Thứ Sáu, 28 tháng 6, 2024

Thương từng cánh phượng rơi

Thương từng cánh phượng rơi

Thấm thoát mà mùa xuân nữa đã qua, mùa hè lại đến. Mùa mang theo sắc màu đỏ rực của loài hoa mang tên tuổi học trò. Hoa phượng đã nở đầy trước cổng trường. 
Trên con đường đê quanh co khúc khuỷu hay dưới làn sương sớm nhạt nhòa, lũ trẻ vội vã đua nhau đến trường trong tiếng cười đùa ríu rít. Mới sáng sớm mà lũ ong đã chăm chỉ lấy mật, len lỏi từ trong chùm hoa khoe sắc còn ướt đẫm sương mai, làm lòng ta bồi hồi, xốn xang nhớ về mùa hè năm nào. Nhũng mùa hè của tuổi học trò, cái tuổi ăn chưa no lo chưa tới, cái tuổi không bận lòng về cơm áo gạo tiền.
Mùa hè lại về như thông lệ mà dòng chảy thời gian đã quy định. Nhưng nào có ai hay biết rằng bản thân mình đã được mấy lần lần chứng kiến cảnh hoa phượng nở, từng cánh hoa mỏng manh rơi xuống rồi lại tàn…Cho đến tận bây giờ khi đang vội bước trên con đường quen, vô tình nhìn thấy những cánh phượng đỏ thắm, trong lòng bỗng phút chốc giật mình tự hỏi lòng: “Ta đã bao lần thương cánh phượng rơi?”.
Có lẽ tận sâu trong sâu thẳm trái tim ta cũng đã có nhiều lần thầm gọi “Mùa hè ơi!”, để rồi lòng lại dâng trào lên bao cảm giác lưu luyến khi chợt có ai đó nhắc lại kỉ niệm cũ. Sao lòng quên được những thanh âm quá đỗi thân thương: là tiếng giảng bài ấm áp của các thầy cô giáo, là tiếng trả bài ê a của những cô cậu học trò, là tiếng trống trường giục giã nghe thật vui tai vẫn khua đều khi đến giờ nghỉ tiết, ra chơi. Đâu đó, ta bất chợt nghe lại tiếng nói cười của chúng bạn ngày nào và những tiếng ve râm ran trong bản đồng ca mùa hè dưới những hàng cây phượng vĩ.
Ta sẽ nhớ mãi về nơi ấy, nơi đã viết vào cuộc đời biết bao nhiêu kỉ niệm buồn vui. Những kí ức mơ mộng ngày nào, khi bụi phấn rơi trên bục giảng, mái tóc điểm bạc của cô thầy và bên cạnh trang giáo án còn thơm mùi mực mới, những mái đầu xanh của đám trò nhỏ đang miệt mài ghi chép…
Đã bao lần cánh phượng được khoe mình bên những dòng lưu bút viết bằng màu mực tím. Những nhành hoa phượng, hoa học trò, hoa của những cuộc chia ly vẫn luôn rực rỡ, lung linh trong ánh nắng mặt trời như tâm hồn của các cô cậu học trò hồn nhiên, tinh nghịch. Những cánh hoa phượng ấy vẫn ngời lên sắc đỏ, những tà áo trắng vẫn vô tư bay bay trong nắng, vô tư cắp sách đến trường, vô tư quây quần trên bãi cỏ ngồi ngắm trăng sao khi màn đêm buông dài. Rồi ngại ngùng hái tặng người mình thầm thương trộm nhớ chùm phượng đỏ kiêu sa…
Thời học trò ngây thơ quá đỗi, khi tâm hồn chớm nở mối tình đầu, là lạ lẫn đam mê, lại hay giận hờn vu vơ nhưng cũng dễ hòa nhau. Tuổi mới lớn có vô vàng cảm xúc khác nhau từ vui vẻ đến buồn ngẩn ngơ, mà nỗi buồn tuổi học trò cũng theo mùa hạ lặng lẽ trôi qua cứ thế cho ta lớn lên và trưởng thành hơn. Trái tim non nớt bé nhỏ dễ rung động làm sao, những cử chỉ lời nói làm ta thổn thức, những dòng lưu bút làm lòng ta bồi hồi, xao xuyến, để rồi ta không thể vô tư được nữa. Ánh mắt nhìn người ấy làm ta thấy rạo rực trong lòng, ta mong gặp người ấy mỗi sớm mai tới trường, trộm nhìn khi trống trường tan lớp, rồi lặng lẽ âm thầm bước về với bao suy nghĩ, thao thức. Tháng ngày qua ta biết ở nơi sâu thẳm tâm hồn mỗi chúng ta vẫn thường hiện về những kỷ niệm nho nhỏ, những ánh mắt nhìn nhau lưu luyến thay cho bao lời muốn nói. Ta không biết ở phương trời xa nào đó, ai còn nhớ đến, có ai còn khắc khoải những kỷ niệm một thuở học trò. Ôi!  Mùa hè về, mùa thiêu cháy lòng ta, quá khứ là lớp vàng son đẹp đẽ biết bao nằm khuất dưới bụi thời gian phủ mờ tất cả. Quá khứ trốn sâu qua bao lần mùa hoa phượng nở, những năm tháng mùa hè vội bước chân qua.
Cúi xuống nhặt từng cánh phượng rơi, không ai không bùi ngùi nhớ lại những kỷ niệm của một thời áo trắng, một thời thanh xuân đã đi qua…Nhưng nào ai hay biết con tàu thời gian đã lần lượt rời bến và cuốn trôi đi tất cả những tháng ngày êm đẹp, những kỷ niệm êm đềm về một thời ngây thơ, vụng dại. Quá khứ, hiện tại và tương lai là vòng tròn cuộc đời mà tạo hóa đã ban tặng cho mỗi người chúng ta. Phút giây nào rồi cũng lặng lẽ đi qua, ta hãy biết trân trọng hiện tại, trân trọng những gì ta đang có. Tất cả rồi cũng chỉ còn là hoài niệm trong ký ức của ta.
Mùa hè về, mang theo cái nóng lẫn những cơn mưa rào bất chợt, mùa hoa phượng mang sắc màu của những buổi hoàng hôn – màu đỏ thắm, làm cho cả một góc sân chợt bừng sáng những tia lửa của tình yêu thương. Mà không yêu thương sao được khi nó báo hiệu rằng người ta sắp phải xa nhau. Bùi ngùi, nuối tiếc, ngồi ngắm  rồi thương từng cánh phượng rơi, cảm thấy trong lòng một nỗi niềm bâng khuâng khó tả. Nhìn màu đỏ rực thắm của hoa phượng, ta mới thấy hết cái ấm nồng của mùa hè, cái háo hức của những kỳ thi sắp đến.
Những mùa hoa học trò trong lòng người mãi mãi vẫn còn đó. Những nhớ thương sẽ ngày một nhiều thêm như tháng ngày đầy nắng hè tinh khôi trong lòng mỗi người. Để rồi ta giật mình thầm trả lời được câu hỏi: “Ta đã từng nhớ thương cánh phượng rơi!”.
6/5/2022
Diệp Linh 
Theo https://vanhocsaigon.com/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cái còn lại hóa cái không

Cái còn lại hóa cái không Nhà thơ Tạ Bá Hương vừa được kết nạp hội viên Hội Nhà văn Việt Nam năm 2022. Anh tốt nghiệp Khóa 7 Trường Viết v...