Trần Vấn Lệ: Người ly kháchôm kỷ niệm với những vần thơmang nặng nỗi hoài tình
Trong
nhiều ngày liên tiếp - người bạn thâm niên cùng trường, cùng lớp với tôi 55 năm
trước tại trường công lập Phan Bội Châu, Phan Thiết khi chúng tôi vừa bước vào
ngưỡng cửa trung học đã chuyển về Trang Thơ Cuối Tuần hơn 20 bài thơ mới với
nhiều bút hiệu khác nhau mà anh đã xử dụng: Trần Vấn Lệ [TVL], Trần Trung Tá,
Lê Phụng An, Lê Nhiên Hạo...
Trước khi Luật Báo Chí 72 ra đời, lúc tôi còn viết feuilleton và
phụ trách vài trang VHNT, anh Tường Linh [TL] đã trao cho tôi đọc mấy bài thơ
của Trần Vấn Lệ mà anh khen hay và cho biết người này gốc "xứ nước mắm,
biển mặn" như tôi. Tôi hỏi anh TL có phải tác giả này là một bút hiệu khác
của anh Thế Viên hay Kiều Thệ Thủy chăng. Hoặc giả là của Tôn Thất Trâm [Thi
Thi Hùng Lân/ Vũ Đài Sơn] vì trong lớp bấy giờ trong khi tôi, Trần Thiện Thanh
[TTT], Lê Văn Nghê, Lê Văn Trung, Bùi Minh Ngọc, Lê Bá Hùng... chơi đàn giây,
thổi sáo, tiêu, hoặc hát cho ban nhạc của vợ chồng "nhạc sĩ mù",
trình diễn cuối tuần trong khu công viên chateau d'eau - giúp Ty Thanh Niên và
gia đình Phật tử - thì vào năm đệ ngũ anh Tôn Thất Trâm và anh tôi là Phan Bá
Thuần Hậu [Anh Thuần/ Phóng Viên Kính Trắng] đã khởi sự "giở chứng"
mần thơ "tán gái". Thơ của hai anh này thì luôn chứa chan khổ lụy,
ướt đẫm tình sầu. Còn Bùi Thanh Minh, Bùi Nhật Huy, Nguyễn Thanh Liêm, Huỳnh
Ngọc Hùng, Trần Thiện Trung, Phan Đổng Lý... thì y như bầy thú dữ luôn tìm
cách vào sân banh nhà trường hay sân vận động Phan thành để phá phách, "đá
cẳng" bạn bè. TVL thì luôn ngoan hiền và chỉ lặng lẽ theo dõi các cuộc
vui.Anh Tường Linh thì không rõ, anh cho biết anh chỉ nghe anh Tô
Kiều Ngân - người thay thế cố thi sĩ Đinh Hùng chăm sóc chương trình thi ca Tao
Đàn, nói như vậy khi giao bài để anh chọn, phổ biến. Hỏi thêm các anh Hoàng
Trúc Ly, Nguyễn Thu Minh, Trần Tuấn Kiệt, Kiên Giang Hà Huy Hà, Hoài Thương,
những người phụ trách việc tuyển chọn, giới thiệu thơ cho các báo lúc bấy giờ,
thì cũng chẳng ai biết tên thật của Trần Vấn Lệ. Bởi lúc đó TVL đang ở Đà Lạt
và tên anh còn hơi mới mẻ đối với giới văn nghệ, làm báo tại Sàigòn.Bạn học cũ bấy giờ lưu lạc khắp nơi. Kẻ vào quân ngũ, người về
dạy lại trường xưa.Hỏi thăm vài bạn đồng môn đang làm việc tại Sàigòn thì cũng
chẳng ai biết rằng anh học sinh chất phác, hiền hòa năm nào nay chẳng những đã
làm thi sĩ mà còn dám gởi một tập bản thảo mỏng - bất hợp lệ - về dự thi giải
sáng tác VHNT của Tổng Thống VNCH [Giải Văn Chương Toàn Quốc] để tranh tài với
các "kiện tướng" đã có nhiều tác phẩm ấn hành như Trần Tuấn Kiệt,
Trần Dạ Từ, Du Tử Lê...Khi Luật Báo Chí ban hành, tôi ngưng viết hẳn, nên thắc mắc trên
cũng lắng chìm. Mãi đến năm 2005 sau hơn 5 năm tự cho phép mình về hưu, trôi
nổi đó đây, ngao du Âu Á, tôi "ngứa nghề" bỏ tiền ra hợp tác, cứu
sống một tạp chí đang "ngất ngư" theo lời đề nghị, kêu gọi của một số
thân hữu cũ ở VN và hải ngoại mà TVL thường xuyên gởi bài. Nhờ nguyên do này
cùng sự xác nhận của Nguyễn Tân Dân, Bùi Thanh Minh tại San José và Bùi Nhật
Huy ở Fall Church, tôi mới nhận ra người mà tôi tìm hỏi hơn 34 năm trước là
người bạn ít năng động ngày xưa của xóm vắng Xuân Phong. Tôi chỉ còn biết tự
trách trí nhớ kém cõi của mình.TVL sang Mỹ theo diện H.O và hiện cư ngụ tại Los Angeles. Mỗi
cuối tuần đều chạy về quận Cam để hội ngộ, nhàn đàm cùng bằng hữu. Tính tình Lệ
vẫn trầm mặc, ít nói như thủa nào.Cho tới nay, TVL đã có
hơn 30 thi phẩm ấn hành. Một số do anh xuất bản, một số do những người ái mộ
thực hiện mà anh còn nhớ được:BAY VỀ ĐÂU ĐÓ Ở QUÊ HƯƠNG * HỒN TAN TRONG THƠ * NẮNG RỚT VƯỜN
XUÂN * GỬI EM MỘT ĐÓA HOA HỒNG * TA NHỚ NGƯỜI XA CÁCH NÚI SÔNG * TRĂM NĂM ĐỂ
LẠI * NẾU BƯỚC CHÂN NGÀ CÓ MỎI * TỪ LÚC ĐƯA EM VỀ LÀ BIẾT XA NGHÌN TRÙNG * MAY
MÀ CÓ EM ĐỜI CÒN DỄ THƯƠNG * MẤY AI BIẾT MÌNH SỐNG * MỘT THỜI TRONG TRANG THƠ *
NÓI THẦM VỚI THƠ * ÁO DÀI EM TRẮNG BAY TRONG GIÓ NÓN LÁ BÀI THƠ CHUYỆN CỦA
CHÀNG * CON TRAO TRẢO BỜ AO BAY ĐI BUỒN LẲNG LẶNG * HÌNH NHƯ TỪ TRONG CHIÊM BAO
* CHIỀU BÊN SÔNG ĐỨNG TRÔNG LÀN KHÓI...Tháng vừa rồi anh lại cho ra đời thêm một ấn phẩm thi ca mới:
Trưa Buồn Bát Ngát Con Sông do họa sĩ Dương Ngọc Sum tại Westminster vẽ bìa.Thơ Trần Vấn Lệ, vì thường viết liên tục nên có nhiều bài mới
nhìn qua, người không rành chia nhịp, ngắt câu, có thể ngỡ anh làm thơ biền
ngẫu, văn xuôi [poèm en prose]. Thí dụ một số bài tiêu biểu tôi giới thiệu dưới
đây: Tùy Bút: ngũ ngôn, Đói Lòng Ăn Nửa Chén Cơm: lục bát, Mãi Mãi Sông Hương
Nước Một Dòng: thất ngôn, Cúi Lậy Trời Cao, Gieo Gió: bát ngôn... thỉnh thoảng
phá thể - chứ không phải hợp thể, một đôi câu thêm bớt chữ cho câu tròn ý hoặc
để nhấn mạnh, truyền đạt nguồn cảm xúc.Tùy bút
Mấy hôm nay thật buồn. Buổi mai chim không hót. Trời mùa đông
rét ngọt. Và mưa. Mưa bay. Bay... Mùa đông trong vòng tay, nhìn, mà thương,
thương quá. Không còn gì nói nữa, những gì muốn nói thêm, giống như sợi tóc
mềm nằm ngoan trên vầng trán. Người ta thấy chút nắng rơi hồn nhiên trong
thơ... Đó là một cơn mơ, kể không dài đến nỗi đưa người ta lạc lối về một chỗ
xa xăm.
|
Thơ anh nhẹ nhàng, rất nhẹ nhàng như hơi thở liên tục, như những
sợi nắng chiều buông lơi trên kẻ lá, cành sen, phảng phất màu sắc hoài niệm,
hoài tình. Đó là những tiếng lòng chân ái, và tha thiết. Đó cũng là những dấu
ấn kỷ niệm, những lời kể lể, tự sự ngọt ngào hoặc đôi khi bỡn cợt thân thiết
với người tình hay bằng hữu cùng những hệ lụy, vấn nạn nhân sinh, thời thế...
vương mang nỗi niềm hoài nhớ quê hương, tình yêu cũ.
Thơ TVL cấu trúc chặt chẽ, âm vận chuẩn mực, êm đềm và đầy nhạc
tính và biết khéo léo tận dụng để lồng hay đặt "deep images" vào
những chỗ đắc địa để làm nổi bật những hình ảnh vấn vương trong tâm tư anh. Lời
thơ có lúc thánh thoát, chập chờn, réo rắc như tiếng hạ uy cầm, hay tiếng sáo
chiều trên các cánh đồng mênh mông... có lúc trôi nổi, trầm buồn, nhàn nhã như
những phím dương cầm được trình tấu bằng những ngón tay điêu luyện trong các
thính đường ấm cúng.
Dù được ký dưới bút hiệu nào, dù được trình bày dưới thể loại
nào tựu trung những vần thơ đó vẫn đồng quy, mang một tính chất dịu ngọt, êm
đềm, vẫn cùng một thi pháp vững vàng cùng các thi ngữ, thi ảnh phổ quát bình
dị, gần gũi. Không có sự gọt dũa, sáng tạo trong ngôn ngữ thi ca nhưng dưới
ngòi bút đầy tình của Lệ những hình ảnh thông thường kia như được tiếp hơi trở
nên sinh động, đáng yêu và nên thơ. Và thơ của Trần Vấn Lệ mãi mãi là của riêng
TVL: chuyên biệt, lôi cuốn, không bị ràng buộc hay chịu ảnh hưởng của bất cứ
người làm thơ nào dù họ đi trước hay đang cùng đi trên con đường
thi-ca-viễn-mộng như anh.
Trong những cuộc điện đàm, gặp gở mới đây, con người trầm mặc,
nhiều tư duy, dường như mang chút ít bất mãn thời thế ấy thường nhắc nhở với
tôi về thời thiếu niên, về bằng hữu xưa, ngôi trường cũ... với giọng bùi ngùi,
đầy xúc động, chân tình. Một trong những điện thư anh tâm sự: "Tôi
làm thơ... vì không có công việc nào để làm dài hạn! Thơ trở thành hơi thở. Hết
thơ... là chết".
Trong số anh em thân thiết của tôi - những người đã từng viết
văn làm thơ trước 75 đến nay nhiều người sau khi định cư an vui cuộc sống mới
đã gác bút. Một số ít thì chỉ sáng tác cầm chừng hay làm chủ nhật báo, tuần
báo, tạp chí... Riêng Lệ, Trần Vấn Lệ thì hầu như vẫn miệt mài làm thơ mỗi
ngày. Quả đúng như lời anh đã tâm sự với tôi. TVL vẫn yêu thơ vì thơ là linh
hồn, là nhịp sống là hơi thở của anh. Ngày nào máu vẫn luân lưu trong tim,
trong cơ thể, TVL vẫn còn miệt mài sáng tác, và con tằm sinh trưởng ở vùng
ngoại ô Phan Thiết ấy vẫn còn tiếp tục nhả tơ cho đời và có thể để giải trừ
giải tỏa phần nào niềm u hoài, khắc khoải trong anh.
2009
Phan Bá Thụy Dương
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét