có
tiền nhân. Cho nên, nói gần nói xa chẳng qua nói ngay “cụ cố ngoại” trong nhà.
Nguyễn Đình Chiểu nằm trong dòng chủ lưu của văn chương tư tưởng phương Nam.
Khác với lối văn chương ưa phản ánh phê phán, văn chương phương Nam nhắm đến
chuyển tải tư tưởng, gửi gắm kỳ vọng vượt qua thời gian. Trong việc làm tiếp nối
như vậy, chúng ta thấy Phan Văn Hùm ưa hành động kèm theo tư tưởng. Chớ không
phải chỉ tư tưởng không hành động. Tiên sinh nghĩ là làm và làm luôn có nghĩ.
“Cho nên thế quân-bình của tinh-thần chúng ta ngày nay không thể hoàn-toàn tìm ở
tư tưởng Tây-phương, vì ý-thức chúng ta không thể đoạn-tuyệt với tiềm-ý thức,
chúng ta không thể xóa hết lịch-trình quá-khứ Tổ-tiên ở sinh-lý hay tâm-lý, để
mượn những tài-liệu mới mẻ mà hợp thành. Những tài-liệu ấy dù có mỹ-miều mấy
mươi, nhưng không có rễ ăn sâu vào tâm-hồn và cơ thể thì cũng không làm động-cơ
linh-động ở ta được. Cho hay chúng ta không thể mượn căn-bản cho tinh-thần, mà
chỉ phải cải-tạo, nghĩa là lột bỏ cái vỏ chết khô do những hình-thức lâu
ngày ngừng-trệ kết lại, để cho mạch suối trung-tâm bắt đầu tuôn ra giòng nước mới
đầy tiềm-lực cần thiết cho hoàn-cảnh hiện-thời”[20]. Bám chặt lấy tình quê
nghĩa đất, tiếp nối tiền nhân, giữ gìn dân tộc tính, phát huy tái thiết đổi mới
tư tưởng dân tộc sao cho phù hợp với thời đại. Muốn vậy, phải là người có văn
tâm lẫn văn tài. Tâm cao vọng và thiết tha với vận mệnh đất nước, con người ấy
cố nhiên phải có đức độ và tài năng để thực thành. Ta thấy tâm của tiên sinh ở
chỗ nhận thức sâu sắc, tin chắc ở sự tiếp nối dân tộc tính của tiền nhân truyền
đời; ta thấy cái tài của tiên sinh ở chỗ trước tác và vận động đồng bào làm cuộc
cải cách xã hội. (Mưu sự tại nhân thành sự tại thiên, bước chướng ngại trên đường
tư tưởng và hành động của tiên sinh, có lẽ cũng là chướng ngại của việc giữ gìn
và phát huy giá trị tư tưởng truyền đời của tộc Việt, chướng ngại cho sự hồi
sinh của minh triết Việt ngay trên chính quê hương Việt, thậm chí cho đến tận
hôm nay). “Ấy ông Phan-Văn-Hùm đang kiến-cố tự-cường, đào-sới, soi-mói lớp
phù-sa trùm lấp để tìm mạch suối tự-nhiên mà ông không còn xa bao đường đất nữa.
Chúng ta hãy nhìn lại kỹ-càng thành-thực một chút con đường của ông, đặng tìm lấy
cho chúng ta bài học kinh-nghiệm tưởng không phải là thừa lời đang lúc quốc-gia
đứng trước con đường rẽ của lịch-sử”[21]. Từ nỗi lòng của Sùng Đức tiên sinh đến
Lương Khê tiến sĩ, đến cụ Đồ Chiểu và tiếp tục lại là nỗi lòng của đứa cháu cố
rể Phù Dao, … rồi ai đây sẽ tiếp tục nhận lấy ngọn đuốc truyền đời của tư tưởng
nhân bản phương Nam. Giữ lấy nỗi lòng và chí hướng đó, gieo vào hậu thế; may
sao khởi thông con nước lớn tẩy trừ uế nhơ quê nhà, tái dựng chân trời mới cho
thế hệ tiếp nối. Và, có lẽ, ta nên nhớ một cách thấu đáo rằng, sẽ chẳng làm được
cuộc cách mạng nào nếu ta chưa thực sự làm cuộc cách mạng về mặt tư tưởng cho
quốc dân. Nếu, chưa làm cách mạng tư tưởng, thì dù có xảy ra hằng hà sa số cuộc
cách mạng cũng chỉ là đổi chủ thay ngôi, biến từ hình thức này đổi sang hình thức
khác chẳng lợi ích gì và đôi khi, hình thức sau bạo tàn và đau khổ hơn hình thức
trước. Gầy dựng một căn bản tư tưởng cho quê hương trên mỗi địa tầng văn hóa, nối
kết dòng chảy còn tắc nghẽn đâu đó, từ thượng nguồn đến hạ lưu hôm nay có đến
hàng ngàn năm lưu vực. Phần công nghiệp mà Phù Dao tiên sinh đương làm dang dở,
hậu thế – ai sẽ nối tiếp?
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
XXXXNhà thơ lãng tử
Nhà thơ lãng tử Chương 1 Một chuyến du lịch. Tâm Sứt huýt gió một hơi dài, trao trả bé Thơ tấm hình: - Trời ơi! Công viên đẹp vô cùn...
-
Sự tích mặt đất và muôn loài Trái đất ngày xưa không được đẹp như bây giờ, một nửa đất sống, một nửa đất chết. Lúc ấy bề mặt quả đất ...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
-
Cảm nhận về bài thơ một chút Kon Tum của nhà thơ Tạ Văn Sỹ “Mai tạm biệt – em về phố lớn Mang theo về một chút Kon Tụm”… Vâng...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét