Chủ Nhật, 1 tháng 1, 2023

Có nhiều thứ không thể quên đi

Có nhiều thứ
không thể quên đi

“Có nhiều thứ không thể giữ lại/ Có nhiều thứ không thể quên đi/ Rồi một ngày/ Chúng tôi đã biết huýt sáo/ Khu vườn hoa cỏ mở ra/ Những chiếc tổ chim mở ra/ Một vòm trời/ Bình yên/ Xanh thắm thiết…”
Nhà thơ Trần Bạch Diệp quê quán Quảng Bình, hiện sống và làm việc tại thành phố Huế, đã xuất bản các tập thơ: Vũ điệu Lam (2012), Tùng gai (2014), Mùa Bạch Diệp (2020) và nhận Giải thưởng Thơ hay Tạp chí Sông Hương năm 2012.
Nhà thơ Trần Bạch Diệp
CÂY THANH TRÀ
 
Khi tôi mở những nhành lá
Một bầu trời con nít màu cỏ
Như chiếc tổ chim úp ngược
Và tiếng hót vang vang đâu đó
Trong lồng ngực ngôi làng
 
Khi tôi bị đánh đòn hay đợi cơm
Dưới những chiếc gai nhỏ tôi nằm êm
Không ai biết tìm tôi nơi đó
Có chú lính đạp xe qua làng
 
Những người lính trên con đường băng qua cửa rừng
Để lại dưới gốc cây thanh trà vài chéo dù xanh
Chúng tôi nhận làm quà
Như lời hứa ngày hoà bình gần kề
Rồi họ đi
Mất hút giữa trăng khuya
 
Họ mất hút giữa bầu trời rừng rực phía Tây
Đêm nào dì tôi cũng khóc
Cây thanh trà nghe lời khấn gọi một người tên Minh
Một quân đoàn ba lô che dù xanh
 
Chúng tôi lớn lên dưới những chiếc tổ chim
Thanh trà mấy mùa đơm trái chín
Dì tôi mái đầu bạc trắng
Như chéo dù hoa phơi trên nhánh thanh trà
Chiều lại chiều
Không ai đạp xe qua…
 
Có nhiều thứ không thể giữ lại
Có nhiều thứ không thể quên đi
Rồi một ngày
Chúng tôi đã biết huýt sáo
Khu vườn hoa cỏ mở ra
Những chiếc tổ chim mở ra
Một vòm trời
Bình yên
Xanh thắm thiết…
 
HẠT SƯƠNG
 
Đôi khi những lời đau đớn tối tăm cay độc
bật ra từ đôi môi khép
từ những kiêu hãnh cài then
em riết róng thay vì nụ hôn dài
thay vì những thì thầm đã hết
 
Trên chiếc ghế nhìn ra ô cửa
bóng anh còn đó
một đôi lần
như mây
như mây như sương như thực như mơ
anh là  tình yêu hoang đường của em
là sự cẩu thả giễu cười của số phận
 
Em đã bắt đầu câu chuyện này vào một đêm tháng tư
giọng nói của anh tan cùng đất nâu với tiếng rì rầm của trái cây mùa lên men nhẫn nại trong vườn
đừng thức tỉnh em
em luôn mất ngủ vì nỗi ám ảnh nhớ anh
mưa đã đến đây rồi
trốn vào đâu cũng ướt
 
Em muốn kể anh nghe câu chuyện giọt sương
vũ điệu của nước mắt
ngàn triệu năm ngóng đợi mặt trời
để chết đi trong giấc mơ hạnh phúc
 
Chẳng có gì hối tiếc
cho dù
sự trừng phạt là khoảng cách thời gian hay chốn hiu quạnh mà mắt em đang hướng tới
thần thánh không ở lại nơi đây nhưng nghi lễ tôn giáo vẫn diễn ra sau tiếng chuông nguyện lúc năm giờ chiều
như một sự rồ dại
không vô nghĩa
 
Hãy thức tỉnh em
khi anh trở lại
trên cánh đồng mặt trời
những hạt sương chết
trong sự chạm
vào tan  biến.
 
MÙA TRÁI CHÍN
 
Chồm qua cửa sổ mà hóng
Ngọn gió đẩy mùa thu
Lăn lóc trái
Bọn trẻ con cười sằng sặc
Một bài hát gì không rõ
Thơm mùi bánh nướng trong lò
 
Thèm chiếm hữu hương mộc quế
Trong nụ hôn sâu của trà
Nắng ầm ào khoe các kiểu
Trên bụi hồng già cô đơn
 
Mười ngón hương thảo thơm
Dấm dúi
Những ngón chân dưới bàn ăn tối
Nàng giữ cho mình sau bờ tóc rối
Một nụ cười trẻ con…
 
CÁNH CỬA MÙA THU
 
Những bình minh
Trắng lạnh vùng kí ức rỗng
Ngày nhiều gió
Những con đường gió
Như cuốn cho hết sạch lá thu đi
 
Người đàn bà bước qua cánh cửa mùa thu
Chiếc áo choàng
Màu xám chân trời nặng
Bầu ngực lạnh thấm làn vải tê buốt mắt trời
Nàng mang theo bài hát tuổi thơ trên con đường kiếm tim xa xôi
Mặt trời chảy máu trên cánh đồng
Lắng nghe sự im lặng của đêm
chuyển thành màu trắng
 
Đêm qua lục lọi khăn áo mùa đông
Mỗi màu áo kể một câu chuyện về anh
Lớp lớp mùa xuân mùa hè
Phải có một cái tủ lớn
hay mang ra đồng
chờ gió
 
Những cánh cổng tháng mười đã mở
Bầy chim cu mượt mắt cườm
Vườn cải cúc tần bối rối trổ bông
Sáng ra
Ai đặt nhúm cỏ xanh trước hiên nhà
Như đánh dấu mình
đang lạc
vào hướng đúng
Tranh của họa sĩ Nguyễn Lương Sáng
NHẬN DIỆN
 
Ơ kìa hàng cây muối
Hỏi ta còn yêu không
Căn gác hiu hiu gió
Người lạ ngồi đăm đăm
 
Kia là bờ rào cũ
Hàng hiên chuyện vãn trầm ngâm
Chiều treo lời trăng gió
Gió cao mà buồn dâng dâng
 
Ngó lên giữa tầng xanh
Ta nghe những người yêu nhau than thở
Cafe phố tím chòng chành
Chiều đổ tầm phào lăn tăn
 
Phố bây chừ cũng lạ
Như cách người yêu ta
Ngày cũ mặt trời mùa hạ
Vọng buồn giọng chuông xa
 
Ngày vừa găm thêm mảnh vỡ
Lên những lối về trống không
Dấu nào bầm đau vạt cỏ
Dấu nào vẩn nước mưa trong
 
Yêu hay thứ gì nhang nhác
Ta bỗng trở thành người dưng
Thả khói lên trời và bước
Khoát tay ôi ngày thong dong!
 
CHỊ VÀ EM VÀ LÀNG
 
Chúng mình như những bông diếp dại
Bên sườn đồi tràn gió sớm mai
Ngực nhú trăng mười bốn
Tiếng cười xanh giếng trời
 
Chị và em gánh nước ao sen
Mặt trời vàng ròng vỡ ra từng mảnh
Múc cả tiếng chim tưng bừng đám lá
Đường làng hớn hở những ban mai
 
Trên chiếc võng bà đan chị hát ru em
Ru qua hết một chái nhà
Ru về bãi ngô căng mật
Cả ngôi làng tràn khúc ngợi ca
 
Một bầu trời ướt đẫm nước mưa
Những khu vườn úa tàn buồn bã
Chỉ đàn kiến từ gốc cau biết rõ
Ngọn gió nào rưng rưng
 
Mùi phân bò khô mùi khói rạ ấm nồng
Cho ta bớt bơ vơ khi thấy mình đã lớn
Giữ tấm chăn mùa màng cho những đêm gió trở
Nghe tiếng làng qua kẽ lá thưa.
 
DẤU VẾT
 
em biết rất rõ
từ lúc bắt đầu
chỉ là giấc mơ hoang đường của em
con đường ra biển
 
em quẩn quanh trong vũng tù trước biển
em hoảng hốt lục tìm anh trong kí ức trước
biển
 
không không
chỉ là gió
gió vu vơ rèm cửa
vệt mascara trên chiếc khăn màu trắng
em không thể vò sạch bằng nước mắt
anh hiểu không
có nhiều thứ
không thể lau được bằng nước mắt
như ánh sáng kia trên bầu trời hoàng hôn và
bình minh của biển
như sự nín lặng bất lực của cát
 
như bàn tay bên cạnh một bàn tay
 
dấu vết thành sẹo
vết sẹo trong tim em lớn hơn mây trên trời
loang ra như những hố bê tông
đóng đinh mặt đường thinh lặng
 
khóc đi
giai điệu cuối cùng
bản giao hưởng Schubert
như một
sự tiễn biệt
 
vĩnh viễn những dấu vết
em mang.
 
BIỂN NHẬT LỆ
 
Những sợi dây đàn
Căng trong thùng xe
Trăng từ viền môi biển
Rơi xuống bàn chân bết cát
Anh không nói lời nào
 
Có thể lời đang bị nhốt trong chiếc hộp gỗ
Căng dây
Anh không thể chơi đàn lúc này
Không có bài ca để chúng ta cùng hát
Ôi những vì sao lạc
Đi mãi quên mất đường về
Biển đã khép mắt khuya
Vẫn ràn rụa sóng.
 
Em vừa qua phố Tam Toà
Em vừa ghé chợ đêm
Những đám bạn ngồi bên những chai bia xanh
Không nghe tiếng cười của anh
Không còn gì của anh
Cả mùi hương bánh tráng nướng khô giòn
Cũng mang một vị khác
Thành phố nghiêng về phía biển
Thở một hơi thở khác.
 
Nếu em thu mình lại
Trên hỏm ngực hôm ấy
Để đôi môi chạm tới
Một lời thì thầm
Thì những cơn đau dằng dặc triệu kiếp
Có theo nhau nhau chìm xuống
Dưới bờ nước ngập ánh trăng
 
Không một lời
Được thốt qua vòm họng
Và bờ hông
Rất lạnh
Không có ánh mắt nào
Đủ sưởi ấm
Ngoài hơi thở anh
Những sợi dây đàn
Chưa kịp cho biển một hợp âm
Dù đó là lần cuối cùng…
 
Chúng ta sẽ không thể đến bờ kia
Chỉ là tưởng tượng
Tình yêu không có thực
Em đưa tay hái những chùm sao
Siết chặt.
 
TRẦN BẠCH DIỆP
 
 
29/6/2021
Hoàng Việt Hằng
Theo https://vanvn.vn/
 
 

 

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Nghề văn chương tiếng vậy chứ rất vui, rất kỳ thú

Nghề văn chương tiếng vậy chứ rất vui, rất kỳ thú Nghề văn là nghề chuyên nghiệp về sự ngẫm nghĩ. Nhà văn có trách nhiệm và có ham thú ...