Thứ Hai, 28 tháng 3, 2022
Nơi mãi mãi mùa xuân
Tôi hát Trương Chi. Tiếng hát buông ra, trôi đi ngoài kiểm
soát của ý thức. Có lẽ bóng tối và khoảng không gian ẩm lạnh đã gợi thức ở tôi
nỗi ngậm ngùi xa vắng, không mặt mũi. Vòm lá tối, những đốm đèn yếu ớt từ phía
xa, những chiếc xe lặng lẽ trườn trôi trong im vắng, rạc rời, lẻ tẻ, cho tôi cảm
giác cô đơn, hiu quạnh. Làm như những vòm lá tối, những đốm đèn chới với trên
những trụ điện cao đã thả xuống trước mặt, đã bỏ lại sau từng bước chân tôi, những
nhắc nhở buồn bã. Những ám ảnh về một cái chết gần gũi? Một chia lìa tan nát
đón đợi? Dĩ vãng, nếu có thể nói được như vậy, hiện ra trong trí tưởng như một
nhắc nhở của những mũi dao nhọn thọc sâu phần u khuất nhất của hồn tôi, nín lặng.
Tuyệt vọng ở đó, tuôn chảy, như máu. Ê chề ở đó, thoát đi, như suối. Chan hòa.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Cái còn lại hóa cái không
Cái còn lại hóa cái không Nhà thơ Tạ Bá Hương vừa được kết nạp hội viên Hội Nhà văn Việt Nam năm 2022. Anh tốt nghiệp Khóa 7 Trường Viết v...
-
Vài nét về văn học Đông Nam Á Đặc điểm của văn học Đông Nam Á (ĐNA) Nói đến văn học Đông Nam Á là phải nói đến sức m...
-
Cảm nhận về bài thơ một chút Kon Tum của nhà thơ Tạ Văn Sỹ “Mai tạm biệt – em về phố lớn Mang theo về một chút Kon Tụm”… Vâng...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét