Thứ Bảy, 19 tháng 3, 2022
Đất rừng phương Nam 1
Chương 1
Đi thì đi, còn đánh là đánh Hai vấn đề khác nhau. Vấn đề chủ
yếu là đánh. Mình kể cho cậu nghe vừa rồi đó Anh em có ai rút lui đâu? ông huỳnh
tấn còn định nói điều gì nữa đó, chừng như sắp nói một câu quyết liệt lắm thì
phải, nhưng ông lại thôi, mặt lầm lầm, móc thuốc lá ra đốt một cách bực dọc.
Anh phân đội trưởng chấm đầu ngón tay trỏ vào rượu vẽ vẽ lên mặt bàn. Còn anh
Sáu tuyên truyền và lão Ba Ngù thì ngồi đưa mắt nhìn nhau. Tôi thấy mọi người
im lặng, tự nhiên mình cũng đứng ngây ra, không dám động cựa. Trong quán chỉ
còn nghe tiếng củi nổ lép bép và tiếng nước sôi reo đều đều sau bếp. Lâu lâu,
trời lại chớp lên một cái. Mặt nước dòng kênh sáng rực trong ánh chớp. Những đầu
ngọn cây tràm và chiếc xuồng không đang buộc bên kia bờ hiện lên xanh biếc, dường
như trời đất cỏ cây và những ngọn sóng lăn tăn không ngớt vỗ nhẹ đôi bờ kia thảy
đều rung rung trong sắc xanh kỳ ảo, mắt người chưa kịp trông rõ đã biến mất vào
bóng tối.
Từ quán đến chợ thì xa. Ngược lên, đến xóm Tràm nơi trung đội
Cộng hòa vệ binh đóng lại càng xa hơn nữa! Tôi mà chạy đi, nhất định Tư Mắm sẽ
giết tôi ngay giữa đường. Không làm cách nào bịt mồm bà chủ được, tôi đành liều
thôi. Hai tay run lập cập, tôi lần trong bóng tối, tháo miệng túi da beo ra để
cho dễ rút con dao găm, rồi cứ để nguyên cả bao da nhét vào bên trong thắt lưng, phủ vạt
áo vét tông ra ngoài cho khuất cán. Tôi không thể chuẩn bị trước những câu trả
lời với bọn chúng. Biết thế nào được mà chuẩn bị? Tới đâu sẽ ứng phó tói đấy! Nếu
chúng giở trò hành hung thì tôi sẽ sử dụng tới con dao.
Giọng nói ấm áp, đầy hấp dẫn của người thủy thủ vui tính và nhiều mơ mộng xưa kia khiến cho tôi lúc nào cũng hong hóng chờ nghe, lại văng vẳng bên tai. Tôi ngồi nhìn ra ánh trăng soi lờ mờ, thấy dần dần hiện lên quang cảnh nhộn nhịp của các bến vận hà dọc theo đôi bờ sông trắng của con sông Tiền Giang. Trên cầu tàu lục tỉnh, anh ngồi tựa lưng vào một trụ buộc đỏi (Xích), tay cầm tẩu thuốc lá; những làn khói mỏng xanh xanh từ trong tẩu thuốc lá chưa kịp bay lên đã tan mất ngay theo gió. Tôi ngồi bên anh, từ trên sàn cầu qua những khe ván đóng hở, có thể nhìn thấy ngay dưới chỗ mình ngồi những thanh đà sắt bắt chéo vào nhau trong một màu tối âm u, và sâu hơn một chút, dưới kia dòng nước lao nhanh như cắt lúc nào cũng giận dữ réo ào ào, dường như muốn nhổ phăng những chiếc cột tàu bằng thép to tướng mà lôi dìm xuống đáy sâu.
Má nuôi tôi đưa tay lau một giọt nước mắt còn đọng trên má
tôi. Lần dầu tiên, tôi nhìn thấy giọt lệ mình long lanh trong suốt, lăn rơi
trong bàn tay nhăn nheo của một bà lão nghèo đã cúi đầu gánh chịu không biết bao nhiêu nỗi bất
hạnh gần suốt cả đời người. Có phải giọt nước mắt nào cũng là biểu hiện của ủy
mị và hèn yếu đâu.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Chung một dòng trôi
Chung một dòng trôi Màu chiều đỏ ối hắt xuống dòng sông nhiều nỗi ưu tư, lũ ve kêu hè dường chừng như đã mệt, “tiếng hát” thưa dần rồi t...
-
Nguyễn Du Từ một ai đó đến không ai cả Bạn phải là một ai đó trước khi có thể là không ai cả Engler Jack Sau thời đại...
-
Hoàng Thụy Anh và những không gian mơ tưởng “ta chấp nhận mọi trả giá - kể cả cái chết - để hiện sinh - như một bài ...
-
Ánh trăng trong thơ Dương Quân (Trong Ba tập thơ Chập Chờn Cơn Mê, Điểm Hẹn Sau Cùng, Trên Đỉnh Nhớ) Vào một ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét