Chủ Nhật, 6 tháng 10, 2024

Hồn hoa cơn cớ nhắc mong gì

Hồn hoa cơn cớ nhắc mong gì?

Cánh trắng nhụy vàng hoa xuyến chi/ hồn hoa cơn cớ nhắc mong gì?/ bởi ai xao xuyến duyên chợt đến/ bừng thốt lòng ta nỗi vân vi.
TẦM XUÂN ẤY VÀ TÔI…
Tầm xuân ấy thoáng xuân mà tím biếc
giậu ai leo sao nuối tiếc cuối vườn
cữ hạ sang chợt ngóng hoài trở rét
đất quê mình rơm rạ những miền thương
Tầm xuân ấy nhớ em mà tưởng tiếc
vừa tím loang lại ngả sang chiều
bến sông qua chừng ngấn đầy bóng nước
mái chèo khua vang động mấy lời yêu
Tầm xuân ấy thấp tho mà thức gọi
đọng nơi tim thảng thốt không lời
gió cứ thổi thầm thì hoa cứ đợi
xao động hoài, xao động thế – chơi vơi
Tầm xuân à, tầm xuân ấy và tôi…
NGƯỢC NÚI
Đất Phật xa vọng vời tâm trí
đưa ta trở lại chốn phiêu bồng
Phượng Hoàng vỗ cánh ngợp huyền thoại
nâng ta ngút bổng giữa ngàn khơi
đất trời ôm trọn muôn trùng núi
soi thấu tử sinh, vẹn lẽ đời
“Tháng ngày bon chen ngoài phố chợ
thật giả vàng thau, thật giả người”
câu thơ thuở ấy chợt bừng thức
yên ả chi mà, yên ả ơi!
Dẫu chốn trần gian nhiều tục luỵ
lòng ta lãng đãng rợp thông lay
chào nhé chim ngàn bay nẻo khuất
ta nhớ đỉnh thiêng mưa giăng đầy.
TRẬT TỰ
Những câu chữ
bám vào
tâm trí tôi
ốc sên chậm chạp
Những vần điệu
chối bỏ
tâm trí tôi
dốc đèo
cheo leo
Cấu tứ
ảnh hình
lướt qua tôi
cuốn phim quay chậm
Vùng thoát ra
đập vỡ
xếp lại
cái – trật – tự
lay động
hồn ta…
RÉT MUỘN
Đã sang tháng Mười rồi
trời nắng, hơi lửa đốt
anh như lá me kia
cứ âm thầm nhớ rét
Cũng chẳng trách than trời
không làm mình làm mẩy
anh xanh hoài nơi ấy
xanh nuối tầm mắt trông
Nắng nôi chi, kệ hết
anh chỉ nhớ em thôi
như nhớ về cõi biếc
xanh tận cùng buồn vui…
NHỚ QUÊ
Cứ nhớ hoài quê không về được
Cách trở gì đâu biệt mấy trùng
Đất quê níu buộc ngoài gang tấc
Ta ngóng chi mà chẳng cách lòng
Sông Cầu mùa ấy vời theo sóng
Chuông chùa gióng giả nhịp ngân vang
Trống hội vào xuân nghe rộn lắm
Ta sánh cùng em trẩy hội làng
Nhớ xa nhớ gần, chao ôi nhớ!
Ký ức ùa về neo phút giây
Mong ngày mong đêm mong thế đó
Hồn ta lững thững một chiều mây
NUỐI CHIỀU
Nắng hè ran vòm cây
Phượng chao hồng biết mấy
Ve kêu dài nước chảy
Em xa lòng anh ngây
Lời tỏ tình trong gió
Có tan như mây chiều
Giọng em dìu dặt thế
Sương mờ anh tím theo
Ngỡ lửa lòng đã tắt
Rộn bước chân em về
Nhen chiều theo đáy mắt
Cháy lên niềm đam mê…
BẢN CHẤT
Bạn hỏi:
– Chim kia sao hót hoài vậy?
– Đã là chim
chim vuốt giọng
dù trong – đục
ngân nga – thánh thót
bản chất chim
Bạn hỏi:
– Sông kia trôi hoài vậy
không ngừng nghỉ
òa xa tít tắp
đổ phía đại dương?
– Sông là thuộc tính chảy
lặng lờ – quặn thắt
ru trầm – nẻo khuất
bản chất sông
Bạn hỏi:
– Sao thơ cứ ngân hoài chẳng dứt?
– Đã là thơ đương nhiên da diết
khê nồng – trong vắt
thanh cao – trần tục
không thể khác
đó là
bản chất thơ
Bạn mỉm cười
ngó về
chốn xa xăm…
VÂN VI
Cánh trắng nhụy vàng hoa xuyến chi
hồn hoa cơn cớ nhắc mong gì?
bởi ai xao xuyến duyên chợt đến
bừng thốt lòng ta nỗi vân vi
Phải em thức hiện khung trời sáng
cánh trắng nhụy vàng hoa xuyến chi
lối thu thênh thoáng hoa nở muộn
chợt bừng mùa sang nắng chớp mi
Chẳng ngại lũng đồi chiều run gió
xuyến chi hoa ấy thuở yêu đầu
lưu đáy hồn ta tình bỡ ngỡ
chao ôi hoa quyện nhớ trong nhau…
15/8/2024
Nguyễn Thanh Kim
Theo https://vanvn.vn/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Hoa Khích - Truyện ngắn của Nguyễn Khương Trung

Hoa Khích - Truyện ngắn của Nguyễn Khương Trung Thường thì những bài đồng dao khó hiểu, câu chữ nhiều đoạn như đánh đố, bí hiểm. Ấy nhưng ...