Thứ Sáu, 4 tháng 3, 2022
Tiếng đàn
Cũng vào lúc chân trời Tây hoàng hôn giăng đỏ như màu máu,
trên đường phố này tôi sánh bước với một người, nhưng hôm ấy không phải là Mai.
Nhiều tia nắng chiều hôm còn ngoảnh lại bệt lên chót mấy tòa lầu cao những sọc
vàng rẻ quạt. Cũng khoảng đường này hôm nay tôi đi với một người bạn tù có mái
tóc muối mè, trước họng súng đen ngòm của một tên công an áp tải. Một sợi dây
luột lớn buộc tay chúng tôi vào nhau. Mặc dù không phải như trước, cắp sách đến
trường hay ôm đờn đi đón bạn, tôi cũng vẫn ngẩng mặt nhìn cảnh chợ búa thân yêu
của mình. Đâu cuối phố, đôi băng đá, hàng dương đứng mơ màng chải tóc, dòng
sông Kiên hiền hòa chập chả chiếc đò ngang. Niềm riêng bồi hồi sống dậy. Tôi
chép miệng thì thầm “Mai”.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Băn Khoăn Phần thứ nhất - Chương 1 Cảnh rời trường Cao đẳng trở về nhà, lòng hớn hở, trí thảnh thơi: chàng vừa đến xem bảng và không ...
-
Vài nét về văn học Đông Nam Á Đặc điểm của văn học Đông Nam Á (ĐNA) Nói đến văn học Đông Nam Á là phải nói đến sức m...
-
Cảm nhận về bài thơ một chút Kon Tum của nhà thơ Tạ Văn Sỹ “Mai tạm biệt – em về phố lớn Mang theo về một chút Kon Tụm”… Vâng...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét