Thứ Sáu, 28 tháng 6, 2024
Tản văn của Bảo Ninh: Nỗi sợ
Bây giờ khi hiểm họa dịch bệnh đã được kiểm soát, tôi đỡ sợ hãi, nhưng chỉ đỡ thôi, chứ thực tình vẫn đang rất sợ. Đã có báo giấy để đọc, đọc thấy nhà báo viết rằng chúng ta cần chung sống an toàn với đại dịch, và trong bài viết nhà báo cũng đã giải thích kỹ sống thế nghĩa là sống thế nào và làm sao để sống được như thế, nên tôi cũng hiểu, tuy nhiên lại vẫn không tránh được ý nghĩ rằng phải chăng từ đây mình cần chung sống với nỗi sợ?
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Người chạy xe ôm bến Ninh Kiều
Người chạy xe ôm bến Ninh Kiều Khoảng gần ba giờ chiều tôi rời khách sạn Ninh Kiều, cuối đường Hai Bà Trưng, nhìn ra sông Cần Thơ. Trời ha...
![](https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEi8Veq0cwx2WUsJeURCV0aV1_vzBj4MKYJoKHn8VzWp8xxacEeqi7NLMkC1qOdYhEFioojv7eAU5vD5d1OVlU65_21Ifxsmd16oNdEG1nutHmOxI1WPlMx6LielL6aWldn90_RPpJN-bT-O-_QbzgVcyWlKmrG33JFFBlKd7-IorJ2GeO_RC-mV4Th8O3MA/w198-h200/EF3BB015DFE8465AB1941CE39508A1F9.jpg)
-
Sự tích mặt đất và muôn loài Trái đất ngày xưa không được đẹp như bây giờ, một nửa đất sống, một nửa đất chết. Lúc ấy bề mặt quả đất ...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
-
Cảm nhận về bài thơ một chút Kon Tum của nhà thơ Tạ Văn Sỹ “Mai tạm biệt – em về phố lớn Mang theo về một chút Kon Tụm”… Vâng...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét