Thứ Bảy, 29 tháng 7, 2023

Lý lẽ đàn bà

Lý lẽ đàn bà

Lúc đầu, như mặt kính ướt nước mưa. Nhòe nhượt. Lúc sau nữa, như ở trong màn sương đục. Không gian không có hình khối. Tiếp đến, như vừa được nhỏ giọt thuốc atropine làm giãn đồng tử, mọi vật hiện ra có màu sắc, hình khối, nhưng không rõ nét. Chập chờn, loang loáng. Chị muốn đưa tay giụi mắt, nhưng hai cánh tay nặng trịch. Có hai khuôn mặt ở rất gần, đang hướng cả vào mặt chị. Hồi hộp, lo lắng. Đó là Phan và Phong, hai người đàn ông có mặt trong cuộc đời đa đoan của chị. Họ cùng cười. Nụ cười méo mó và tội nghiệp.
Liên tục chớp mắt, cố xua tan màn gương che phủ, cuối cùng, cái nhìn của chị cũng được bình thường. Không phải Phong. Bên cạnh Phan, chồng chị, là người bác sĩ có khuôn mặt Phong, trong bộ blouse trắng. Chị đang nằm trong buồng bệnh. Loại buồng dịch vụ, sạch sẽ và tiện nghi. Cánh tay chị đang truyền dịch, tê dại, không thể nhúc nhích. Người chị như mất hết năng lượng, mất hết cảm xúc…
“Chị đã tỉnh? Yên tâm rồi!”. Bác sĩ sẽ sàng nói. “May quá! Em làm anh hết cả hồn!”. Phan nói, mừng ra mặt. Chị chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra, đành im lặng. Vị bác sĩ có khuôn mặt hệt Phong cúi xuống cầm tay chị, ấn ngón tay vào dưới cổ cườm nghe mạch. Trái tim chị chợt đập khắc khoải. Anh ta gật đầu hài lòng. Rồi kiểm tra lần nữa ống truyền dịch, quay sang bảo Phan: “Không sao rồi! Giờ để y tá theo dõi. Chị ấy cần tuyệt đối tĩnh lặng. Bệnh rối loạn thần kinh kiểu đó, cần cả liệu pháp tâm lí…”
Hai người đàn ông đi ra, căn phòng trở nên yên ắng. Chỉ nghe tiếng máy điều hòa chạy ro ro và tiếng kim đồng hồ trên tường. Tiếc! Tiếc! Chị khẽ nhếch mép cười. Có điều gì đáng tiếc xảy ra ư?
Nhà văn Nguyễn Thị Lê Na
Chị đã rơi vào tâm bão. Cơn bão chỉ dành cho mình chị. Cả chồng con, bạn bè, cả Phong, đều không ai hay! Cơn bão khủng khiếp, khi Phan đem tờ xét nghiệm ADN của cu Bi về. Hình như Phan cũng cố giấu đi. Nhưng trước khi chị cho quần áo vào máy giặt, thì vô tình nhìn thấy. Chợt nhiên lòng chao chát, miệng khô đắng, không thốt nên lời. Chị như vừa bị Phan đánh một bạt tai trời giáng. Xây xẩm mặt mày, chị gục xuống. Khi bò được vào nhà, đặt tờ kết quả xét nghiệm lên mặt bàn, cơn bão ào ạt tứ phía. Mỗi câu hỏi, là một luồng gió, xoáy tả tơi tâm hồn đàn bà yếu đuối của chị. Sao Phan lặng lẽ một mình đi xét nghiệm ADN của cu Bi? Đã bao năm anh nghi ngờ chị? Cu Bi giờ đã bốn tuổi, vậy là gần năm năm trời anh nghi ngờ? Chị thành người đàn bà hư hỏng đốn mạt trong mắt anh, những năm năm! Chị đã cắm sừng Phan suốt năm năm! Phải thế không? Hẳn là Phan đã nghi ngờ chị từ lâu. Có thể sau này, cu Bi mỗi ngày một lớn, càng chẳng giống Phan chút nào, khiến anh rà soát lại từ đầu. Ngay cả lần ân ái để có cu Bi, chính chị đã chủ động và mơn trớn vỗ về sự ham muốn của anh mà! Rất có thể, Phan đã nghĩ, phải chăng mình chỉ là người “tráng men”, người hợp lí hóa cho cái thai lỡ làng của một cuộc tình vụng trộm?
Mà sao cu Bi lại thành ra như thế, chẳng có nét nào của Phan. Đôi khi chị giật mình, nhận ra nhiều nét của Phong trong cu Bi. Đường nét trên gương mặt của cu Bi, không giống Phan thật. Mái tóc úp vào, xoăn nhẹ, là của Phong. Đôi mắt, ánh nhìn ấm áp, cương nghị, là của Phong. Cả cái dáng đi, khi một mình, trông có vẻ cô đơn côi cút thế nào ấy, cũng là Phong. Có lần Phan cho cu Bi theo cà phê cùng đám bạn cơ quan. Không biết người ta nói thế nào, về nhà thấy Phan nói đùa với chị: “Chẳng ai nói, đó là hai cha con!”.
Phong đã bước vào cuộc đời chị, hoàn toàn vụng trộm. Lớp tập huấn dài ngày, đã vô tình đẩy Phong đến với chị. Không hiểu sao, mới gặp nhau, bốn mắt chạm nhau, chị đã bủn rủn cả chân tay. Dù chị cố ý ngồi thật xa, nhưng mắt hai người vẫn tìm được nhau. Cứ ngước lên, lúc nào chị cũng gặp Phong nhìn mình. Ánh mắt rất lạ. Vừa có vẻ bâng quơ vô tình, vừa có chút băng lạnh. Như thể, chị là một trong vô vàn những người thường gặp trong ngày. Lại ẩn sâu trong đó là sự ấm áp, gần gũi và săn đón. Trái tim đàn bà của chị chợt rung lên điệu đàn rất lạ. Chị quyết định cất giữ làm của riêng, không cho ai biết. Như thể một cuộc tình. Một thứ tình như những sợi khói mỏng tang, len lỏi trong từng ngõ ngách tâm hồn đàn bà. Đêm sực tỉnh giữa khuya, chị mơ hồ thấy Phong…
Đôi khi, chị không hiểu nổi. Phong, đường bệ ngôi vị, tiếng tăm lẫy lừng, bỗng nhiên lung lạc trước người đàn bà bình dị là sao? Hay trái tim bao năm thỏa mãn không gian chật hẹp chồng con, giờ gặp phải một bầu trời cỏ hoa khoáng đạt, với nhiều cung bậc cảm xúc mới lạ khiến chị ngộ nhận trước Phong? Hai người hai hoàn cảnh. Ở hai thành phố xa ngái. Với hai cuộc đời khác biệt. Gặp nhau như trên một chuyến tàu. Có phải duyên tiền định? Hay đó chỉ là cảm giác say nắng? Không biết nữa! Giữa đông đúc ồn ào, chỉ vì một ánh mắt, mà đã chị day dứt hằng đêm.
Phong bảo chỉ nhìn thấy thôi, ngay lần đầu đã thích chị rồi. Chị ngần ngại, băn khoăn. Trái tim người đàn bà có chồng con, có tổ ấm, cật vấn chị. Sao vây quanh anh có biết bao phụ nữ, lại dính vào chị? Phong bảo, đấy có thể là duyên tiền kiếp. Anh không tìm hiểu, không cần biết chị thế nào, hoàn cảnh ra sao. Chỉ một mực theo trái tim mách bảo. Chị biết, trái tim thường mù quáng. Nhưng sao chị vẫn thấy thích. Sự mù quáng của trái tim thật dễ thương. Thì đã sao đâu? Phong có gia đình, bề thế và vững chãi. Chị có Phan và cô con gái sáu tuổi rất kháu. Sự gặp gỡ giữa chị và Phong trong lớp tập huấn này, chỉ là một gia vị khác của cuộc sống thôi. Cứ kệ đi. Có ảnh hưởng gì đâu.
Phong nói, anh cứ theo bước trái tim mình dẫn dắt. Nó được dịp nhảy nhót, tung tẩy như tuổi mới lớn. Đôi khi, anh thấy nghẹt thở, mỗi lần trông thấy bóng chị. Ngày nào Phong cũng nhắn tin, cũng tỏ bày tình cảm, mơ hồ và da diết. Nhưng chừng mực. Không phải những lời lẽ mãnh liệt, hay dữ dội cuồng cháy của kẻ yêu si. Những điều Phong nói như hòn than ủ dưới lớp tro dày. Nóng ấm. Ngún cháy. Nó làm chị mất thăng bằng, chông chênh, khó ngủ…
Chị nhớ Phong. Nỗi nhớ âm ỉ, đốt cháy mọi tâm tưởng, đến xanh xao, mê muội. Trong những giấc mơ, Phong luôn cho chị những cảm xúc rất lạ. Chị chưa bao giờ có như vậy với Phan. Tình yêu, hôn nhân của chị với Phan, như một sự mặc định. Đương nhiên. Hai người lớn lên cùng nhau. Gia đình nội ngoại quen biết nhau từ thời trẻ. Không nói ra, nhưng trong tâm họ đã sắp đặt, chuẩn bị. Phan gần gũi, chở che chị từ tấm bé. Mọi khó khăn trở ngại trong học tập khi xa nhà, đều có Phan dàn xếp. Chị quen có Phan bên cạnh, thoải mái làm nũng, thoải mái bắt đền. Phan như người anh trai độ lượng và chăm chút em gái. Khi gia đình Phan mang trầu cau sang nhà chị dạm hỏi, chị thấy tự nhiên như việc phải thế. Đêm tân hôn, có chút cảm xúc mới, khi chị lột bỏ xiêm áo. Một chút bối rối. Một chút thẹn thùng. Nhưng nó qua nhanh, vì chị nghĩ mọi cuộc tình đều đi đến đó. Rồi chị có bầu. Rồi chị sinh con gái đầu lòng. Con gái chị lại giống Phan như tạc. Anh cười hạnh phúc: “Con gái giống cha, giàu ba họ! Hà hà hà…”.
Thế, cái cảm xúc của chị với Phong, là cảm xúc gì? Mỗi lời nói, cử chỉ của anh, đều chạm phải sợi thần kinh nào đó, khiến nó rung lên, ngân lên, mà Phan chồng chị, hình như không thể chạm tới. Giai điệu lặng thầm mà da diết, day dứt. Không thể gạt bỏ. Nó như thứ á phiện chị không thể chối từ. Chị nhớ cái khoảnh khắc Phong đẩy cửa, ào vào phòng. Chị bất ngờ, tròn mắt chưa hết ngạc nhiên. Chân tay bủn rủn. Anh đã ôm ghì lấy chị, siết chặt trong vòng tay của mình, hổn hển, thì thầm… Ừ, một lúc nữa thôi, là xa nhau cách trở, chẳng biết khi nào gặp lại. Ý nghĩ ấy khiến chị nhũn đi trong vòng tay, ánh mắt ấy, ngọt ngào ấy… Có phải vì đó là một người đàn ông khác, hơi thở khác, mùi mồ hôi khác, cảm xúc khác, ngoài chồng? Chị tự hỏi mình nhiều lần, và lần nào, cũng một câu trả lời. Không phải! Chị hiểu rằng cái vỏ ốc bảo vệ mình lâu nay đã vỡ vụn trước người đàn ông này. Ấy là khi Phong lần tìm bàn tay chị trong bóng tối. Người đàn bà trưởng thành trong chị đã run lên bần bật, trái tim đập loạn xạ. Thích thú và sợ hãi. Luồng điện ấm nóng từ bàn tay Phong làm tan chảy tảng băng cứng rắn lâu nay. Chị đã để yên tay mình trong tay anh, cảm nhận sự ấm áp, tin cậy. Lắng nghe trái tim thiếu nữ trong ngực người đàn bà đã có chồng, khắc khoải thầm thì. Cứ như lần đầu, nó đau đớn đón nhận lời tỏ tình từ một chàng trai hào hoa độ lượng…
Lớp tập huấn đã bế giảng từ lâu. Nhưng hai người như chưa từng xa nhau. “Mai anh đi công tác. Cứ ước giá mà mang theo em, bỏ vào túi áo bên ngực trái, thỉnh thoảng mang ra thì thầm…!”. Tin nhắn của Phong bay vào máy chị. Có thế thôi, mà suốt thời gian dài, chị nhớ Phong. Nỗi nhớ đến cồn cào bỏng rát. Chị âm thầm trở thành một con người hoàn toàn khác. Bất chợt hồi hộp. Bất chợt lo âu. Bất chợt thẫn thờ. Bất chợt mong ngóng. Bất chợt khát khao. Người luôn cảm giác thất thần. Đó là cảm giác của người thèm ăn trái cấm chăng?
Phỉ phui! Của đáng tội, chị nào đã một lần buông thả trước Phong. Một lần chị định chậc lưỡi, thả mặc bước chân, để xem con tạo xoay vần đến đâu thì cơn mặc cảm tội lỗi đáng ghét lại xuất hiện. Như chiếc xe đang lao, chợt phanh đột ngột. Người đàn ông nhạy cảm ấy đã nhận ra. Có lần Phong giận, khi chị bảo luôn thường trực cảm giác bất an. Anh lặng im. Được thể, chị nói thêm rằng, em chỉ là vật lấp chỗ trống, làm đầy cảm xúc đàn ông trong anh. Rằng, những gì anh dành cho em, chỉ là thứ lửa rơm, bùng lên chốc lát rồi tắt ngúm, không đủ sưởi ấm những tháng ngày xa…
Phong không dỗ dành, an ủi hay quỵ lụy. Mặc chị vùi mình đau khổ, chán thì thôi. Nhưng lạ thay, dù biết mọi chuyện sẽ chẳng có hồi kết, chẳng đâu đến đâu, chị vẫn như con thiêu thân lao vào chảo lửa. Chịu đựng sự thiêu đốt, cảm nhận sự ngột ngạt đến lịm từng hơi thở. Phải chăng, cả những cứng rắn, không chiều lụy ấy của Phong, cũng là một thứ thuốc, đối với người đàn bà say tình trong chị?
“Tối qua, anh đã đeo tất hai màu khác nhau đấy! May mà trời tối nên không ai phát hiện ra. Hi hi!”. “Chị đâu? Sao anh không bảo chị ấy chuẩn bị cho?”. “Anh tự làm, quen từ nhỏ thế rồi!”. Chỉ thế thôi, mà chị cứ ngậm ngùi. Thương người tình xa ngái. Nhưng lại cảm thấy ấm áp. Anh là thế, khi như ông cụ, khi lại hồn nhiên như đứa trẻ. Giờ thì chị không chịu nổi sự xa cách. Chị tự trách, sao những lúc ở bên nhau, không trao thân gửi xác cho nhau một lần. Để bây giờ sau mỗi tin nhắn, là người chị rần rật ham muốn, rần rật thèm khát. Muốn được gần gũi, vuốt ve. Muốn được hòa mình, tan chảy vào anh. Tất cả. Không gìn giữ…
Nào phải chị thiếu thốn tình cảm? Phan vẫn cần mẫn, như một con ong thợ, tận tụy vợ con. Sao chị lại cứ đau đáu về một người đàn ông xa xôi, cách cả ngàn cây số, khó có cơ hội gặp nhau? Hay những thứ Phan cho chị, như bữa ăn nên mâm nên bát, thừa biết và thừa quen thuộc, khiến cho chị không còn thèm khát? Có phải, góc khuất đàn bà thăm thẳm trong chị vẫn ngủ yên mà suốt bao năm Phan vẫn không lấp đầy, giờ gặp Phong, nó có nhu cầu được khơi nguồn, tuôn trào, bung vỡ…
Phong lại gạt lớp tro nóng, cho bếp than hồng ủ kín của chị đỏ rực lên. Bằng tin nhắn làm chị ngộp thở. “Tuần tới đi công tác Hà Nội, anh sẽ nghỉ đêm chỗ em!”. Bề ngoài, chỉ là một thông báo, ngắn gọn và đơn giản. Thế mà chị vội giấu mặt chiếc điện thoại, kín đáo đưa mắt nhìn quanh. Khi chắc chắn không có ai theo dõi, chị lại lôi nó ra đọc lại. Mỗi ngày, chị lén xem nó không biết bao lần. Từ thành phố anh ở đến chỗ chị, vừa trọn một ngày xe. Hôm sau cũng trọn một ngày xe nữa, thì đến Hà Nội. Nghỉ đêm tại thành phố chị ở là đương nhiên của cung đường. Thế mà chị bấn loạn lên. Mỗi ngày trôi đi đến là dài dằng dặc. Có lúc bất chợt hốt hoảng, sao thời gian chạy nhanh quá! Chị gần như không ý thức được điều gì nữa.
Không biết bao lần chị đểnh đoảng, thức ăn nấu lúc mặn lúc nhạt. Có lúc sực nhớ ra, thì mọi thứ đã cháy khét. Ngày nghỉ, chị làm như một cái máy. Hết việc nọ đến việc kia. Tỉ mẩn, cặm cụi. Xếp lại tủ quần áo, dù chiếc tủ vẫn ngăn nắp chồng nào ra chồng ấy. Lau chùi tủ gương, dù nó đã sạch bong chẳng dính hạt bụi nào. Có khi lẩn thẩn, chị đi làm lại từ đầu…
Không cách nào xua đuổi được. Hình bóng Phong vẫn choán ngợp tâm trí, lẫn vào trong từng ngóc ngách tế bào, đều đặn trong từng hơi thở. Sáng nay, khi lau dọn, chiếc bình hoa tuột khỏi tay, tiếng vỡ choang khô khốc. Chị giật bắn mình, nhìn trân trối những mảnh thủy tinh vụn vỡ lấp lánh trên nền gạch. Phan cười, bảo: Em dạo này như người mất hồn, làm việc gì cũng đổ bể, chả tập trung tí nào! Chị thẫn thờ, đứng chết trân. Bất lực với chính mình. Mặc những giọt nước mắt yếu đuối, thi nhau rơi lã chã. Phan ngẩn người: Anh cũng chỉ nhắc thế thôi, có gì đâu phải khóc!
Đêm. Chị ôm chồng thật chặt, cứ như sợ chỉ cần lỏng tay ra là Phan tuột mất. Đến nỗi, Phan bật cười, bảo: “Em cuồng chồng vừa thôi chứ, cứ giữ rịt anh thế, mấy cô ở cơ quan kiện đấy!”. Chị không dám nhìn vào mắt Phan, cứ thế nép đầu vào ngực chồng, tìm sự an yên, và để che giấu những cảm xúc tội lỗi đang đè nặng cõi tâm tư, dù có vùng vẫy cũng không thoát ra được. Những cảm xúc mà chị có với Phong cứ cào xé dằn vặt hằng đêm. Chị chới với, muốn thú tội và cầu cứu Phan, rằng anh hãy giữ chặt lấy vợ mình. Hãy là sợi dây diều vững chắc, con diều vợ anh đang gặp sóng gió. Thứ sóng gió đàn bà. Anh làm sao hiểu hết! Nhưng môi chị lại thốt lên: “Anh, mình sinh thêm con đi. Em nghĩ thời điểm này thích hợp rồi, con bé cũng đã lớn…”. Phan ngạc nhiên, nói trong cơn ngái ngủ: “Hôm nay vợ sao thế? Mới tháng trước thì bảo chờ thêm thời gian, giờ bỗng…?’’. Câu nói của Phan, như gáo nước lạnh dội vào bếp lửa tình đang rừng rực. Chị bất giác ê chề, co rúm người lại. Hai vợ chồng chìm vào im lặng. Tiếng ngáy của Phan tiếp tục đều đều, nhanh chóng đưa anh trở lại giấc say…
Càng gần đến ngày hẹn, chị càng bất lực với khao khát phá tung dây diều của người đàn bà trong chị. Nhất là khi còn một ngày, Phong nhắn tin: “Anh lấy phòng xong, sẽ nhắn tin cho em!”. Trái tim hư đốn của chị rạo rực khủng khiếp. Bàn tay chị run rẩy, lập cập bấm đi chữ: “Dạ!”.
Nếu Phong không nhắn tin tiếp, không biết người chị có dần nguội lạnh đi không? Đằng này, máy chị lại rung lên. Và màn hình chấp chới dòng chữ: “Em sẽ qua đêm với anh chứ?”. Lần này, trái tim chị thực sự nhảy nhót không kìm hãm. Nó hoan hỉ tung tẩy bước chân tuổi mười bảy trong ngực chị. Nó ve vãn chị tưởng tượng một đêm nồng nàn tột đỉnh với người tình khắc khoải bao lâu. Phải nói dối Phan bằng một lí do hợp lí, để có đêm trọn vẹn bên Phong. Nhưng đầu óc của một phụ nữ nặng gánh gia đình, khiến tay chị bấm đi dòng tin trả lời: “Chỉ một giờ thôi! Anh biết mà, em còn có…”. “Ít quá! Anh muốn…”. “Thôi nào! Ham hố thế?”.
Ngày mai là Phong đến. Nghĩa là tối mai, chị thả mình một lần. Sẽ cho Phong tất cả, những thứ mà cả hai khao khát bấy lâu. Chị thốt rùng mình, khép vội hai bờ mi. Cảm giác tựa thể mình từ trong khoang máy bay nhảy ra, rơi hụt xuống không gian tối tăm hun hút. Lao vun vút về cái chết, nếu chiếc dù bảo hiểm không bung mở. Sao giống một trò chơi mạo hiểm. Sợ hãi và thích thú. Cuộc đời, nếu không thử cái giới hạn của mình một lần, làm sao hiểu trời cao đất rộng? Ý nghĩ này làm chị rạo rực, ngốt ngát suốt cả ngày. Phố xá, những con đường rải nhựa, những hàng cây tỏa bóng, trở nên lung linh và đượm vẻ đợi chờ, trao gửi.
Đêm, bên bàn làm việc, chị thức rất khuya. Phan và con gái ngon giấc từ lâu. Chiếc điện thoại trong tay đã giết âm, chị và Phong thoải mái lời yêu vụng trộm. Như thể hai người mắt trong mắt đắm đuối, tay trong tay nồng nàn. Tin nhắn của Phong thầm thì: “Mình lên giường thôi, em!”. Không đắn đo, chị: “Dạ!” Gót sen nhẹ lướt. Cánh tay khẽ đẩy cánh cửa buồng ngủ tràn ngập một màu hồng nhạt, dịu nhẹ. Các bức tường là những cánh đồng sông nước, cỏ hoa. Không gian thần tiên của chốn địa đàng. Chị như cánh hoa quỳnh thơm tho rơi nhẹ xuống mặt nệm. Bên cạnh, Phan đang nằm nghiêng, quay mặt về phía tường, lưng đánh trần. Căn phòng, như đêm thu ngoài bãi không người. Chiếc máy điều hòa nhiệt độ ro ro bản nhạc, bài ca của lũ dế. Chị thả hồn cùng mây gió và ánh trăng dịu hồng mơn man. Mặt điện thoại chấp chới dòng tin: “Cho anh hôn cái?”. “Dạ” “Anh hôn mắt… hôn môi… hôn cái cổ cao…?”. “Dạ” “Anh hôn ngực…?”. “Dạ” “Anh xuống dưới… anh hôn…”.
Người chị như hòn than. Chín lịm. Tay chị run rẩy lần cởi váy xống. Lần đầu tiên trong đời, chị tự cởi váy xống. Chị ngắm cơ thể chắc lẳn gái một con của mình dưới ánh đèn hồng. Người nổi da gà trên từng mi li mét, nơi môi Phong lướt nhẹ theo tin nhắn. Tay chị vô tình lướt theo, trên mỗi đầu dây thần kinh.
Bất giác, chị rên lên. Quàng tay ôm lấy người Phan. Ấp bộ ngực nóng rẫy vào tấm lưng Phan. Tay vuốt nhẹ lên tảng ngực trần, lên chiếc bụng thon, lên cặp đùi dế chắc nịch của anh. Phan chợt tỉnh. Anh quay người, ôm riết lấy thân hình nóng rực và ướt át của chị, nhấm nháp một cách từ tốn, và ham hố một cách bạo liệt. Những cơn hưng phấn cắn xé cơ thể chị, đến tan ra từng mảnh, lịm đi từng cơn. Cho đến khi, chị gặp đúng cảm giác nhảy ra khỏi cửa máy bay. Mình nhẹ bẩng đôi cánh lông vũ. Lao vun vút và êm ái vào bầu trời đầy trăng sao, và đáp nhẹ xuống mặt đất thảo nguyên bao la hoa cỏ…
Khi mở mắt, căn phòng đã không còn màu hồng. Ánh nắng chiếu qua lớp kính của sổ che ri đô xanh, cho phòng ngủ màu xanh dịu. Chị giật mình, cơ thể lõa lồ, sóng soài không ý tứ trên mặt giường. Phan đã dậy từ lúc nào. Chị nhẹ chân đi vào phòng tắm, thay đồ, và bước ra khỏi căn phòng thần tiên, của một đêm thần tiên chưa có trong đời. Cánh cửa khép lại sau lưng, trước mắt chị là phòng ăn gia đình. Hôm nay ngày nghỉ, Phan đã đưa con gái đi học thêm ở trung tâm ngoại ngữ. Căn nhà vắng lặng, yên tĩnh tuyệt đối. Chị ăn sáng với cảm giác một đêm lạ lùng. Vừa thỏa mãn vừa tội lỗi.
Bữa trưa, chị không dám nhìn vào mắt Phan, chỉ nhìn xuống bát cơm của mình. Còn anh thì nhìn chị tủm tỉm cười. Một cái cười đầy ý vị. Tuồng như anh muốn nói: “Đêm qua, em lạ quá!”. Chị nén cảm giác bị anh bắt quả tang. Nhưng cảm giác ấy với Phong vẫn tràn ngập tâm hồn. Ăn tối xong, chị trang điểm và thay váy áo. Vừa làm, chị vừa nói vọng sang với Phan: “Con bạn thân đi công tác nghỉ lại. Em ghé thăm nó một lát!”. Chị ngạc nhiên, thấy mình nói trôi chảy, nhẹ tênh. Tất nhiên, Phan không mảy may nghi ngờ. Chiếc xe lướt nhẹ êm. Con đường chạy ra bờ biển đầy gió. Gió cũng rộn ràng trong lòng chị. Chị nghĩ đến căn phòng Phong đang chờ, nơi anh nhắn tin lúc chiều. Những mường tượng lại đến ve vãn tâm hồn chị. Chị muốn có một đêm nữa, như đêm qua. Xa hàng ngàn cây số, muốn có nhau một đêm, không phải dễ…
Chị cho xe vào gara. Bước chân lâng lâng trên từng bậc tam cấp, hướng về cửa chính. Chiếc cầu thang gỗ bóng mượt, lượn một cung mềm mại phía sau quầy lễ tân. Lòng chị chợt hồi hộp lạ. Đi hết hai nhịp cầu thang ấy, là bước vào phòng Phong nghỉ. Hẳn là anh đã mở cửa sẵn, để chị khỏi chờ…
Chị không nhìn xung quanh, cúi mặt xăm xăm bước tới cầu thang. Mặc cho quầy lễ tân có hai người phụ nữ đang nói chuyện gì đó. Chợt người đứng ngoài gọi giật: “Mi mần chi đây? Hẹn hò á?”. Chị giật mình, nhận ra con bạn học cũ. Nó hỏi như chộp được ý nghĩ chị. Hoảng hốt, chị chối bay tắp lự: “Không! Sếp bảo đi hỏi giá cả. Ngày kia cơ quan có khách!”. Theo đà ấy, chị đành hỏi cô trực lễ tân đã đứng tuổi, giá phòng trung bình, giá phòng tốt nhất, giá phòng VIP. Xong, người bạn cũ vẫn chưa chịu rời đi. Có lẽ hai người họ đang dở câu chuyện. Chị đành trưng vẻ tự nhiên trước người trực lễ tân: “Cám ơn chị! Em sẽ điện lại…”. Rồi cất những bước chân dứt khoát ra ngoài. Xe chạy đến bờ sông, chị vội phanh dừng lại. Lập cập lấy máy nhắn tin: “Em đã đến. Nhưng trục trặc bất ngờ. Không thể…”. “Anh biết rồi! Anh đã chờ đón ở cuối nhịp cầu thang tầng hai. Và đã chứng kiến cuộc ứng xử nhanh trí của em. Đành vậy. Hẹn dịp khác!”.
Đó là tin nhắn cuối cùng của Phong hẹn hò với chị. Bởi sau đó không lâu, chị nhắn tin nói mình đã “hôi cơm hôi cá…”. Phong hình như không vui, chiếu lệ nhắn tin thưa dần…
Phan âm ỉ mừng. Hoan hỉ tìm kiếm những thức chị thèm trong những ngày ốm nghén. Anh yêu vợ bằng cả sự thương mến chân chất đến mộc mạc. Yêu con người thật của chị, không son phấn, không xiêm áo cầu kì. Yêu người đàn bà thích hàng ngày đi chợ dưa cà mắm muối. Mua được cái gì vừa ngon vừa rẻ, thì âm ỉ vui sướng, xuề xòa đi ra đi vào trên đôi guốc loẹt quẹt. Anh thương cả những đường gân xanh, mỗi ngày mỗi nổi rõ quanh cổ vợ khi cái thai ngày một lớn…
Đôi khi, chị cũng mừng thầm. Việc mang thai, sinh nở, bận rộn sẽ cuốn chị đi. Vô tình, thành cái barie vô hình, chặn ước muốn gặp lại Phong. Hơn thế, cu Bi ra đời, những yêu thương vô bờ bến của tình mẫu tử, lấp dần những khoảng trống. Chị mỉm cười mãn nguyện trước mọi chu đáo của chồng dành cho vợ con. Phan không giấu được niềm vui khôn tả. Càng mãn nguyện hơn khi cu Bi ngày một khôi ngô tuấn tú… Sự thông minh, đĩnh ngộ toát lên trong mỗi đường nét. Chị rất vui, niềm vui của người đàn bà sinh ra những đứa con khiến ai cũng nắc nỏm. Phan cũng thế. Mỗi sớm chủ nhật, bạn bè trang lứa kéo cả gia đình đi cà phê. Những đứa con của họ được dịp nô đùa cùng nhau. Chị thấy mắt Phan ngời lên, lấp lánh thỏa mãn, trước hai thiên thần của mình.
Thế mà, cả trời đất sụp đổ. Như một trận động đất. Khi chị nhìn thấy tờ kết quả xét nghiện ADN của cu Bi, lẩn trong một số giấy tờ khác… Ném chiếc quần của Phan vào máy giặt, bước lên nhà, chị cũng bị ném vào một chiếc máy giặt khổng lồ. Chị run rẩy đặt tờ giấy lên bàn làm việc. Vừa nhìn thấy, vẻ hốt hoảng dâng ngập trong mắt Phan: “Anh xin lỗi…”. Chị như hụt hơi: “Anh có thể nói cho em biết, chuyện gì đang xảy ra không, cu Bi… sao anh có thể…?”. “Thật ra, ban đầu anh cũng không nghĩ gì, nhưng cu Bi càng lớn, nhiều người bảo… nó không giống anh, rồi một lần, vô tình nghe bạn em kể có lần gặp em ở khách sạn, thế nên”.
Thất vọng, đắng cay, và cả những bàng hoàng khiến chị như con thuyền chao đảo giữa biển lớn. Chị rơi vào một cơn hoảng loạn điên đảo. Trời đất xoay tít. Đầu óc choáng váng. Ánh mắt thất thần, điên dại. Chị gục xuống sàn nhà. Trước khi bất tỉnh, chị mơ hồ nghe tiếng Phan giục con gái lớn gọi xe cấp cứu…
***
Đứng sát bên giường chị, lại hai khuôn mặt hai người đàn ông quen thuộc. Khuôn mặt Phong nhập nhòa trong chiếc blouse trắng của bác sĩ, cười tươi hơn hớn. Anh chìa cho chị tờ giấy ra viện, bảo: “Mọi chỉ số sức khỏe của em đều rất tốt. Yên tâm mà công tác nhé!”. Còn nụ cười của Phan, cố thể hiện tình cảm người chồng rất yêu vợ, vẫn gượng gạo của người có lỗi chưa được giải bày. Anh đưa tay đỡ chị xuống giường, nhưng chị kín đáo khẽ gạt đi. Ánh mắt tươi cười, miệng đon đả nói lời cám ơn vị bác sĩ và mấy cô y tá trước hành lang. Cố không để có khoảng trống khi chỉ một mình với Phan.
Đêm, chị bế cu Bi vào giường với Phan, còn mình ngủ với cô con gái lớn ở phòng của nó. Phan cho thế cũng phải, vì vợ anh còn mệt, cần yên tĩnh. Vật vã mãi, chị mới ngủ được. Khi tỉnh dậy, căn nhà vắng tanh. Có lẽ Phan đã đưa các con đến trường rồi đi làm. Bệnh viện còn cho chị nghỉ dưỡng thêm mấy hôm. Chị cố lấy lại động hình cũ, thể dục, tắm rửa, rồi ăn sáng. Nhưng khi đi qua bàn viết của Phan, cảm giác tờ xét nghiệm ADN của cha con cu Bi vẫn như còn nằm đó, nheo mắt cười chế nhạo chị. Và những cơn sóng gầm gào nổi lên, ào ạt ném vào người chị không thương tiếc.
Bữa sáng, Phan chuẩn bị cho người mới ốm dậy khá công phu. Cháo chim mỏ dát hầm hạt sen thơm lừng. Nhưng chị thấy khó nuốt.
Người đàn bà đức hạnh, bản tính khắc kỉ cố hữu, bao năm kìm nén cảm xúc, không cho phép bản thân tơ tưởng đến ai khác, chỉ một mực phụng dưỡng chồng con, lên cơn phản ứng gay gắt. Rằng vì đâu, Phan đối xử với vợ tệ bạc như thế? Chỉ là vì “nghe nói” thôi ư? Có thật sự chỉ vì nghi ngờ mà anh âm thầm làm cái việc tối kị? Sao Phan có thể làm tổn thương chị như thế. Vợ chồng bao năm gối ấp tay kề, chị cảm nhận được sự ấm ấp từ Phan xuất phát tự đáy lòng, không ồn ào, không màu mè, hình thức. Vậy mà… Phan dễ bị lung lạc vậy sao? Anh đã nghi oan chị cắm sừng bao năm? Việc tự mình lén lút đưa con đi xét nghiệm ADN của Phan, là một cái tát không thương tiếc vào mặt chị.
Dù đã giải bày, đã xin lỗi, đã cố xích gần lại, muốn quên đi, thế nhưng tờ giấy xét nghiệm trở thành hố sâu ngăn cách tình cảm hai vợ chồng, mọi thứ nứt vỡ nhanh chóng, toang hoác như những vết rạn sâu hoắm khó lấp đầy. Dù kết quả hai cha con cùng huyết thống, nhưng nếu ngược lại thì sao? Khi cu Bi và Phan không cùng huyết thống, anh sẽ làm gì? Chắc chắn anh sẽ không tha thứ, tung hê ngay tổ ấm này. Phan là người hẹp hòi, thiếu độ lượng đến vậy sao? Sống với một người đàn ông ích kỉ, thiếu nhân ái, thiếu bao dung, cho hết những năm tháng dằng dặc còn lại, liệu có được không? Sống gượng gạo bên nhau cho hết một đời, được sao? Chi bằng, li hôn đi cho nhẹ thân!?
Chị thẫn thờ hoang vắng trong căn nhà của mình. Nội tâm lại trào sôi những hải lưu ngầm cuộn xiết. Người đàn bà một lần suồng thả trong chị, bỗng thầm thì những lời ăn năn hối lỗi đến nghẹn lòng. Rằng chị không còn xứng đáng với Phan, người chồng rất mực yêu thương chăm chút vợ con. Chính chị đã âm thầm khao khát Phong bao lần. Đã từng chìm đắm yêu thương, đã từng những giây phút bất chấp để sống cho riêng mình, đã thỏa mãn những cảm xúc nồng nàn mỗi khi nghĩ đến Phong. Hơn thế, đã một lần vụng trộm, ân ái cuồng nhiệt, dâng hiến tận cùng cho Phong trong đêm hoan lạc thần tiên ấy bằng thân xác của Phan. Chưa kể lần xăm xăm băng lối phố khuya một mình! Và những lần sau nữa, mỗi khi gần chồng, chị đều nghĩ đến Phong, tưởng tượng đấy là Phong, từ ánh mắt hun hút, nụ hôn nồng nàn, vòng tay siết chặt, đến cả những cử động như muốn nghiền nát chị ra từng mảnh… Những cảm xúc ấy cứ cào xé dằn vặt chị hằng đêm. Đồng sàng dị mộng, đàn bà thế còn gì xấu xa hơn nữa. Chị thấy mình có lỗi với chồng. Chị còn mặt mũi nào tí tởn bên Phan những năm tháng dằng dặc dối trá còn lại? Nếu còn chút tự trọng đàn bà, hãy viết đơn li hôn đi!
Cả hai người đàn bà đều giục chị li hôn. Chị đã nghe họ. Nhưng lí do li hôn, chị viết theo lời người đàn bà đức hạnh. Rằng Phan bí mật đi xét nghiệm ADN của cu Bi, là bao năm anh đã không tin tưởng chị, nghi ngờ chị ngoại tình. Đó là sự xúc phạm không thể tha thứ. Chị giấu nhẹm lí do đã có lần định vụng trộm với Phong. Bởi nó rối rắm, phức tạp kiểu “hồn Trương Ba da Hàng Thịt”, khó diễn đạt quá!
Chị đặt tờ đơn li hôn lên bàn làm việc của chồng, rồi đi bách bộ ra phía cửa biển, nơi con kè chắn sóng bằng bê tông lượn những bậc tam cấp mềm mại, thoai thoải chạy song song theo bờ sông vào thành phố. Chị ngồi xuống một bậc kè cao, chỗ dòng sông đưa nước hòa vào lòng biển. Chỗ này, đã mấy lần cả gia đình chị đến đây hóng mát, ngắm trăng. Hoàng hôn trong veo nối bầu trời và mặt biển. Phía chân trời, hàng vạn ánh đèn của những con tàu đánh cá đêm giăng kết như một thành phố nổi ngoài khơi xa. Gió biển nồng nàn vuốt khẽ mái tóc chị. Nước biển phả hơi mát lạnh tận tâm can. Không hiểu viết được tờ đơn li hôn, chị thấy nhẹ lòng, hay hoàng hôn biển bao la khiến tâm hồn chị thư thái khoáng đạt?
Có tiếng giày khẽ gõ lên bậc tam cấp phía sau. Không ngoái lại, chị biết đó là tiếng bước chân của Phan. Chị vẫn ngồi im, không nói gì. Mắt mở to nhìn ra khơi xa. Một thành phố nổi lung linh ánh đèn cao áp, giăng kín chân trời…
26/2/2020
Nguyễn Thị Lê Na
Theo https://vanhocsaigon.com/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chạy trốn - Truyện ngắn của Đào Quốc Vịnh

Chạy trốn - Truyện ngắn của Đào Quốc Vịnh Thực lòng lúc ấy tôi bỗng ứa nước mắt. Nhưng bất giác tôi kịp tỉnh ra là mình đã bắt đầu làm cho...