Đoàn Chuẩn và Bí ẩn
bóng hồng "Gửi người em gái"
Tháng 11 năm 2001, nhạc sĩ Đoàn Chuẩn qua đời, tôi viết bài
Đoàn Chuẩn và Gửi Người Em Gái. Bài viết này đăng trong quyển Nhân Văn và Tình Sử của tôi ấn hành năm 2015.
Trích lại bài viết về Đoàn Chuẩn:
Đoàn Chuẩn chỉ sáng tác trong một thập niên (1947-1958), ca
khúc đầu tay Ánh Trăng Mùa Thu (1947) và từ đó với nhiều ca khúc đã nổi tiếng
qua năm tháng, vượt thời gian và không gian, và vài ca khúc được sáng tác rải
rác trong những thập niên sau, trong đó ca khúc Vĩnh Biệt chỉ riêng cho hình ảnh
người tình lỡ dở, được đề cập trong thời gian sau này.
… Khoảng hai mươi ca khúc của Đoàn Chuẩn: - 1: Ánh Trăng Mùa Thu, 1947 - 2: Tình
Nghệ Sĩ, 1948 - 3: Lá Thư, 1948 - 4: Đường Về Việt Bắc, 1949 - 5: Thu Quyến Rũ,
1950 - 6: Chuyển Bến, 1951 - 7: Gửi Gió Cho Mây Ngàn Bay, 1952 - 8: Cánh Hoa Duyên
Kiếp (hay “Dạ Lan Hương”), 1953 - 9: Lá Đổ Muôn Chiều, 1954 - 10: Tà Áo Xanh (hay
“Dang Dở”), 1954-1955 - 11: Chiếc Lá Cuối Cùng, 1955 (ca khúc cùng tên của nhạc
sĩ Tuấn Khanh được phổ biến rộng rãi trước năm 1975 đến nay) - 12: Để Có Những
Chiều Tắt Nắng, 1955 - 13: Một Gói Nho Khô, Một Cánh Pensée, 1955 - 14: Vàng Phai
Mấy Lá (hay Vĩnh Biệt), 1955 - 15: Gửi Người Em Gái Miền Nam, 1956 - 16: Thuở
Trâm Cài (bút danh Việt Tử; Thập Niên 1960) - 17: Khuôn Mặt Em (Thơ: Văn Cao),
1987 - 18: Đường Thơm Hoa Sữa Gọi, 1988 - 19: Màu Nắng Có Bao Giờ Phai Đâu, 1989
(ca khúc cuối cùng). Từ ca khúc Gửi Người Em Gái Miền Nam đến ca khúc Khuôn Mặt
Em, Đoàn Chuẩn giữ im lặng trong ba thập niên. Bên cạnh có thêm mấy ca khúc
như: Tâm Sự (1956), Phấn Son (1989)… Những tình khúc về mùa thu của Đoàn Chuẩn
đã một thời được phổ biến rộng rãi ở miền Nam Việt Nam trước năm 1975.
Vàng Phai Mấy Lá là nhạc phẩm ông viết tặng Thanh Hằng, cô ca
sĩ nổi tiếng tại rạp Đại Đồng vào thuở năm 50. Khi ông tặng Vàng Phai Mấy Lá
cho ca sĩ, nàng đã xé. Nhạc phẩm này, sau đó, ông còn đặt một tên khác là Bài
Ca Bị Xé, rồi cuối cùng, ông lại đổi thành Vĩnh Biệt. Nhưng có nguồn tin cho rằng
ca khúc Vĩnh Biệt mang theo bí ẩn của cuộc tình, qua vài lời kể, có người cho rằng
đó là hình ảnh người ca sĩ Tâm Vấn (vợ của nhà văn Thanh Nghị, nhưng bất đồng
chính kiến, sau đó bà là vợ của BS Nguyễn Đan Quế), nồng nàn nhưng ngang trái,
đắng cay giữa người nhạc sĩ ở thành phố cảng Hải Phòng và người ca sĩ ở Sài
Gòn, qua những bó hoa và trang thơ, biết nhau, mỗi người đã có gia đình. Đất nước
chia đôi, ngăn cách đôi đường, Đoàn Chuẩn sáng tác vào năm 1955:
“Lá thu bay, về anh, như những cánh đời em. Còn đâu cành hoa
sim tím, dường như dệt gấm vàng son. Lòng anh chua xót. Cánh hoa vì đời anh rã
rời héo tàn úa vàng vùi sâu trong kiếp thời gian... Ai đốt Cô Tô thành vì
đôi mắt giai nhân hề... Ai trót nhấp men tình để Mị Cơ thương nhớ, khi khóc rồi
Tiễu Nhiên còn mơ...” .
… Nhiều nhạc phẩm của Đoàn Chuẩn đều đi kèm với tên chung
cùng người em kết nghĩa là Từ Linh. Không biết người bạn tri âm Từ Linh (tên thật
là Hà Đình Thâu, sinh năm 1928 tại Hà Nội) góp mặt thực hư ra sao qua sáng tác
của Đoàn Chuẩn nhưng cả hai đều hiện diện trong nhiều nhạc phẩm. Từ Linh qua đời
bởi căn bệnh ung thư năm 1992, cũng là thời điểm Đoàn Chuẩn ngã bệnh.
… Đoàn Chuẩn lập gia đình khi còn học trung học vào năm 1942.
Thuở còn đi học ở Louis Pasteur, Albert Saraut, cậu ấm Đoàn Chuẩn có chiếc xe
Ford Frégatte và chiếc Buick, thuộc loại sang nhất không những ở thành phố cảng
Hải Phòng mà cả Hà Nội. Cậu ấm Đoàn Chuẩn say mê cô nữ sinh Nguyễn Thị Xuyên,
cùng lớp với nhau, nàng con nhà nghèo nhưng nhan sắc tuyệt vời; chưa qua lời
tình tự nào, cậu ấm đã hối thúc thân mẫu xin cưới hỏi. Sau vài năm lập gia
đình, Đoàn Chuẩn sống cuộc đời phiêu lãng, với âm nhạc, với những cuộc tình văn
nghệ chất ngất yêu thương trong lời ca nét nhạc. Người bạn đời trăm năm vẫn chịu
đựng với tính lãng mạn, đa cảm của chồng, còn bao dung, cởi mở cho đó là nguồn
cảm hứng để sáng tác... vì vậy, một lòng chung thủy với chồng, nuôi con, và hai
mái đầu xanh năm xưa vẫn mãi mãi bên nhau cho đến cuối đời.
Cuộc tình của Đoàn Chuẩn được ghi lại qua lời tâm sự của người
vợ hiền thục Nguyễn Thị Xuyên trong những ngày tháng cuối cùng, tận tình chăm
sóc người chồng lâm trọng bệnh: “Cái anh chàng ấy có nói với tôi câu nào đâu, tẩm
ngẩm tầm ngầm mà ghê thật. Tôi vừa buồn cười vừa ngạc nhiên quá... Sau đó tôi đến
lớp thấy sợ và ngượng lắm. Ông Chuẩn cứ lờ đi như không chuyện gì. Rồi lâu dần
để ý nhau mà có tình ý. Bạn bè trong lớp biết được, chúng trêu quá... bị chế
nhiều, tôi xấu hổ phải bỏ học giữa chừng khi còn chưa đến kỳ nghỉ
hè...”. Đám cưới được tổ chức vào dịp hè.
Đoàn Chuẩn rất đa tình. Ông đã sáng tác tặng một người đẹp của
miền Bắc lúc đó sáu bài hát trong khi với vợ mình, ông chỉ viết tặng bà vỏn vẹn
hai bài. Thời trẻ, ông đã từng dành ba năm thuê người mỗi ngày mang một bông hồng
đến tặng người con gái mà ông yêu. Nhưng người bạn đời thông cảm tâm hồn lãng mạn
của người nhạc sĩ:
“Ông lãng mạn đa tình lắm. Có vậy ông mới viết được bài hát
hay thế. Ông muốn ngang thì ngang, muốn dọc thì dọc, tôi chiều ông hết. Bổn phận
của tôi là chăm sóc chồng, nuôi con, lúc nào cũng an phận chịu đựng. Ông không
biết đến sinh kế gia đình, con cái... Đời ông phóng khoáng. Nghe nhạc ông lúc
nào tôi cũng ngạc nhiên - sao ông tài thế? Mỗi bài hát là kỷ niệm một mối tình
đi qua đời ông. Ông chỉ viết một bài cho tôi, hồi đó ông chưa lơ mơ ai cả. Ông
viết Đường Về Việt Bắc, nhớ nhà, nhớ vợ và màu tím áo lụa Hà Đông tôi mặc khi
còn đi học. Đôi khi tôi cũng buồn vì ông tặng tình ca cho người phụ nữ khác.
Nhưng lấy chồng nghệ sĩ, số mình chịu vậy”. (Tình Thu Ở Lại - Nguyễn Quỳnh
Hương).
… Tuy gặp thời thế trớ trêu nhưng nhạc sĩ vẫn đa tình, lãng mạn
trong trường tình để làm chất liệu sáng tác. Trong cuộc sống, người bạn đời của
nhạc sĩ vẫn một lòng thủy chung, chịu đựng tính phóng khoáng của chồng để quáng
xuyến gia đình, dạy dỗ con cái từ thuở thanh xuân đến cuối cuộc đời. Ông bà có
sáu người con, ca sĩ Đoàn Chính hồi chánh vào giữa thập niên 60 rời sau năm
1975 ở Montréal, Canada và Đoàn Châu ở Toronto, Canada. Bốn người con còn lại ở
Hà Nội.
Có ca khúc mang theo giai thoại về cuộc tình của người nhạc
sĩ như Tình Nghệ Sĩ, sáng tác đầu tay vào năm 1947 với hình ảnh người tình Mai
Hương ở quán Thanh Hương:
“Đây khách ly hương mấy thu vàng ấm. Nơi quán cô đơn mơ qua
trùng dương. Mơ tới bên em, em tô quầng mắt. Em tôi ngập ngừng trong tấm áo
nhung...
... Mối tình nghệ sĩ như giấc mơ. Trăng tàn vì với muôn ý
thơ. Mỗi chiều ngàn tiếng tơ khóc than. Còn nhắc tới đêm nao trăng thề...”
Theo lời kể người bạn của Đoàn Chuẩn, lời ca ban đầu viết: “Đây
quán Thanh Hương” nhưng đưa hình ảnh đó có tính cách riêng rẽ nên đã đổi lại
thành “khách ly hương”. (Đây là ca khúc đầu tiên tôi được nghe từ thuở nhỏ qua
tiếng hát của người chị thứ tư và người chị thứ sáu ở thập niên 50).
… Gửi Người Em Gái. Như đã đề cập ở trên, ca khúc Vàng Phai Mấy
Lá tặng Thanh Hằng, cô ca sĩ nổi tiếng tại rạp Đại Đồng vào thuở năm 50. Ca sĩ
Thanh Hằng tên thật là Lê Lệ Hào, sinh ngày 22/10/1935 tại làng Giáp Nhị, Thanh
Trì, Hà Nội. Với tình khúc Gửi Người Em Gái (Miền Nam), tôi trích hình ảnh bóng
hồng qua các bài viết:
Theo nhạc sĩ Trần Quang Hải trong bài viết đề cập đến tính
lãng mạn của chàng nhạc sĩ với nàng ca sĩ.
Có người từng nói rằng cố nhạc sĩ Đoàn Chuẩn là ông vua slow
của Việt Nam, nhạc của ông trữ tình, lãng mạn đến nao lòng. Người ta cho rằng nếu
không bằng tình yêu một người đẹp nào đó chắc ông sẽ không thể viết ra những ca
khúc hay như vậy. Không biết thực hư những mối tình lãng mạn của Đoàn Chuẩn ảnh
hưởng đến ca khúc của ông đến đâu nhưng ông từng nói rằng, ông có một kỷ niệm
sâu sắc với một nữ ca sĩ Huế từ hồi những năm 1950. Đó chính là ca sĩ Mộc Lan.
Đoàn Chuẩn chỉ sau một lần nghe Mộc Lan hát bài Đi Chơi Chùa
Hương của Trần Văn Khê phổ thơ Nguyễn Nhược Pháp ở nhà hát lớn Hà Nội, đã đem
lòng thầm yêu trộm nhớ. Sau cuộc diễn ở Hà Nội, Mộc Lan trở lại Sài Gòn. Đoàn
Chuẩn không đừng được và đã đáp máy bay vào chơi Sài Gòn, hy vọng làm quen với
Mộc Lan vì biết cô đã chia tay với người chồng nhạc sĩ. Khi ấy, Đoàn Chuẩn vốn
là ông chủ hãng nước mắm Vạn Vân, là một tỉ phú của Hải Phòng, từng có xe hơi
riêng hiệu Buick Hoa Kỳ mà cả miền Bắc chỉ có hai chiếc.
Theo nhạc sĩ Lê Hoàng Long, tác giả Gợi Giấc Mơ Xưa, bạn của
Đoàn Chuẩn tiết lộ thì sau khi tới Sài Gòn, họ Đoàn đã tìm được địa chỉ của Mộc
Lan trên đường Espagne ở Tân Định nhưng không trực tiếp “yết kiến” mà chỉ nhờ
chủ một tiệm bán hoa tươi mang hoa đến tặng Mộc Lan mỗi sáng sớm, và không tiết
lộ tung tích người gửi hoa. Đoàn Chuẩn đặt trước tiền hoa và tiền công cả tháng
cho chủ hàng hoa tươi rồi trở lại Hải Phòng, không quên để lại địa chỉ liên lạc
của mình.
Sau 3 tuần nhận được hoa đều đặn, ca sĩ hoa khôi Mộc Lan
không cầm lòng được đã đề nghị người đưa hoa cho biết tên người tặng. Được sự đồng
ý của Đoàn Chuẩn, chủ hàng hoa đã thông báo cho Mộc Lan biết người gửi tặng hoa
cho nàng chính là nhạc sĩ Đoàn Chuẩn cùng với địa chỉ kèm theo. Sau đó, nhạc sĩ
họ Đoàn nhận được lá thư của người đẹp với lời cảm ơn và hy vọng có ngày được hội
ngộ. Thế là Đoàn Chuẩn lại gửi tiền để chủ hàng hoa tiếp tục tặng hoa cho người
đẹp liền 2 tháng nữa.
Mấy tuần sau đó, Đoàn Chuẩn rất xúc động khi nhận được lá thư
tiếp theo của Mộc Lan và ông đã biến tình cảm dâng trào của mình thành bản nhạc
Gửi Gió Cho Mây Ngàn Bay với lời đề tặng M.L.
Gặp gỡ và chia tay... Nhiều mối tình đã đi qua tâm hồn người
nhạc sĩ lãng mạn. Lúc còn sống, ông từng thú nhận rằng đời ông chỉ viết tình
khúc, bởi ông trọng nhất là tình yêu. Những năm cuối đời ông bị tai biến mạch
máu não, nằm liệt trên giường. Người bạn đời của ông vẫn còn lưu lại vẻ đẹp của
một thời hoàng kim xa lắc luôn có mặt bên cạnh. Lúc ấy, khi nhắc lại chuyện
xưa, cả hai ông bà đều cười rất tươi.
Ca sĩ Mộc Lan hát từ thời 14, 15 tuổi tại Đài Pháp Á ở Hà Nội.
Nghệ danh Mộc Lan do nhạc sĩ Lê Thương đặt. Bài hát đầu tiên nổi tiếng với ca
khúc hát Em Đi Chùa Hương (thơ Nguyễn Nhược Pháp, nhạc Trần Văn Khê) rồi đến Gửi
Gió Cho Mây Ngàn Bay, Chuyển Bến của Đoàn Chuẩn và Từ Linh.
Cuối thập niên 40, Mộc Lan vào Sài Gòn, kết duyên với nhạc sĩ
Châu Kỳ (1923-2008). Đôi uyên ương ra làm việc tại Đài Phát Thanh Huế. Năm
1954, trở lại Sài Gòn, ca sĩ Mộc Lan nổi tiếng hát hay và đẹp, trở thành đối tượng
cho văn nghệ sĩ si tình nên... chia tay nhau. Sau thời gian sống trong khổ đau,
u uất, Châu Kỳ gặp cô nữ sinh Kha Thị Đàng, 18 tuổi. Cô hoa khôi của trường nữ
trung học Gia Long kết hôn với Châu Kỳ và sống bên nhau đến cuối đời.
Sau khi rời Sài Gòn trở lại Hà Nội, Đoàn Chuẩn viết ca khúc Gửi
Người Em Gái Miền Nam vào dịp Tết Giáp Ngọ (đầu năm 1955) nhưng đến năm 1956 mới
ấn hành nhạc phẩm này. Có nhiều giai thoại đề cập đến hình ảnh “người em gái” này.
Theo Hải Lưu và Đông Nhân thì hình ảnh “người em gái”
không phải là một người con gái miền Nam, mà là một cô gái đẹp gốc Hà Nội. Theo
một giai thoại mà con trai của nhạc sĩ Đoàn Chuẩn được biết, thì cô gái đó là một
người làm hỏa xa, có khiếu ca hát. Còn theo nghệ sĩ Trần Hiếu, khi Đoàn Chuẩn đến
tìm ông để đưa bản nhạc, Đoàn Chuẩn đã kể một chút về câu chuyện này cho Trần
Hiếu nghe. “Người em gái” trong bài hát là một người bạn gái đặc biệt ở Hà Nội
của Đoàn Chuẩn. Khi hai miền Nam - Bắc chia cắt, người con gái ấy đã bỏ vào
Nam, rồi từ đó, hai người không gặp lại nhau nữa. Ông vẫn luôn nghe ngóng tin tức
về cô, và chỉ biết cô sống ở miền Nam nhưng cuộc sống cũng không hề dễ dàng, điều
đó khiến ông phiền lòng nhiều. Thương nhớ nhiều, ông cũng luôn mong “ngày thống
nhất hai miền” sớm đến, để ông có hy vọng gặp lại người em gái ấy. Đoàn Chuẩn
đã đợi, nhưng ngày thống nhất dường như vẫn còn quá xa, vì thế, ông viết Gửi
Người Em Gái Miền Nam...
Nếu dựa theo bài viết của Lê Hoàng Long trong “Chuyện Tình
Các Nhạc Sĩ Tiền Chiến” thì hình “ảnh người em gái” đó là Mộc Lan vì cô ca sĩ này
lúc hát ở Hà Nội được nổi danh với hai ca khúc của Đoàn Chuẩn.
Trong bài viết của Hạ Đình Nguyên, có phỏng vấn Mộc Lan và
Tâm Vấn, cho biết:
- Nhiều người cho rằng bài hát Gửi Người Em Gái là của Đoàn
Chuẩn viết riêng cho Mộc Lan. Điều này đúng không?
(Anh Trần Áng Sơn gật đầu xác nhận: “Đã có rất nhiều tài liệu
cho rằng nhân vật nữ trong Gửi Người Em Gái của Đoàn Chuẩn chính là chị Mộc
Lan”)...
- Thực ra thế này, dạo đó tôi ở trong Nam, còn ông Đoàn Chuẩn
ở ngoài Bắc, ông ấy sáng tác và gửi bài hát vào Nam cho các ca sĩ, không cứ gì
gửi cho riêng tôi. Tôi vào Nam từ rất sớm do ông anh tên là Long dắt vào. Mấy
năm sau, khi tôi chung sống với ông Châu Kỳ ở Huế thì tôi đón Trần Áng Sơn vào ở
chung (1952).
Rồi một ngày, Mộc Lan nhận được một cánh thư gửi từ phương Bắc.
Trong phong bì không phải là những lời tỏ tình yêu thương mà là một bài hát.
Khuông nhạc được kẻ bằng tay cẩn thận, ca từ được viết nắn nót trên tờ giấy
pơ-luya xanh mỏng tang: “Gửi gió cho mây ngàn bay. Gửi bướm đa tình về hoa. Gửi
thêm ánh trăng, màu xanh lá thư về đây với thu trần gian...”.
Cũng theo nhạc sĩ Lê Hoàng Long (tác giải Gợi Giấc Mơ Xưa)
thì nhạc sĩ Đoàn Chuẩn còn viết Gửi Người Em Gái (tựa cũ Gửi Người Em Gái Miền
Nam) tặng riêng cho… ca sĩ Tâm Vấn (bạn thân của Mộc Lan). Người viết đã có may
mắn được gặp bà Tâm Vấn trong một cuộc triển lãm tranh ở đường Lê Thánh Tôn,
bèn đánh bạo hỏi bà chuyện này. Bà cười xòa: “Không, ông ấy làm bài này là để tặng
cho Mộc Lan, bạn tôi”.
Sau năm 1954, nhạc phẩm Gửi Người Em Gái được ấn hành ở Sài
Gòn. Tình khúc này qua các ca sĩ trình bày được phổ biến rộng rãi và rất quen
thuộc. Lời ca đã thay đổi đi để thích nghi với tính lãng mạn của thời tiền chiến.
Ngoài Bắc thì tính chất lãng mạn, trữ tình của tác giả thuộc thành phần “tiểu
tư sản” không thể tồn tại.
Sau năm 1975, sống trong thời kỳ đói khổ, cấm nhạc vàng... chẳng
có ai để ý đến hình ảnh “Tôi có người em gái, tuổi chớm dâng hương mắt nồng rộn
ý yêu thương. Đôi mắt em nói nhiều tha thiết như dáng kiều. Ôi tình yêu!”. Ngay
cả tác giả cũng im lặng. Gần hai thập niên sau mới khơi dậy nội dung ca khúc và
giai thoại tình yêu.
“Cành hoa tim tím bé xinh xinh báo xuân nồng
Cành đào phong kín cánh mong manh như hoa lòng
Hà Nội mừng đón Tết, hoa chen người đi, liễu rủ... mà chi.
Đêm tân xuân, hồ Gươm như say mê
Chuông reo vui, Ngọc Sơn sao uy nghi
Ngàn phía đến lễ đền
Chạnh lòng tôi nhớ tới... người em.
Tôi có người em gái, tuổi chớm đôi mươi
Mắt huyền trìu mến yêu thương
Đôi mắt em nói nhiều, tha thiết như Giáng Kiều
Hoa tình yêu!
Nhưng... một sớm mùa thu, khép giữa trời, tím ngắt
Nàng đi... gót hài xanh
Người đi trong dạ sao đành
Đường quên lối cũ ân tình... nghĩa xưa.
Rồi từ ngày ấy sống trong Nam nơi kim tiền
Ngục trần giam hãm tấm thân xinh, đôi mắt huyền
Đời nghèo không lối thoát, em tôi đành thôi, cúi đầu... mà
đi.
Xuân năm nay, đường đêm Catinat
Hoa mai rơi, rủ nhau nơi phương xa
Dần trắng xóa mặt đường
Một người em gái nhớ người thương!”...
Tình khúc Gửi Người Em Gái... là một trong những bản tình ca
tuyệt vời nhất của âm nhạc Việt Nam. Hình ảnh người em gái được viết lên với
giai điệu nhẹ nhàng, với ngôn ngữ hòa nhập trong con tim rung động. Nhạc sĩ tài
hoa như vậy nhưng sau khi sáng tác ca khúc đó, tâm sự đã được bày tỏ tình cảm,,
nỗi niềm rồi vô vọng để rồi im lặng qua ba thập niên. Nếu có nuối tiếc cho cuộc
tình vô vọng, chỉ còn gặm nhấm theo thời gian.
(Ngưng trích - VTrD)
Ngày 19/03/2021, bản tin cho biết: Nàng thơ trong những tình khúc say đắm của
Đoàn Chuẩn qua đời, thọ 86 tuổi.
Nghệ sĩ Lê Hằng (Thanh Hằng) - ngôi sao của tân nhạc Hà thành
trước 1954, đồng thời là nàng thơ trong những tình khúc bất hủ của Đoàn Chuẩn
như Tà Áo Xanh, Lá Đổ Muôn Chiều, Vàng Phai Mấy Lá, Chiếc Lá Cuối Cùng - vừa
qua đời vì bệnh ung thư.
Theo nhà văn Trương Quý - người đã mang “huyền thoại” về bà
Lê Hằng (Thanh Hằng) vào quyển sách gần đây, nhạc sĩ Tu Mi phát hiện ra giọng
hát trời cho của cô nữ sinh và luyện cho thi hát và bà đã giành giải nhất cuộc
thi hát tại Đài phát thanh Hà Nội năm 1953 và từ đó trở thành ngôi sao lớn của
tân nhạc Việt Nam, với nghệ danh Thanh Hằng.
Cô là nàng thơ ở rạp Đại Đồng của nhạc sĩ Đoàn Chuẩn, rất
thành công với các ca khúc tiền chiến nhưng lại không bao giờ thể hiện các bài
hát của Đoàn Chuẩn, trong đó có nhiều bài ông viết cho bà và về bà, vì những nỗi
niềm riêng từ mối tình đã trở thành “huyền thoại” của bà với Đoàn Chuẩn khi ấy
đã có vợ và 5 người con.
Sau khi chia tay Đoàn Chuẩn, Thanh Hằng vào văn công quân khu
Việt Bắc, với nghệ danh mới là Lê Hằng, từ một ngôi sao thị thành đã dành nhiều
năm hát cho bà con các vùng Tây Bắc rồi mới trở lại Hà Nội, sống một cuộc đời lặng
lẽ, giản dị, thanh sạch bên chồng (nghệ sĩ đàn accordeon Nguyễn Đăng Tư) và các
con, một bà già tưởng như vô danh với một quán nước trà vỉa hè ở thành phố mỗi
năm thêm huyên náo…
Theo lời Trương Quý (6/2018) “Trong khi tìm tư liệu cho cuộc
đời âm nhạc của Đoàn Chuẩn, tôi đã may mắn gặp được nghệ sĩ Lê Hằng. Trong những
lần gặp đó, người phụ nữ cao tuổi ấy làm tôi ngạc nhiên đến sung sướng vì cô vẫn
đầy sôi nổi khi nói về những bài hát đã thành kỷ niệm, về những người bạn âm nhạc
đã làm nên một thời Hà Nội hát với tất cả sự hồn nhiên, thanh xuân bất tận.
Cô chia sẻ cả những sự ngập ngừng khi nói về những ký ức tình
cảm lãng mạn cũ, điều đã khiến tôi hiểu vì sao Đoàn Chuẩn đã yêu và thầm lưu
hình ảnh cô đến suốt đời. Những bài hát cuối cùng ông cũng dành cho Lê Hằng như
Màu Nắng Có Bao Giờ Phai Đâu (1989). Người Hà Nội những năm tháng ấy, họ đã
thanh thản cho đi để giữ lại trọn vẹn vẻ đẹp chung thủy.
Trương Quý kể, khi viết cuốn Một Thời Hà Nội hát, ông đã gặp
gia đình Đoàn Chuẩn cùng nghệ sĩ Lê Hằng. Dù nhiều tuổi, bà Lê Hằng vẫn đẹp lắm,
tính tình đúng kiểu người Hà Nội cũ: Kỹ lưỡng, nề nếp, khiêm nhường, thư thái.
“Khi tôi đưa cho bà xem bức ảnh của bà được nhạc sĩ Đoàn Chuẩn lưu giữ đến cuối
đời, bà Hằng và gia đình bất ngờ lắm. Bà nói, bà cũng không có bức ảnh đó”, nhà
văn tiết lộ.
Bài viết của Trương Văn Khoa trong tập sách “Những Bóng Hồng
Trong Âm Nhạc”, sách dày 250 trang, phát hành tháng 3/2020:
“Rời Thanh Hóa, Đoàn Chuẩn ra Bắc và không có dịp quay lại để
thăm quán Thanh Hương một lần nữa. Những tin tức về cô nàng café ngày ấy cũng lặng
lẽ quên lãng theo thời gian. “Tình Nghệ Sĩ” với cô Mai Hương phải đến nửa thế kỷ
sau, mới được ông tiết lộ.
Một bài hát khác gây tranh cãi nhiều về ca từ của Đoàn Chuẩn
là “Gửi Người Em Gái Miền Nam” rất da diết. Có lẽ đây là ca khúc duy nhất viết
về mùa xuân của ông. Một thời gian dài, tên của bài hát được gọi là “Gửi người
Em Gái” và người ta cũng không biết rõ lý do vì đâu như thế?
Sau này, qua tư liệu của gia đình, ca khúc mới được trả lại
nguyên bản cùng với bút tích của Đoàn Chuẩn lấy từ bản chép tay của ông vào mùa
xuân 1956. Em gái trong bài hát này là Thanh Hằng, một người đẹp gốc Hà Nội,
con gái đầu của viên chức ngành hỏa xa. Khi rút quân ra Chợ Đại, người cha mang
theo nàng, khi ấy mới 12 tuổi.
Vài năm sau, Thanh Hằng về lại Hà Nội với mẹ để chăm sóc 5
người em của mình. Nàng tần tảo, làm thuê, đánh máy chữ, đan áo len để có tiền
nuôi mẹ và các em. Nàng đẹp và hát rất hay. Tình cờ, một nhạc công ở Đài Pháp -
Á đã phát hiện ra tài năng và nàng đã đăng quan “vương miện thủ khoa” trong cuộc
thi do đài Pháp - Á tổ chức vào năm 1953.
Chính lúc ấy, Thanh Hằng mới cơ hội biết đến Đoàn Chuẩn, tác
giả của những ca khúc về mùa thu ở Hà Nội. Tình yêu đã chớm nở giữa hai người mặc
cho xung quanh nàng biết bao tài tử của đất Hà Thành.
Một giai thoại được nhiều người biết đến là Đoàn Chuẩn đã
thuê người mua một bông hồng đỏ vào mỗi sáng để tặng cho nàng. Đều đặn suốt 3
năm như vậy, cho đến ngày thứ 1.000, “chủ nhân” của những bông hoa kia mới xuất
hiện cùng bông hồng cuối cùng.
Cho dù kiểu tỏ tình "có một không hai” này có thể không có thật
nhưng mối tình sâu đậm và ngang trái này đã để lai những tình khúc nổi tiếng
sau này “Lá Đổ Muôn Chiêu”, “Vàng Phai Mấy Lá” (còn gọi là “Vĩnh Biệt” hay “Bài
Ca Bị Xé”) và “Tà Áo Xanh” (còn gọi là Dở Dang) nổi tiếng sau này.
Sau này, khi Thanh Hằng vô Sài Gòn, Đoàn Chuẩn vẫn thiết tha
liên lạc. Sáng nào cũng có người của cửa hàng bán hoa đến gõ cửa nhà nàng với một
bó hoa lan trắng muốt bọc trong giấy kiếng do một người vô danh đặt tặng. Ròng
rã suốt 3 tháng như thế. Khi sự tò mò của nàng đã tột độ thì một bức thư với lời
lẽ ân cần, nét chữ bay bướm, viết trên giấy pơ-luya xanh được Gửi kèm theo bó
hoa và ca khúc viết tay “Cánh Hoa Duyên Kiếp” ký tên “Đoàn Chuẩn”.
Biết chuyện, vợ của Đoàn Chuẩn, khi đó đang sống ở Hải Phòng,
khăn gói lên tận Hà Nội đường tìm “tình địch”. Thế nhưng cuộc “đánh ghen” diễn
ra nhẹ nhàng, kín đáo và êm thấm. Sau này, ông Đoàn Đính (con trai của Đoàn Chuẩn)
tiết lộ, thời bấy giờ, công chúng mến mộ Đoàn Chuẩn đều biết về người ca sĩ
xinh đẹp kia, họ chờ đợi một cuộc đánh ghen nổi đình nổi đám. Nhưng bà đã không
làm gì to tát, chỉ nhẹ nhàng tìm gặp cô ấy hỏi:
- Chị hỏi thật em, em có yêu anh Đoàn Chuẩn không?
Thanh Hằng trả lời rằng:
- Có!
Bà nói tiếp: Em trót yêu anh Đoàn Chuẩn nhà chị thì em cố yêu
nốt ba đứa con của anh ấy nhé! Cô yêu anh ấy một thì tôi yêu anh ấy mười. Nếu
anh ấy có thể bỏ tôi để đi theo cô thì sau này anh ấy cũng có thể bỏ cô để theo
người khác. Nếu cô chấp nhận như vậy, thì cô có thể nuôi ba đứa con của anh ấy
không?
Sau cuộc nói chuyện ngắn gọn đó, Thanh Hằng tỉnh mộng, trả lại
toàn bộ thư từ và tất cả những ca khúc của Đoàn Chuẩn đã tặng cho nàng. Trong
tháng ngày cô đơn, mất mát, Đoàn Chuẩn viết ca khúc “Vàng Phai Mấy Lá” để tặng
nàng (ca khúc này mãi đến gần 50 năm sau mới được công chúng phát hiện)…
Đau đớn, tủi hờn vì mối tình ngang trái, nàng đã xé bỏ bản nhạc.
Do vậy, Đoàn Chuẩn đổi tựa ca khúc này thành “Bài Ca Bị Xé”, rồi tiếp tục đổi
thành “Vĩnh Biệt” (nhưng nhiều người vẫn thích gọi là “Vàng Phai Mấy Lá”). Có
thể nói rằng, giai điệu của “Vĩnh Biệt” như réo gọi, thổn thức, tiếc nuối cho
cuộc tình đã tan tác…
Liên quan đến mối tình “sét đánh” này, những người cùng thời
kể rằng, Thanh Hằng đột ngột “biến mất” sau vụ “đánh ghen” êm thấm đó. Có thể
nàng đang trốn chạy cuộc tình đầy giông tố này, cũng có thể người chú ruột của
nàng, một đại đội trưởng vệ quốc đoàn, đã bí mật đưa nàng ra vùng tự do, nơi
người cha mất vừa bị mất đột ngột?
Mùa xuân 1954, nàng trở về thủ đô. Đoàn Chuẩn và Thanh Hằng gặp
nhau trong trong thời khắc lịch sử của chiến tranh, hối hả, và bám víu nhau để
tìm lại những dư âm của một tình yêu đã mất.
Dường như muốn chạy trốn mối tình nghiệt ngã và vô vọng này,
năm 1954, đất nước chia đôi, nàng di cư vào Nam và lập gia đình. Họ vĩnh viễn
xa nhau từ ngày ấy. Ở lại miền Bắc, Đoàn Chuẩn ngẩn ngơ như người mất hồn, ông
viết ca khúc “Gửi Người Em Gái Miền Nam”, một ca khúc về mùa xuân duy nhất
trong sự nghiệp sáng tác của ông. Bài hát tràn đầy cảm xúc với giai điệu mượt
mà.
Giờ đây, Thanh Hằng đã quá xa xăm. Trong mắt ông, nàng kiêu
sa, lộng lẫy. Ông ngơ ngác, lang thang giữa phố phường Hà Nội khi mùa xuân về
trên khắp nẻo đường…”
Theo lời Đoàn Đính, con trai Đoàn Chuẩn kể: “Bố không bao giờ nhắc đến bất kỹ
người phụ nữ nào khác ngoài mẹ tôi. Gia đình tôi rất nghiêm khắc. Những chuyện
mà dư luận đồn thổi, trong gia đình tôi không bao giờ được nghe và cũng không
được phép tò mò”.
Lời nói này khác với lời nói của thân mẫu ông “Ông lãng mạn
đa tình lắm. Có vậy ông mới viết được bài hát hay thế. Ông muốn ngang thì
ngang, muốn dọc thì dọc, tôi chiều ông hết…”.
Trương Văn Khoa trong “Những Bóng Hồng Trong Âm Nhạc” Hội Nhà
Văn phát hành tháng 3/2020. Bài viết này do Hội Nhà Văn phát hành nhưng không
kiểm chứng để góp ý với tác giả nên sai bét.
Tựa để ca khúc “Gửi Người Em Gái Miền Nam” vào thời điểm
1955. Lúc đó ca sĩ Thanh Hằng ở trong đoàn văn công tại Hà Nội và đã có chồng. Ồng
còn viết “Năm 1954, đất nước chia đôi, nàng di cư vào Nam và lập gia đình” thật
là vớ vẩn.
Nhạc sĩ Đoàn Chuẩn (1924-2001) và ca sĩ Thanh Hằng (Lê Hằng
1935-2011) đã ra người thiên cổ. Ca sĩ Mộc Lan (Phạm Thị Ngà, 1931-2015) trong
ban Tiếng Tơ Đồng của nhạc sĩ Hoàng Trọng. Mộc Lan cũng cùng Kim Tước và Châu
Hà hợp thành một ban tam ca nổi tiếng. Nay chỉ còn ca sĩ Kim Tước ở Little
Saigon mới hiểu bóng hồng trong ca khúc “Gửi Người Em Gái Miền Nam”
Ca sĩ Tâm Vấn (Dương Thị Vân, 1934-2018) bóng hồng một thời nổi
tiếng ở Hà Nội. Hai bóng hồng đó như lời trong ca khúc:
“Em tôi đi, màu son lên đôi môi
Khăn san bay, lả lơi bên hai vai ai
Trời thắm gió trăng hiền
Hà Nội thêm bóng dáng nàng tiên”
Hà Nội của một thời xa xưa “ngàn năm văn vật” không còn nữa!
Tất cả đã trở về với cát bụi, bóng tịch dương! Tình khúc vẫn còn, vang vọng với
cuộc tình lãng mạn và thương đau!.
20/3/2021Vương Trùng Dương
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét