Thứ Sáu, 9 tháng 4, 2021

Ký ức một thời áo trắng

Ký ức một thời áo trắng

Mưa đang tí tách tí tách rơi dưới mái hiên nhà...
Chim sẻ réo rít trong bụi mận gai! 
Hạt mưa rơi, rơi mãi kéo theo bao cảm xúc của một ngày Thu miền Trung - một ngày ảm đạm với bao vui buồn trộn lẫn...
Bất chợt trong tôi hiện về hình bóng cô gái 16 tuổi năm nào.
Sinh ra và lớn lên trên mảnh đất Hà Tĩnh đầy nắng gió sương phai, mưa lũ triền miên, thiên tai chồng chất, nhưng tôi vẫn yêu vẫn trân trọng cái nôi này, bởi vì nơi đó có mái trường mang tên Trung Học Phổ Thông Cù Huy Cận - nơi cho tôi khát vọng tương lai, nơi khơi nguồn dòng chảy tri thức. Nơi in dấu kỷ niệm một thời áo trắng, thời ngây ngô, vô âu vô lo cùng với những rung động đầu đời của một trái tim rộn ràng hơn tất cả. Thật đẹp!.
Trường tôi - ngôi trường với truyền thống hiếu học, nơi đây chắc hẳn không chỉ là niềm mơ ước của riêng tôi  mà đó là niềm mơ ước của tất cả học sinh ở vùng hạ huyện Vũ Quang ngày ấy và đến tận bây giờ rồi mai sau này nữa. Được UBND tỉnh đồng ý khởi công và đến năm 2010 ngôi trường THPT Cù Huy Cận - mang tên một nhà thơ lớn - một người con của quê hương Vũ Quang chính thức được thành lập. Trường dựng lên trong niềm hân hoan vui sướng của bao thế hệ, là mái ấm ươn mần tri thức cho các em, là chốn cậy nhờ của các bậc phụ huynh, niềm tự hào của con dân sau xã, Đức Lĩnh, Đức Bồng, Đức Giang, Đức Liên, Đức Hương. Nhớ lời cô tôi từng kể rằng những ngày đầu tiên dựng nên trường thực sự rất khó khăn, cơ sở vật chất thiếu thốn đủ đường, lứa học sinh đầu tiên phải qua học nhờ ở trường Cấp 2 Bồng Lĩnh. Vậy mà các anh chị năm đó đã nỗ lực thật xuất sắc để mang về cho trường những thành tích khiến cả tỉnh phải nể phục đối với một ngôi trường làng vừa mới thành lập. Tiếp nối thành tích học tập của các anh chị khóa trước, các lứa học sinh khóa sau cũng nổ lực không ngừng để đạt được những thành tích mà không phải ngôi trường làng  nào cũng có thể đạt được. Thật đáng để ngợi ca.
Cũng chính tại ngôi trường này, vinh danh những thế hệ học sinh với tỷ lệ đậu đại học 100% vào những ngôi trường tốp đầu Việt Nam. Chỉ với 10 năm lập vậy mà đã đạt được thành tích đáng nể như vậy vượt xa thành tích các trường cấp ba hàng xóm thân cận. Nào là Giải Nhất, giải Nhì, giải Ba rồi Khuyến Khích về các môn văn hóa được Sở Giáo Dục Và Đào Tạo Hà Tĩnh tổ chức, về phần thể dục thể thao cũng không kém phần yếu thế. 
Trường tôi là thế đấy, dù cho bão táp mưa sa, hay phong ba bụi mờ, nơi đây vẫn mãi là chốn dừng chân, chốn ao ước của bao người, để mãi sau này nữa trường tồn vĩnh hằng cùng năm tháng.
Những ấn tượng này về mái trường trong tôi dường như vừa mới hôm qua đây thôi,... Gần hai năm đã trôi qua so với cả đời người là ngắn ngủi nhưng nó lại là tất cả đối với cuộc đời học sinh, cái thời áo trắng cắp sách tới trường. Tôi cảm giác như tất cả mọi kỷ niệm mới chỉ diễn ra ở ngày hôm qua, kỷ niệm về cái ngày đầu tiên đi học tại mái trường này. Có người nói rằng, kỷ niệm ngày đầu tiên bước vào lớp 1 là kỷ niệm khó quên nhất trong quãng thời gian ngồi trên ghế nhà trường. Nhưng đối với tôi, ngày đầu tiên đi học tại mái trường THPT Cù Huy Cận mới là kỷ niệm tôi không bao giờ có thể quên. Vì sao ư? Vì ngày vào lớp 1 đã diễn ra quá lâu để tôi có thể nhớ trọn vẹn cảm giác rụt rè, bỡ ngỡ, còn kỷ niệm ngày đầu vào lớp 10 lại quá sâu sắc và đặc biệt. Đó là niềm vui khi biết mình đỗ vào mái trường này, niềm háo hức mong chờ từng ngày để được đi khai giảng, hồi hộp khi khoác lên mình chiếc áo trắng có in logo, phù hiệu của trường. Ngày trước khi còn học cấp II, mỗi khi bắt gặp các anh chị mặc áo có in lô gô trường THPT Cù Huy Cận, trong tôi dâng lên một cảm xúc vô cùng ngưỡng mộ. Tôi hiểu họ đều phải nỗ lực rất nhiều để được học tập ở mái trường này. Với tôi, gần hai  năm mặc đồng phục nhà trường, trong tôi chưa bao giờ nguôi cảm xúc tự hào. Logo không chỉ là biểu tượng của một ngôi trường mà nó còn chứa rất nhiều ý nghĩa. Logo trường tôi có màu sắc tươi tắn, thanh nhã, hài hòa với màu sắc chủ đạo là màu xanh - màu hòa bình, màu của những ước mơ và trường... sẽ là nơi ươm mầm những ước mơ ấy. Nổi bật trên nền xanh là hình ảnh ngọn đuốc và quyển vở - biểu tượng của niềm tin, gợi những khát khao chinh phục những đỉnh cao tri thức của lớp lớp thế hệ học sinh...
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, bây giờ tôi đã là học sinh lớp 11. Tôi biết mình chẳng thể nắm giữ nổi thời gian nhưng tôi vẫn ước thời gian có thể trôi chậm lại để tôi có thể lưu giữ thêm nhiều kỷ niệm tại mái trường này. Đã hơn hai năm, khoảng thời gian không dài với một đời người, nhưng đủ để lưu giữ nhưng kỷ niệm tốt đẹp về bạn bè, thầy cô và mái trường… Vào lúc này đây tôi cảm thấy thật tiếc, tôi tiếc vì không còn nhiều thời gian ở lại mái trường yêu dấu này, cũng như giây phút chúng tôi chia tay nhau và chia tay thầy cô sắp đến… Tôi muốn viết để nói lên cảm xúc lúc này nhưng không dễ, bởi có quá nhiều kỷ niệm biết viết sao cho đủ đây, viết sao cho thỏa những suy nghĩ lúc này đây. Tự dưng thấy nhớ, nhớ thầy cô, bạn bè quá. Làm sao để nói hết được tình cảm mà thầy cô trong ngôi trường này đã “nuôi dưỡng’’ chúng tôi như những đứa con gia đình như thế nào… Tôi lo sợ mất đi một điều gì đó đã quá quen thuộc trong suốt hơn hai năm học, hằng ngày được các thầy cô giảng bài, được học, được rèn cả kỹ năng sống. Sợ phải chia tay những đứa bạn vẫn ngày ngày cùng mình học tập và nô đùa cùng nhau, và nhất là phải xa đứa bạn cùng bàn… và tôi sợ nhất là khi mình mất phương hướng mà không có cô ở bên khuyên bảo và an ủi.
Bao kỷ niệm ùa về ùa về, tôi biết bắt đầu từ đâu đây... Bãi đất trống sau trường, sân bóng chuyền bé bé xinh xinh trong những buổi chiều tập bóng mệt nhoài, sân bóng đá ngổn ngang đá của những hôm trai lớp tôi đá đến tối muộn, chiếc ghế đá dưới gốc cây phượng in dấu kỉ niệm bao ngày nắng mưa, bao lần chuyện trò cùng đám bạn, biết bao câu chuyện trên trời dưới đất của tuổi học trò, cô bán căng tin vui tính nhất hẹ mặt trời - người mà tôi luôn thầm biết ơn. Nhớ bác Dũng bảo vệ, nhớ lúc cả lớp nháo nhào lên khi ba hồi trống ngân vang kết thúc một tiết học, nhớ những lần nói chuyện riêng trong giờ học thế là cả đám bị đuổi ra khỏi lớp, bị phạt ấy thế mà chúng tôi vẫn còn cười như được mùa. Nhớ cô Hằng dạy môn Toán của lớp tôi, người cô dịu dàng xinh đẹp nhưng không kém phần thú vị. Nhớ Thầy Phạm Mạnh Thể - người thầy tôi tôn kính, mặc dù thầy luôn gọi tôi là “Giang Mai”, người cho tôi niềm đam mê môn Sinh học, người cho tôi động lực để tiếp bước, thật tốt và còn vui tính nữa, lúc ấy cả một tuần tôi cũng chỉ mong đến tiết Sinh, bày trò ra chọc thầy cười, có hôm thầy nghiêm nghị lắm, cả lớp im thin thít không nói một lời, mỗi tôi to gan nhất, dám nói đùa với thầy đấy, kết quả là thầy cũng xuôi theo trò đùa của tôi, cả lớp cười một trận đã đời. Có lẽ vì tôi trẻ con quá thầy không chấp nhặt nữa hay tại vì tấm lòng bao dung rộng lượng hết lòng vì học sinh. Dạy môn Vật lý lớp tôi là thầy Tiến đó , tôi nhớ in cái câu “ bài này thì dễ thôi mà”, lúc nào thầy cũng bảo dễ, bài nào thầy cũng pro, tôi chưa từng thấy thầy bó tay trước một câu hỏi nào của chúng tôi cả, thật đáng ngưỡng mộ. Mỗi thầy mỗi cô đều rất tốt rất giỏi, ai may mắn được gặp và được làm học trò của họ thì thật vui sướng biết bao nhiêu. Quả thực tôi rất vinh dự phải không? Lớp tôi còn có thầy Trần Nhật Lời nữa - thầy triết lý tình yêu, không chỉ dạy văn giỏi mà thầy còn có những kinh nghiệm đường đời hết sức phong phú, thầy thích đọc sách, thích vẽ thích viết, nhớ tiếng cười rôm rả của cả lớp khi thầy bảo “chị này nhìn mặt chắc có người yêu rồi đấy“, tâm lý suy nghĩ của học sinh thầy luôn thấu rõ tất cả và rồi ghim vào đầu họ ý nghĩ tích cực. Nhớ ngày giáp tết Nguyên Đán 2019, hôm đó bầu trời se se lạnh, mây vội vã trôi, hoạt động gói bánh chưng ủng hộ các bạn có hoàn cảnh khó khăn vui cùng đón Tết. Chắc hẳn trong mỗi chúng ta, cái Tết đến gần cũng là cái lúc rạo rực háo hức nhất, những chiếc bánh chưng được gói nên tuy không đẹp mắt nhưng là cả một tấm lòng. Tối đến, chúng tôi cùng các thầy cô ở lại trường nhóm lửa nấu bánh. Chiếc bếp lửa thi nhau cháy rực cả vùng trời, còn chúng tôi lại cùng nhau ca hát, kể chuyện ma đến tận đêm muộn. Một kỷ niệm thật khó quên. Bất chợt trong tôi giờ đây, tôi yêu ánh nắng bình minh len lỏi qua khẽ lá xuyên ngang xuống sân trường, tôi yêu hoàng hôm lúc chiều muộn, tôi yêu màu hoa bằng lăng tím rực lúc hè sang, yêu những dãy hành lang tràn ngập tiếng cười. Yêu tất cả tất cả mọi thứ thuộc về ngôi trường này... Nơi cho tôi vô số kỷ niệm mãi chẳng thể nào quên, nơi tiếp bước tri thức đường đời. 
Có một nghề bụi phấn bám đầy tay, có một nghề cao quý nhất trong các nghề cao quý, ấy là nghề giáo. Chẳng biết ai đã yêu quý gọi những người thầy giáo, cô giáo là những người chèo đò thầm lặng mà sao cao đẹp quá để cả một đời người lái đò đưa những chuyến đò sang sông cập bến bờ tri thức bằng nhiệt huyết của một tấm lòng: 
"Lặng xuôi năm tháng êm trôi
Con đò kể chuyện một thời rất xưa
Rằng người chèo chống đón đưa
Mặc cho bụi phấn giữa trưa rơi nhiều" 
Chẳng một ai đi hết quãng đời này mà không cần đến người thầy người cô chỉ bảo, dẫn dắt, chúng ta đón nhận tình cảm đó theo một cách riêng nhưng đều xuất phát từ một tấm lòng tôn kính nhất. Sáng tối miệt mài bên trang giáo án thầy cô ươm mầm tri thức muôn đời. Thầy cô trường tôi là vậy, dù bên ngoài có vẻ rất nghiêm khắc nhưng lại vô cùng yêu thương học sinh của mình.
Người đặc biệt nhất, người tôi luôn ngưỡng mộ và kính trọng nhất chính là cô giáo chủ nhiệm - cô giáo Trần Thị Kim Oanh - là người mẹ thứ hai, là người cha vĩ đại! 
Cô Oanh ơi...! 
"Người tuyệt vời nhất là cô chẳng ai khác ngoài cô. Và lý do em cho là cô luôn luôn tuyệt vời nhất. Vì cô từng biết lắng nghe biết chịu đựng biết sẻ chia. Em biết cả đời này em không gặp ai tốt hơn cô. Cảm ơn cô đã vì em suốt quãng đường vừa qua. Và thứ tha cho em nhiều lần em dối trá. Em hiểu rằng em rất may mắn khi được cô ở bên cạnh. Muốn thấy nụ cười nở trên môi hạnh phúc chỉ thế thôi là cô"
(Bài hát: Cô tuyệt vời nhất) 
Ngay bây giờ đây và mai sau nữa, hình ảnh cô trong trái tim tôi vẫn mãi vẹn nguyên như ngày nào. Nhớ cái hồi lớp 10 bỡ ngỡ, sợ sệt bước vào lớp, tôi trúng vào 10A2 lớp cô Oanh chủ nhiệm. Nghe thoang thoảng tiếng đồn gần xa cô Oanh "chị Đại", tôi sợ đến cuống cuồng lên chẳng dám nói năng gì, rồi hôm đó, ngày tựu trường sau một kì nghỉ hè dài hạn, cô bước vào lớp. Ôi! Một cái giọng trầm ấm thiết tha đến lạ thường. "Cô chào các em! Từ nay cô sẽ là chủ nhiệm lớp ta nhé". 
Tất cả tất cả suy nghĩ về cô trước giờ bỗng biến mất hoàn toàn, trong đầu tôi giờ đây cô như một nàng tiên nữ hạ xuống trần gian để soi đường chỉ lối cho chúng tôi vậy. Cô tôi ăn mặc vô cùng giản dị nhưng rất đỗi lịch sự và quý phái của một người phụ nữ trưởng thành đấy. Chắc là có một đứa học sinh như tôi làm cô buồn nhiều lắm. Tôi nhớ những lúc cái lúc mình phạm lỗi sai, mình không thuộc bài, có lúc còn bị điểm kém nữa đó ... cứ ngỡ rằng cô sẽ mắng tôi toe tua luôn nhưng không, cô chỉ nhẹ nhàng bảo ban tôi,...
- Trò gắng lên nhé, em là đứa học sinh ngoan ngoãn, phải tốt hơn thế nữa chứ.
- Lần sau đừng làm vậy nữa nhé Giang. 
- Trò ốm rồi à, nghĩ ngơi uống thuốc cho mau khỏe mà trở lại lớp nhé. 
Lời cô nói như xé rách tâm can tôi, tôi tự trách bản thân mình sao lại hư hỏng đến vậy, sao lại làm cô buồn nhiều thế, ở ngoài kia cô còn phải gồng mình lên chăm hai em đang tuổi ăn tuổi lớn, phải lo toan mọi việc trong gia đình nội ngoại. Còn tôi chỉ có cái ăn cái học mà cũng không làm tròn bổn phận. Thật đáng trách phải không? 
Gần hai năm đã trôi quan, gần hai năm hai cô trò gắn bó, thời gian ghi dấu của bao cảm xúc trầm lắng ngọt ngào, có vui buồn có mừng giận, lời ủi an của cô dành cho tôi ngày nào vẫn còn đó, dòng tin nhắn tâm sự dài lê thê vẫn lưu lại trong danh mục đặc biệt,... Có lẽ chẳng một ngôn từ nào có thể diễn tả đủ tấm lòng của cô Oanh giành cho học trò của mình, quả thật may mắn vì trong cuộc đời này tôi được gặp cô, được làm học trò của cô, được cô cùng tôi trải qua thời cấp ba rực rỡ. Tôi đã từng thấy trên bài báo một câu nói rất hay rằng "Thời gian không bao giờ quay trở lại chỉ có lòng người quay lại với thời gian", dù bao lâu, dù có thế nào đi chăng nữa, cô của tôi vẫn mà cô của tôi, mãi mãi vẫn thế vẫn là người khiến tôi tự hào và thêm phần kính phục ngượng mộ. Là một tấm gương chói lọi để tôi noi theo. 
"Mái tóc cô ngả dần theo bụi phấn
Giọng nói ngọt ngào sưởi ấm trái tim em
Mỗi bàn tay cô lật từng trang giáo án.
Là mỗi dấu chân em chập chững bước vào đời.
Tuổi học sinh em chỉ có một thời.
Còn cô em, suốt đời bên trang sách.
Để chắp cánh cho em vững bước vào đời. 
Vòng thời gian ơi hãy ngừng trôi.
Để tôi mãi bên mẹ hiền cô giáo". 
(Vũ Diệp Hà) 
Cô ơi...! 
- Nghẹn ngào khi viết lên những dòng tâm tư này, trò cảm ơn cô thật nhiều, trò biết lấy gì để báo đáp công ơn này đây...
Người dìu dắt đời tôi đến bến bờ vĩ đại, người định hướng tương lai người ươm mầm tri thức, hay là người bạn mỗi lúc tôi uất ức, mỗi lúc tôi khó khăn, hay là lời khuyên từ thâm tâm một người mẹ thật lòng lo cho con mình lúc tôi nản chí muốn buông xuôi tất cả. 
- Trò xin lỗi cô thật nhiều... thật nhiều!. 
Vì những lần non dại cãi lời cô, vì những lần ham chơi mà học hành sa sút, vì những lần nóng tính mà cãi nhau với bạn bè... vì mãi dựa vào cô không chịu lớn.
Cô Oanh ơi...
Cô có giận đứa học trò này không? 
Một đứa mãi chẳng trưởng thành, mãi làm cô buồn. Cô mắng trò cũng được, đánh trò cũng được nhưng cô đừng bao giờ rời xa trò được không? Trò cần cô, rất cần cô, một người mẹ thứ hai, người trò yêu thương nhất. Nếu quãng đường cấp ba này tôi không gặp cô chắc hẳn rằng sẽ thật buồn tẻ và nhàm chán, tôi sẽ lầm đường lạc lối và chắc hẳn không tốt đẹp như bây giờ đây. 
Thời gian cứ mãi trôi và chẳng chờ đợi một ai cả, tóc cô cứ bạc dần đi, tuổi trẻ cứ thế trôi qua nhưng tấm lòng của cô mãi bất tử. Gửi tới cô Oanh lời chúc tốt đẹp nhất, chúc cô trẻ mãi không già để tiếp tục nối sợi dây tri thức đến với thế hệ kế tiếp, chúc cô luôn thành công trong công việc cũng như cuộc sống, chúc gia đình cô luôn luôn hạnh phúc, vui vẻ, cô mãi nở nụ cười rạng ngời cô nhé!
Em yêu cô! 
Người tuyệt vời nhất! 
Rồi mai này khi rời xa cô liệu cô có nhờ đến tôi nữa không? Có những lúc tôi nghĩ về năm năm sau, mười năm sau khi tôi quay trở lại thì trường trông sẽ khác như thế nào, cô của tôi lúc ấy ra sao? Chắc chắn là cảm giác vừa lạ, vừa quen. Lạ vì qua từng ấy năm, trường sẽ có những thay đổi. Còn quen vì đó là nơi tôi đã gắn bó suốt ba năm trời, làm sao có thể dễ dàng quên đi nơi mà tôi coi như ngôi nhà thứ hai. Tôi từng quen rất nhiều người là cựu học sinh trường Cù Huy Cận và là học trò cũ của cô Oanh, rất lạ là khi nói chuyện với tôi, họ đều dành cho tôi câu hỏi “Trường Cù Huy Cận dạo này thế nào rồi?”, "Cô Oanh dạo này khỏe không?". Một câu hỏi tưởng chừng chỉ là xã giao bình thường thôi nhưng tôi nhận ra trong ánh mắt họ là cả sự quan tâm, nhớ về nơi mà họ từng gắn bó, nhớ về người cô mà họ kính yêu như tôi bay giờ. Tôi thoáng tưởng tượng ra mình khi đã ra trường, trở thành cựu học sinh... rồi cũng sẽ giống họ. Mỗi khi đi trên đường nhìn từng tốp học sinh mang phù hiệu trường, tôi lại bắt gặp hình ảnh mình trong số đó, sẽ lại nhớ về quãng thời gian học tập dưới mái trường này, sẽ có thói quen hỏi thăm về trường, quan tâm tới những đổi thay nơi đây, nhớ về cô giáo chủ nhiệm năm nào tôi yêu thương.
Ngân vang trong tâm trí lời bài hát "Cô ơi":
"Em xa cách nơi đây
Bao năm rồi cô nhỉ?
Sao vẫn thấy thân quen
Khi về lại mái trường
Cô ơi nhớ em không?
Người học trò năm ấy
Những lời dạy khi xưa
Theo em tận hôm nay
Nhớ quá tiếng cô thầy
Nhớ những ngày đến lớp
Tất cả những kỷ niệm
Dường như mới hôm qua
Phấn trắng đã phủ mờ
Mái tóc bạc phơ ấy
Bỗng thấy có nỗi buồn
Nhòe những cánh phượng hồng".
Thầy cô ơi! Ơn thầy nghĩa nặng làm sao con có thể diễn tả hết! Cuộc sống có thay đổi bao nhiêu cũng không làm phai mờ “trái tim” của người thầy, người cô trong con. Dẫu mai này dù có đi xa, dẫu mai sau con có là ai, con làm gì, con vẫn luôn nhớ đến những bài giảng đầy nhiệt huyết của Người, nhớ giọng nói truyền cảm ấm áp như sưởi ấm tấm lòng bé nhỏ của con, nhớ hình ảnh người cô người thầy vẫn ngày đêm miệt mài bên trang giáo án để đưa chúng con bước đến sự thành công, chạm đến tương lai tươi sáng của cuộc đời! Tất cả mang trong con một cảm xúc khó lòng bày tỏ! Thầy cô - hai tiếng cất lên sao mà thiêng liêng quá!
Tôi phải cảm ơn, cảm ơn thật nhiều tới ngôi nhà chung trường THPT Cù Huy Cận và những người thầy, người đặc biệt là cô Trần Thị Kim Oanh hết lòng vì học sinh của mình bằng một tình cảm trọn vẹn nhất. Có lẽ, mái trường và thầy cô nơi đây là một mảnh ghép trong cuộc đời tôi mà có đi đến đâu, dù thời gian có trôi qua nhiều biết mấy, phủ bụi và xóa nhòa đi tất cả thì tình cảm dành cho mái trường và thầy cô nơi đây vẫn luôn đong đầy và trọn vẹn.
Người lái đò
“Một đời người - một dòng sông...
Mấy ai làm kẻ đứng trông bến bờ,
"Muốn qua sông phải lụy đò"
Đường đời muôn bước cậy nhờ người đưa...
Tháng năm dầu dãi nắng mưa
Con đò trí thức thầy đưa bao người
Qua sông gửi lại nụ cười
Tình yêu xin tặng người thầy kính thương
Con đò mộc - mái đầu sương
Mãi theo ta khắp muôn phương vạn ngày,
Khúc sông ấy vẫn còn đây
Thầy đưa tiếp những đò đầy qua sông...
Thời gian trôi qua mau chỉ còn lại những kỷ niệm.
Kỷ niệm thân yêu ơi, sẽ còn nhớ mãi tiếng thầy cô, bạn bè mến thương ơi, sẽ còn nhớ những lúc giận hờn.
Để rồi mai chia xa, lòng chợt dâng niềm thiết tha
Nhớ bạn bè, nhớ mái trường xưa...!”
“Bao lữ khách đi về trên bến vắng
Người sang sông, ai nhớ bến sông đời
Từng dòng chữ suốt một đời lặng lẽ,
Mãi âm thầm như bụi phấn rơi rơi…!
"Ngày cập bến, cô cùng em bước được không?"
Tôi sẽ đứng trên bục giảng, thổi hồn vào từng câu chữ và học sinh sẽ quý mến tôi như chứng tôi kính trọng, yêu quý cô bây giờ. Tôi sẽ niềm nở, hài hước và thân thiện giống cô. Tôi sẽ dạy cho những đứa con thứ hai của tôi không chỉ tri thức mà còn cả cách làm người, cách yêu thương cuộc sống, cách gieo lòng nhân hậu với những con người ra chưa từng biết, chưa từng gặp qua mỗi trang sách giống như cô dạy chúng tôi trong mỗi tiết học.
Ai rồi cũng phải lớn, phải trưởng thành, phải xa mái trường này, xa cô Oanh mỗi người một ngả, mỗi người sẽ có cho mình lối đi riêng, cái gì cũng riêng… nhưng tôi biết rằng các thầy cô vẫn luôn ở đây, luôn in ấn hình ảnh của chúng tôi ở trong trái tim và ngay cả khi lúc chúng tôi đã rời xa mái trường yêu dấu này, vẫn mỉm cười chào đón chúng tôi khi chúng tôi quay lại… Bao nhiêu lời cảm ơn cũng không đủ.
Cảm ơn thầy cô thật nhiều, cảm ơn mái trường mến yêu - mãi không bao giờ quên ký ức tươi đẹp này, tự hào hai tiếng học sinh trường Trung Học Phổ Thông Cù Huy Cận, tự hào nói với tất cả mọi người rằng tôi chính là học trò của Cô Trần Thị Kim Oanh, là một thành viên của A2K10-CHC
“Tri thức ngày xưa trở lại đây,
Ân tình sâu nặng của cô thầy!
Người  mang ánh sáng soi đời trẻ;
Lái chuyến đò chiều sang bến đây?
Đò đến vinh quang nơi đất lạ;
Cảm ơn người đã lái đò hay!
Ơn này trò mãi ghi trong dạ…
Người đã giúp con vượt đắng cay!”.
Nguyễn Trung Dũng
20/11/2020
Nguồn: Tác phẩm “Ký ức một thời áo trắng" của Nguyễn Mai Giang
Theo http://thptcuhuycan.edu.vn/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Hoàng Nhuận Cầm "Mà thơ là nợ, mà tình là đau"

Hoàng Nhuận Cầm "Mà thơ là nợ, mà tình là đau" Mà thơ là nợ, mà tình là đau là câu thơ Hoàng Nhuận Cầm viết tặng bạn anh, nhà th...