Thi pháp của Đặng Tiến trong tập
tiểu luận Thơ - Thi pháp
và chân dung
Đặng Tiến là một trong số hiếm nhà phê bình văn học Việt ở hải
ngoại có cái nhìn tích cực, mang tính dân tộc cao trong các hoạt động nghiên cứu
văn chương của mình. Qua hàng trăm bài viết, Đặng Tiến đã khẳng định được cá
tính riêng trong thi pháp.
Thơ - thi pháp và chân dung (Nxb Phụ nữ, Hà Nội,
2009) là một tập lý luận phê bình mà ở đó Đặng Tiến đã chứng tỏ bản lĩnh nghề
nghiệp, kiến văn sâu rộng và sự tài hoa khi viết về thơ Việt Nam qua các tác giả
ở nhiều thế kỷ, hoàn cảnh, địa lý khác nhau, trong nỗi nhớ thiết tha với quê Việt,
Tiếng Việt. Thơ - thi pháp và chân dung đã gây được sự chú ý cao của
giới nghiên cứu, phê bình và đông đảo bạn đọc gần xa… Mọi ý kiến đều giành những
lời khẳng định cho những đóng góp của Đặng Tiến đối với ngành lý luận phê bình.
Có thể thấy trong cách viết, ông có nhiều nét độc đáo, từ quan niệm về thơ,
cách nhìn nhận con người hay phân tích tác phẩm… Đấy là tài năng và cũng là
thái độ sống của Đặng Tiến với văn học, với con người, với dân tộc.Nhà phê bình Đặng Tiến ở PhápBàn về thi pháp của Đặng Tiến phải nói tới thủ pháp so sánh. Ở
phê bình thi pháp là cái rất cần sự khu biệt tiểu vũ trụ, khẳng định phong cách
sáng tạo của cá nhân thì so sánh là việc làm có giá. Nó cho thấy mùi vị văn
chương của mỗi ngòi bút, đồng thời, sự gần gũi nhau về phong cách, đề tài, bút
pháp. Điểm thú vị, khi so sánh, các nhà phê bình thường chú tâm đến quán trọ hồn
phương Đông vốn là nguồn cội văn hóa của mình. Đây không phải là tư duy lưỡng cực,
phân biệt rạch ròi Đông – Tây. Nó là cái nhìn liên tài, phát hiện tầng sâu ký ức
văn hóa và vẻ đẹp tinh thần lưu thông, giao thoa trong thế giới văn chương. Vì
thế, nó tránh được sự hời hợt và nhất thời khi phê bình. Nhà phê bình có thể đi
từ những băn khoăn siêu hình (con người và mối quan hệ với tam tài, ngũ hành,
biến dịch) trong thơ Tô Thùy Yên để so sánh: nếu Thanh Tâm Tuyền hiện đại với
âm hưởng Tây phương thì Tô Thùy Yên “là dấu vết khảo cổ, nhân chủng học cho một
phương Đông huyền diệu, thần bí”. Cũng có thể đi từ thái độ minh triết để
coi Thơ Vô Tận Vui của Bùi Giáng để lý giải: “Vui ở đây hiểu theo
nghĩa hiền triết Đông phương, như cá vui, bướm vui trong Nam Hoa Kinh của Trang
Tử”. Còn đối chiếu dưới góc độ hiện sinh tư tưởng phương Tây, thì ngược lại,
“có thể nói đến bi kịch”. Có khi đi từ cách thế sống ở đời như một trích tiên,
đạo sĩ “bước chân đi tìm nguyên hồn tiêu và một màu hoa trên ngàn” để ví Bùi
Giáng với Paul Gauguin, “kẻ đã dám từ bỏ thế giới văn minh của con người để đi
tìm một sắc màu thơ mộng mới cho chính cuộc tồn sinh mình” (1). Nhìn chung, những
so sánh đến từ cội nguồn phương Đông bao giờ cũng hàm chứa nỗ lực khám phá của
nhà phê bình để khẳng định giá trị văn chương Việt ngữ.
Ngoài ra, Đặng Tiến còn chỉ cho bạn đọc một lối đi, một cách
cảm thụ về các hiện tượng thơ ca từ sự lý giải cụ thể của mình.
Đó là cách ông đi vào Thi giới Đinh Hùng. Đặng Tiến đã đặt
thơ Đinh Hùng vào dòng Thơ mới để khẳng định sự khác biệt, độc đáo của nó. Nếu
thế giới thơ lãng mạn, kể cả hoặc nhất là Xuân Diệu, Huy Cận, là một thế giới
thơ mộng, vừa phản ánh vừa tô điểm cho thực tại, thì thế giới thơ Đình Hùng là
một sản phẩm thuần túy tưởng tượng, tồn tại song song, nhưng ở một không – thời
gian khác, với thực tại. “Thế giới đó là một hư cấu, hoàn toàn độc lập với
thực tại, nếu có tương quan thì tương quan đó chỉ là tác giả và người đọc, những
nhân sự khởi đi từ Trần lụy để tìm đến một vũ trụ khác” [tr. 381, 64]. Có lẽ,
do tính hư cấu hoặc tưởng tượng thuần túy này, một dấu mốc của sự trưởng thành
của tư duy nghệ thuật, mà ở thời Thơ mới Đinh Hùng không vừa mắt Hoài Thanh để
lọt vào tượng đài Thi nhân Việt Nam, còn từ sau 1954 ông vẫn là một
hành tinh lẻ loi, bên lề sinh hoạt văn nghệ miền Nam. Thế giới thơ Đinh
Hùng, theo Đặng Tiến phân tích là nơi “mọi thành tố đều được hòa giải; khí hậu
tình tự giải tỏa những mâu thuẫn biện chứng, không còn sự khác biệt giữa người
– nhìn – vũ – trụ và vũ -trụ – được – nhìn, giữa tâm giới và ngoại giới, giữa bản
ngã và vô ngã, giữa thực thể và vô thể, giữa tôi và thi nhân, giữa tình yêu và
tình nhân; trong thế giới đó, tôi là rừng núi, rừng núi là tình yêu, tình yêu
là Em, Em là mùa thu, mùa thu là cơn mưa, cơn mưa là một dòng chữ, dòng chữ là
tôi. Chữ tôi đã bao hàm cái không phải là tôi, nhưng chủ thể không mâu thuẫn với
khách thể vì tất cả chưa đạt tới những hình thể đủ cứng rắn để va chạm. Trong
hư cấu của Đinh Hùng sự vật là những nhu hình tương giao, thu hút vào trong từ
trường ngôn ngữ. Một hư cấu nằm ngoài vận chuyển biện chứng” [tr.382, 64].Tập tiểu luận “Thơ - thi pháp và chân dung” của Đặng TiếnVới Tản Đà, Đặng Tiến đã chỉ cho người đọc một lối đi vào thi
giới của ông: thi sĩ của phôi pha. Đặc tính này của thơ Tản Đà có thể
bắt nguồn từ huyền thoại cá nhân của thi sĩ. “Ý thức hương nhạt
màu phai do đâu mà có? Vì giấc mộng công danh sớm hão huyền. Vì gia đình
ly tán, vì sự nghiệp văn chương ba chìm bảy nổi? Hay vì mối tình đầu với người
đẹp Hàng Bồ?” [tr. 135, 64]. Rồi huyền thoại cá nhân này lại được/ bị cộng hưởng
bởi một nền văn hóa đang phôi pha, một thế hệ trí thức cũ đang lụi tàn. Hay rộng
ra nữa là “cái nhìn yếm thế tự nhiên của kẻ sống giữa những đổi thay lớn lao của
thế cuộc? [tr. 135, 64]. Cái giả thiết này được Đặng Tiến nêu ra và được chứng
thực qua sự phân tích ngôn ngữ thơ Tản Đà. Bởi lẽ, với thơ, ngôn ngữ không chỉ
là ký hiệu mà còn là thực tại, từ và vật là một.
Có lần, Lê Đạt nói với Đặng Tiến, văn chương, và cả cuộc đời
cũng vậy, xét cho cùng chỉ là quan hệ giữa chữ và nghĩa, tức giữa chữ và bóng
chữ. Hẳn thế mà suốt cả cuộc đời ông nguyện làm phu tra vấn, đục, đẽo,
cấy, ghép chữ để phát nhiều nghĩa, và là nghĩa mới. Bởi thế, nhiều
người cho thơ Lê Đạt chỉ là kỹ thuật, không có tư tưởng như chiếc bánh bóc hết
lớp này chỉ thấy lớp khác không thấy nhân đâu. Đặng Tiến là một trong số ít người
không hoàn toàn nghĩ như vậy. Bởi, kỹ thuật thuần túy không bao giờ tạo ra được
sự ám ảnh và sức nặng của trải nghiệm. Theo nhà phê bình, ở Lê Đạt đằng sau các
thủ pháp là cuộc đời: Bóng chữ của Lê Đạt ghi lại lịch sử một đời người,
qua buồn vui một cá nhân, giữa thăng trầm của dân tộc và trăn trở của một nghệ
sĩ thường xuyên tra vấn ngôn ngữ. Ba yếu tố ấy quyện vào nhau làm nền cho tập
thơ, nhưng thành phần thứ ba, những thí nghiệm ngôn ngữ có phần khúc mắc, che lấp
tình, ý của tác giả, dễ làm người đọc lạc hướng và lạc lõng [tr. 288, 64]. Có thể,
như Đặng Tiến viết, Lê Đạt chỉ tạo rung cảm bằng một vài thủ pháp, chỉ
khai thác kinh nghiệm những người đi trước, không có gì mới với thế giới, nhưng
nhà thơ đã phần nào vượt qua trò chơi chữ truyền thống để đến với trò
chơi ngôn ngữ nhằm tạo ra một thực tại ảo làm nên vũ trụ thơ Lê Đạt.
Coi trọng chức năng thi ca của ngôn ngữ, nhưng Đặng Tiến thực
ra không phải là nhà phê bình hình thức luận. Cứ xem những gì ông viết về thơ
Thế Lữ, Xuân Diệu, Quang Dũng, Văn Cao, Lê Đạt, Bùi Giáng, thì thấy ông còn tiếp
cận những chân dung sáng tạo đó từ góc độ biểu cảm cá nhân và góc độ quy chiếu
về chân dung xã hội. Một thái độ cân bằng như vậy về khoa học cũng đi liền với
một thái độ công bằng đối với những giá trị, đồng thời là công bằng với chính
thị hiếu và sự cảm thụ đa dạng của bạn đọc. Điều đó cắt nghĩa cách viết uyển
chuyển trong những đề tài có thể là khó viết đối với một người ở xa xôi cách trở
– cả về không gian lẫn về tâm thức – như thơ kháng chiến chống Pháp, thơ Chính
Hữu, Vũ Cao, Phạm Tiến Duật. Nhưng dù phải hòa giải với truyền thống phê bình
đã kiến tạo nên tầm đón nhận quen thuộc của bạn đọc, Đặng Tiến vẫn giữ cho ngòi
bút mình ưu thế của những phân tích nghệ thuật, những khám phá và liên tưởng về
chiều sâu của biểu tượng văn hóa (2).
Đặng Tiến từng tâm sự: “Vả chăng Thơ được sử dụng như một
phòng thí nghiệm của nhiều khoa học khác: ngôn ngữ học, ký hiệu học, dân tộc học…
Thơ là con chuột bạch cho nhiều ngành khoa học nhân văn đương đại”… Có
đúng như vậy không? Thì đây, Thơ - thi pháp và chân dung là “một
phòng thí nghiệm của nhiều khoa học”, là một khu vườn, một thế giới văn
chương thu nhỏ của người Việt với bao nhiêu điều thú vị. Ở đó, những người con
đất Việt xa quê có thể đắm chìm vào đời sống văn nghệ đang biến đổi từng ngày của
đất nước. Ở đó, bạn đọc có thể đắm chìm vào những cảm thức thẩm mỹ dạt dào, đa
dạng.
Đề cao tinh thần dân tộc và ngôn ngữ Tiếng Việt trong các hoạt
động phê bình của Đặng Tiến chính là biểu hiện sáng rõ nhất của một ngòi bút
giành nhiều tâm huyết cho nền văn học nước nhà.
Chú thích:
(1) Mai Anh Tuấn “Khuynh hướng phê bình thi pháp trong
phê bình văn học của người Việt Nam ở nước ngoài”.
(2) Huỳnh Như Phương “Thơ: Thi pháp và chân dung”.
17/6/2020 Phạm Thu Hằng
17/6/2020
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét